Wednesday, July 21, 2021

Nguyễn An Bình 5

  Thời gian

Thời gian không có tên
Giữ làm sao được nhỉ
Dù mua bằng nhiều tiền
Rất nhiều tiền cũng thế.

Em cầm lược soi gương
Nhớ một thời xanh tóc
Bơi trong cõi vô thường
Tìm đâu vầng trăng khóc.

Thời gian không có mùa
Thu đông qua chẳng biết
Khai quật địa tầng xưa
Chắc gì còn cỏ biếc?

Chậm rãi bước ung dung
Kim đồng hồ tích tắc
Vang tiếng gọi ma trùng
Kinh hoàng đau sấp mặt.

Thời gian không có nhau
Tình thành con sông chết
Mặt trời mọc nơi nào
Có vui như ngày tết?

Bài thơ viết dở dang
Giống áo sờn mất cúc
Đường về nhiều lối ngang
Giấu em vào vô định.

Mây trời trắng quá mẹ ơi

Bỗng dưng lòng muốn quay về
Tắm trên dòng sông thơ ấu
Thèm mùi cá chốt dầm me
Trong bát cơm chiều mẹ nấu.

Lại nhớ những trận đòn roi
Trèo cây bắt chim phá tổ
Lội bùn bắt cá ếch soi
Trợt chân bàn tay rướm máu.

Bỗng dưng lòng muốn trở về
Ngủ trong lời ru của mẹ
Chao ơi những buổi trưa hè
Ngọt ngào môi hiền con trẻ.

Bát canh tập tàng đơn sơ
Ngày xưa giờ sao xa lắm
Đi qua một thuở học trò
Cháy nắng còn thơm rơm rạ.

Mẹ về ngụ giữa mùa trăng
Hắt hiu nỗi buồn cố xứ
Quê nhà cách mấy dòng sông
Tìm trong giấc mơ xưa cũ.

Bỗng dưng lòng đau muốn khóc
Nhà xưa giờ ở nơi nào
Một đời bão dông chưa tạnh
Mẹ thành mây trắng trên cao.

6/9/2020 

Và tháng mấy…

Và tháng mấy người về bên khung cửa
Đón mùa thu chín đỏ ở trên cành
Trời rất rộng mở lòng ra em nhé
Con sâu non hóa bướm cũng không đành.

Và tháng mấy em ngồi hong tóc nắng
Đợi mùa sau con sáo đã qua đời
Tường vôi xám một mình tôi đứng lặng
Chút tím buồn thơ thẩn mặc dòng trôi.

Và tháng mấy tôi dành riêng góc vắng
Ngày tựu trường chờ đợi tiếng guốc khua
Lòng rộn rã cỏ hoa thời áo trắng
Môi dại khờ thèm lắm một ngày xưa.

Và tháng mấy có người thầm hỏi khẽ
Màu chỉ thêu áo mới sắc thu vàng
Có một kẻ nhớ môi hồng mắt biếc
Cúc chưa tàn đàn bướm lượn bay sang.

Là tháng chín cuối chiều cơn mưa muộn
Hoa lạc mùa nước cuốn biết về đâu
Là tháng chín ngập ngừng chưa vội bước
Ngồi bên cầu chờ lá rụng theo sau.

4/9/2020

Nhớ mưa đêm trong rừng Cát Tiên

Lại nhớ tiếng mưa đêm
Trong rừng già huyền hoặc
Giấc chìm sâu khuya khoắc
Hơi thở của đại ngàn.

Sáng vượt sông qua rừng
Giữa mênh mông sóng dữ
Lũ cuốn từ thượng nguồn
Phà chòng chành chực rã.

Chiều len dòng suối cạn
Cá mừng lội dưới khe
Chùm mây rừng lủng lẳng
Trên đầu bao tiếng ve.

Thao thức thú gọi bầy
Lời côn trùng tấu khúc
Nghe mang tác lạc loài
Chân giẫm lên lá mục.

Hình như trong cơn mưa
Có tiếng người vẫy gọi
Phải chăng lời hẹn hò
Từ muôn ngàn kiếp trước.

Đêm ta ở lại rừng
Thấy mình cô độc quá
Xạc xào vạt cỏ tranh
Âm vang chừng rất lạ.

Châm ấm trà chờ sáng
Thấy trăng chếch ngang đầu
Mai qua sông xuôi phố
Rừng gọi biết về đâu?

Như loài chim di trú

Tháng tám, dõi theo loài chim di trú
Chọn đường bay khắc khoải lối quay về
Cành cây khô xin dung thân tôi đậu
Giữa cuộc hành trình cạn cháy suối khe.

Tháng tám, thương nhành rong trên mái phố
Ngậm chút xanh chờ đêm uống sương buồn
Chút thời gian đem đời mình đánh cược
Số phận chia lìa những kẻ yêu thương.

Tháng tám, mưa dầm rớt bao nước mắt
Em có bao giờ tự hỏi mình không
Trời đất mênh mông sóng xô bờ cạn
Đâu dấu chim về tìm một dòng sông?

Tháng tám, quê nhà mờ trong sương khói
Một khúc củi khô phiêu dạt xứ người
Buổi sáng rong chơi thấy mình già cỗi
Góc phố ngã đường quá đỗi đơn côi

Tháng tám, âm u nghe tin áp thấp
Một cánh buồm xưa xơ xác giữa dòng
Neo đất lạ lòng muôn đời nhớ biển
Dẫu bao lần chìm khuất giữa bão dông.

Có lúc đặt từng ngón tay lên ngực
Nằm nghe ngoài hiên gió hát trên cây
Chim bay về đâu sau mùa di trú
Tôi ở lại đây cát bụi lấp đầy.

18/08/2020

Mưa bụi bao giờ mới quên nhau

Sáng nay mưa bụi về ngang phố
Ngập ngừng vừa đến lại vội đi
Ngỡ dấu chân người khe khẽ bước
Chầm chậm reo vui thuở xuân thì.

Rắc chút mưa thơm vương tà áo
Giọt sương long lánh xuống vai gầy
Có người thả thơ tình theo lá
Mơ màng nhìn từng sợi khói bay.

Dòng sông trôi hoài trong ký ức
Mười năm đã biệt dấu mưa xa
Đâu thấy hoa vàng bên thềm cũ
Vừa nở theo mùa mới hôm qua.

Mưa thấm trên môi người độ lượng
Tháng tám qua cùng nốt nhạc buồn
Bỗng lạnh một đời nhau tha thiết
Con đường nào vạch kẻ song song.

Tình cờ mưa bụi vương vào mắt
Sáng nay ừ chỉ sáng nay thôi
Có người mãi tìm hương cỏ mật
Muôn đời sóng vỗ chạm lòng tôi.

15/08/2020

Ký sinh nỗi buồn

Tôi ký sinh nhao rốn để chào đời
Khóc lớn lên ngọt dòng sữa thơm của mẹ
Ngày mưa giăng bên khói cơm chiều lặng lẽ
Lòng bỗng cay mắt nhớ nhịp võng lắc ầu ơ.

Cha cho tôi ký sinh bao năm tháng trẻ thơ
Đường đi học đầy vết bùn những ngày mưa bão
Bàn tay nhỏ ấm trong tay người đàn ông ướt áo
Một đời nguyện làm thân cò lầm lũi cút côi.

Tôi mượn chữ ký sinh học cách làm người
Cám ơn đời giúp tôi thoát thân tầm gửi
Mỗi ngày qua lại thêm một màu nắng mới
Màu lá xanh trên mỗi bước đi về.

Sông đã cho tôi ký sinh bao mùa tắm gội
Vẫn không gột hết váng phèn đóng ở kẻ chân
Dù con chuồn chuồn kim cắn rốn đau rần
Vẫn không qua nổi bờ kênh nhiều dông bão.

Tôi lại ký sinh bạn bè làm thơ rong chơi viết báo
Nợ cà phê thuốc lá cùng những chén rượu ân tình
Bước thăng trầm trong dâu bể đầy sóng mênh mông
Ngày bạn mất không về, nén tâm hương đốt rất vội.

Em cho tôi ký sinh mối tình một thời áo mới
Thành giọt sương long lanh cho mỗi buổi sớm mai
Tóc hoàng kim xưa trôi mất dấu tình phai
Đời vẫn dành cho tôi một tàn cây bóng mát.

Đừng quên ta bao lần mượn bờ vai kẻ khác
Để được lớn lên trên quang gánh tảo tần
Đừng quên mỗi con đường là sa mạc mênh mông
Nỗi buồn quanh ta nhiều hơn bao lần sóng bủa.

Nhớ người tóc mây

Ngày em nuôi tóc thơ ngây
Tuổi thanh xuân mượt bờ vai điệu đàng
Mênh mông áo lụa nắng vàng
Bên thềm còn thoảng hương hoàng lan bay.

Ngày em nuôi tóc cho ai
Bay trong chiều, gió mệt nhoài bóng tôi
Vòng xe mòn một góc đời
Giấu trong kẹp tóc của người vừa phai.

Xin em nuôi mãi tóc dài
Để tôi bí mật giữ hoài hương trinh
Mười năm sau vẫn say tình
Đêm đen đâu thấy bóng mình mà soi.

Rồi em thả tóc bên trời
Cuốn bao bụi đỏ qua thời bão giông
Tóc nào xưa hãy còn xanh
Ủ hương bồ kết không dành cho tôi.

Ngày em cắt ngọn tóc thề
Đường chiêm bao lạc lối về nắng phai
Xứ người phiêu dạt tóc mây
Nhớ ai nuôi tóc khôn khuây nỗi buồn.

7/8/2020

Tháng tám về trường cũ

Mùa thu ta trở lại trường cũ
Chậm thôi sao thấy chút rộn ràng
Lũ chim ngơ ngác nhìn nhau hỏi
Mấy tàn me lạnh cũng hân hoan.

Ôi chao mưa nắng riêng trời đất
Dường như hoa cỏ biết tương tư
Một thời lá phượng xanh màu tóc
Em có nhớ gì mấy cánh thư?

Tơ trời vàng ửng vai nghiêng nắng
Một chút hờn ghen chút dỗi hờn
Người như hạt bụi trên tường cũ
Ai đó chưa từng bị lãng quên.

Rêu trên ngói xám buồn muốn khóc
Lay lắc tàn tro giữa thế gian
Chim hót chợt làm ta chết điếng
Lạc giữa mùa xưa chiếc lá vàng.

Mùa thu trở lại ngôi trường cũ
Người cũng như ta nhớ ngẩn ngơ
Nước cuốn chân cầu trôi biệt xứ
Còn lại sông sâu đã tràn bờ.

16/8/2020

Cho sóng bạc đầu nhớ thương nhau

Chiều buông sợi nắng lên tiếng hát
Ngả xuống đồi tây những đóa vàng
Tìm bước chân người in trên cát
Chỉ thấy bờ hoang dấu dã tràng.

Tim tím mùa hoa rau muống biển
Yêu chi màu tím thuở xuân thì
Chân sóng vô tình làm khách lạ
Áo người bay qua cõi tà huy.

Khơi xa đèn biển trầm thiên cổ
Một kiếp phù sinh có đợi chờ
Cổ thạch chập chùng soi bóng núi
Tàn đêm còn thắp mãi tâm hư.

Chim nhạn lẻ bầy bay qua biển
Lô nhô ghềnh đá dẫu mưa ngàn
Hỏi người xa khuất tầm tay với
Neo bờ thuyền lạc bến trần gian.

Tóc có bao giờ nguôi cơn gió
Thả trôi theo sóng tự lúc nào
Cúi hôn bờ cát buồn đến lạ
Cho sóng bạc đầu nhớ thương nhau.

Ninh Thuận một khúc tình ca

Cho tôi ôm Ninh Thuận vào lòng
Nghe biển xanh dạt dào tiếng sóng
Bước chân vui qua đồng muối trắng
Dõi đoàn thuyền bám biển khơi xa.

Nghe tình người bao nỗi thiết tha
Môi em ngọt ngào mùa nho chín
Men rượu vang vẫn còn bịn rịn
Màu mắt em hay má hồng tươi?

Ninh Thuận ơi, Ninh Thuận tôi ơi
Luồng nước chảy mang đầy tôm cá
Đất nước con người như mới lạ
Rừng vàng biển bạc quá mênh mông.

Cho tôi ôm đất mẹ vào lòng
Con sông Dinh một thời gắn bó
Làn da nâu mặn mòi sóng gió
Cô gái Chăm vui hội Ka Tê.

Người đi xa vẫn muốn quay về
Khi cánh én báo mùa xuân tới
Quê mình đây vào ngày hội mới
Ninh Thuận rộn ràng khúc tình ca.

Vĩnh Hy tình yêu và nỗi nhớ

Ai về Vĩnh Hy có nhớ
Biển xanh sóng vỗ dạt dào
Vách cao đôi bờ cát trắng
Biết còn giữ được tình nhau.

Núi xanh nối rừng với biển
Chim vờn trên sóng lao xao
Mênh mông một màu ngọc bích
Sáng đèn thuyền lưới giăng câu.

San hô tươi màu sắc đỏ
Lung linh giữa lòng đại dương
Cánh hoa dịu dàng muốn bảo
Người về trăm nhớ ngàn thương.

Thuyền đi theo luồng cá bạc
Tháng hai cá thu cá ngừ
Lô nhô trên làn sóng biếc
Buông chài bủa lưới khơi xa.

Em ơi bao mùa biển hát
Mây hồng cát trắng núi xanh
Vĩnh Hy tình yêu nỗi nhớ
Vẫn hoài nhớ mãi tình anh

Về lại sông Dinh

1.
Về lại sông Dinh thấy mình trẻ mãi
Con sông hiền hòa tắm mát tuổi thơ
Qua cầu Đạo Long một thời đi học
Thơm áo học trò thắp sáng ước mơ.

Vườn táo xanh tươi bốn mùa quả ngọt
Nhớ ngã ba sông uốn dải lụa mềm
Nhớ thuở hẹn hò hoàng hôn nghiêng nắng
Thương mấy nhịp cầu nối những bờ vui.

Đồi muối trắng đôi lần ngang qua đó
Nghe mặn mòi bao hương vị quê hương
Đồng cừu An Hòa chạy ôm chân núi
Tháp Chàm trầm mặc năm tháng phong sương.

2.
Về thấy sông Dinh bốn mùa tưới mát
Những cánh đồng xanh lúa bạc cơm vàng
Phù sa đắp bồi vườn nho chín đỏ
Bên lỡ bên bồi bên nhớ bên thương.

Đẹp đến nao lòng cánh đồng điện gió
Em theo anh về Đầm Nại Trung Nam
Cung đường biển nối Bình Tiên Ninh Chữ
Quê hương đổi thay tha thiết bao tình.

Anh về sông Dinh một ngày nắng gió
Con đò ngày nào chờ khách sang sông
Anh thấy quê mình hôm nay đẹp quá
Xanh ngát núi đồi trời biển mênh mông.

Phan Rang ơi

Ai về Phan Rang biển xanh cát trắng
Có thấy Vĩnh Hy ngập ánh nắng vàng
Thuyền cá ra khơi vỗ về chân sóng
Những rặng san hô lấp lánh dịu dàng.

Đây con sông Dinh vờn quanh thành phố
Con nước hiền hòa xuôi chảy về khơi
Ninh Chữ mênh mông tràn đầy nắng gió
Gọi đàn chim về hát khúc tình ơi.

Ai về Phan Rang cánh đồng muối trắng
Mênh mông tình người đồi cát Nam Cương
Tháp Chàm ngàn năm còn in bóng núi
Lễ hội Ka Tê điệu múa rộn ràng.

Gốm Bàu Trúc ngọt sông Quao sắc đỏ
Vườn táo xanh luôn rộn rã tiếng cười
Cừu An Hòa tung tăng trên đồng cỏ
Rừng núi xa xanh mướt dưới chân đồi.

Đường ven biển có làm em vương vấn
Cà Ná sóng trào điện gió Mũi Dinh
Chiều xuống thắp cánh buồm căng trong gió
Tình anh dạt dào nắng cát Phan Rang.

Mảnh vỡ

Chẳng thể nào giấu nỗi buồn sâu thẳm
Bởi em là hoa cỏ ngủ trong tôi
Trong ký ức chợt thấy mình trong đó
Tìm thấy nhau trong giấc mộng không rời.

Chẳng thể nào quên nụ hoa vừa chớm
Thơm mùa trăng mười sáu tuổi xuân thì
Suối tóc mượt của một thời thiếu nữ
Chảy xuôi về dòng biển cũ mỗi khi.

Chẳng thể nào xóa vết chàm đã trổ
Một thời xa nhan sắc đã phai nhòa
Khi từ giã khu vườn xưa bỗng nhớ
Tiếng dương cầm lặng giữa một đêm xa.

Chẳng thể nào chia đôi làn nước bạc
Để riêng mình giữ mãi nỗi cô đơn
Người con gái hóa hình sương bóng khói
Dưới chân cầu lau sậy thấy buồn hơn.

Chẳng thể nào quên áo người sim tím
Ai giữ giùm tôi suốt năm tháng chia phôi
Hương tình nhân thơm tho mùi da thịt
Xin em đừng xóa sạch lúc sớm mai.

Lá theo mùa bay về nơi vô định
Đánh đổi đời mình bằng vết cứa thời gian
Sợ ngày mai tôi thành người mất trí
Quên mất trong lòng mảnh vỡ một liềm trăng.

3/7/2020

Khúc tháng bảy

Nghe mưa buông giọt ngắn dài
Từ muôn kiếp trước miệt mài rong chơi
Sờ tay lạnh cả phận người
Chợt long nỗi nhớ khóc cười hồn nhiên.

Nghe chim bỗng gọi bên thềm
Ngoài hiên lá biếc còn phiền muộn sương
Cũng đành ủ giấc tà dương
Thương hoa sớm nở tàn hương ban chiều.

Nghe dòng sông chảy buồn hiu
Bờ lau sậy trắng giấu điều riêng mang
Sóng xa khuất một cánh diều
Gieo neo bến đậu ít nhiều tiếc thương.

Nghe chừng dấu ngựa cầu sương
Về trong tháng bảy – quên đường từ lâu
Còn ai ngồi lại bên cầu
Ta nghe mưa nắng hát câu nghìn trùng.

Tiễn người vào cõi vô cùng
Tan vào sương khói mưa phùn thấy đau.
Khúc tình trắng ngọn chiêm bao
Tháng năm đánh mất biển dâu đời mình.

7/7/2020

Trên ngọn tình mong manh

Thềm hoang chỉ thấy màu cúc dại
Vườn xưa rêu lạnh chẳng ai về
Chẻ ngọn tóc sầu về muôn hướng
Chợt thấy hồn mình tựa xác ve.

Chiều chưa đủ giấc còn vương nắng
Sao thấy quanh mình những hoàng hôn
Bóng in tường cũ còn loang lở
Chẳng giấu được gì nỗi cô đơn.

Cánh chim còn biệt mùa di trú
Ngày chưa qua hết những hàng cây
Em có nghe gió từ tiền kiếp
Thả xuống muôn trùng giọt đắng cay.

Ngồi lại bên đời thân đã nát
Chờ ác trùng ăn thuổng thịt da
Dấu chân lạc đường về cố quận
Đất trời bão nổi một mình ta.

Mây xám giăng giữa trời hiu quạnh
Mong manh sợi khói thuở bình yên
Sâu bướm còn đợi ngày thoát xác
Sao ta đành quên mất tuổi tên?

Bình minh mưa

Tìm gì trong giấc mơ xưa
Mưa hồn nhiên xuống thuở chưa đá vàng
Tháng năm phượng trổ huy hoàng
Đỏ như cánh bướm hàng hàng dưới chân.

Tìm từ giọt nước từ tâm
Đất trời độ lượng trăm năm tình cờ
Áo người trắng cả ước mơ
Nhòa trong hạnh phúc đôi bờ nhân gian.

Tìm trong từng sợi mưa giăng
Mang theo chiếc lá thì thầm mồ côi
Cuối đường gió hát cùng tôi
Nghe mưa thấm đất xuống đời khổ sai.

Tìm quên quán nhỏ mưa mai
Người xa từ độ hình hài cũng quên
Tóc người xanh tuổi thần tiên
Về đâu hương tóc vai mềm ngày xưa

Tìm người mấy độ nắng mưa
Về đâu âm vọng bốn mùa lặng thinh
Còn ai khêu ngọn lửa tình
Tàn đêm thắp sáng gọi bình minh mưa.

31/05/2020

Đi trong mưa Sài Gòn

Mưa trong phố – một ngày thôi
Xin san sẻ nửa cho tôi với người
Mặc tình theo lá rong chơi
Tôi lang thang giữa quán đời phù hư.

Mưa trong nắng – một mình ư
Nên không chấm đất tạ từ cũng không
Quanh co hết mấy góc đường
Trong từng sọi tóc chợt buồn vu vơ.

Mưa trong gió – thật dại khờ
Vì tôi cứ ngỡ em vừa qua đây
Tóc thơm xỏa kín bờ vai
Trong tôi có nửa hình hài của em.

Mưa trong quán – một mình quên
Biết treo nỗi nhớ hằn lên góc nào
Ghế long bàn gảy chực nhào
Tình xa lắc đã chìm vào bóng mưa.

Mưa trong mắt – một ngày xưa
Ước chi dâu bể dư thừa quên tôi
Để trong veo tiếng em cười
Để tôi vẫn mãi là người…mộng du.

23/05/2020

Chiều phương nam

Chiều phương nam rạt rào mưa không dứt
Lớm chớm ủ men đất cũ ta về
Khói đốt đồng lan man mùi rạ ẩm
Sóng cồn cào thương nhớ khúc sông quê.

Trái bần xanh theo ta thời thơ ấu
Đã trôi theo dòng lạc chảy phương nào
Bờ kênh nhỏ em có còn thả lưới
Ngọt câu hò ngoài bến nước lao xao.

Chiếc áo rách lấm lem mùi bùn đất
Đón cá về đồng ướt trận sa mưa
Trời nổi gió giữa đất trời hiu quạnh
Nhớ thật nhiều tiếng võng mẹ ngày xưa.

Chiều phương Nam đón người con xa xứ
Khách thương hồ mấy kẻ nhớ quê hương
Đời lênh đênh phận người theo con nước
Khói lam chiều quấn quít một màu sương.

Cánh bèo trôi giữa dòng đời vô tận
Nước sông hồ lấp lánh bóng trăng tan
Ngọn phù sa mang nỗi buồn châu thổ
Đưa ta về triền bãi đất phương Nam.

Khúc đồng dao bay vào nơi vô định
Thuở yêu ai màu lá mãi xanh ngời
Ngón tay thon-em còn in dấu cỏ
Giữa biển người một hạt bụi vừa rơi.

Hoa thuộc bài

Hoa thuộc bài, có phải tôi nằm mơ
Khi thấy nụ vàng nở trên kẻ lá
Lần đầu tiên cứ ngỡ là chuyện lạ
Chỉ giữ cho nhau chiếc lá xanh màu.

Em ép vào tim chiếc lá nhiệm mầu
Để mơ ước thêm xanh màu hy vọng
Để tôi ươm tình một thời hóa bướm
Theo tóc người bay trên mọi nẻo đường.

Nụ tình si nào rực rỡ mùi hương
Khi cô bé trầm tư mùa thi tới
Chiếc lá thuộc bài ngập ngừng muốn gởi
Có mấy vần thơ sao lại bỏ quên.

Chiếc lá bây giờ chắc đã nằm yên
Trong ngăn đời chia đôi của hai đứa
Đâu ai nhớ tiếng chim ngoài khung cửa
Đôi mắt trong veo của thuở ban đầu.

Khi bàn tay không còn thuộc về nhau
Chiếc lá nhiệm mầu héo khô trong cặp
Dấu chân son qua cuối đường bụi lấp
Hoa thuộc bài chỉ nở trong chiêm bao.

4/5/2020 

Có một mùa trăng vỡ trên sông

Người ôm đàn ngồi hát bên dòng sông
Hát khúc tình ca trong mùa trăng cũ
Con nước vẫn trôi qua ghềnh thác lũ
Cuốn hạt phù sa thương nhớ vơi đầy.

Áo tím lục bình, tím mãi không phai
Vạt áo dài xưa bay mềm dãy lụa
Đôi bờ cỏ lau chia nhau một nửa
Màu trăng non vẫn tím ngát câu thề.

Chiếc lá rong chơi nào nhớ được nẻo về
Cành trơ ngọn rưng rưng chờ mục rã
Thầm lặng chia tay chim kêu rất lạ
Đêm đã sâu khắc khoải một đời nhau.

Mưa trên sông tìm môi ấm thật lâu
Chỉ thấy sóng cuốn trôi ngàn cánh hạc
Mắt thời gian giấu tình vào nước bạc
Nên nỗi sầu quay quắt mãi lang thang.

Người ôm đàn ngồi hát dưới trăng tan
Đời hoang phế cũng đành thôi áo cũ
Người đã đi theo mùa chim di trú
Trăng vỡ rồi sao lạc mất đường bay.

6/5/2020

Tản mạn mưa

Có một ngày ta để đánh rơi nhau
Bên góc phố chìm trong mưa rất cũ
Lá trôi theo không một lời nhắn nhủ
Cuộc trốn tìm đi suốt tuổi thanh xuân.

Ô cửa nào vương sợi tóc bâng khuâng
Tình thuở ấy trong veo màu ngọc bích
Ngói rêu phong xanh khoảng trời cổ tích
Trong làn mưa phơi nỗi nhớ lên đầy.

Có khi nào ta mới hết đắm say
Bao vết thương, bao giận hờn nông nổi
Vũ điệu mưa những ngày không ai tới
Môi người run sủng lạnh quá ngu ngơ.

Có một ngày ta tìm lại ký ức xưa
Tan theo mưa vào khoảng không vô tận
Nhịp đập thời gian cũng đành hữu hạn
Đâu hiện cầu vồng bảy sắc đợi chờ nhau

Khi dòng đời thành thác lũ chênh chao
Cơn mưa ghé qua chợt trôi đi mất hút
Sợi tơ giăng giăng cùng trời cuối đất
Có chút ngọt ngào cho hai kẻ yêu nhau?

Người qua sông có giữ nụ hôn đầu
Mùa trôi đi một màu trăng huyết dụ
Mưa tháng năm đâu trở mình ngái ngủ
Trong khói sương giọt lệ cũng ngậm ngùi.

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...