Sunday, February 14, 2021

Ton nu Thu Dung

TỔ QUỐC GỌI TÊN AI?

Tổ Quốc gọi tên ai chứ đâu phải tên mình.
Bởi vậy…đành ra đi tìm đường…thất thế…
Mamh áo, chén cơm… đến nỗi nào đâu, chẳng lẽ…
Biển bạc, rừng vàng đã cạn kiệt thế sao?
Mặc ai cứ huyênh hoang… Tổ Quốc tự hào!
Văn hiến bốn ngàn năm… đẩy con ra biển!
Văn hiến bốn ngàn năm… quay lưng…đau điếng
Nỡ chối từ nguồn gốc Việt Nam.
Giây phút cuối cùng, tận tuyệt hoang mang.
Hộ chiếu Trung Hoa- nhưng tôi là người Việt
Xin cho tôi trở về nơi oan nghiệt.
Nơi tôi đã sinh ra và tuyệt vọng thành người…

Tổ Quốc ơi sao nỡ khước từ tôi?
Hồn du mục lang thang miền lữ thứ.
Xác tro bụi vẫn mơ về cố xứ. Ngậm ngùi…
Tổ Quốc vong thân…
Tổ Quốc gọi tên ai?
Kệ, Tôi đâu muốn dự phần!…

Xin đừng trôi dạt phía hư không
Những giọt chiều rơi những giọt chiều
Nghe hồn khuya rủ cánh liêu xiêu
Có bầy dơi muộn về qua ngõ
Treo ngược tình ai trên phiến rêu.
Những nỗi niềm riêng những nỗi niềm
Ai cầm hạt nắng thả vào đêm
Có phải nghìn xưa vầng nguyệt khuyết
Quạnh quẽ mùa trăng lạnh lưỡi liềm.
Những giấc mơ tàn những giấc mơ
Khuất trong vô thức một dòng thơ
Có ai ngồi lại bên thềm vắng
Khua động lòng đau một bến bờ.
Những giòng sông cũ những giòng sông
Phiêu bạt về đâu cánh nhạn hồng
Chiều đã phải tàn bên kia núi
Ai còn trôi dạt phía hư không...  
Bội bạc lòng mình để yêu nắng Ca- Li...)
(... Nếu so sánh sao tôi đành có thể

KHÚC TẶNG CA- LI
tôi đến Ca- Li một chiều cuối đông
là những người cuối cùng rời phi trường Los
nỗi buồn ly hương và niềm vui trước mặt
Ca- Li đón tôi bằng một trận mưa vùi.
đêm. tôi trở về bằng những bước chân vui
thềm rêu cũ và khu vườn cổ tích
con sáo nhỏ bay qua vườn tĩnh mịch
tuyệt vọng nào tôi bỏ hết ra đi?
ngày. tôi chìm vào những việc thích nghi
sao nắng cũng khác quê nhà đến thế
nếu so sánh sao tôi đành có thể
bội bạc lòng mình để yêu nắng Ca- Li?
hai hàng thông giống Đà Lạt lạ kỳ
cỏ trải thảm xanh mượt mà ký ức
tôi dỗ lòng tôi. thôi đừng ray rứt
tuyệt vọng nào xin khép lại giùm tôi...
(2011)
 

Em đừng cởi áo vô minh
Thiền sư thi sĩ bất bình hạ sơn
Vì trong cuộc lữ cô đơn
Xin muôn lượng kiếp hóa thân tìm người
Sát na ấy, ngỡ suốt đời
Đăm đăm diện bích triệu lời vô ngôn
Em đừng xé bỏ càn khôn
Ngàn lau trắng vẫn cội nguồn băn khoăn
Em đừng vội nhé, Quỳnh hương…
(T/B: Thiền sư cởi áo che Quỳnh
Nghe trong khuya khoắt …trở mình hạt sương)

Đừng gọi em là hoa
Dù đoá quỳnh đài các
Hay nụ hồng kiêu sa
Hãy gọi em là cỏ
Trong bài thơ học trò
Hãy gọi em là lá
Mong manh giờ chia xa
Em chỉ là hạt sương
Trong đài hoa, ở trọ
Em chỉ là ngọn gió
Bay khuất theo chiều tà
Cánh phong du ngày nọ
Đâu cũng ngỡ quê nhà...

Nguyên Đán 1

Mùa Xuân ngại ngùng lối nhỏ
Khẽ thôi, vạt nắng lưng đồi
Cánh bướm chao vờn trước ngõ
Mơ hồ nhặt sợi tình rơi.

Mùa Xuân đi ngang vườn cỏ
Lỡ tay đánh thức hoa vàng
Mùa Xuân dịu dàng thổ lộ:
Em là ngọn gió lang thang

Mùa Xuân vẽ thêm quầng mắt
Nâu nâu màu sữa cà phê
Mùa Xuân tô hồng môi nhạt
Thơm như giọt nắng rơi về.

Mùa Xuân cầm tay nói khẽ:
Đừng quên lời đã hẹn thề
Sương -hay là mưa- như lệ
Ngàn sau buốt lạnh sơn khê…

Nguyên Đán 2

Ai rải tơ vàng trong nắng rơi
Mùa xuân hong tóc ở trên đồi
Một màu cỏ biếc thơm nguyên đán
Những hạt hoàng hoa…
lấp lánh trôi.

Ai gởi mây ngàn xanh ngắt bay
Tầm xuân hé nụ ở phương này
Có thoáng mịt mờ trong ký ức
Một trời thương nhớ khói sương say.

Ai thả giọt đàn theo gió lay
Ngũ cung lạnh tựa nét cau mày
Tôi nhặt nỗi buồn rơi trên cỏ
Và đếm giùm ai tiếng thở dài.

Ai nhón chân về trong chiêm bao
Hồn xuân lãng đãng cuối phương nào
Ai lỡ trăm năm lời hẹn cũ
Về đứng bên đời…tan tác đau…

Nguyên Đán 3

Em buộc mây trời trong vạt áo
Đồi xưa xanh mướt cỏ phiêu bồng
Gót sen lướt nhẹ qua triền nắng
Có gió đâu mà tôi bâng khuâng

Em níu hồn nhiên vầng nhật nguyệt
Đừng buông tay nhé nhỡ khuya rằm
Có vì sao lạc trong đôi mắt
Tôi biết làm sao khỏi nhớ nhung

Em xa như thể tinh cầu lạ
Tiếng cười những hạt thủy tinh rơi
Long lanh sương vỡ đêm về muộn
Lạnh quá hiên xưa vắng một người…

Nguyên Đán 4

Một chút tơ vàng trên lối mưa
Ngón tay hờ hững phím cung đùa
Có thả xuống hồn âm điệu cũ
Lãng đãng như thời hương rất xưa

Em giấu hồn nhiên trong khóe xuân
Vô tình rơi lạc những bâng khuâng
Có phải đêm vừa qua rất nhẹ
Để lại vườn tôi một đóa hồng

Em giấu tình tôi trong ngón tay
Mỗi lần buông xuống mỗi lần say
Thời gian như thể là mây khói
Em xóa giùm tôi những đắng cay…

MÙA THU QUÁ ĐỖI BUỒN
Em nói gì đi, chớ lặng thinh
Tan vỡ lòng tôi mảnh thủy tinh
Mùa thu mây trắng như tiền kiếp
Ai đóng bàn chân tôi dấu đinh
 
Tôi biết hồn tôi rất mỏng manh
Tôi đau theo chiếc lá xa cành
Xin em hãy nhẹ tay bùa phép
Hoàng hạc tìm chấp chới đêm thanh
 
Đôi lúc lòng tôi lạc lối về
Xin em chờ đợi cuối đường đi
Và em mở cửa tôi lầm lỗi
Đừng nói lời cay đắng...phải chi
 
Tôi biết mùa thu quá đỗi buồn
Vầng trăng khuyết đẫm ướt mưa sương
Có bàn tay nhỏ thơm hương quế
Lặng lẽ xoa thầm những vết thương

No comments:

Post a Comment

Thơ Đạo 3

     Từ nguyên thủy rừng già dòng suối chảy     Bưởi hoa vườn mưa tạnh ửng phù dung     Tình đá tượng vẫn còn nguyên vẹn lắm     Gióng hồi c...