Tuesday, March 2, 2021

Ngọc Chúc

 
DÒNG NĂM THÁNG
Có ai mong những tháng ngày cách trở?
Để lòng người như gió thoảng vào tim
Đến hay đi cuộc cút bắt kiếm tìm
Dòng năm tháng vẫn xô về quá khứ.
(Dharamsala –Hạ 1998)
 
 RU MỘNG
Ru trăm năm hồ mộng
Kỷ niệm hãy ngủ say
Ngày cũ xin khép lại
Ta còn gì trong tay.
 
Ta buông nhẹ vòng tay
Để quên đi phiền muộn
Để lắng nghe lời gió
Để đi qua đời buồn.
 
Ta đi qua thời gian
Thôi còn gì lưu luyến
Ta chắp tay cầu nguyện
Cho nhân thế an nhàn.
 
Thế nhân hãy vui đi
Dù đời có buồn đau
Đừng chìm trong khổ sầu
Vì thời gian qua mau!
 
ĐÃ MỘT LẦN
Sương phủ chiều lên ngàn nhỏ lệ
Bàn chân hờ hững đón thu sang
Em buồn chăng một chiếc lá vàng?!
Dẫu rơi xuống cũng một lần xanh mướt.
(Delhi – Đông 98)
 
KIẾP NGƯỜI
Lang thang hạt bụi hoa trôi
Ngàn năm thế thái lạc loài chốn nao?!
Hỏi con sóng vỗ dạt dào
Kiếp người mấy thuở_ thôi vào cõi mơ?!
(Delhi – Hạ 99)
 
KHOẢNH KHẮC
Có khoảnh khắc ta như dừng lại
Để lắng nghe nhịp thở thời gian
Mùa xuân qua…, rừng trút lá vàng…
Sao ta mãi bâng khuâng tìm dĩ vãng?!
(Dharamsala- Hạ 1998) 
 
CHO TÔI XIN
Cho tôi xin một giọt hồ bé nhỏ!
Sưởi ấm lòng khi đêm lạnh sương buông
Cho tôi xin một nụ cười trong lặng!
Tô điểm đời không còn kẻ lệ tuôn.
Cho tôi xin…
(Darjeeling –Đông 1998)
 
DÒNG ĐỜI
Nếu em biết tình người là đen bạc
Thì trách chi lời hoa mỹ đầu môi
Bao nhiêu năm sống vội đuổi theo đời
Hãy dừng lại tìm về nơi bến giác!
Nếu em biết dòng đời là nghiệt ngã
Thì trách chi những bóng tối đoạ đày
Kiếp phù du thoáng mất mấy ai hay
Đừng hờ hững, đừng quên đường giải thoát!
(Dharamsala – Hạ 1998)
 
CHIỀU HƯ VÔ
Chiều đi nắng tắt lưng đồi
Còn ta còn cả đất trời hư vô
Trăm năm giấc mộng mơ hồ
Tỉnh ra khoé mắt chưa khô lệ ngà.
(Manali –Hạ 1999)
  
CHỢT TỈNH
Trăng soi đỉnh núi nhòa sương phủ
Gió lạnh điù hiu vẳng tiếng ru
Còi tàu chợt xé đêm vào mộng
Bừng tỉnh cơn mê kẻ lãng du.
(Gaya-Đêm chờ tàu-15/8/1999)
 
CÒN CHĂNG?
Nếu quả thật, một mai
Trái đất này bùng vỡ
Ta còn gì cho ta?
Ôi vòng tay nhỏ bé!
(Đêm động đất Delhi – 98)
 
ĐÊM MƯA
Con nằm lần đếm mưa rơi
Hạt mưa tí tách chơi vơi đêm trường
Dặm ngàn sóng gió tha phương
Nghe mưa lại nhớ quê hương mẹ hiền
Sao mưa trĩu hạt triền miên?!
Cho ta khắc khoải niềm riêng chốn này.
(Delhi – mưa cuối Đông 1998)
 
CÕI NGƯỜI
Kỷ niệm có rằng không
Nẻo về riêng chiếc bóng
Ta đếm lại thời gian
Ngàn năm hoài vô vọng
Nắng đã tắt lưng đồi
Chiều về mênh mông lạ
Cõi người sao xa quá!
Ta lạc vào hư vô.
 
TRĂNG THANH
Trăng tháng tám vằng vặc mảnh trời riêng
Mây giăng giăng lưu luyến cả nỗi niềm
Sương hờ hững xoá nhòa sân ga nhỏ
Tàu xa rồi trăng gởi chút niềm riêng.
Mai tôi về góc phố buồn sống lại
Cung đàn xưa lại ngân tiếng đêm về
Đã qua rồi biết mấy dặm sơn khê,
Mảnh trời đó vẫn trăng tròn sáng mãi.
(Gaya- 16/8/1999)
 
TÌNH CHA
Một kiếp sống một dòng đời trôi mãi
Con đã đi mỏi gối tìm tình Ba
Ba thân yêu! khắp đất trời quen lạ
Tình yêu ấy con không tìm đâu thấy
Con đã hiểu tình Ba là như vậy
NhưngBa ơi sao con phải xa Ba
Để những đêm dõi mắt nơi quê nhà
Giọt nước mắt lại tràn trên gối mộng
Đường con đi sương   mù giăng khắp nẻo
Đường con đi lắm sỏi đá chông gai
Ba kính yêu! Trí con còn khờ dại
Sao thấy hết những gì đang phía trước
Ba có biết lúc lội dòng nước ngược
Con gái Ba phải chới với vẫy vùng
Tiếng gọi Ba lạc lõng giữa không trung
Ba đâu hỡi dìu con đi bước nữa!
Đời giả dối sao Ba chẳng hề nói?!
Ba sợ con phải chùng bước hay chăng?
Ba muốn con vươn tới cõi vĩnh hằng
Ngay kiếp sống còn muôn điều tráo trở
Đời huyễn mộng sao Ba không nhắc nhở
Cho con yêu hiểu rõ kiếp phù vân
Con lênh đênh giữa khổ luỵ cõi trần
Bao lần chết và bao lần sống lại
…Đời là thế con gái Ba đã hiểu
Cõi nhân sinh có gì chắc thật đâu!
Chỉ bên Ba con thoát khỏi khổ sầu
Tay Ba nhé con nép vào yên ngủ.
Con vẫn biết Ba muốn con tự sống
Tự bước đi, tự ý thức nhân sinh
Ba rất tin con gái ngọc của mình
Nhưng Ba hỡi! con vẫn cần chỉ lối…
(Delhi-Đông 1997)

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...