Tuesday, March 2, 2021

Thích Nữ Chân Nguyên

 

CÕI THIỀN
Trăng tà rẽ trúc ánh bên hiên
Gió mây đưa lối dạo cảnh tiên
Tỉnh say - say tỉnh trong hư thực
Một chiếc lá rơi động cõi thiền
MƯỜI LĂM NĂM HOÀI NIỆM
Mười lăm năm ra đi
Tôi để quên kỷ niệm
Làn khói chiều lam tím
Phố núi lẫn mù sương
 
Nơi ấy thuở mến thương
Bướm vàng trên trang vở
Tan trường như vỡ chợ
Tiếng hát cười trong veo
 
Cái thuở ấy hồn nhiên
Mà nghịch như quỷ sứ
Tuổi giả bộ trầm tư…
Giờ đi vào huyền thoại
 
Nay tôi về thăm lại
Bạn cũ còn mấy ai
Có đứa say tương lai
Trên toà cao danh vọng
 
Có đứa trả nợ trai
Trở về trên nạn gỗ
Cũng có đứa ra đi
Không bao giờ về nữa
 
Lũ con gái đồng song
Đã rời bến theo chồng
Con tay bế, tay bồng
Còn nhớ chi một thuở…
 
Bạn mỗi đứa một nơi
Kẻ góc biển chân trời
Chắc chẳng ai còn nhớ
Kỷ niệm để mình tôi
 
Tôi về không gặp ai
Vô tình ngang trường cũ
Cây phượng hồng cổ thụ
Chợt nghe hạ đang về
 
Tìm lại chiếc bàn xưa
Còn khắc tên năm đứa
Bao nhiêu lần đổi thay
Chữ không còn rõ nữa
 
Thời gian đi nhanh quá
Cướp đi tuổi ngọc ngà
Có bao giờ tìm được
Thiên đàng đã lùi xa
 
Những sỏi đá ngày thơ
Giờ biến thành bảo vật
Ôi tuổi nào đẹp nhất!
Có lẽ tuổi học trò
 
Mười lăm năm trôi qua
Mười lăm năm ở lại
Tôi phiêu bồng sơn hải
Làm bạn cùng gió sương
 
Rồi những chiều ven đồi
Ngắm loài lan tím dại
Tôi nhận ra còn mãi
Tuổi áo vương mực tím
 
Mười lăm năm hoài niệm
Một thoáng tựa khói mây
Những hạnh phúc tầm tay
Bỗng biến màu ảo mộng
 
Chân trời xưa vẫn đọng
Trên trang giấy nhạt nhoà
Có còn những nụ hoa
Ngủ yên thời thơ ấu
 
Mười lăm năm ra đi
Tuổi ngọc hoa để lại
Huỳnh y cùng túi vải
Thong dong vạn nẻo đường
 
Trên vai đẫm nắng sương
Gót chân vương cát bụi
Đã quên trò rượt đuổi
Sống trọn phút hiện sinh
 
Ôi năm tháng lưu linh
Nay dừng chân ngoảnh lại
Một quảng đường xa ngái
Một khoảng trời rời xa
 
Thường - vô thường trong ta
Nơi nao cũng là nhà
Trọn tình thương vạn loại
Vui mỗi bước chân qua.
 
VẪN MỘT VẦNG TRĂNG
Lang thang mãi, nay con về quê cũ
Ngắm vầng trăng con tìm vết chân xưa
Hai ngàn năm chỉ khoảnh khắc thoi đưa
Vầng trăng tỏ vẫn vầng trăng một thuở.
 
Con về đây về ngược với thời gian
Hồi tưởng lại tháng ngày Cha lưu dấu
Kể từ lúc biệt ly cung điện báu
Cũng đêm trăng Cha vượt núi băng sông
Cha ra đi lòng dâng nỗi khát mong
Tìm lý đạo xoa khổ đau nhân thế
Đời phù hoa nổi trôi như bọt bể
Cha quyết đi tìm lý đạo thanh cao.
 
Kể từ đó xa cuộc đời huyên náo
Cha xả thân bao khắc khổ lao lung
Thân gầy đi huyết lực cũng dần cùng
Sáu năm chẳn, sáu năm hành thân thể
Nhưng Người hiểu tìm đạo đâu như thế
"Thân hoại rồi, ai chuyên chở tâm linh
Thân hoại rồi ai dìu dắt chúng sinh
Sáu năm chẳn ta thấy đâu lý đạo?"
 
Và đêm trăng Người lặng lẽ ra đi
Một lần nữa nguyện tìm ra ánh sáng
Nhưng lời nguyện có dễ đâu thực hiện
Ma chướng kia còn vây đuổi triền miên
"Tham sân si, Ôi! Chướng nhiệp oan khiên
Đường giải thoát! Ta quyết tâm chiến thắng".
 
Bốn mươi chín ngày đêm trong thinh lặng
Người trầm tư vòng sanh tử chúng sinh
Người trầm tư nẻo giải thoát vô minh
Nguyên nhân khổ từ đâu, Người đã rõ
Lại một đêm, trời thanh, trăng sáng tỏ
Người suy tư thấu triệt lý duyên sinh
"Kể từ đây, hỡi bóng tối u minh!
Ta đoạn tận, lục thông ta chứng đạt"
 
Trăng đêm ấy cùng Trời–người trổi nhạc
Vang khúc ca huyền diệu ánh từ quang
Ánh Từ Bi – ánh sáng đạo huy hoàng
Ánh Trí Tuệ _ của Bậc thành Chánh Giác.
 
Rồi từ ấy Người lên đường tế độ
Đời trầm luân, Người sống hạnh vị tha
Bốn lăm năm lưu dấu khắp sơn hà
Chúng sinh khổ, Người nguyền xin cứu khổ.
 
Ánh Đạo vàng Người ban rải muôn nơi
Đem tình thương dâng hiến trọn cho đời
Giòng sữa pháp ngàn năm tuôn chảy mãi
Như suối nguồn vi diệu chẳng hề vơi.
 
Nhưng biết đâu đời vô thường xoay vội
Người trở về cõi an tịnh chân như
Thân cát bụi trả về chốn thực hư
Để sanh chúng cả đất trời thương khóc
Trăng đêm ấy bạc trắng màu tang tóc
Cõi phù du, hoa rơi rụng không gian
Con thuyền đi để vết sóng ngập tràn
Trăng nhỏ lệ tiễn Người về cõi giác.
 
Trăng dẫu khuyết nhưng trăng nào xa vắng
Trăng lại tròn tặng ánh sáng huyền linh
Người cùng trăng đi hết cuộc nhân sinh
Dòng pháp bảo có vầng trăng hiển hiện
Người bây giờ xa trần gian vĩnh viễn
Pháp truyền đăng sáng mãi đến ngàn sau
Thời gian trôi lưu giáo pháp nhiệm mầu
Trăng thuở trước và bây giờ nào khác?!
 
Có những điều bình dị giữa thế gian
Giữa vũ trụ như loài vô tình ý
Trăng bình dị để hoá thành chân lý
Toả ánh vàng Chân – Mỹ hướng nhân tâm.
 
Vầng trăng này xin tặng chúng sinh chung
Một vầng trăng dõi theo thời Cha kính
Cũng vầng trăng Lăng-già huyền tịch tĩnh
Chỉ vầng trăng hiểu thấu cõi phù sinh.
 
DỪNG CHÂN
Có một ngày nằm nghe cát bụi
Kể chuyện giang hồ kiếp phiêu du
Hàn huyên với gió vẫy sương mù
Ta chợt hiểu một cõi người xa vắng
Thở ra thở vào tâm tĩnh lặng
Khép mắt huyền dừng bước suy tư
Xa thật xa tiếng vỗ về sóng biển
Trở lại với mình giữa thực hư.
 
XUÂN KHÔNG
Đông qua xuân đến nào hay
Thời gian cút bắt tháng ngày êm trôi
Xa quê đã mấy xuân rồi,
Lòng không sao vẫn bồi hồi xuân quê.
Giờ này trắng ngập đường đê
Người vui áo mới hội hè ngày xuân,
Phương này ai luống bâng khuâng
Xuân về sao lạ chẳng mừng chút nao
Thời gian như bọt sóng xao
Bút nghiên đèn sách khi nào trả xong?
Công thành danh toại “có – không”
Ngàn năm thế thái tay không trở về
Tìm chi giữa chốn Bồ-đề
Tìm ta nhẹ bước Tào Khê ngày nào
Xuân về cánh én vút cao
Nơi đây tĩnh lặng hoa đào trắng sân.
 
MỘNG – TỈNH
Gió trăng lối cũ còn đây
Tìm đâu vết nhạn những ngày xa khơi
Chiều tàn nhặt cánh hoa rơi
Giữ làm bảo vật nhớ thời đã qua
Thật xa mà cũng chưa xa
Vương đài hồ mộng lựa là sao quên
Đêm mưa tí tách qua phên
Trăng về lỡ hội gọi tên bạn hiền
Có-không tan hợp là duyên
Cánh chim còn dấu giữa miền hư vô?
 
Đã đi qua nửa đời người
Đã đi qua nửa nụ cười nhân sinh
Tàn canh chuông đổ giật mình
Mộng trong giấc mộng nhạt hình khói sương.
Dharamsala- tháng 2-2000
 
TĨNH LẶNG
Mây chiều nay ngừng trôi
Biển âm thầm lặng sóng
Không gian không tiếng động
Ta chìm trong hư vô.
 
Chuyện hôm qua về đâu
Như bọt nước qua cầu
Chuyện ngày mai chưa tới
Cứ để chúng ngoài khơi.
 
Sống trong ngày hôm nay
Tự tại giây phút này
An lạc tìm đâu nữa
Hạnh phúc chính ở đây.
Jaipur 29-4-2000
 
VẾT CHÂN THƯỜNG
Bóng chiều dần đổ về Tây
Rừng thông lặng lẽ tiễn ngày đã qua,
Mây giăng trắng ngập non xa
Chuông chiều vọng lại tiếng hoà hư không.
Trở về từ buổi đò đông
Tìm trong hơi thở đâu vòng tử sinh,
Đi tìm nguồn cội vô minh
Đi tìm dấu vết lộ hình chân nguyên.
Bao năm dong ruổi khắp miền
Tâm về mang cả ưu phiền ghét thương,
Đã xa rồi cảnh nhiễu nhương
Người về lần vết chân thường hôm nao.
 
MỘT NGÀY
Một ngày ta về đây,
Hít thở tình nhân loại,
Quẩn quanh đời trôi nổi,
Lạc loài giữa trần gian.
 
Một ngày ta ra đi,
Vui cùng đời cát bụi,
Bên loài rêu muôn tuổi,
Ngắm cuộc người phù du.
 
Ta từ cõi xa mù,
Trở về cõi thiên thu,
Thương kiếp người ngắn ngủi,
Thương người đang say vui.
 
Người ơi mau về thôi,
Hoàng hôn đang dần tắt,
Đời vô thường huyễn hoặc,
Ngược về bến chân tâm.

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...