Tuesday, March 2, 2021

Thích Giác Hiệp

 
TUỆ CHIẾU
Vi trần nơi Bạt địa
Kết tụ thành Huyền môn
Nhiếp tâm nhờ Lục diệu
Tuệ chiếu tỏ Càn Khôn
 
NHÀN DU
Phan duyên giờ đã bỏ
Nẻo về dứt cơn say
Tử sanh tuệ chiếu rõ
Lối Ðạo chính là đây.
Mây trôi quên ngày tháng
Gió cuốn lìa Nhị biên
Cách ly, trần duyên lặng,
Lần theo bước Tam hiền.
Sáng ra vài câu kệ
Chiều về đượm vị Thiền.
Ðổi thay nào nghĩ đến,
Dần bước về Uyên nguyên.
Chân tâm cùng Tín giải
Ðâu còn lạc nẻo về,
Ðể lòng luôn tự tại,
Kết tụ thành Thánh thai.
 
RA ÐI 
Chiều nay mây tỏa mịt mù,
Xa xôi sáo vọng trời thu dat dao.
Ra đi lòng chẳng xôn xao,
Âm thanh thuở trước rơi vào hư vô,
Bước chân dạo khắp giang hồ, 
Kể chi những chuyện mưu đồ, lợi danh.
Nhẩm ca một khúc độc hành,
Viễn phương mộng cũ xây thành ước mơ.
 
TRỞ VỀ
Thế gian chiều trống vắng,
Chỉ mình ta bước đi.
Nhâm nhi từng giọt đắng,
Gọt ngôn từ nên thi.
 
Ta đi trong mưa gió,
Lạnh tê hồn phiêu linh.
Bước chân của ta đó,
Ðã bao lần tử sinh?
 
Ta đi trong thơ thẩn,
Tìm Hiền triết năm xưa.
Mắt ta nhìn ngơ ngẩn,
Giữa phố người lưa thưa. 
 
Ta đi trong chiều vắng,
Gót vương đầy phong sương.
Ồ, tiếng chuông trầm lắng.
Gọi ta về cố hương.
 
MÙA THI
(Thân tặng Thầy Thiện Hữu)
Gió, mây hỏi:
Gió chiều mang Mật ngữ
Mây trắng ẩn Thiền thi
Cùng nhau về cao ốc
Thưa “Ngài” có cần chi?
 
“Ngài” liền trả lời:
Hãy đem nguồn thơ thẩn
Bay về hướng trời Tây
Ném vào phòng Sư Hữu!
Cho hồn Thầy ngất ngây.
 
TRẦN LAO
Cuộc đời chớp nhoáng có là bao,
Sanh tử, tử sanh ngỡ ngọt ngào.
Nghĩ ra mới biết mình đang mộng,
Chua xót can trường với ngán ngao.
 
Tan biến bao nhiêu mộng ảo huyền,
Thiên niên hay mãi đến vạn niên,
Thanh sắc bao giờ tìm lại được.
Có sá chi đâu bạc với tiền!
 
Sao đời lắm kẻ vẫn khát khao,
Xanh, vàng, đỏ, trắng để tranh cao.
Ðâu biết rằng mình đang theo mộng,
Suốt đời chuốt lấy những lao xao.
 
Ðâu người thế mạng cứu nhân sinh,
Góp phần ngăn chặn hoạn đao binh.
Thế giới đang đà cơn điên loạn,
Nghĩ thấu càng thương kẻ chiến chinh.
 
Trần lao thôi hãy, hãy mau xa,
Mãi sống trong trong mê tưởng hài hòa.
Ôi, bao kẻ đã đang ngụp lặn,
Sắc đẹp thời gian sẽ phai nhòa.
 
Oan trái từ lâu trả với vay,
Ta thời trả gấp buổi hôm nay.
Kiếp trước vì vô minh vướng lụy,
Nên chốn trần lao mãi ở đây
 
Ta giờ quyết chí tại hôm nay,
Chen lấn chi phường nửa tỉnh say.
Ðời là vậy, thói đời vẫn vậy,
Chất chứa đau buồn vạn đắng cay.
 
SƠN CƯỚC
Biệt phố thị miền hoang vu về lại,
Nhạc rừng ru hồn lạc cõi cuồng thi.
Trời Ðại-Lộc mưa chiều giăng kín nẻo,
Lối Thầy về hoa ngập bước chân đi.

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...