Sunday, February 21, 2021

Thiên Di (Ni Cô Thảo Trần)

 

Tạ ơn Đạo, ơn Đời, ơn tất cả
Ơn vạn loài chan chứa tình thương yêu.
 
Em về rũ hết ưu sầu
Thong dong chân bước qua màu thời gian
Nàng Thu khoe sắc áo vàng
Chờ Đông dịu chớm mơ màng mắt mi.
 
Nhớ cha thương mẹ nao nao
Biển Đông núi Thái không sao sánh bằng
À ơi gió rụng lá vàng
Khẽ thôi kẻo chạm dặm ngàn thiên thu.
 
Trắng đen khác một cái nhìn
Đời hư hay thực tâm mình sáng soi.
 
Biết kiếp đời ngắn ngủi
Mỗi ngày sống an vui
Khi thân về cát bụi
Chẳng điều chi ngậm ngùi
Mỗi ngày cười hoan hỷ
Khó khăn chớ ngại đi
Đạo trường lắm gian khổ
Vững vàng nơi bước chân
Mỗi ngày mỗi tinh tấn
Góp đời thêm chút hương
Dầu như giọt nước nhỏ
Giữa rộng lớn trùng dương
Mỗi ngày là ngày mới
Trải lòng tới mọi nơi
Mỗi ngày hồn phơi phới
Tự tại và thảnh thơi.
 
Một ngày mới Bình An
Nắng nhuộm vàng ô cửa
Phật mỉm cười ở đó
Soi rạng miền nhân gian.
 
Ngàn năm còn hoá hư không
Tiếc chi một chút bụi hồng vương mang.
 
Một mai... quên hết sự đời
Lên non quy ẩn… ngắm trời tịch liêu
Thị phi nhân ngã… trăm điều
Thả về cuối bến sông chiều... nước trôi!
Tối vui... dạo bước triền đồi
Sáng nghe gió thổi... sương rơi đầu cành!
Ngày vội thấm thoắt đi nhanh
Hoàng hôn tóc bạc... tử sanh… nhịp cầu!
Ngẫm đời... Nào có bao lâu?
Mai chiều tắt nắng! Qua cầu... Vậy thôi!
Feb 18, 2021. ThiênDi
 
Sông mười năm đã hoá thành dâu bể
Thì cuộc đời ai dám hẹn trăm năm?!
 
Chúc người về dưới am mây
Thả hồn theo gió ngày ngày an yên
Sóng xô tan hết não phiền
Nắng lên nở nụ cười hiền vô lo.
 
Tìm Ta giữa cõi Ta bà
Tìm Ta bao kiếp sa đà tử sanh
Tìm Ta trong cuộc lữ hành
Tìm Ta đơn bóng mong manh vô thường
Bao năm chen lộn đoạn trường
Quê xưa nhà cũ lạc đường mấy khi
Bờ bến cũ... bóng chơn như
Một phen dừng lại... thấy như gần kề!
 
Phật về...tưới tẩm từ bi
Đạo vàng sáng rọi Người người hân hoan
Muôn phương rực ánh từ quang
Khổ sầu rơi rụng ca vang nhạc lòng.
 
Vương vấn chi khúc hẹn thề
Để mây phủ kín lối về Chân Như
Trăm năm một kiếp phù hư
Cớ gì níu bám trầm tư nốt sầu
Trỗi nhạc tấu khúc tiêu dao
Đàn Tâm bay bổng vút cao mây trời
Nhạc lòng hoà khắp nơi nơi
Nhẹ nhàng thanh thoát nhẹ vơi muộn phiền
Niềm vui dâng tặng mọi miền
Nguyện người dứt khổ an nhiên nụ cười.
 
Hữu duyên gặp gỡ tháng ngày
Vui câu kinh kệ ngày dài trôi mau
Lỡ rằng duyên cạn mất nhau
Cũng xin giữ lấy dăm câu nghĩa tình.
 
Rồi một sớm vai nặng oằn sương gió
Kiếp phong trần rệu rã muốn dừng chân
Ngồi lại đây nghe vườn xưa yên ả
Bụi đường dài xin thả nước trôi xa.
 
BA MƯƠI NĂM
Ba mươi năm, nửa đời người
Một thân du tử giữa đời ngược xuôi
Buồn vui một thoáng mây trôi
Rong chơi bến tục lần hồi tóc phai
Vô thường gõ nhịp lai rai
Thấy già đến cửa, thấy ngày trôi mau
Thấy hoa tươi đã phai màu
Nắng vương trên cánh úa nhàu thời gian
Mệt nhoài bao kiếp lang thang
Nhà xưa quê cũ... tình tang hẹn hoài
Gánh trần một gánh oải vai
Lòng chưa đặng dứt hai tay ôm đầy
Bao giờ về dưới am mây
Nợ trần thả gió tháng ngày an nhiên
Chân đi chẳng dính não phiền
Môi tươi nở nụ cười hiền... vô ưu!
 
CHÚC XUÂN
Xuân về ấm áp đất trời
Đào mai khoe sắc tô đời thêm hương
Xuân về khắp mọi nẻo đường
Người người hoan hỷ muôn phương thái hoà
Xuân về chốn chốn nhà nhà
Nghe trong nắng sớm chan hoà yêu thương
Xuân về giữa cõi vô thường
Nguyện mong năm mới an khương vui vầy
Xuân về cầu chúc đủ đầy
Gia đình đầm ấm sum vầy đoàn viên
Xuân về xoá mọi ưu phiền
Buồn thương năm cũ đảo điên xa rời
Xuân về cầu chúc nơi nơi
An vui tự tại thảnh thơi tâm hồn.
 
CÓ ĐÔI KHI...
Có đôi khi hối hả
Vui nào rồi cũng qua
Đến một lúc ngồi lại
Thấy tuổi mình phôi phai
Kiếp sống nào có dài
Quanh quẩn ngày tháng trôi
Tử thần gọi xuống mộ
Hai bàn tay trắng thôi
Trăm năm chuỗi bi hài
Thành bại như gió bay
Đâu chi là chắc thật
Mắt thôi chớ não nề
Em về trong cuộc lữ
Nhìn đời cảnh phù hư
Giữa vô thường sanh diệt
Xin hãy cười vô tư.
 
Một Chút Nghĩa Tình
Nửa đời rong ruổi đó đây
Phong sương đổi lấy thơ ngây tuổi hồng
Biển đời sóng vỗ mênh mông
Phận người nhỏ bé giữa dòng dạt xô
Tử sinh sinh tử đâu ngờ
Trăm năm rồi cũng nấm mồ về tây
Hữu duyên gặp gỡ tháng ngày
Vui câu kinh kệ ngày dài trôi mau
Lỡ rằng duyên cạn mất nhau
Cũng xin giữ lấy dăm câu nghĩa tình.
 
NGẠI GÌ
Ngại gì giá lạnh buổi đông
Ta về một thoáng nắng hồng linh lung.
Ngại gì cách biệt muôn trùng
Hữu tâm hữu ý tương phùng mấy khi!
Ngại gì chút sự biệt ly
Sương tan hoa rụng có gì lạ đâu.
Ngại gì đi giữa bể dâu
Phong sương mới hiểu được đâu anh hùng.
 
NIỆM
Người đi rũ áo phong trần
Buồn vui bỏ lại mây ngàn cuốn trôi
Người đi biệt xứ xa xôi
Đèn khuya lẻ chiếc giữa đời sầu u
Duyên tình gởi trả thiên thu
Cố nhân hình bóng mịt mù rong rêu
Tàn canh quạnh vắng hắt hiu
Ru câu "yết đế" dập dìu bên hiên.
 
PHIÊU BỒNG
Người về qua cuộc mộng mơ
Thoảng nghe tiếng gió đôi bờ thực hư
Chút tình nguyên vẹn chơn như
Vô thường lấp đổi vẫn như phút đầu.
Người về dâng khúc Kinh cầu
Đôi chân nhẹ bước giữa màu thời gian
Đã qua mấy độ lá vàng
Cảnh xưa còn đó bẽ bàng mắt mi...
Người về một thoáng hội kỳ
Môi xinh hé nở ưu bi tan dần
Thong dong qua đỉnh phù vân
Phong sương mấy chốc bụi trần chẳng vương.
Người về trong cõi Vô Thường
Hong khô ký ức trần dương vui buồn
Người về sương sớm vội buông
Vầng dương tỏ rạng nắng luồn kẽ tay.
 
THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG ƠI
Trời giông bão mưa rơi
Buốt lạnh xé da người
Em bơ vơ giữa đời
Cửa nhà ngập tả tơi
Lũ vây cuốn sạch rồi
Đời em trong tăm tối
Run rẩy một góc ngồi
Ai cưu mang em tôi
Thân xác em rã rời
Nước mắt hòa mưa rơi
Chơi vơi giữa đất trời
Cần lắm tình thương ơi
Lòng bi nơi tâm người
Nào phân chia trên dưới
Nước mắt hay nụ cười
Cũng máu thịt da tươi
Nghe em khóc nghẹn lời
Khóe mắt đẫm sầu vơi
Đói lạnh vây rối bời
Thẫn thờ lệ tuôn rơi
Ai yêu thương cuộc đời
Bất hạnh ở khắp nơi
Xin cùng chia sẻ với
Những mảnh đời chơi vơi.
 
TÌNH NHÂN THẾ
Nghe Thu về giữa cõi lòng
Nghe đời hiu hắt bên dòng tử sanh
Nghe tình nhân thế đua tranh
Nghe hồn thấm mệt mong manh tim hồng
Thăng trầm bao kiếp long đong
Thị phi danh lợi đèo bòng xác thân
Tìm chi giữa chốn hồng trần
Niềm vui ít ỏi lệ tràn đắng môi
Người đi gói ghém đơn côi
Mình ta lẻ bóng xa xôi một mình
Quay về ru lấy chữ Tình
Chia đều nhân thế... nhẹ thinh cõi lòng.
 
TRUNG THU
Nhớ ngày thơ bé rước Đèn
Trung Thu rộn rã trống kèn múa Lân
Tung tăng ngắm ánh trăng rằm
Rủ rê chú Cuội chị Hằng xuống chơi.
Thấm thoắt mấy độ Thu rồi
Tìm đâu chiếc vé khứ hồi tuổi thơ
Thời gian chẳng chịu đợi chờ
Tóc xanh bao bận hững hờ già nua.
Ta về giữa cuộc vui đùa
Sá chi tuổi tác mấy mùa đã qua
Ta về nhoẻn miệng cười phà
Trung Thu kính chúc mọi nhà bình an!
 
VỀ THÔI
Xin thôi lưu luyến tháng ngày
Đôi chân rong ruổi men say bụi hồng
Phù vân được mất chất chồng
Phong sương ướt áo hỏi lòng về đâu?
Xuân qua mấy bận mưa sầu
Vô thường gõ nhịp mái đầu bạc thêm
Thế nhân vui tết trước thềm
Còn ta nhẹ gót êm đềm quy sơn
Đã qua mấy độ tủi hờn
Trầm luân mộng mị trong cơn mê lầm
Ta về tìm lại nguồn Tâm
Môi cười xoá hết thăng trầm buồn vui.
 
VÔ THƯỜNG
Vô thường kiếp sống nhân sinh
Buồn vui mấy chốc hư vinh cõi này
Sự đời như gió thoảng bay
Tử sanh ly biệt lệ hoen tháng ngày
Có gì để phải đắm say
Nhìn trong dương thế dẫy đầy thương đau
Mở lòng ôm cả trời cao
Mở lòng dung nạp niềm đau ở đời
Khi tâm nghĩ đến nhiều người
Niềm đau mình nhỏ...mỉm cười... Đáng chi!
Mở lòng chớ có sá gì
Dở-hay tốt-xấu hài-bi...lẽ thường
Trần gian quán trọ tạm nương
Xin đừng rơi lệ sầu vương tấc lòng
Nhẹ nhàng vui sống thong dong
An yên vững chãi giữa dòng nhân sinh.
 
VỮNG CHÃI NHE EM
Kiếp nhân sinh nào ai vui trọn vẹn
Nào ai được hạnh phúc mãi kề bên
Thấm khổ đau mới học cách vươn lên
Mới chợt ngộ “vô thường” là thế đó!
Màn đêm tan cho ngày mới bừng ló
Ánh mặt trời tỏa sáng khắp muôn nơi
Cho em vui thênh thang bước vào đời
Môi mỉm cười quên hết nỗi sầu vơi
Nào dõng mãnh đừng nản chí buông lơi
Dẫu đôi chân đã bao lần trầy trụa
Gai cuộc đời, lệ máu có tuôn rơi
Thì em ơi niềm tin chớ đổi dời
Em thong thả bước đi giữa dòng đời
Nhìn vui buồn tan hợp một trò chơi
Ngẩng đầu lên đón lấy ánh mặt trời
Ấm cõi lòng… thả hồn trải muôn nơi.

No comments:

Post a Comment

Thơ Đạo 3

     Từ nguyên thủy rừng già dòng suối chảy     Bưởi hoa vườn mưa tạnh ửng phù dung     Tình đá tượng vẫn còn nguyên vẹn lắm     Gióng hồi c...