Monday, February 15, 2021

Toại Khanh 4

 
Stop
Đứng lại thôi Còn gì sau ngạch cửa
Hãy biết dừng Khi chạm mức tình nhân
Đời chỉ đẹp Khi mới là một nửa
Đêm tân hôn Hai kẻ khóc: Mình lầm!
 
AI ĐIẾU KIM DUNG
Kiều Phong đã bỏ cuộc chơi
Giang hồ giũ áo bên trời biên quan
Hồ Xung tiệc rượu chưa tàn
Ngậm ngùi tiếng sáo một Hoàng Dược Sư
Đồ long hoang đảo biệt mù
trăm năm một khối tình thù khó tan
ngậm ngùi phận gái Linh San
nhớ hoài Cổ Mộ một hoàng hôn xưa
Thiếu Lâm lạnh tiếng chuông chùa
Hoa Sơn tí tách giọt mưa bên rừng
Ngàn năm chỉ một Kim Dung
Chánh tà hắc bạch xin cùng khóc ông!
 
NGÀI HOÀ THƯỢNG TỊNH GIÁC
Rừng còn mà cây bỏ đi đâu
Cây to tróc gốc cho rầu tòng lâm
Cây non chửa kịp nảy mầm
Biết chờ cho đến bao năm hở trời!
 
TÌNH KHÚC THÁNG MƯỜI
Sơ ngộ cũng buồn như chia tay
Ðược ở bờ kia, mất bến này
Mai mốt theo nhau về lòng đất
Mộng mị ngày xưa theo khói bay
Ở nghĩa trang nào không hẹn trước
Mỗi đứa nằm riêng một nấm mồ
Chung thủy, phụ tình giờ vô nghĩa
Còn gì toan tính giữa hư vô
Kẻ ở khóc đưa người đi trước
Chẳng biết ngày sau ai khóc mình
Mây trắng đùn nhau thành nhân thế
Ta vì sao lạc giữa mông mênh
Biết không, bát ngát trùng dương đó
Là lệ ngàn xưa người khóc người
Kỷ vật cho nhau đừng châu ngọc
Xin hỏi gì hơn một nụ cười
Từ thuở hồng hoang người phụ người
Cũng là tôi phụ bạc riêng tôi
Vó ngựa mỏi mòn cơn lốc xoáy
Buổi nào xương trắng trắng như vôi
Tóc em rồi bạc theo ngày tháng
Ta cũng mòn hao những tuổi đời
Ai đem trăng rải lên giòng nước
Khói sương gì cũng một lần thôi
Sinh tử chẳng bao giờ hò hẹn
Mai mốt biệt nhau mỗi phương trời
Chớp mắt, mù sương thành miên viễn
Mộ tối giao tình với xa khơi.
 
Muôn nẻo đời mây
Một đêm ta nhớ phố đời
Rời am theo đám mây trời đi xa
Trên tay đôi khúc cuồng ca
Với hành trang một nửa là..nỗi riêng
Hai chân mà lụy trăm miền!
Biết mô là chỗ tiền duyên mà về
Chút tim sao lắm bộn bề...
“...thiên tài nhất phiến lụy”..hề chào thua!
Ta đời mây ngại thành mưa
Gió ơi thôi lại xin thưa về đồng!
 
TÌNH KHÚC HIÊN MÂY
Dầu muốn dầu không
một ngày cũng qua
Dầu muốn dầu không
đời rồi quên ta
Dầu muốn dầu không
Tình sẽ phôi pha
Dầu muốn dầu không
Người rồi cũng xa
Dầu muốn dầu không
Tóc sẽ sương pha
Dầu muốn dầu không
ta rồi sẽ già
Chuyện xưa ngày cũ
như áng mây qua
một chiều nào đó
hiu quạnh hiên nhà
người ngồi đối bóng
gõ bát cuồng ca
ai người tri kỷ
Giờ còn mỗi ta
nhớ ai tình phụ
người tỉnh cười xòa
người điên khóc oà
Dầu muốn dầu không
ngày về đất lạnh
Gì cũng như pha!
 
Giấc Mơ Kalama
Ta về phương lạnh
Bỏ nắng sau lưng
Nhớ hôm nào
Những núi rừng thẳm xanh
Những con đường nhỏ thật lành
Cho ta mơ dãy nhà tranh, cốc thiền
Có con sóc nhỏ thật hiền
Bên con chim đậu dưới triền cỏ xanh
Lối mòn cỏ dại loanh quanh
Áo lam lần bước, áo xanh tọa thiền
Rau rừng, nước suối an nhiên
Chuyện đời bỏ cả ngoài hiên kia rồi...
Những đêm trăng sáng trên đồi
Sương khuya lều vải ta ngồi tĩnh tu
Và nắng hạ, rồi gió thu
Buồn vui như lá thảy phù phiếm rơi
Đang cơn mộng mị tuyệt vời
Giật mình ngó lại... đang ngồi máy bay!
(TK, trên chuyến bay về Thụy Sĩ)
 
RỒI MAI ĐỒI QUỶ CỐC (PWE KAUK)
Mai mốt vong thân niềm lá mục
Kỷ niệm nhân quần gửi lại em
Ta về quét lá đồi Quỷ Cốc
Một góc vườn khuya...lá rụng thềm
Mai mốt ta không về phố nữa
Vui buồn quán chợ gửi lại nhau
Rồi những mùa trăng ngồi bên cửa
Xếp bằng nghe gió tối lao xao
Mai mốt trả đời thân phận cũ
Ta về làm Quỷ Cốc thiền sinh
Một quái đầu đà nơi cõi quạnh
Đốt lửa đồi khuya ngó bóng mình
Ta thở hơi ra quên chuyện cũ
Ta hít hơi vào bẵng người xưa
Quên hết nhân gian niềm ấm lạnh
Am vắng bên đời nghe gió mưa
 
Vụng dại
Ta khinh bạc ngắt chơi chùm hoa độc
Và ô hay gai xước máu thành dòng
Vết thương nhỏ khách yên hùng sao khóc
Nhưng buốt hoài em ạ mấy mùa đông
 
KỆ QUY Y
Từ vô thủy luân hồi mấy độ
Con bao đời muôn chỗ tái sinh
Trải nghìn tỉ kiếp Vô Minh
Bất tri Tứ Đế, Duyên sinh, Giác Phần
Gieo giống khổ trong thân đau khổ
Giữa biển đời cứ tợ rùa mù
Trăm năm chìm nổi biển sâu
Lọt đầu khe gỗ dễ đâu mà lần
Nhờ đôi kiếp tu thân, tu ý
Sống gụi gần hiền trí bạn lành
Kiếp này thiện quả kết thành
Được thân nhân loại sáu căn đủ đầy
Có phước duyên sum vầy tứ chúng
Để vun bồi giác chủng bồ đề
Về bờ giác, bỏ bến mê
Lần theo ánh đạo tìm về tựa nương
Quy y Phật noi gương Thiện Thệ
Nguyện một đời phước tuệ song tu
Quy y chánh pháp tối ưu
Nguyện xa nẻo ác mịt mù tối tăm
Quy y tăng sống gần pháp lữ
Xa lợi danh, thừa tự thánh tài
Đỉnh chung phù thế phủi tay
Chuyên tu niệm xứ đợi ngày vô sanh
 
Về bút hiệu Toại Khanh
Người đi tìm lửa bên sông
về nhen nhóm giữa mùa đông cuộc đời
chừng bình khô, lửa tắt rồi
người xưa một buổi mỉm cười qua sông
 
GIÁC NGUYÊN
Thương ai múc nước trên nguồn
Vớt trăng vớt cả nỗi buồn tử sinh
Mươi năm gió bụi thập thành
Lửa rừng vẫn gọi trang kinh trên ngàn
Nửa đời theo gió lang thang
Vẫn còn đấy động hoa vàng trong tim

Lá Bồ Đề
Nhặt hai chiếc lá Bồ Đề
Một trao cho nhỏ Một về làm tin
Sa môn một lần thất tình
Cắt hai đuôi lá Ra hình đôi tim
Một mai tình có nổi chìm
Đuôi xưa ghép lại ra tim Bồ Đề
Cho bờ giác nối bến mê
Cho tình trần níu nhau về vô sanh
 
RỒI MAI ĐỒI QUỶ CỐC (PWE KAUK)
Mai mốt vong thân niềm lá mục
Kỷ niệm nhân quần gửi lại em
Ta về quét lá đồi Quỷ Cốc
Một góc vườn khuya...lá rụng thềm
Mai mốt ta không về phố nữa
Vui buồn quán chợ gửi lại nhau
Rồi những mùa trăng ngồi bên cửa
Xếp bằng nghe gió tối lao xao
Mai mốt trả đời thân phận cũ
Ta về làm Quỷ Cốc thiền sinh
Một quái đầu đà nơi cõi quạnh
Đốt lửa đồi khuya ngó bóng mình
Ta thở hơi ra quên chuyện cũ
Ta hít hơi vào bẵng người xưa
Quên hết nhân gian niềm ấm lạnh
Am vắng bên đời nghe gió mưa
(Toại Khanh, trên chuyến bay từ FL về LA)
 
Tượng khuya
Con ngồi nhìn Phật giữa khuya
Trăng xưa Linh Thứu Chợt về bên hiên
Trước sau Một nụ cười hiền
Phật bao dung hết Muôn niềm phàm tâm
 
Vẫn Nhớ Từng Đêm Cố Thổ Ơi
Mai kia còn dịp về quê cũ
Hái sậy bờ sông kết thảo lư
Cuối năm chong mắt chờ nước lũ
Bên dòng thả hết chuyện tâm tư
Những bếp lửa chiều ngồi nấu thuốc
Nắng quái nhuộm vàng áo lão sư
Có con bìm bịp kêu nước lớn
Người gõ ấm trà hát vô tư
Thiên hạ rằng ngoài sông có quỷ
Với những tràng cười suốt canh khuya
Những chiều mưa gió qua bãi sậy
Có bóng lêu khêu vẫn đi về
Đôi lúc giữa trời nước mênh mông
Tiếng ai rờn rợn suốt bãi sông
“Đời mạt pháp rồi trời sắp tối
Đò sang bờ Giác, ai đi không?”
 
VẬY RỒI
vậy rồi....gì cũng sau lưng
buồn vui chi mấy cũng chừng ấy thôi
cũng năm tháng cũ qua rồi
cũng ngày tháng mới....đợi tôi trước thềm
vậy rồi....đời có chi thêm
có tôi sinh tử có em luân hồi
có niềm vui để mỉm cười
có niềm đau để con người học khôn
bình minh rồi lại hoàng hôn
vậy rồi...một buổi người chôn xác người
lợi danh vinh nhục một đời
đến ngày bạc tóc vậy rồi phủi tay.
 
Tôi Muốn Phòng Tôi Một Bảo Tàng
Tôi muốn giữa phòng mình
tấm ảnh rừng cây xanh
giữ lại làm kỷ niệm
...lỡ một mai rừng núi bị tan tành
Tôi muốn giữa phòng mình
ảnh một nàng thật xinh
để người đời cảnh giác
...những nội tâm không giống được ngoại hình
Tôi muốn giữa phòng tôi
ảnh bà cụ đang ngồi
tượng đài cho quá khứ
...một thời tuổi trẻ xa xôi
Tôi muốn giữa phòng tôi
tượng thằng bé mồ côi
...biểu tượng chung cho toàn nhân loại
giữa những bến bờ biên giới ngăn đôi
Tôi ước giữa phòng riêng
tượng ai đó tọa thiền
...để thiên hạ chốn chợ đời chen lấn
mãi nhớ còn kia một cõi thiêng
Tôi mơ giữa phòng mình
bức tranh tường lỏng đinh
...để đời nhớ biểu tượng nào đi nữa
có chi còn hoài trong thế giới diệt sinh
Tôi muốn giữa phòng tôi
một bức tranh mầu nước biếc trùng khơi
để tưởng nhớ biển Đông xanh ngắt một thời
nay có lẽ sắp trở thành hoài niệm...
Tôi muốn giữa phòng tôi
một bức tranh hoang mạc bời bời
có kẻ Tây du cầu pháp
...mà nay còn được mấy người!
Tôi muốn giữa phòng chúng ta
bức chân dung tự hoạ chính mình
để mai kia xuôi tay về đất trả lại đời
một khoảng lặng mông mênh!
 
HAPPY BIRTHDAY SƯ TOẠI KHANH
Mỗi năm là một vòng quay
vui chưa trọn, đã đến ngày birthday
mãi đi, quên mất buổi về
mươi năm vẫn cứ lê thê dặm đời
mơ hồ nửa thiệt, nửa chơi
tóc pha sương ...vẫn ven trời dạt xô
buồn vui chi cũng hư vô
bánh sinh nhật: một nấm mồ phết kem !
 
PHÚT KINH CẦU COVID
Tình người đã cách ngăn
Nay lại thêm một màng ngăn cách
Người với người chưa bao giờ minh bạch
Và bây giờ chiếc miệng cũng giấu che
Lòng người đã ngàn trùng
Nay còn thêm mấy mét chia xa
Mà dẫu sao Cũng cảm ơn Corona
Đã mang nhân gian về chung một mái nhà
Chiếc tổ ấm từ lâu...cứ đầu ngày là bay mất
Cửa chùa đã đóng Giáo đường đã khép
Cho nhân gian đem Chúa, Phật vào lòng
Đã xa rồi những chiều nắng đi rong
Với tách cà phê, với vỉa hè và bè bạn
Đã hết rồi những con phố dài Với mua và bán
Những bức tường ngăn Người về lại với mình
Từng vách nhà Bóng tối Lặng thinh
Ai gọi cổng
Không, gió lùa...
Không phải bước chân thần chết
Người nguyện cầu
Những tháng ngày này Mau qua hết
Để tiếp tục  đời con rối mấy năm qua
Biết thương hay hờn Vi khuẩn Corona
Đã dạy tinh cầu này Con đường về tĩnh tại
Hoa nở xuân về Giờ không còn tay hái
Người cúi đầu Chiêu niệm với hư vô
Ta bỗng nghe trong chiều
Qua gió Tiếng nam mô....

No comments:

Post a Comment

Thơ Đạo 3

     Từ nguyên thủy rừng già dòng suối chảy     Bưởi hoa vườn mưa tạnh ửng phù dung     Tình đá tượng vẫn còn nguyên vẹn lắm     Gióng hồi c...