Tuesday, March 2, 2021

Thích Nữ Tuệ Đăng

CHIÊU NIỆM MẸ HIỀN
Con còn nhớ chuyện xưa người con hiếu
Xuống tận cùng hỏa ngục cứu mẫu thân!
Mẹ của con nay sống giữa dương trần
Niềm đớn thống thuốc thần nào xoa dịu!
 
Từng khoảnh khắc dòng đời nghe nặng trĩu
Gánh sao kham trên vai yếu mẹ hiền
Những cơn đau quằn quại khắp mọi miền
Từ nhục thể tận buồng tim buốt nhói
 
Hơi thở mẹ đang đi vào mòn mỏi
Mắt đau thương là tiếng nói sau cùng
Vĩnh biệt đời với nỗi khổ mênh mông
Môi tê tái giá băng tràn giấc ngủ.
 
Mùa đông (của) mẹ dài thiên thu, có phải?
Chuyến đi này sao chẳng gọi con theo?
Khuôn mặt thương! Con tìm gặp nơi nào?
Mù sương kín, tóc tang trùm vạn nẻo.
 
Lòng con trẻ như giọt sương, hạt bụi
Ân mẫu từ vời vợi ngất non xanh
Biết bao giờ tấc dạ cỏ thơm non
Vươn mát tới ánh xuân nồng ấp ủ?
 
Cánh hồn mẹ bay cao xa trần thế
Lắng hồn chuông siêu độ buổi hoàng hôn
Hồn thảnh thơi phủi sạch nợ u buồn
Mẹ an nghỉ nơi đài sen thanh khiết
 
Giọt lệ mẹ nở hàng ngàn sao biếc
Muôn mắt nhìn tha thiết ánh thương yêu
Cõi người ta chan chứa đắng cay nhiều
Máu tim mẹ thắm tươi nguồn bất tuyệt.
 
QUA CẦU
Rừng lạnh ngàn lau im như mơ
Đào hoa nở sớm đứng ven bờ
Mặc khách lên cầu mù sương tỏa
Bạch dương thấp thoáng lối chiêm bao.
Cất gót chân chùng chẳng bước mau
Lững lờ dòng nước chảy tiêu dao
Nụ vàng lấm tấm ngây thơ hỏi:
Làn sen Bát-nhã tận đâu đâu?
Từ cỏ thơm người tìm đến đây
Tựa bên cầu đá ngắm mây bay
Qua mấy nhịp rồi quên chẳng đếm
Chim hót vang lừng giữa lá cây.
Những bình minh đỏ những chiều phai
Đón đưa viễn khách lấm trần ai
Lòng con nước vẫn vơi vơi gợi
Trăng đỉnh Lăng-già sáng ánh tơ.
Có phải người theo hoa rụng về
Chiếc hạc đồng hoang cất cánh kêu
Vút mất trong không như làn khói
Nghe chừng nước lạnh suối nguồn khe.
 
BỌT NƯỚC CA
Mây xám trời mưa hạt nước trong
Gieo trên dòng nước, nước mênh mông
Phiêu nhiên bọt nước không ngừng kể
Sinh diệt triền miên đến tận cùng.
 
Giọt nước mưa xưa, bóng bọt nhân
Vì duyên gió động kiếp mong manh
Vùi dập vào dòng luân lưu mãi
Nhất thể tùy duyên em biết không?
 
Phù âu lấp lánh ngậm hư không
Sắc ánh lung linh tựa bảo trân
Sóng lặng say nhìn như hiện hữu
Xuyến xao bóng nước, bặt hơi tăm.
 
Hữu vô động tịnh chẳng phân minh
Ở trong vô tướng hữu tướng hình
Chỉ biết bọt kia từ nước khởi
Nước do sóng bọt kết tinh thành.
 
Phù âu, lưu thủy giả danh suông
Bọt nước in tuồng huyễn hóa thân
Thấy suốt thân không, bóng chẳng thật
Là người bắt gặp bản lai nhân.
 
ƯỚC NGUYỀN
Giờ trùng ngộ chẳng bao giờ có nữa!
Một dòng sông chia cắt giữa đôi bờ
Ngàn sao xanh xa vút cõi thiên như
Là ánh mắt của bầu trời muôn thuở.
 
Đường vạn dặm ngàn ngày trăng vẫn đó
Suốt bình sinh soi tỏ dấu chân nai
Và … sỏi đá nhuyễn mềm in cát bụi
Gót sen hồng nát ngứu xác chông gai.
 
Trời chẳng nói bình an tuôn phép lạ
Miền vô cùng tàn huyễn ảnh không hoa
Ba cõi mộng hẹn trùng phùng sương khói
Kết hồn chim xây tháp báu nguy nga.
 
TÌNH MẸ
Chiều chiều trên sông
Con nước trào dâng
Mẹ ngồi bó gối
Thả nhớ theo dòng
 
Chiều về bâng khuâng
Chim chuyền nhánh bần
Thằng chài mỏ đỏ
Vụt liệng trên không
 
Nắng nhìn long lanh
Uống hết ngọt nồng
Trên đôi bờ mắt
Heo hút niềm mong
  
Mấy mùa mưa tuôn
Chích chòe đủ cánh
Chiêm chiếp rủ nhau
Từ giã cành chanh
 
Đau lòng cây xanh
Tình với vô tình
Từ nay một mối
Bên bếp nhà tranh
 
Chiều nay trên sông
Mặt trời tỏa sáng
Sóng buồn băn khoăn
Dòng nước mênh mông
 
EM THƠ
Em chợt đến chợt đi như bóng chớp
Chân trời xa lớp lớp cuộn phù vân
Em bước tới bỏ sau lưng khoảng trống
Có lao đao giữa sa mạc mênh mông?
Mặt  trời  mãi  xuống  lên  vẽ  bóng
Em thản nhiên tay buông thõng, chân trần.
Chúc bình an bên kia bờ huyễn mộng
Người nơi này thao thức nỗi trầm luân
Khuya tắt nến vì mắt vàng mong mỏi
Tràng hạt rơi … đêm lặng đến vô cùng.
 
SƠ TÂM
 Hai mươi năm trước con lên núi
Tóc mướt xanh và ánh mắt sáng trong
Lòng tinh khôi trang giấy mới học trò
Bài tâm kinh lần đầu và mãi mãi
Thầy đã để lại trên trái tim con
Một dấu ấn rất đậm và thật sâu
Nước mắt tri ân … âm thầm con khấn nguyện
"Nơi đâu có Phật xin có con
Phật vô lượng con cũng xin vô lượng"
Cùng bừng dậy với muôn hoa sâu bướm
Búp sen con hé nở nụ tươi hồng
Con cúi đầu và chắp tay im lặng …
Hạnh nguyện Phổ Hiền ngát thơm
trên từng bông sứ trắng
Trời với biển miền chân không vô tận
Chim vẫn bay tự vạn kỷ thênh thang
 
VIẾT TẶNG CÂY CỎ NHỎ XÍU
(Ni sinh Đồng Thảo)
Chiều nay không mưa nhưng trời buồn
Mây ngưng cây lá đứng chịu tang
Tiễn ngọn cỏ xanh về lòng đất
Nơi cỏi vĩnh hằng em ngủ yên
Sân chùa không nắng vẫn tiếng chim
Như quen như lạ thảng thốt tìm
Gọi thương bóng cũ mờ sương khói
Giọt chuông cam lộ ngân đáy tim.
 
NGƯỜI ĐI
Trường vẫn chưa tan em đã đi
Em – giọt sương thu chóng vỡ lìa
Tâm tình còn đọng trên làn chỉ
Mũi kim chăm chút áo bạn bè
 Chiều cuối đông gió lạnh buồn se
Đường cỏ từ nay rẽ lối về
Phương ấy mộng hồn ai toả ngát
Trong trắng sen lành dâng ý như
(tặng em Đồng Thảo, thế danh Thu Sương)
 
THỜI GIAN
Tuổi mây theo gió phiêu bồng
Mười năm thoáng bóng chim hồng ban mai
Vườn thơm trắng ngát bông lài
Giòng xuân mấy độ lạc loài hoa lau
Cành trơ đón giọt nắng sầu
Hoàng hôn muốn ngủ trong màu mắt nai
Buồn im ngơ ngẩn lá gai
Đường đi sỏi đá ai hoài chiếc thân.
 
CÁNH DIỀU TRÊN PHỐ
 Theo cánh diều bay trên phố trưa
Thả thơ bay vút xứ trời xưa
Bâng khuâng nghe điệu rầu trên tóc
Đường vắng mơ hồ bóng lá thưa.
Ngày tháng miệt mài cuộc nắng mưa
Với tầm tay bắt ảo ảnh mờ
Long đong mấy buổi tìm tri thức
Nhan diện hiện về trong thoáng mơ
 
NGAO DU
(Để nhớ những ngày ở Đại Ninh)
Vào rừng điệu hái hồng hoang
Cành gai níu áo xin khoan trở về
Mời điệu đến viếng giòng khe
Trên con nước bạc thả bè ngao du
Đôi bờ cỏ ngậm sương thu
Thanh chung qua đám mây mù có hay?
Chim ơi chớ vội đường bay
Hân hoan cùng điệu nhặt đầy giỏ hoa
Cành thông rụng mấy bông già
Gốc cây, tờ lá vẫn là người quen
Gió bay mấy trận phấn vàng
Mắt xanh một thoáng mơ màng trời xa
 
BÀI THƠ CHO EM NHỎ
(Tặng các em ở trại nhi đồng)
Này em mà tuổi đã quên,
Tháng ngày lảnh đạm xóa tên bao giờ
Bóng em giữa cõi mịt mờ
Ngày xưa, ngày tới ơ thờ với em
Mến thương tràn nụ cười điên
Vu vơ em hỏi thăm miền thơ ngây
Thần tiên còn đậu hay bay
Mà em ngơ ngác ôm đầy chiêm bao
Giữa ngày leo hái muôn sao
Gốc đa thằng cuội đón chào em kia
Cánh em bỗng rụng hôm khuya
Khóc vang rồi hát khúc vè lạc hoan
Nhân gian ném hạt cải vàng
Lưu đày riêng kiếp nặng mang chút này
Thôi em khép mắt ngủ say
Nai con sẽ đến cho đầy giấc mơ.
 
ÂN LÀNH
 Con chim trên nóc thiền đường
Sáng ngày nghe pháp chân thường một phen
Bỗng nhiên muốn đổi giọng kèn
Ca hoài điệp khúc êm đềm nhi nhiên
Sương trời em uống đã quen
Ngàn năm một thuở giọt thiền mới sa
Rủ rê lá cỏ cồn hoa
Triêu dương cùng khởi cuộc hòa âm nghe
 
LỜI THƯƠNG
Cho cha con viết một bài thơ
Mỗi hoàng hôn tím cõi xa mơ
Bụi bay theo bóng người cô lữ
Lá úa còn treo cuộc lững lơ
 
Cho cha thao thức mấy giòng châu
Đêm kết dài thêm chuỗi lụy sầu
Tờ kinh nằm ngủ hoen màu mực
Vàng rụng thềm trăng! Ôi thiên thu!
 
Cho cha một đoản khúc kinh cầu
Chắp tay ngưỡng vọng trắng trời sao
Vô thường cánh gió bao mùa lá
Thổi mất niềm vui trên mắt sâu
 
Cho cha nầy tiếng khóc nghẹn ngào
Mỗi sáng đông về lạnh thấm bâu
Đâu tiếng trùng nghe từ vạn cổ
Ru mãi lời thương trong chiêm bao.
 
THĂM BỆNH
Năm này quá nửa mùa đông
Được thư em bệnh giọt hồng khó khăn
Mẹ cùng với chị băn khoăn
Bao tuần thấp thỏm vào thăm một ngày
Ngậm ngùi nuốt ngấn lệ cay
Khổ đau trải khắp mặt mày nhân gian
Ai làm tan tác xuân xanh
Cho hồn chim nhỏ xa cành héo hon
 
Nhìn em tận đáy mắt trong
Cầm tay để biết em còn bên ta
Từng tia máu trổ ra hoa
Trong làn hơi mỏng có pha u hoài
Khí đông buốt giá hình hài
Nỗi sầu bệnh viện còn dài hơn thu
Thương con mẹ thắp hương cầu
Hồng ân Tam bảo nhiệm mầu rưới tuôn
Mơ màng trong tánh viên thông
Giữa trời khiết bạch Quan Âm hiện về
Âm thanh hư huyễn trầm mê
Ba nghìn thế giới thu về chân không. 

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...