Tuesday, March 2, 2021

Không biết tác giả

 
NĂM THÁNG PHÙ DU
(Kính tặng chư huynh đệ đồng tu tại Trung TâmTu Thiền Vipassana –Jaipur-98)
Tôi lại về ngồi bên thềm đá cũ
Ngắm sương buông tìm lại đoá hoa xưa
Đâu quá xa sao đã vắng cơn mưa
Đâu lâu lắm sao gió về lạnh buốt.
Tôi tìm người trên lối mòn quen thuộc
Hương vẫn đưa sao tôi chẳng thấy hoa
Núi buồn tênh chờ mãi tiếng công ca
Còn đâu nữa những âm vang ngày trước.
Đời vốn thế cơn vô thường thổi ngược
Giấc mộng vàng cũng thoáng chốc hư vô
Đã bao năm những con sóng vỗ bờ
Chợt thấy đến, chợt đi, tôi có biết!?
Thôi ngoảnh mặt niệm vô thường sanh diệt
Lưu luyến chi những năm tháng phù du
Có cùng không-thương với nhớ- ngục tù
Cuộc thay đổi, ta mỉm cười đi nhỉ!
(Jaipur- 10/1998)
 
LỐI CŨ
(Thân tặng Liên Trí)
Mỗi cánh thư mỗi nụ hồng nho nhỏ
Cho thời gian cho khoảng cách gần hơn
Để đêm thâu thôi thao thức chập chờn
Hình bóng cũ quên về xây giấc mộng.
Con đường cũ giờ còn đầy gió lộng
Lá thông rơi còn ngập lối thân thương
Tiếng xôn xao rộn rã cả sân trường
Giờ vẫn thế, hay đìu hiu im tiếng?
 
Ta còn nhớ những chiều vương kỷ niệm
Sương giăng giăng huyền ảo áng mây trôi
Ta bước đi nghe gió lạnh ven đồi
Thì thầm đọc bài thơ còn dang dở.
Ôi! Kỷ niệm đong đầy bao trang vở
Những ngày vui những đêm đếm mưa rơi
Và ngày xuân cánh én liệng lưng trời
Cùng bạn lữ nô đùa quên năm tháng.
Ta còn nhớ những đêm trăng thật sáng
Hát bên nhau tâm sự đến tàn canh
Những mộng mơ ước nguyện sẽ viên thành
Cho quên hết những tháng ngày gian khổ.
Ôi! Ngày cũ giờ đây xin nhường chỗ
Cho nụ cười, cho ánh mắt chưa quen
Để đêm sâu thao thức mãi bên đèn
Đọc lần nữa vần thơ chưa đoạn kết…
(Delhi - Thu 1998)
 
HẠT MƯA
(Kính thương tặng người anh đã khuất)
Thuở nào ngắm mưa rơi
Bên hiên nhà kỷ niệm
Trông lên trời tìm kiếm
Giọt nước nào đầu tiên
Mưa trĩu hạt triền miên
Ta không sao đếm được
Chỉ âm thầm mong ước
Mưa đừng vội qua mau
Rồi anh bảo ra sau
Lấy nguyên tập vở trắng
Thắt những chiếc thuyền con
Theo dòng nước tí hon
Thuyền ra tận cửa bể
Có phải chăng như thế?
Ta ngẫm nghĩ hồi lâu…
Nhưng giờ ta đã hiểu
Thuyền giấy rã lâu rồi
Cửa biển vẫn đơn côi
Thuyền không bao giờ đến
Anh của em trìu mến
Cũng xa tít mù khơi
Còn đâu những trò chơi
Tung tăng trong mưa lạnh
…xa lắm! Xa lắm rồi!
Giờ lại ngắm mưa rơi
Bao kỷ niệm ùa về
Mắt ta chợt nhoà lệ
Tình anh và cuộc thế
Hạnh phúc và niềm đau
Ôi !sao tựa bể dâu
Ngàn năm xin vĩnh biệt.
(Mưa Đông 1998)
 
MƯA PHỐ XA
Bỗng chiều nay mưa lại về phố nhỏ
Khoảng trời đông nhoà lệ hoá buồn tênh
Tiếng tí tách như mỗi bước lênh đênh
Lòng lữ thứ từng giây nghe thắt lại
Ta nghoảnh về quê hương còn xa ngái
Biết bao giờ được trở lại chốn xưa
Có Ba tôi mòn mõi tiếng võng đưa
Để chiều mưa ngủ trong vòng tay Mẹ…
(Delhi - Đông 1999)
 
MẸ TÔI
Hoàng hôn rụng xuống bên sông
Cuốc buông tiếng lạc nghe lòng nhớ quê
Ngày đi chửa hẹn ngày về
Mẹ hiền chờ mãi con đê đầu làng
Xuân về rồi lại thu sang
Hạ đi rồi lại đông tàn mấy đông
Xuân này Mẹ lại chờ mong
Em thơ nhặt pháo chờ trông chị hiền
Mẹ mong có buổi đoàn viên
Ôm nhau chia sớt muộn phiền sướng vui
Đời Mẹ tất tả ngược xuôi
Cho con ấm áp ngọt bùi hôm nay
Mẹ ơi dầu mấy vạn ngày
Chữ hiếu con giữ, ơn thầy con ghi
Con đường Mẹ chọn con đi
Con nguyền đi trọn quản gì khó khăn
Đêm đêm ngắm dãi sông ngân
Chắp tay con nguyện song thân an lành
Ngày về ánh mắt long lanh
Nằm trong tay Mẹ dỗ dành yêu thương
Bao nhiêu nỗi nhớ vấn vương
Bao nhiêu cát bụi bên đường hôm nao
Chìm trong tiếng Mẹ ngọt ngào
Ngủ yên con nhé nụ đào cho con!
(Nepal –sang Xuân 1999)
 
MƯA ĐẦU HẠ
Ta tặng em giọt mưa mềm đầu hạ
Trong giọt mưa còn đọng nắng mùa xuân
Có hoa thơm cỏ nội đất quê mình
Có lời ru đêm về như gió thoảng
Mưa bây giờ không thành dòng lấp loáng
Chỉ đâu đây tiếng tí tách lưa thưa
Rồi ngày mai nắng hạ thức ve trưa
Rồi lửa phượng bập bùng quanh cuối phố
Nụ tầm xuân buồn thẩn thờ nhường chỗ
Để bờ tre ru gió hạ trưa nồng
Dòng thời gian, ôi phút chốc có không!
Con nước cũ vẫy chào thuyền ngược bến
Mưa chiều nay từng sợi nhỏ chênh vênh
Làm se lạnh trái tim người viễn xứ
Trong mưa rơi ta nghe lời tinh tự
Của dòng sông đất mẹ dịu hiền
Một lần ly hương là ngàn trùng cách biệt
Quê hương là gì sao lòng nghe tha thiết
Nỗi nhớ mong manh sao giá buốt tâm hồn
Rồi sẽ một ngày em cất bước phiêu du
Băng dặm đường xa đầy cát bụi sa mù
Lòng giao cảm phút giây này em nhé!
(Jaipur-mưa đầu Hạ 3/2000)
 
ĐÓN XUÂN
Bên hiên xuân ngấp nghé chào
Đón xuân đào nở mai trao thiệp mừng
Phương xa lữ khách bâng khuâng…
Tháng năm phiêu lãng xoay vần quá mau.
(Delhi -Xuân 1998)
 
XUÂN XA QUÊ
Xa quê mở cánh thiệp xuân
Ta như một thoáng bâng khuâng vọng về
Dẫu xa nghìn dặm sơn khê
Trong ta còn đấy xuân quê thuở nào.
(Delhi – Xuân 1998)
 
XUÂN HƯ VÔ
Cuộc đời trong tia chớp
Năm tháng vụt thoi đưa
Những ngày nắng đêm mưa
Phiêu bồng miền đất lạ
Xuân đến lại trôi qua
Để rừng mai hoài nhớ
Để lòng ta bỡ ngỡ
Một thoáng xuân hư vô…!
(Delhi – Xuân 1999)
 
MẤY XUÂN
Xuân này là mấy xuân sang,
Hạ đi mấy độ đông tàn về đâu?
Lá rơi ngập lốthở sầu,
Mảnh đời khoảnh khắc ngẫm câu vô thường.
(Delhi - Xuân 1999)
 
HƯƠNG XUÂN
Ta vừa khép lại cơn hồ mộng,
Thở phút hiện sinh với nắng hồng
Đường mai rực rỡ muôn hoa sắc
Xuân đến thật rồi ta biết không?!
(Delhi – Xuân 2000)
 
XUÂN PHƯƠNG XA
Xuân này ta cứ ngỡ xuân xưa
Một cõi trời đông nhớ sao vừa
Đường xa lữ thứ nghe khắc khoải
Cánh én giờ đây… khác én xưa?!
( Delhi – Xuân 2000)
 
Tình Ba
Một kiếp sống một dòng đời trôi mãi
Con đã đi mỏi gối tìm tình Ba
Ba thân yêu! khắp đất trời quen lạ
Tình yêu ấy con không tìm đâu thấy
Con đã hiểu tình Ba là như vậy
NhưngBa ơi sao con phải xa Ba
Để những đêm dõi mắt nơi quê nhà
Giọt nước mắt lại tràn trên gối mộng
Đường con đi sương mù giăngkhắp nẻo
Đường con đi lắm sỏi đá chông gai
Ba kính yêu! Trí con còn khờ dại
Sao thấy hết những gì đang phía trước
Ba có biết lúc lội dòng nước ngược
Con gái Ba phải chới với vẫy vùng
Tiếng gọi Ba lạc lõng giữa không trung
Ba đâu hỡi dìu con đi bước nữa!
Đời giả dối sao Ba chẳng hề nói?!
Ba sợ con phải chùng bước hay chăng?
Ba muốn con vươn tới cõi vĩnh hằng
Ngay kiếp sống còn muôn điều tráo trở
Đời huyễn mộng sao Ba không nhắc nhở
Cho con yêu hiểu rõ kiếp phù vân
Con lênh đênh giữa khổ luỵ cõi trần
Bao lần chết và bao lần sống lại
…Đời là thế con gái Ba đã hiểu
Cõi nhân sinh có gì chắc thật đâu!
Chỉ bên Ba con thoát khỏi khổ sầu
Tay Ba nhé con nép vào yên ngủ.
Con vẫn biết Ba muốn con tự sống
Tự bước đi, tự ý thức nhân sinh
Ba rất tin con gái ngọc của mình
Nhưng Ba hỡi! con vẫn cần chỉ lối…
(Delhi-Đông 1997)
 
Mẹ tôi
Hoàng hôn rụng xuống bên sông
Cuốc buông tiếng lạc nghe lòng nhớ quê
Ngày đi chửa hẹn ngày về
Mẹ hiền chờ mãi con đê đầu làng
Xuân về rồi lại thu sang
Hạ đi rồi lại đông tàn mấy đông
Xuân này Mẹ lại chờ mong
Em thơ nhặt pháo chờ trông chị hiền
Mẹ mong có buổi đoàn viên
Ôm nhau chia sớt muộn phiền sướng vui
Đời Mẹ tất tả ngược xuôi
Cho con ấm áp ngọt bùi hôm nay
Mẹ ơi dầu mấy vạn ngày
Chữ hiếu con giữ, ơn thầy con ghi
Con đường Mẹ chọn con đi
Con nguyền đi trọn quản gì khó khăn
Đêm đêm ngắm dãi sông ngân
Chắp tay con nguyện song thân an lành
Ngày về ánh mắt long lanh
Nằm trong tay Mẹ dỗ dành yêu thương
Bao nhiêu nỗi nhớ vấn vương
Bao nhiêu cát bụi bên đường hôm nao
Chìm trong tiếng Mẹ ngọt ngào
Ngủ yên con nhé nụ đào cho con!
(Nepal –sang Xuân 1999) 

TỔ QUỐC
Tôi được sinh ra từ một nước Việt buồn
Nơi ấy tôi tự hào ghi vào tim mình hai tiếng thiêng liêng: Tổ Quốc
Tuổi thanh xuân bắt đầu vào những ngày chiến tranh chấm dứt
Chưa thấy hòa bình đâu mà chỉ là những cuộc chiến đấu không ngừng
Chiến đấu với những cơn sốt rét kinh hoàng
Mà giấc mơ là một con thuyền lênh đênh sóng nước
Chiến đấu với những cơn đói run người trên từng bước đường xuôi ngược
Mà giấc mơ là những ngọn nến chập chờn trên chiếc bánh sinh nhật ngày xưa
Chiến đấu với những kiểu con người độc ác ranh ma
Mà giấc mơ là chiếc áo chùng khói lam từ một ngôi nhà nguyện
Tiếng Thánh Ca vang trong từng chiều xao xuyến
Giọt nước mắt nào,
Thôi
Chảy ngược về tim
Tuổi trẻ chúng tôi
Từ Ấy
Đi tìm...
Bên kia Thái Bình Dương ngọn gió Lào khô quắt
Quất điên cuồng vào từng cuộc mưu sinh
Kiêu hãnh đấu tranh để ngẩng mặt đứng lên
Dù rơi xuống bao nhiêu máu và nước mắt
Tổ Quốc thân yêu xót đau từng vết cắt
Nghẹn ngào,
bỏ cuộc,
thiên di...
Bên này Thái Bình Dương mưa
Đỉnh Big Bear ngập một màu trắng tuyết
Từng ngày qua... từng khôn cùng nuối tiếc
Thẩn thờ tôi gọi Chúa Ơi!
Bên cạnh tôi, một bé thơ cuống quýt reo cười:
Con cũng người Việt Nam, tên con là Hoài Phố.
Tôi cúi xuống, mái tóc đen... bé nhỏ
Nép vào tôi như một cọng rong buồn
Những đôi mắt Việt Nam chung cội chung nguồn
Gặp nhau trên một đỉnh trời cao vút.
Tôi biết bé thơ đã được dạy và hiểu về Tổ Quốc
Nhưng liệu rồi bé có còn tự hào về hai tiếng Việt Nam?
Tôi ngày xưa, nước mắt cứ rơi theo những trang sử oai hùng
Những ranh giới từ Ải Nam Quan đến Mũi Cà Mau nguyên vẹn
Tôi bây giờ, xa xăm như mây nguồn chớp biển
Ngậm ngùi thương quá quê hương
Tôi được sinh ra từ một nước Việt buồn...

LŨY TRE
Mỗi sớm mai thức dậy
Lũy tre xanh rì rào
Ngọn tre cong gọng vó
Kéo mặt trời lên cao

Những trưa đồng đầy nắng
Trâu nằm nhai bóng râm
Tre bần thần nhớ gió
Chợt về đầy tiếng chim

Mặt trời xuống núi ngủ
Tre nâng vầng trăng lên
Sao, sao treo đầy cành
Suốt đêm dài thắp sáng

Bỗng gà lên tiếng gáy
Xôn xao ngoài lũy tre
Đêm chuyển dần về sáng
Mầm măng đợi nắng về

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...