Lửa Từ Bi
Ngọn lửa từ bi hồn thiêng dân tộc
Thế giới một phen thành kính cúi đầu
Là thân người cũng cảm giác khổ đau
Nhưng lý tưởng hun thành tim bất diệt
Cùng một loài ai nở tâm chia biệt
Xâu xé nhau trong sắc áo màu cờ
Ngài thắp lửa hồng nhân loại tỉnh giấc mơ
Đồng chắp tay sen tôn thờ diệu pháp
Ngài nằm xuống cho tình thương tụ họp
Trọn một tâm thành báo đáp Như Lai
Đến và đi trong cõi mộng trần ai
Cho Chánh pháp lâu dài và vĩnh cửu
Tên Ngài đó những con đường hiện hữu
Cùng quả tim cửu trụ giữa Ta Bà
Quê hương này khi Pháp nạn đi qua
Ghi khắc thiêng liêng gương xưa Bồ Tát.
Nghiêng mình về phía nắng
Nghe thương những câu hò
Gót chân đời mẹ đó
Trổi nhịp buồn mênh mông
Nắng qua sông rào rạt
Thoảng có rồi thoảng không
Tiếng đời như tiếng mộng
Theo gió lùa qua sông
Đưa tay nâng giọt nắng
Vui và buồn ruỗi rong
Thôi thì xin trút hết
Giữa nội ngàn cho song
Nắng soi vào tâm thức
Đất trời sực trổ hoa
Xuân về trên nét mực
Cánh nhạn vừa bay qua
Tháng tư về thoang thoảng hương sen
Con lễ Phật nghe sông Hằng vỗ sóng
Cõi trầm luân con chìm trong ảo mộng
Đón Phật giáng trần con mở rộng lòng con
Vườn Lâm tỳ ni còn mãi mãi âm vang
Tiếng chim Ca lăng và Rồng vàng phún thuỷ
Cây Vô ưu cũng rúng mình hoan hỷ
Rộ hoa vàng vạn kỷ ngát hương thơm
Cõi người ta còn rạng rỡ đẹp hơn
Trong ánh tuệ và muôn vàn diệu pháp
Cỏ nội hoa ngàn cũng tụ về hội họp
Toả ngát hương từ mẫn nạp chúng sanh
Con cúi hôn lên đất mẹ an lành
Nghe giữa đại ngàn long lanh tiếng hát
Giữa thinh không Ưu Đàm ngào ngạt
Đấng thiên nhơn kỳ vĩ đã ra đời.
Bên bờ suối Tào Khê
Người về trong đêm vắng
Giữa nội ngàn tĩnh lặng
Chim Ca Lăng gọi đàn
Sương ban mai vừa tan
Vừng hồng liền ló dạng
Suối về nguồn âm vang
Thinh âm giọt giọt tràn
Chấp chi vào văn tự
Mắc kẹt giữa có không
Người ngồi vô tư lự
Nghe gió qua non ngàn
Thinh âm rền sấm động
Như suối chảy về sông
Trực tâm mà điểm chỉ
Thiền ý bất tư nghì.
Dừng chân đứng giữa lưng chừng núi
Sương phủ im lìm quanh thảo am
Hoa dại rộ màu ven khe suối
Rổi nhàn ẩn giả chỉ đùa vui
Phù sinh có việc lên am vắng
Thoại đàm đạo lý với thiền nhân
Sân ngoài khóm trúc vi vu hát
Trên án trầm hương khe khẽ loang
Gát việc trần phù tâm thanh thản
Hưởng hương tỉnh thức giữa non ngàn
Thì thôi một kiếp không uổng phí
Một sát na nhàn được mấy khi
Từ tạ tôi về nơi phố thị
Nặng trĩu thâm tình trên bước đi
Lần hẹn một ngày lên thăm núi
Trút xuống hiên đời những buồn vui.
Chiều buông xuống làng quê vờn khói bếp
Ngày tím dần theo chiều sâu nổi nhớ
Dòng sông vẫn xanh màu xanh muôn thuở
Bài đạo ca khai mở lối độc hành
Con chim trời vỗ đôi cánh mong manh
Tìm về cội giữa ngàn trùng hương cỏ
Chuông chùa xa ngân vang theo làn gió
Bên con đường khách trọ chửa dừng chân
Cõi người ta tựa như thể phù vân
Đi và đến xoay vần theo mộng cuộc
Bài kinh cũ muôn lần tôi đã thuộc
Nhưng sắc trần ràng buộc mãi trầm luân.
Nếu một lần em về qua Xứ Quảng
Nhớ ghé thăm dòng Trà Khúc quê anh
Em sẽ thấy trong xanh màu mơ ước
Thả tâm hồn theo sông nước với dân ca
Và Núi Aán một lần em dịp ghé qua
Nghe trong gió tiếng chuông chùa tha thiết
Trăng chênh chếch giữa ngàn trùng sóng biếc
Nhịp chèo khua hay nhịp guốc khua
Nếu em đến vào giữa mùa lễ hội
Tiếng sáo ngân điệu Ba Lý rộn ràng
Anh lại muốn mơ muốn mơ màng làm Sa Vĩ
Nếu chân chiều giữ nhịp guốc em qua.
Vườn nhà xưa cây vẫn còn xanh lá
Mà tóc mẹ hiền sớm đã héo hon
Con ước mơ níu lại chuỗi thời gian
Được bên mẹ cho tròn ngày thơ dại
Con chim xanh trong vườn xưa hát mãi
Nắng vàng lên vườn cây cải trổ bông
Quê mình nghèo sợi khói bếp mênh mông
Mẹ tần tảo với cánh đồng lộng gió
Rồi một ngày con dừng nơi quán trọ
Nghe u buồn sông nước nọ đìu hiu
Tiếng chuông chùa vang vọng giữa cô liêu
Mà khắc khoải những chiều trên quê cũ
Giọng kinh đêm ru con vào giấc ngủ
Nghe trầm huyền lời nhắn nhủ mẹ xưa
Vũ trụ chuyển mình trút những cơn mưa
Nơi vườn xưa chắt cây vừa thay lá mới.
Mẹ sinh con ra từ xứ sở khô cằn
Cực khổ gian truân trĩu oằn vai mẹ
Năm tháng xuôi dòng đời lăn khe khẽ
Bến tâm hồn một thuở mẹ ru con
Khóm tre già sợi khói bếp mỏi mòn
Lưu dấu chân chim đường làng buổi chợ
Con lớn lên bước vào đời hăm hở
Ước mơ nhiều rồi trăn trở lo toan
Nẻo quê nhà tựa cổ tích dân gian
Suối lệ mẹ hiền dõi nhìn đã cạn
Và bây giờ người đã không còn
Con bật khóc trong muôn vàn nổi nhớ.
Xuân về trong những sắc hoa
Ni liên nước chảy là đà khói sương
Mênh mông một ánh trăng buông
Hoa Nghiêm pháp hội khơi nguồn thinh âm
Nụ cười vi tiếu thậm thâm
Ngàn năm tuôn chảy mạch ngầm chân tâm
Hoa sen một đoá truyền thầm
Trần gian sấm động pháp âm xuân thiền
Tháng tư về thoang thoảng hương sen
Con lễ Phật nghe sông Hằng vỗ sóng
Bao năm rồi con chìm trong ảo mộng
Đón Phật giáng trần con mở rộng lòng con
Vườn Lâm tỳ ni còn mãi âm vang
Tiếng chim Ca lăng và rồng vàng phún thủy
Cây vô ưu cũng rúng mình hoan hỷ
Rộ hoa vàng vạn kỷ ngát hương thơm
Cõi người ta còn mãi mãi đẹp hơn
Trong đuốc tuệ và muôn vàng diệu pháp
Cỏ nội hoa vàng cũng trở về tụ họp
Rộ hoa vàng vạn kỷ ngát hương thơm
Con cúi hôn lên đất mẹ yên lành
Nghe giữa đại ngàn long lanh tiếng hát
Giữa thinh không ưu đàm thơm ngào ngạt
Đấng Thiên Nhân Sư kỳ vĩ đã ra đời.
Buổi học đầu tiên có sắc nắng đôi miền
Dăm tiếng nói mặn nồng của đồng quê gió cát
Những gót chân kia đã một thời phiêu bạt
Cùng tụ hội nhau về trong dào dạt thương yêu.
Chiếc áo thâm nâu phụng sự cuộc đời
Huynh ở biển khơi đệ nơi núi rừng hùng vĩ
Aùnh mắt xanh trong chưa hệ luỵ ưu phiền.
Chung một giảng đường học giáo pháp vô biên
Cánh cửa mở ra một phạm trù chân lý
Nhận thức đạo đời trong học vị quê hương
Vạn hạnh đây ngôn ngữ nét tư lương
Yêu biết mấy những nẻo đường đại học!
Phạn ngữ Pali ôi! bao phương trời mộng mị
Nét chữ cong vòng như những bước ta đi
Hạnh phúc khổ đau tựa như cánh thiên di
Ta hãy cố vươn lên vì ngày mai đạo pháp.
(Viết trong ngày khai giảng của Học Viện Phật Giáo Việt Nam tại Tp. Hcm)
Con trở về bến cũ ngút ngàn lau
Vai áo mẹ bạc màu theo khói nước
Hoàng hôn tím mái chèo ai xuôi ngược
Vẳng câu hò xanh mướt điệu dân ca
Đam bóng cò vỗ cánh giữa đồng xa
Con mơ ước một quê nhà bóng mẹ
Đường quạnh vắng chân em về bước khẽ
Nghe tâm hồn len nhẹ nỗi nhớ thương
Quang gánh xiêu mẹ về giữa con đường
Nắng gió quê hương điểm hường tóc mẹ
Năm tháng xuôi trôi dòng đời trôi lặng lẽ
Bến cũ con về thương nhớ mẹ mù khơi.
Thời gian bong bóng nước
Xuôi qua đời khổ không
Phố chiều em cất bước
Còn vương chút hương nồng
Biển khơi chiều mênh mông
Con dã tràng xe cát
Ngàn năm con sóng bạc
Vỗ nhịp thành hoại không.
Ngược xuôi phù hoa mộng
Giữa sắc màu rêu phong.
Pha vào hồn cuộc sống
Một tiếng đàn thinh không.
Ánh mắt soi bóng nước
Nụ cười hoạ thành mây.
Trần gian em có thấy
Chút tâm tình cỏ cây
Dù đời là bọt sóng
Dù tình là gió bay
Nhưng dù xuôi hay ngược
Hãy yêu cuộc đời này.
Cánh cò cõng nắng qua sông
Chở luôn nước mắt cay nồng của cha
Cha là một dãi ngân hà
Con là giọt nước sinh ra từ nguồn
Quê nghèo mưa nắng trào tuôn
Câu thơ cha dệt từ muôn thăng trầm
Thương con cha ráng sức ngâm
Khổ đau hạnh phúc nảy mầm thành hoa.
Lúa xanh xanh mướt đồng xa
Dáng quê hoà với dáng cha hao gầy
Cánh diều con lước trời mây
Chở câu lục bát hao gầy tình cha.
Vũ trụ nãy mầm trong cỏ hoa
Sắc hương rực cõi người ta
Em về khoát áo cà sa thắm
Thanh thản chùa xưa nắng chan hoà
Mắt biếc em cười trong lá xanh
Tròn như tiếng hát giữa yến oanh
Ban sơ em bước trong vườn lạ
Một thoáng hương thiền nhẹ lước qua
Em biếc bây giờ xuân đã sang
Nghe trong sắc lá tiếng chuông ngàn
Hư không ca vút bài tâm kệ
Thơm nứt hương thiền trên bến quê
Ai đếm được những xuân xanh bát ngát
Trôi bồng bềnh trong mất mát đổi thay
Khách lữ thứ chân đời rơi rã mộng
Cùng về dây chung tận hưởng xuân này.
Bây chừ mộng cũ đã trôi qua
Xôn xao hoa rụng cõi người ta
Em về giữa biển trời tâm thức
Chan hoà ánh đạo giữa đời hoa.
Bông cúc trắng bên vườn quê ngoại đó
Nở bao mùa chuyên chở nổi nắng mưa
Thôn xóm nghèo mẹ một đời cơ cực
Nuôi lớn đời con qua bao mức thăng trầm
Khói lam chiều vờn qua tiếng chuông ngân
Mùi rạ mới em chân trần cúi gặt
Trở lại quê mình mái chùa xưa trầm mặc
U uẩn chiều quay quắt nước sông trôi.
Con lớn lên rồi mãi bước vào đời
Tiếng gọi con tim một thời son trẻ
Ngồi lại đây góc giảng đường lặng lẽ
Chạnh nổi lòng khe khẻ một miền quê.
No comments:
Post a Comment