Saturday, February 20, 2021

Tuệ Nguyên Thích Thái Hòa

 PHẬT ĐẢN ĐỘ SANH

Ưu Đàm tỏa ngát tháng Tư
Trần gian mừng đón NGƯỜI từ Thiên Cung
NGƯỜI thị hiện cõi Phù Trần
Như Bình Minh tỏa tan dần bóng đêm.
Mong sao thắp sáng ngọn đèn
Trí Tuệ phá vở Đêm Đen ngục tù 
Hạnh Nguyện viên mãn đường Tu
Trọn thành Chánh Giác Đại Từ độ Sanh.
Tất Đạt Đa dụng Pháp lành
Tay Ngài hai mở Tinh Anh muôn loài 
Từ Quang Phật Đản sáng soi
Trao nhau trọn vẹn nụ cười Từ Bi.
Muôn loài sẵn có Linh Tri 
Chân Như là cõi Tâm Vi Diệu này
Phật Đản ban ân phước thay!
Chúng Sanh mừng đón PHẬT nay giáng Trần

QUÊ TÔI
Quê tôi có dãy tòng xanh
có con đường nhỏ chạy quanh trong làng.
dấu chân hiền sĩ lang thang
in trên sỏi đá dõi ngàn búp sen.
Quê tôi Đêm xuống trăng lên,
Gió đưa trúc, bá bên thềm am tranh.
Gió thơm hương bưởi, hương chanh,
mùi thơm hương lúa đã thành thân quen.
Sương trăng sáo vọng về đêm,
giữa trăng sương ấy lặng yên ai ngồi.
nghe thơ trong mộng không lời,
nghe đàn trong mộng rung vời vợi âm.
Nghe chuông chùa thiết tha ngân,
nghe lời đại nguyện như gần, như xa.
Nghe trong hoả ngục nở hoa
nghe trong nhịp thở người ta đi về.
nghe trong lòng dậy tình quê
văn chương đã mở lối về bao năm.
đất mơ sỏi đá âm thầm,
quê tôi còn đó trăng rằm đã lên!

RÁNG HỒNG
Hoa ơi! Ta hỏi hoa này,
ngày mà hoa đẹp biết ngày nào không.
Chiều ơi! Nhìn một ráng hồng,
Lòng bâng khuâng nhớ người trong cõi phiền.
Nước ơi! Xin nhớ uyên nguyên,
Người ơi! Xin nhớ đến miền khổ cư.
Trường Sơn ơi! Nắng đầu thu
Phương đông ơi dậy! Sương mù thoạt tan.
Ta ơi! Đứng dậy lên đàng,
cả bao người đợi từ trong ngục tù.

RŨ BỤI
Rũ bụi đi về ngọa thảo am,
đường mây mở lối vượt ba ngàn…
Nằm nghe hoa cỏ cười vô lự
Ai biết, ai không, cũng chẳng màng!

RỪNG THIÊNG
Có một buổi chiều ta lang thang
giữa rừng núi hoang liêu;
Ta nghe dòng suối chảy,
suối nước thì thầm
như muốn nói gì đây;
ừ, ta nghe rồi suối nhỉ!
Suối mai này suối hóa thành mây,
ừ, ta nghe rồi suối nhỉ!
Suối mai này, suối hóa rừng cây;
ừ, ta nghe rồi suối nhỉ!
Suối tự hào, vì suối chảy từ nguồn cao,
suối cuốn trôi bao vẫn đục cuộc đời;
ừ ta nghe rồi suối nhỉ!
Suối tự hào vì suối ở núi cao,
và gắn liền với ngàn vạn trăng sao,
với mây trắng, với ánh sáng mặt trời.
Có một chiều ta lang thang trong rừng vắng;
Ta thấy chim bay về tổ cũ,
ta nghe vượn hú tìm nhau,
để dắt nhau về lối cũ;
Ta thấy từng chùm hoa rừng
khép cánh tham thiền,
soi chiếu tận tế bào
tinh vi mầu nhiệm,
trên diệp thảo màu hoa.
Rồi, giữa rừng hoang
ta nghe gió rì rào, ví von ca hát,
giọng hát ca, chẳng làm ai kinh dị bao giờ.
Rồi, giữa rừng hoang liêu tịch mịch,
ta thấy sương đêm rơi xuống,
đọng trên lá cây, trên thảm cỏ,
trên thạch thất, am mây
và trên vai gầy đạo sĩ.
Sương không phải là mưa,
mà chỉ là những hạt nước nhỏ,
bay bay trong chiều xuống đêm về.
Rừng hoang quá, mà sương bay đẹp lạ,
đêm về khuya, giữa rừng hoang,
lồng lộng ánh trăng ngàn.
Đêm về khuya giữa sương trăng kỳ lạ.
giữa sương trăng đầu gối đá làm thơ,
đời đẹp lạ, có ai ngờ không nhỉ!
Ôi! Cuộc đời kỳ vĩ, giữa rừng thiêng,
đá im lặng mỉm cười.

SÁNG NAY – BƯỚC CHÂN EM
Sáng nay trong từng bước chân thiền hành,
em có thấy gì không em nhỉ!
Trời cao bay thấp trời chạm lòng em,
từng thiên thể đưa bước chân em đi về lẽ phải;
chạm xuống đất sâu,
côn trùng và cây cỏ đứng dậy hát ca,
và thăng hoa em từ chân trái nhiệm mầu!
Sáng nay trời bỗng xuống thấp
đất chợt lên cao,
ngàn vạn ngôi sao định hướng em về,
với từng bước đi trong nhiệm thể.
Sáng nay em không là một mình
và em chưa bao giờ chật hẹp.
trên em có trời dưới em có đất;
sau lưng em - dòng tâm linh -huyết thống chảy dài...
chung quanh em,
là cỏ, là hoa, là chim hót, suối reo, là nắng, là sương 
trong từng giọt mặt trời;
và trước mắt em là gió, là mây
là trăng sao lấp lánh,...
là máu tim của thế hệ tương lai...
Em hãy đi từng bước chân,
như đất trời chuyển động,
trong nhịp sống diệu kỳ;
em hãy thở và cười
với những niềm tin bất động,
để em là tất cả
và bước chân em là thực tại nhiệm mầu!

SEN HIỆN
Thôi, đã nghe rồi biển cả ơi!
Tình sâu, sâu thẳm  tuyệt không lời.
Âm vang gầm dậy như sư tử.
Tâm lượng hàm dung vạn mặt trời.
Một sáng tinh sương đẹp diệu vời.
Nghe lòng biển thẳm nước đùa chơi.
Trên làn sóng bạc sen mầu nhiệm.
Phật ngự đài sen nở nụ cười.

SINH
Có sinh nào không diệt,
Có diệt nào không sinh?
Sóng đùa chơi với nước
Sóng sinh, nước cũng sinh!

SƠN TĂNG
Đời có đáng gì để thở than!
Tâm không, lồng lộng cõi trăng ngàn,
Gió khuya lành lạnh vương tà áo,
Thanh thản “sơn tăng” nhập định vàng.



Sóng Vượt Qua Bờ 

Tu là chơi,
chơi với mình trong sâu lắng
chơi với người trong thanh cao
vầng mây từ hạt nắng
thảnh thơi mọi phương trời
vầng trăng xuyên mây bạc
hôn xuống đỉnh núi chơi!

Tu là chơi với cát
vẽ cát thành lâu đài
vẽ ký ức hồi tưởng
vẽ diễm ảo tương lai
vẽ mặt trời hiện tại
đời hư huyễn
lại vẽ thêm hư huyễn cho đời,
nhưng,
không vẽ đóa sen hồng
thơm đẹp ngàn nơi...
Tu là chơi với sóng
vẽ sóng tình trên kinh
viết lời kinh trên sóng
gọi mời dông bão dậy
cho sóng vượt qua bờ...


TÂM HIỆN
Có chàng nghệ sĩ lang thang
Từ xưa đã vẽ thiên đàng mà chơi
Đã từ xưa biết vẽ vời
Chín thành địa ngục cho đời tránh xa
Thiên đàng địa ngục trong ta
Cả hai dẫu có cũng là cuộc chơi
Trò chơi dâu bể đổi dời
Từ trong dâu bể hát lời vô sinh
Hát lời “bí thảo” điêu linh
Từ trong diệu tính cuộc tình mở phơi
Ngao du trong cõi luân hồi
Vỗ tay cười rộ cho đời nở hoa
Nghêu ngao hát bản tâm ca
Tình không băng giá cuối tà huy bay
Mùa đông không khóc lưu đày
Mùa xuân không rộn những ngày nắng lên
Nỗi buồn không để ghi tên
Niềm vui không để lấm lem tâm hồn
Gió không reo giữa nắng hờn
Thơ không reo giữa cuộc đời có, không
Thơ về đi giữa mênh mông
Cõi tâm - như hiện tình không lạc loài
Long lanh từng hạt sương mai
Mười phương Phật hiện không ngoài cõi tâm

15.10.1993

TÂM SỰ
Đêm nay em có thấy gì không em nhỉ,
trăng đã lên và lên quá đồi cao,
Ngàn vạn ngôi sao đang lấp lánh, mỉm cười,
để đón đợi em về với chân trời kỳ lạ!
Em có về không hay em cứ săn đuổi hạnh phúc,
nơi phòng trà, nơi khói thuốc,
nơi men rượu cuồng say, giữa trần gian hư ảo!
Em có về không, hay em còn say chơi,
trong cuộc đuổi bắt ân tình, danh lợi, thua hơn,
khi năm uẩn trong từng sát na sanh diệt.
Em đã thấy gì nơi trò chơi bắt đuổi,
trong cuộc đuổi bắt, em đã bắt được em chưa?
Trong cỏ sương, cát đá,
trong ráng nắng chiều hôm,
trong nụ cười, hơi thở,
Em là gì - Em có thấy Em không?

THẢO HOA
Thảo hoa mọc giữa đất trời,
thảo hoa cũng biết nghe lời vô biên.
Mấy bông hoa nở kết duyên,
mấy bông hoa rụng, lênh đênh bọt bèo.
Đường lên dốc đá cheo leo,
cho nên hoa nở lưng đèo đó thôi.
Cánh hoa khép, nở lưng trời,
hương hoa khép nở đúng thời mới bay.
Hoa, không riêng của cõi này,
nhưng, từ đất đá cõi này hoa đi.
Thảo hoa sương đọng lưu ly,
giữa mênh mông cõi, hoa vi diệu mầu.
Thảo hoa là thảo hoa mầu,
thảo hoa là ngọc minh châu vô ngần.
Hoa Linh Thoại, Dược Thảo Vân,
hoa về non Thứu, phương phân tuyệt vời.
Bao hoa chưa sạch bụi đời;
Và bao hoa nữa xin mời kết duyên.
Mai kia nhụy ngát hương thiền,
thì hương hoa tỏa khắp miền thế gian.
Thảo hoa trôi dạt lang thang,
biết quay đầu lại, cũng vang tiếng cười.
Thảo hoa mọc giữa đất trời
hàm dung vi tiếu vạn đời như nhiên.

THẾ TÔN CÒN ĐÓ
Nhớ ngày xưa Phật ở đời
Con ham viễn mộng ven trời có không;
Đuổi theo bóng nguyệt dòng sông
Lên ghềnh xuống thác long đong cuộc tình;
Sa La nghe vọng lời kinh
Mênh mông cõi Phật tâm linh con về;
Tạ từ suối ngọc bờ mê
Con về thăm Phật trên quê hương này;
Bụi hồng thuở ấy vụt bay
Tâm con chừ Phật tròn đầy vô ưu;
Gió thu ru hạt nắng thiền
Ru tâm con giữa trăm miền tịch không;
Phật xưa con ở trong lòng
Phật nay nằm đó đợi trông con về!

THỊ HIỆN ĐẢN SANH
Lâm-tỳ-ni, một sáng mai
Mấy tinh cầu chuyển Như Lai ra đời;
Vô ưu khúc hát diệu vời
Ma gia hoàng hậu tặng đời Đàm hoa;
Hương thơm ngát vạn thiên hà
Chân đi bảy bước quỷ ma kinh hồn;
Người về đứng giữa càn khôn
Tinh hoa nhân loại suối nguồn thương yêu;
Mùa xuân đùa với nắng chiều
Mùa đông Người gọi tình yêu giáng trần;
Thương đời đắm đuối phù vân
Nên xưa Phật đã hiện thân chốn này!
Cảm ơn đời
Cảnh Phật, trời Tiên chính là đây
dẫu cho con nước có vơi đầy;
nhân sinh ôm giữ tình chung thủy
Đại Nhật đào hương quyện gió mây.
Ta đến quê hương có mặt trời
ngắm hoa đào nở khắp muôn nơi;
ngắm từng hạt nắng rơi trên lá
xin thả hồn thơ cảm ơn đời.

THIÊN ĐÀNG RONG CHƠI
Xưa kia Phật chuyển kinh huyền
Nhận lời pháp ngữ trăm miền con đi;
Vạn đường gieo hạt từ bi
Quét vầng trăng mộng con đi theo Người;
Bụi đời về ngược đi xuôi
Trên đầu nhật nguyệt luân hồi ai hay!
Đường xưa mây trắng còn bay
Đường nay lối cũ con nay đã về;
Nhớ ngày xưa có nguyện thề
Trái tim diệu pháp chuyển về mười phương;
Nghe trong hạt nắng và sương
Hát chân thường giữa vô thường thế gian;
Nghe trong cỏ lục hoa ngàn
Lời kinh vô trú thiên đàng rong chơi!

THIỀN THI
Khéo phòng hộ tâm ý
Trời xưa đẹp đa thì.
Gió rung cây không động
Thiền đường đóa Trà mi.

Thơ Xuân
Trời xuân ai biết đẹp như ri,
Gió thổi hồn hoa rộn tuổi thì
Nắng nhẹ vờn lên hàng trúc biếc
Suối reo chim hót cả trời thi.

Mỗi bước chân đi, mỗi diệu kỳ
Mỗi hơi thở nhẹ, mỗi hồn thi
Xuân này, xuân nữa, xuân xuân nữa
Hỏi nguyệt và trăng có khác chi!

THƯA RẰNG
Ai chưa có cứ đi tìm,
cho đôi mắt ướt cả nghìn trùng dương!
Thưa rằng: trong một hạt sương,
mênh mông suối ngọc chơn thường biết không?

No comments:

Post a Comment

Thơ Đạo 3

     Từ nguyên thủy rừng già dòng suối chảy     Bưởi hoa vườn mưa tạnh ửng phù dung     Tình đá tượng vẫn còn nguyên vẹn lắm     Gióng hồi c...