Saturday, February 20, 2021

Tuệ Nguyên Thích Thái Hòa 2

 Lời bài hát: BÀI CA BI TRÍ


Ta đến với người
Vì người giống ta
Giống từ ngàn kiếp xa
Chung dòng máu Phật Đà
Ta đến với với người
Vì người trong ta
Từ kiếp sống trầm kha
Luân lưu cõi Ta Bà
Ta thương người
Ta yêu người
Vì người là hoa
Vì chặn đường xa
Bao xác thân này
Hóa thành cát bụi
Bao xác thân này
Nuôi sống cỏ hoa
Ta thương người
Ta yêu người
Vì người không khác ta
Nhịp sống gợi câu ca
Nhiệm màu thay !
Là bao nét đẹp
Đẹp tựa như 
Sắc mây chiều tà
Ta thương người
Ta yêu người
Có khổ đau nào 
Ta không bước qua
Có niềm vui nào
Ta xin trao hết
Để cho đời đẹp muôn câu ca
Để cho ta hát mãi
Bài ca tình thương không bến
Tình thương không bờ

Bàn Tay Cứu Độ
Quan Âm Bồ Tát mẹ hiền
Tình yêu chuyển hóa vô biên não phiền
Ba đời xóa sạch oan khiên
Cành dương tịnh thủy tâm nguyên con về!
Vượt ngoài biển thẳm bờ mê
Trùng trùng âm vọng giữa quê hương này
Sen đài thả giữa trời mây
Bàn tay cứu độ tròn đầy mười phương.


BẤT ĐỘNG

Đứng bất động giữa dòng đời biến động,
mặc biển đời gió nghiệp thổi thị phi;
mặc cho ai cứ mãi nói thầm thì,
vẫn bất động trên đường ta đã định.

BỒ ĐỀ ĐẠO TRÀNG
Ngày xưa dưới cội bồ đề
Phật ngồi thiền định trăm bề tịch nhiên;
Sao Mai tỏa chiếu đỉnh huyền
Đất trời rung chuyển Phạm Thiên rỡn hồn;

Não phiền vạn thuở trống trơn
Mông mênh hải ấn tâm hơn trăng ngần;
Một thân có cả vạn thân
Một vi trần có vạn lần kiếp chơi;

Quét mây trăng sáng cho đời
Quét tâm trăng sáng giữa trời tự do;
Tử sanh quét sạch đôi bờ
Nguy nga đỉnh tháp dệt tờ tâm kinh.

BỤI KHÓI SƯƠNG
Cửa tu viện khép kín vầng nhật nguyệt,
khách phong trần đàm thoại với yêu ma;
Đất chọc trời, trời ôm đất hỗn độn,
bụi khói sương phủ kín mấy thiên hà.
Ca sa giã, thiên đàng thành địa ngục,
áo chân sư núi Tuyết vượt đường qua!
Cơm ngàn nhà biến thành cơm tủi nhục,
Phật mỉm cười, Tổ đốt sạch ca sa!

Bước Chân Đại Nguyện
Văn Thù trên đỉnh Hoa Nghiêm
Thương đời hiện giữa trăm miền phù hư
Phổ Hiền mỗi hạnh đều Như
Quan Âm Bồ Tát hiện từ pháp thân.
Mỗi thân mỗi đóa từ vân
Bàn tay chuyển vận pháp luân cứu đời
Có Ngài Địa Tạng tuyệt vời
Dưỡng nuôi giống Phật cho đời phù sa.
Trái thơm ngọt vạn thiên hà
Con đường đại nguyện mở ra muôn trùng
Niết bàn sinh tử dung thông
Bàn tay chuyển pháp trùng trùng nở hoa.
Nở ra ức triệu thiên hà
Và muôn ức triệu pháp tòa kim cương
Dẫu đời sáng nắng chiều sương
Chân như vẫn có vạn đường để đi.
Phật tâm không thể nghĩ nghì
Bước chân đại nguyện sá gì mù sương !

BƯỚC CHÂN EM!
Sáng nay trong từng bước chân thiền hành,
em có thấy gì không em nhỉ!
Trời cao bay thấp trời chạm lòng em,
từng thiên thể đưa bước chân em đi về lẽ phải;
chạm xuống đất sâu,
côn trùng và cây cỏ đứng dậy hát ca,
và thăng hoa em từ chân trái nhiệm mầu!
Sáng nay trời bỗng xuống thấp đất chợt lên cao,
ngàn vạn ngôi sao định hướng em về,
với từng bước đi trong nhiệm thể.
Sáng nay em không là một mình
và em chưa bao giờ chật hẹp.
trên em có trời dưới em có đất;
sau lưng em - dòng tâm linh -huyết thống chảy dài...
chung quanh em,
là cỏ, là hoa, là chim hót, suối reo, là nắng, là sương
trong từng giọt mặt trời;
và trước mắt em là gió, là mây
là trăng sao lấp lánh,...
là máu tim của thế hệ tương lai...
Em hãy đi từng bước chân,
như đất trời chuyển động,
trong nhịp sống diệu kỳ;
em hãy thở và cười
với những niềm tin bất động,
để em là tất cả
và bước chân em là thực tại nhiệm mầu!





BUÔNG TÂM

Tìm ta giữa mấy thiên hà,
Tìm ta trong cỏ lá hoa bụi hồng;
Tìm ta hạt nước cuối sông,
Tìm trong hạt nước trên nguồn suối reo;
Tìm ta hạt nắng lưng đèo,
Tìm trong gió sớm đùa reo giữa trời;
Tìm ta giữa cuộc đầy vơi,
Hạt sương trong nắng giữa trời mênh mông;
Tìm ta bóng nước dòng sông,
Trong đôi mắt biếc ngắm hồng hạc bay;
Tìm ta trong tháng và ngày,
Rêu thời gian trắng tóc bay trên đầu;
Nước xưa còn chảy qua cầu,
Mòn con sông cũ đá sầu ai hay;
Tìm ta trong khóm trúc lay,
Giữa trăng và nguyệt ai hay lúc nào;
Tìm ta có tự thuở nào,
Có từ trăng biết cùng sao giỡn đùa;
Tìm ta tìm giữa non xưa,
Tìm trong hạt bụi bay qua phố phường;
Tìm ta tìm giữa vô thường,
Giữa sinh và diệt thả hương giữa trời!
Thả sương cho nắng reo cười,
Thả tâm muôn sự vạn đời tịch nhiên.

BUÔNG THẢ
Mặt trời thôi ngủ mùa đông
thì em thôi ngủ giữa vùng lạnh sương
Nắng lên tỏa ấm thiền đường
thì muôn hoa nở giữa vườn quê xưa.
Mấy con bướm nhỏ bay đùa
tung tăng cho thỏa mấy mùa ngủ quên.
Bây giờ mặt nhật đã lên
mấy con chim nhỏ ví von trên cành.
Tóc sương người hoá thành xanh
Áo sương thôi bạc tinh anh nụ cười.
Thơ say Không để cho đời
thơ say là để cho người say thơ.
Từ xưa cho đến bây giờ
dễ ai học hết chữ ngờ thế gian.
Biết ai kẻ lỡ cung đàn
biết ai khóc lỡ cười khan kiếp này.
Mấy người xưamấy người nay
không say men rượu  cũng say men tình
Lợi danh Là cõi lênh đênh
lợi danh là cõi đưa mình đi hoang.
Bây giờ mặt nhật mở toang
người say tỉnh giấc thì quay lưng về.
Men say Không trói tình quê
Tình men buông thả Bay về vô biên

CAN CHI
Khuyết tròn là chuyện của trăng
can chi với cậu và nàng mà lo;
Nước non là của cơ đồ
can chi cô cậu mà vô ra hoài!
Chân như nào có của ai
can chi sư đệ mà ngoài với trong;
Ngày xưa mây trắng thong dong
ngày nay mây trắng ngoài trong làm gì!
Áo đời nghiệp dệt lưu ly
gió tung từng mảnh cài khuy chốn nào!
Bướm bầy bên giậu lao xao
hóa làm sâu ngứa mà cào cấu nhau!
Mỗi con có mỗi nỗi đau
máu đào rỉ chảy Tây - Tàu làm chi!
Nước buồn nước bỏ ra đi
non trơ đứng lại đương thì với ai!
Cánh chim hồng điểu bay hoài
bóng in suối mộng sải dài thiên thu;
Chạm vào mây trắng lời ru
biết tam giới mộng huyễn từ sơ khai;
Can chi khóc ước hình hài
buông tâm là sạch trong ngoài – có không;
Thua hơn ai dại để lòng
hơn thua khôn thả cho dòng diệt sinh;
Xưa nay trăng sáng lung linh
mây nào phủ nổi cuộc tình nguyên sơ;
Một lời kinh vạn lời thơ
chân như nào có đôi bờ ngại nhau!
Thương ai rượt đuổi con tàu
quên đời mộng huyễn quên câu kinh huyền;
Quên đời là cõi nhân duyên
nên tình bến đục mới truyền cho nhau!
Đau đời, đời xóa niềm đau
mười phương bắc một nhịp cầu tâm nguyên!
Nắng reo mưa hát lời huyền
mưa reo nắng hát bản nguyền thệ xưa;
Con đò về kịp qua mưa
con sông còn đó để đưa con đò…
Con đò sáng mộng chiều mơ
con sông chảy mãi hồn thơ cho đời;
Can chi lời khóc tiếng cười
tình con sông chảy giữa trời đất chung…
Giữa trời trăng nước mênh mông
mắc chi cô cậu đem lồng nhốt nhau!
Đời của mẹ đã hóa thành hoa trắng,
hoa thơm tươi, hoa thanh bạch, mẹ ơi!
Tình của mẹ là tình bông hoa trắng,
tình thiêng liêng lồng lộng giữa đất trời.

CHÂN THÂN VÔ TRÚ
Huyễn thân Phật hóa mây ngàn
Hóa trăng sao giữa thiên đàng thế gian;
Mênh mông bông lúa cải vàng
Lung linh mặt nhật giữa hoàng hôn xưa;
Con đò dẫu vắng người đưa
Con sông vẫn chảy giữa mưa nắng đời;
Hạt sương còn đọng ven trời
Mắt ai sâu hút vạn đời thế gian!
Mười phương trong hạt nắng vàng
Trải qua muôn kiếp ức ngàn cuộc chơi;
Đến đi không thẹn mây trời
Chân thân vô trú cuộc đời đại bi!


CẢ MỘT TRỜI XUÂN

Nắng ấm, chim reo, một trời xuân,
Trong ta xuân đến tự bao lần;
Xuân nào cũng đẹp như thêu gấm,
Lồng lộng chiên đàn nhả ngọc trân!
Thiều quang chạm đến chín tầng cao,
Hết thảy không gian tỏa ngạt ngào;
Ai biết hồn xuân người lữ thứ,
Nhớ vầng trăng mẹ, nhớ vườn cau!
Đôi má trẻ thơ lại ửng hồng,
Cho hoa thêm lá, nụ thêm bông;
Cho mùa hoa đến, mùa xuân đến,
Một chén trà thơm với mứt gừng.
Tiếng sáo trời xuân vọng nơi nao,
Nghe sao sức sống dậy tuôn trào!
Ai người bên nớ, người bên nớ,
Chớ để trăng xuân chạm mộng đào!
Thiên nhạc ca lên giữa trời yêu,
Nghe sao diệu vợi tận muôn chiều;
Hồn xuân hôn nhẹ lên non biếc,
Nhìn cỏ, nhìn hoa ngập mến yêu.
Ta biết trời xuân biết đã nhiều,
Không sao biết hết nỗi cô liêu;
Dệt vầng trăng mộng, vầng thơ mộng,
Làm đẹp cho đời bức gấm thêu!
Trời xuân ai biết đẹp như ri,
Trải rộng tấm lòng chẳng nói chi!
Hạ nắng, đông hàn, thu mặc kệ,
Mai vàng chăm chút nở trời thi!
Trời đất hôm nay mỉm môi cười,
Đường không tơ lụa vẫn xuân tươi;
Hỡi người lữ thứ, người trong mộng,
Dậy chở trăng về gặp ta chơi!
Lời xuân ai hát vọng ven trời,
Sóng bạc cúi đầu tận biển khơi;
Ngư phủ buông câu trăng lay bóng,
Trên đầu từng hạt nắng xuân rơi.
Ngựa chạy bao phen vẫn trung thành,
Đôi vầng nhật nguyệt tự xoay quanh;
Ta theo hơi thở về biển tánh,
Cả một trời xuân Phật để dành!
Hồn Xuân Vô Ngần
Ngựa xưa đua ý phù vân
Đất trời một dải chia phân đôi bờ;
Ngựa nay đua giữa bất ngờ
Cỏ hoa thơm ngát trẻ thơ reo cười;
Vòng tay nối lớn cho đời
Một vầng nhật nguyệt, một lời bình an;
Ai hay hạnh phúc cười khan
Từ trong cát trắng bạc vàng hiện ra;
Tặng đời hạt nắng phù sa
Mênh mông nhịp sống đường ta ta về;
Ngựa reo ngựa hý trời quê
Chim reo chim hót lời nghe vô ngần;
Hương mai quyện với hương vân
Quyện lời kinh nguyện như gần như xa;
Nắng phơi trong hạt mưa sa
Hồn xuân phơi phới trong tà huy bay…

CHÂN THÂN VÔ TRÚ
Huyễn thân Phật hóa mây ngàn
Hóa trăng sao giữa thiên đàng thế gian;
Mênh mông bông lúa cải vàng
Lung linh mặt nhật giữa hoàng hôn xưa;
Con đò dẫu vắng người đưa
Con sông vẫn chảy giữa mưa nắng đời;
Hạt sương còn đọng ven trời
Mắt ai sâu hút vạn đời thế gian!
Mười phương trong hạt nắng vàng
Trải qua muôn kiếp ức ngàn cuộc chơi;
Đến đi không thẹn mây trời
Chân thân vô trú cuộc đời đại bi!


CHÀO NGUYÊN XUÂN!

Mùa đông lại vẫy tay chào,
cho nguyên Xuân dậy bước vào cuộc chơi,
cho trăm hoa dậy tiếng cười,
cho non nước dậy hát lời vô ưu!
Chào nguyên Xuân cả sớm chiều,
lung linh sống giữa tình yêu chân thường.
Dẫu vô tâm hóa làm sương,
vẫn như nhiên giữa vô thường thế gian!

CHIỀU KHÔNG TÍM
Em câm lặng giữa biển đời phố thị,
mặc sóng cồn, mặc bão táp lên cao,
mặc yêu ma la hét với thét gào,
Em câm lặng nhìn dòng đời không trú.
Bao tuyết sương. áo bạc màu chưa đủ,
áo hoá sương Em mặc tự bao giờ?
Sương hóa áo giữa buổi chiều nắng nhạt,
giữa buổi chiều sương khói quyện vu vơ!
Em im lặng nhìn dòng đời xuôi ngược,
giữa ngược xuôi Em hãy hé môi cười,
hãy cười lên cho hoa héo thành tươi,
cho dối trá trở thành niềm chân thật!
Em đừng khóc giữa những ngày nóng giận,
hãy cười lên, khi đau khổ lên cao!
Em lặng im khi dông bão thét gào.
Em chân thật mặc tháng ngày dối trá!
Trong nhịp sống có những điều kỳ lạ.
Thở đi em và hãy thở đi em!
Cười đi em, đâu địa ngục, thiên đàng,
đâu nhịp thơ, trái tim em có biết!
Em câm lặng, nhìn dòng đời chảy xiết,
nguồn đâu sông, sông đang chảy về đâu!
Nay, sông xanh mai biển mặn pha màu,
chiều không tím sao dòng đời hóa tím!
Cứ lặng im, em nhìn đời hóa tím,
màu tím kia, không tím mãi đâu em!
Em im lặng tự hỏi mình có phải,
là ngày xưa hoa tím giữa rừng hoang!
Em im lặng, tự hỏi mình có phải,
từ ngày xưa đã mấy kiếp đi hoang!
Chiều không tím mà mắt em thấy tím,
tím mắt em nên đời lạ vô cùng!

CHIỀU SƯƠNG CÁNH HẠC
Chiều sương thấm lạnh vai gầy,
cội tùng vàng hạc nghe đầy hoang liêu.
Cội tùng còn một dấu rêu,
hạc vàng còn một nỗi niềm chưa tan.
Mù sa phủ lối ba ngàn,
đại thiên thế giới hạc vàng còn bay.

CHỪ
Chánh niệm chừ, tâm cùng tuệ nhật.
Vui chơi chừ, tay quảy giang sơn.
Lữ khách chừ, thong dong ba cõi.
Thanh thản chừ, uống nước đầu non.

CÓ KHÔNG
Có không hoa đào nở
không có hoa đào rơi;
nở rơi đều nhiệm thể
thảnh thơi mọi phương trời.

CÒ TRẮNG
Ruộng đồng chừ bát ngát,
cò trắng thoải mái bay.
Trăng chừ tha hồ chiếu,
mênh mông giữa cõi nầy!


CÕI CHÂN NHƯ
Ngàn năm nước chảy từ nguồn,
Cũng ngàn năm ấy, nguồn trông bến bờ;
Đời không tương ngộ bất ngờ,
Nếu không nhân trước, cũng là duyên sau;
Dòng đời nước chảy qua mau,
Thương ai làm kiếp con tàu duyên sinh;
Lung linh bắt đuổi bóng hình,
Giữa hình bóng ấy biết mình là ai!
Làm mây theo gió bay hoài,
Làm chim hồng hạc bay ngoài thiên thu;
Vén mây trăng hát lời ru,
Vén vô minh xóa ngục tù thế gian;
Làm mưa trong hạt nắng vàng,
Không làm “trái cấm địa đàng” ngày xưa;
Thong dong giữa nắng và mưa,
Giữa thong dong ấy mưa đùa nắng reo;
Mênh mông giữa cõi trăng treo,
“ngựa đua dưới biển thuyền chèo trên non”;
Ô hay, tâm bặt dấu mòn,
Cõi chơn như ấy mãi còn trong ta!

CÕI HUYỀN

Cuộc đời ta thấy nở hoa,
từ trong trói buộc, mở ra cõi ngàn.
Từ trong cỏ mọc rêu hoang,
ta nghe điệp khúc điệu đàn lên cao.
Ta nghe sóng vỗ biển gào,
đại trùng dương đã bước vào sử thi.
Bao năm cuộc lữ kinh kỳ,
thì bao năm nữa cuộc đi cũng về.
Ta nghe sương đọng tình quê,
chim bồ câu trắng bay về báo tin.
Ta nghe trong cõi ba nghìn,
đại thiên thế giới đã tìm thấy nhau.
Đông, Tây hai ngã cách nhau,
bây giờ  đã bắt nhịp cầu cho đi.
Ngày đi không biết nghĩ nghì,
thì ngày về chẳng biết chi để bàn.
Chợt nghe từ cõi mơ hoang,
Cũng rền tiếng khóc cũng vang tiếng cười.
Lênh đênh cho hết kiếp người,
thì bao giờ hết kiếp người lênh đênh.
Sống trong cõi thế phù sinh,
mà không thấy được cuộc tình thế gian;
Dù cho hoa nở hương ngàn,
cũng không thấy đẹp cũng than thở dài.
Ruổi rong cho mỏi hình hài,
thì đôi tay trắng cũng hoàn trắng tay.
Biết vui thì ở nơi này,
với hoa cỏ đá cũng đầy mộng mơ.
Biết vui am lá hóa thơ
cõi này cũng đẹp, còn mơ cõi nào!
Cõi này cũng có trăng sao,
có ngàn vạn lối để vào như nhiên.
Thông reo hát, đá tham thiền,
cõi huyền nhiệm đó, mệt tìm nơi đâu.
Cõi huyền giữa cõi bể dâu,
nếu không dâu bể có đâu cõi huyền.


CÒN CHĂNG MỘT NỤ CƯỜI

Một buổi sáng tinh khôi
Trời đất mỉm môi cười
Hoa vô ưu rơi nhẹ
Theo gió giỡn đùa chơi.
Những người con Điều ngự
Nhặt những cánh hoa rơi
Đi khắp mười phương cõi
Dâng hoa đẹp cho đời.
Mỗi người mỗi cành chơi
Mỗi hoa mỗi đất trời
Trong lòng hoa có Phật
Hoa nở Phật mỉm cười.
Đường xưa còn một lối
Ngôn ngữ vượt qua rồi
Ôi đất trời mầu nhiệm
Còn chăng một nụ cười

CUỘC LỮ
Cửa tòng mở đón siêu nhân,
đường lên đỉnh giác bước chân theo người.
Lung linh sương cỏ mỉm cười,
lung linh sỏi đá tụng lời kinh thiêng.
Trầm tư rêu cũng tham thiền,
gió đưa nhạc thánh ru miền tịch không.
Tịnh thanh hạt nghiệp đôi dòng
mai kia duyên đủ vỡ mồng thiền hương.
Thảo y tích trượng xuống đường,
thõng tay vào chợ viết trường mộng ca.
Viết kinh trên đá, trên hoa,
viết lời vô tự, dung hòa vạn cơ.
Viết cho đời mấy vần thơ,
bốn ngàn kinh sử trải tờ văn chương.
Dọc ngang giữa cõi vô thường,
thảo y tích trượng tuyết sương chưa mòn.
Dọc ngang  giữa nước cùng non,
thảo y tích trượng vẫn còn như xưa.
Ngày về đá cúi đầu thưa,
trúc nghiêng mình đón để đưa người về.

Ngày về hoa cỏ thầm mơ,
sương in bóng hạc, lời thơ bạt ngàn.

DÁNG TỪ
Kính dâng Giác Linh Hòa Thượng Thích Trí Thủ
Cẩm tú xứ Trung Kiên
kết tinh bóng dáng hiền
bao la người hoàng vĩ
chí nguyện vượt thần tiên.
Bước vào miền cô lữ
trầm tư nghĩa lý thiền
bỗng nhiên bừng mắt tuệ
sáng rỡ đất Thừa Thiên.
Từ ấy đấng Thiền sư
nêu cao nguyện Đại từ
vân du tam giới mộng
hóa độ đời huyễn hư.
Tay hùng nâng tích trượng
dẹp tà giảng thánh thư
bảy mươi dư sương tuyết
vận chuyển pháp Tâm Như.
Thiền sư đấng Đại hùng
tuệ nhật rạng phương Đông
vượt lên đời phi thị
xem thường nghĩa có không.
Tùng lâm nêu ấn tích
mật hiển hạnh dung thông
bỗng dưng ngừng xe pháp
bước vào cõi chân không


ĐẦU NON XƯA
Ngày xưa Đức Phật thuyết kinh
Thậm thâm diệu nghĩa duyên sinh trùng trùng;
Lời như sử tử uy hùng
Nhị biên rơi rụng, có không rã rời;
Trăm ngàn hoa héo thành tươi
Ngàn muôn khô mộc đâm chồi xanh tươi;
Linh sơn Ca diếp mỉm cười
Thạch hang Thất Diệp kết lời kinh thiêng;

Năm trăm La hán tọa thiền
A nan Tôn giả trùng tuyên lời mầu;
Ưu-ba-li tụng luật từng câu
Trời xanh mây trắng trên đầu non xưa.

ĐI - VỀ
Lên non học đá tham thiền,
am mây nằm nghỉ xa miền cõi chơi.
Nghe hoa, nghe nước reo cười,
nghe chim ca hót những lời ví von.
Bao nhiêu công án vẫn còn,
đố ai khơi mở cho tròn nghĩa xưa,
mở xong thân hóa làm mưa,
nửa rơi biển cả, nửa qua non thiền.
Đường về nhập thể vô biên,
đường đi hóa độ kết duyên đại từ.
Đi, về tâm nở chơn như,
bao nhiêu hành trạng hiện từ Pháp thân.

Đi, về nằm giữa am vân,
nụ cười hàm tiếu bao dung vạn loài.
Đi không lưu  một dấu hài,
Ngày về cũng vượt ra ngoài có không.

ĐỨNG GIỮA NON THIÊNG
Ta về đứng giữa non thiêng
Nghe hoa cười mỉm giữa huyền không xưa;
Nghe trời đất hát lời thưa
Nghe lời Phật gọi nắng mưa về nguồn;
Bụi đời rũ sạch thua hơn
Ta về dự hội Linh sơn thuở nào;
Ngày xưa trăng tưởng là sao
Ai ngờ tuệ nhật chiếu cao vô ngần;
Một thân mà hóa ức thân
Một tâm mà lại lúc gần lúc xa;
Chánh tà vạn nẻo vượt qua
Mười phương Phật hiện trên hoa cải vàng.

ĐỪNG VẼ GÌ THÊM
Ôi, hạnh phúc bao đời,
nay ta đã thấy;
đơn giản như nụ cười, hơi thở,
bước đi, nhịp đập trái tim,
thương yêu và chia sẻ!

Đừng vẽ gì thêm, 
trên trang giấy trắng;
đừng vẽ gì thêm 
giữa nắng và mưa;
vì hạnh phúc nơi đây 
đã có đủ bốn mùa!

DUYÊN LÀNH
Người về từ cõi vô biên,
trắng thơm đại nguyện trăm miền bước đi.
Người về thánh thoát hoàng y,
bình minh rực sáng Cùng tà huy nhuộm vàng
Góp cho đời một chút tình thơ,
chút tình từ độ luân hồi đôi bờ biết nhau.

GẬY THẦN
Thật diệu kỳ thay, chiếc gậy thần.
Vén màn hư ảo vén hư vân.

Huyền quang chừ chiếu soi đường cũ.
Chân, giả còn chi nữa để lầm!

GIÓ LỘNG
Mắt mộng nhìn đời mộng cả sao?
Ơ hay, hư ảo tự nơi nào?
Mắt đùa sóng nắng đời như mộng.
Mộng thuở tâm nguyên gió lộng vào.

Gió Xuân
Xuân đến có tấm lòng
Xuân đi có nước trong
Tình xuân  hồn phơi phới
Thanh bạch mọi thời-không;

Mặc kệ trời mấy tuổi
Mặc ai hỏi xuân tông
Như ngày xưa còn nhỏ
Đùa giỡn giữa xuân phong.

GIỌT NẮNG CHIỀU SƯƠNG
Ta thương giọt nắng ven trời,
hóa thành chuỗi ngọc, hóa lời thi ca.
Hóa thành những cánh bông hoa,
bốn mùa đều nở cho ta nụ cười.
Chiều thương giọt nắng ven trời,
hóa thành mây trắng, hóa đời thênh thang.
Hóa mưa từng giọt dịu dàng,
hóa thành thánh nhạc mấy ngàn điệu ru.
Mắt thương giọt nắng ngày thu,
hóa lời kinh tuệ công phu sớm chiều.
Hóa chàng nghệ sĩ tình yêu,
hóa em làm giọt nắng chiều trong sương.
Hóa thân năm uẩn vô thường.
Có không, không có chặng đường duyên sinh.
Hóa trăng sao, sáng lung linh,
hóa lời kinh Phật mênh mông cõi về.
Chiều thương giọt nắng tình quê,
mấy con bướm nhỏ bay về nơi nao?
Bướm bay thấp, bướm bay cao,
bướm bay trên mấy giậu rào kẽm gai.
Chiều thương giọt nắng tình ai,
tình lao xao vỗ bao giờ lắng trong!
Nhiễm trong tình chỉ một dòng,
tình sông hóa bể từ trong mạch nguồn.
Chiều thương cây khế đơm bông,
cây cau ướm nụ, cây hồng nở hoa.
Đăm thương mấy rặng thông già,
mấy cây tòng bá màu pha khói chiều.
Đăm nhìn hạt cát dấu rêu,
mười phương hiển hiện tình yêu cõi ngàn.
Gió lay cây động âm vang,
người lay tình động ba ngàn đại thiên.
Mắt thương nhìn cõi ưu phiền,
hóa thân vào giữa ngửa nghiêng cuộc đời.
Vì thương con nước đầy vơi,
vì thương con nước ngược xuôi cội nguồn.
Trăm năm tranh cãi thua hơn,
thì trăm năm nữa, phấn son cũng mờ.
Muôn năm hoa vẫn là thơ,
muôn năm hoa vẫn mơ người thi ca.
Thiều chi hoa, hỡi thiều hoa!
Mưa chang nắng quái mà hoa vẫn cười.
Mắt thương xin hãy nhìn đời,
biết bao cay đắng vẫn cười an nhiên.
Hóa thân mà đến cõi phiền,
thì thôi, thôi thế mới huyền nhiệm thay!!!
Trời chiều giọt nắng sương bay,
với đôi mắt tuệ thì đây cũng là.
Cõi về  nào có đâu xa,
mười phương Phật hiện trên hoa cãi vàng.

GIỮA VÔ TRI
Trăng sao trên nền trời vẫn tỏa...
thế gian ngủ cả nào có ai hay!
Khối đá nặng cân lầm lỳ cuộc sống,
giữa vô tri nghe cánh hạc hao gầy!

GỌI TÊN EM!
Lâu lắm, ta tìm em, trên dòng sông ý niệm,
và đã gọi tên em bằng Hiện hữu.
Nhưng, em vẫn hững hờ, im lặng, chuyển trôi.
Rồi, ta tiếp tục, gọi tên em, bằng Không hiện hữu,
Em không cười,
trước sân chùa, cây Tòng bá, vẫn rờn xanh.
Rồi, một chiều, trên con đường, gió tung cát bụi
Ta không còn gọi em, là Hiện hữu, hay Không hiện hữu.
mà gọi tên em  là Quá khứ.
Nhưng, em vẫn lạnh lùng như núi tuyết mùa đông.
Rồi, một buổi sáng tinh sương. Ta ngồi nghe chim hót,
chợt trong ta, niềm tin yêu, rực sáng.
Và ta vội gọi em là Tương lai.
Nhưng, từ xa xôi, cõi mộng, ngủ chưa về!
Rồi, ta ngồi đây, ngắm những gì đang có.
Và, vội gọi tên em là Hiện tại,
Nắm tay em, ôm chặt vào lòng.
Nhưng, than ôi, ta nghe trong bàn tay em,
chỉ phút chốc, mà cả triệu lần sinh diệt!
Thôi, ta biết rồi,
em không còn là gì nữa để tìm kiếm – gọi tên!
Em là của ly ngôn.
Chừ vô niệm, ta gọi tên em,
xuyên suốt cả cội nguồn!

No comments:

Post a Comment

Thơ Đạo 3

     Từ nguyên thủy rừng già dòng suối chảy     Bưởi hoa vườn mưa tạnh ửng phù dung     Tình đá tượng vẫn còn nguyên vẹn lắm     Gióng hồi c...