Xuân qua xuân lại chốn Không Huyền
Người đến đây rồi chắc hữu duyên
Suối đá, bối hoa, chờ tục khách
Trăng thơ, đạo lý, đón nhân hiền
Yên Hà, nhạc gió, hòa thanh vận
Phương Thảo, hương lan, tỏa đạm hiên
Một khoảng trời Xuân dường đọng lại
Huyền Không, người cảnh, hẳn là Tiên!
Sư Tuệ Tâm
SÁNG MÙA XUÂN
Xuân ngát bình minh trên nhánh hoa
Tiếng thơ dâng nắng đến muôn nhà
Cánh đào năm ngoái, tươi mùa thắm
Đóa cúc ngày xưa, đẹp ý xa
Tìm chút mặt trời miền lữ thứ
Soi bao ánh ngọc cõi yên hà
Chén trà an tịnh bên vườn biếc
Khi đóa hoàng mai nở với ta!
Cố nữ thi sĩ Ngọc Quế
1- Qua lại gác văn, mây mặc khách
Tới lui thềm đạo, bóng thiền sư
2- Cổ độ, doanh hư bày đủ vẻ
Phong trần, hưng phế góp thêm duyên
3- Chân trời góc bể, chung tàn thụ
Trăm núi nghìn sông, một cảnh thiền
4- Trăng ghé hồ trăng, không lại có!
Gió xao cành gió, thiệt rồi hư
5- Phiêu phiêu, mây nhẹ nâng tình thức
Hốt hốt, mưa lành tưới đạo tâm
(Minh Đức Triều Tâm Ảnh)
43- Cho dù gõ chữ trăm năm, Câu kinh tụt lưỡi chương văn mắt ghèn! 49- Thì duyên thì nợ có sao! Cầm bằng thân phận neo sào dòng trôi? 50-Với tay nhặt bóng hư vô, Ngàn muôn ảo ảnh lô nhô cúi nhìn! 51- Nỗi buồn nhặt lên trên tay, Ngắm xem tỉ mẩn mặt mày ra sao? 52- Đi đường bụi chẳng dính chân, Tâm thiền cũng vậy vạn trần không hoa 53- Qua sông vác gậy cõng đò, Con trăng bờ giác ngủ
khò trang kinh Ngọn lửa trong chiếc ghè! (thay lời giới
thiệu) Minh Đức Triều Tâm Ảnh Đọc
xong "Chuyện Phiếm Thầy Tu" của Toại Khanh, gấp sách lại, tôi thẫn thờ,
trầm ngâm... rồi đi tới đi lui trong phòng vắng! Buồn mênh mang! Một nỗi buồn thiên
cổ trầm mặc! Cái đọng lại mồn một trong tôi là hình ảnh của một "phong trần
khách" trong câu thơ của Trần Thái Tông: "Vĩnh
vi lãng đãng phong trần khách Nhật
viễn gia hương vạn lý trình".
Nếu
“phong trần khách" của Trần Thái Tông “ là thân phận lênh đênh của những hữu
tồn sanh diệt; là định mệnh tại thế của những khổ đau, vô minh nghiệt ngã; là
cái gì tất hữu của cuộc tử sinh lang thang không bến, không bờ; là cuộc ra đi
chung thân viễn mộng, mỗi ngày mỗi xa cách quê hương... thì nội hàm “phong trần
khách" của Toại Khanh hoàn toàn khác thế! Nó là ánh trăng nguyên sơ “tuỳ hứng"
qua lại giữa hai bờ mê giác. Nó là chiếc lá, cánh hoa, là làn khói sương của
thơ, văn, ca từ, hình tượng, biểu tượng, tư tưởng... bàng bạc mỹ học lại thích
la cà rong chơi khắp tất thảy mọi thiên nhai, hải giác! Nó lại như là một đốm lửa
hiu hắt, bập bùng trong hang núi, tự đốt cháy mình để hoàn thành sứ mạng oan
khiên, đoạ đày “lao viễn mộng" của sức lửa tâm linh! Nó còn như một tiếng
chim hót cô liêu trong bóng núi xa mù lạnh giá, chỉ như là một phụng hiến vô
danh, âm thầm nhưng thiết tha và bi tráng đến nao lòng! Tôi
đọc những hàng chữ và cả giữa hai hàng chữ, đọc được cả sau những câu hỏi tu từ
và cả bỏ lửng những ngữ nghĩa... để cảm nhận cả những điều mà tác giả không muốn
nói tới do ngại đao to, búa lớn, ngại rao giảng ồn ào! Đấy là hoàng hôn thê
lương của triết học, của chủ nghĩa, của quan điểm, của tư tưởng nhân loại! Là sự
bế tắc của mọi cuộc tìm về, của những cánh buồm nhân sinh dạt trôi không bến đổ!
Là sự tha hóa của mọi lý tưởng, của mọi nhân danh chỉ còn là xác chữ khô rỗng,
đã mòn trơ sự sống! Là nỗi đau thầm lặng của những trí thức, chân tu trên đời
này! Là tuyệt lộ của tất thảy mọi tưởng tri, mọi thức tri tìm kiếm! Là trò chơi
thiếu nghiêm túc của trần gian khi họ không tuân thủ luật chơi! Là những luận
tri, luận thức ồn ào, đa ngôn, kênh kiệu, từ chương, kinh viện... của một số luận
sư bộ phái đã quên mất thông điệp đầu nguồn khái niệm: “ Tri lập tri tức vô
minh bổn!". Và còn nhiều nữa, nhiều nữa... Ôi!
Nói là chuyện phiếm nhưng nó chẳng "phiếm" tí nào. Là cái gì quan trọng
và thành khẩn nhất cho những người học Phật thời nay vào buổi tăng tàn, pháp mạt,
mà cũng là tuyên ngôn muôn đời của giáo pháp: Một sự nhìn ngắm chân thực vào
nơi sâu thẳm nhất của lòng mình! Và đây chính là điều cốt lõi, là điểm tựa đầu
tiên cho những người học Phật và tu Phật vậy! Thật
đáng mến làm sao khi tác giả tự nhận mình chỉ là kẻ phàm phu, mắt thịt với tất
cả cảm xúc dung phàm. Chỉ là một lữ khách lầm lũi bộ hành lang thang khắp trái
đất, với tư lương vô sản, bần hàn và chưa hề chọn cho mình một chỗ dừng chân,
vì "hành đạo" là "đạo đi", là "đạo đi trên đường
", luôn là trên đường, luôn "bị " xả ly, luôn "bị"
buông bỏ, không dính mắc cái gì, không dính mắc bất kỳ đâu! Và một hôm nào đó,
đứng trên đỉnh đồi cao của tư tưởng, chợt nhận ra mình là một người "khách
lạ" trên mọi quê hương, trên mọi xứ sở, trên mọi chân trời! Và
điều đáng nói nữa, ngòi bút của Toại Khanh là lưỡi kiếm của một dũng sĩ, đã dám
xuyên phá đến những cõi miền mà không ai dám đụng tới: Đó là một vài tình cảm,
thói, tật rất dễ thương, rất người của chính mình; là một tâm hồn mẫn cảm tha
thiết yêu thương cuộc đời nhưng không "dại gì", "ngu gì" mà
"vác đá cục nợ trên vai"! Chàng tự tại, tự do thưởng ngoạn cái đẹp của
trần gian bằng pháp môn "khách sáo" rất minh triết, "tạm
ví" như con ong hút mật nhụy mà không làm tổn thương cánh hoa, nhụy hoa
như trong kinh Pháp Cú! Trái tim của chàng lãng tử phong trần này, đáng quý hơn
hết là còn cất giấu trong một góc linh thiêng "Đức Phật của lòng
mình", hình ảnh "người mẹ viết hoa" cùng quê hương sông nước,
lúa rạ đồng chiêm! Cuối
cùng tôi muốn giới thiệu với các bạn rằng: "Chuyện Phiếm Thầy Tu" quả
thật là một tác phẩm văn học Phật Giáo rất hiếm thấy trong thời gian ba bốn
mươi năm trở lại đây, cả trong và ngoài nước. Với lối viết rất riêng, ngôn ngữ
rất riêng, đưa đôi mắt tỉnh táo, tinh tường ngắm nhìn những sự việc, những hiện
tượng rất đỗi bình thường, không ai để ý... lại cho ta những cảm nhận tinh tế,
dí dỏm, thâm trầm, sâu sắc... Điều ấy chứng tỏ tác giả có cái "học thật"
vững chắc, có kiến văn rộng rãi tạm "đủ xài", có tâm hồn nghệ sĩ
"mù biên phương", không dẫm theo lối mòn, cứ tiêu sái, thung dung mà
đi, theo sự thật mà nói. Như những chú ong tìm mật khẽ đụng cánh hoa nhưng chẳng
hề làm người khác đau; mà trái lại, nếu có đau thì cũng ráng căng tai nghe
thiên hạ chửi. Không mượn cái đầu của thiên hạ, đôi chân trần của mình cứ trên
"đất thực" mà dạo bước, lại còn mài miệt trau dồi ngôn ngữ và học thuật
nhưng luôn luôn tự khiêm hơi quá là mình "dốt"! Đọc
xong tác phẩm này, rất cám ơn Toại Khanh đã cho tôi một vài ngọn gió hư vô buốt
lạnh, một vài cảm giác tê điếng hoặc nổi gai cả người, rất hiếm, bởi do bao năm
đã trơ lì cảm xúc! Tôi lại còn có thể lên gân "dũng cảm" để nhận ra
mình vẫn còn là một lãng tử phong trần, một thầy tu còn nhiều bụi bặm, một người
làm thơ đang còn ham thích chơi văn, giỡn chữ, một hành nhân sắm thuyền, sắm bè
thúc giục mọi người "gate, gate, paragate, parasaṃgate..." nhưng
mình lại còn chần chừ chưa muốn sang sông! Một
tác phẩm văn học với vóc dáng khả mảnh mai so với thiên hạ văn mặc, nhưng chắc
người có có cặp mắt xanh sẽ tâm đắc câu cổ thi: "Càn
khôn tận thị mao đầu thượng Nhật
nguyệt bao hàm giới tử trung!" Viết
tại Mai Trúc Am
Xuân
Giáp Ngọ - 2014 |
No comments:
Post a Comment