Wednesday, July 21, 2021

Nguyễn An Bình 7

  Lá nhớ

Gởi người bạn Nắng Hồng của tôi

Nắng ở ngoài kia phải chăng rất vàng
Nên chiếc lá chợt giật mình trăn trở
Thơ trên lá thả bay cùng ngọn gió
Nên nhánh sông buồn lạc bến bờ thôi.

Nhỏ của tôi ơi những tháng năm trôi
Đâu ai nhớ mừng tôi ngày sinh nhật
Thơ trên lá xin một lần được nhắc
Nhiều năm qua tôi quên mất lối về.

Cơn mưa ngày nào cuốn mất đam mê
Giọt ngắn giọt dài lăn trên khung cửa
Giọt nước mắt ai nhen thành ngọn lửa
Khơi tàn tro trước dâu bể tình người.

Đêm thật dài tiếng vạc thật lẻ loi
Nghe dế gáy buồn hơn cơn mộng dữ
Thơ trên lá ủ thơm mùi hương cũ
Mãi trăm năm xanh tuổi một ngày vui.

Mùa thu, về trường cũ

Gởi những ai đã từng học hai ngôi trường Phan Thanh Giản, Đoàn Thị Điểm – Cần Thơ

Tháng tám, lá vàng – em còn nhớ
Tôi về trường cũ một chiều mưa
Ve ngủ từ lâu trong lòng đất
Đâu đợi em về đón thu xưa.

Áo trắng em bay ngoài cửa lớp
Một góc Ngô Quyền tôi ngẩn ngơ
Cầu gỗ bắc ngang – ngôi trường nữ
Nhìn sang – ai đó lại làm thơ.

Tháng tám, những ngày mưa không dứt
Đâu thấy em tôi trở lại trường
Đời như sông nhánh đi biền biệt
Tóc người sương điểm – đóa phù dung.

Bụi đỏ theo chân người xa quá
Mắt biếc buồn vương – thuở hẹn hò
Năm tháng trôi theo đời cơm áo
Em đâu còn nhớ mối tình thơ.

Tháng tám, phượng hồng còn sót lại
Trầm ngâm tôi đứng dưới sân trường
Thấy đàn em nhỏ vui chân sáo
Cành bàng còn thắm lá xanh non.

Ai hẹn mùa sau còn trở lại
Tường vôi ngói cũ chạm rêu xanh
Tôi nhớ cầu thang vang tiếng guốc
Tiếng cười ríu rít mãi không tan.

15/8/2019

Đỗ quyên khóc trong mưa

Tặng HT, Đà Lạt

Em hãy nhìn vào mắt anh thật kỹ
Để thấy nỗi buồn lặn dưới vực sâu
Trên vách đá rong rêu đầy mộng mị
Trôi qua kiếp người bao cuộc bể dâu.

Lại nhớ em – những cơn mưa Đà Lạt
Nhớ con đường hồng nhuộm áo đỗ quyên
Nhớ phấn thông bay buổi chiều gió hát
Nhớ dấu chân người trên cỏ thật êm.

Em hãy nhìn vào mắt anh thật kỹ
Nhớ tiếng chuông ngân vọng khúc tình buồn
Tôi gọi đỗ quyên trong mơ tiền kiếp
Chợt hóa thành chim lạc giữa ngàn hương.

Phố ở trong rừng hay rừng trong phố
Sương ở bên nầy lạnh buốt bên kia
Phải chi giấc mơ biến mình hóa đá
Mấy ngón tay hiền không nở rẽ chia.

Em hãy nhìn vào mắt anh thật kỹ
Chợt thấy ai về xanh lá thu xưa
Hay chỉ một người hình sương bóng khói
Đỗ quyên gầy đứng khóc dưới cơn mưa.

Cũng chỉ là hoa mưa

Tháng tám lại mưa. Mưa mù trời
Mưa phùn hay mưa bụi chiều nay
Mưa hối hả tràn về ký ức
Mưa cầu vồng ngọt tựa men say.

Hoa mưa – em gọi tên như thế
Hoa của người của tuổi đôi mươi
Hoa của tình yêu thời rất trẻ
Hoa lòng dù giá lạnh vành môi.

Như cánh phù dung vừa mới hé
Những cánh hoa mưa rợp đất trời
Có ánh mắt ai nhìn lặng lẽ
Theo từng bọt nước vỡ chơi vơi.

Nhiều năm ngắm lại hoa mưa nở
Lại ngẩn ngơ nhìn ngỡ chiêm bao
Có phải hoa mưa chìm trong mắt
Nên tình chìm nổi giữa bể dâu.

Ừ nhỉ mấy mươi năm rồi nhỉ
Mưa đã bao mùa – mưa rất xưa
Chiếc lá đã rơi từ kiếp trước
Đâu làm em nhớ chuyện hoa mưa.

12/8/2019

Khói tóc

Mưa lấm tấm. Mưa mênh mông
Chợt cười ai nhớ khói đồng ngày mưa
Chiếc cò, bóng vạc, chiều xưa
Theo mưa tầm tã đón đưa tôi về.

Qua sông, qua biển, lụy đò
Chiều hôm khói sóng giả vờ ngu ngơ
Đứng một mình – đứng ngẩn ngơ
Một thời tuổi trẻ ai chờ lại quên.

Nhà em khói lam chiều lên
Hanh hao cái nắng ủ bền cột rơm
Ngọt bùi một vắt cơm thơm
Tiếng con cá quẫy mẹ đơm bên nhà.

“Vừng ơi” vừng – xin mở ra
Giấu chi đến nỗi thịt da đau rần
Như châu chấu – như chuồn chuồn
Tôi đem sợi khói chơi ngông bên trời.

À ơi, nhịp võng à ơi
Câu ru mẹ hát một đời khói sương
Hương cau bát ngát sau vườn
Giàn trầu xanh lá biết còn đợi nhau.

Em nào hiểu – tôi vì sao
Mắt đăm đắm nước chực trào mặn môi
Bần thần ngó vệt chiều rơi
Tôi thương khói tóc mẹ tôi thôi mà.

Lại nhớ về phố núi

Đà Lạt lại mưa dông
Phố chìm trong biển nước
Con đường đã thành sông
Cuốn phăng đi phía trước.

Đà Lạt đâu trăng mờ
Trong thơ Hàn Mặc Tử
Chỉ thấy phố vật vờ
Đắm mình trong mưa lũ.

Nước ào ạt qua cầu
Lòng Cam Ly giận dữ
Em trú ở nơi nào
Giữa những ngày gió hú?

Đường nào qua Lạc Dương
Đường nào về Đức Trọng
Đất trời thật nhiễu nhương
Giữa cuồng phong lồng lộng.

Trên cung đèo sạt lở
Tìm em – tìm phương nào
Lạc người trong mưa gió
Là lạc vào bể dâu.

Tôi neo ở Sài Gòn
Hồn lại về phố núi
Rượu uống – càng thêm buồn
Nhìn trời mưa – muốn khóc.

9/8/2019

Sài Gòn, Thu – một khúc mưa

Nầy em – nhặt giùm tôi chiếc lá
Sài Gòn, thu. Mây xám ngang đầu
Chiếc lá vừa rơi – sao vàng quá
Có giữ hương mùa. Qua rất lâu.

Tôi tìm chiếc lá mùa thu trước
Cô bạn ngày xưa đã bỏ trường
Tôi giữ riêng mình ra bến nước
Thả theo mưa – bay khắp nẻo đường.

Ồ em – giữ hộ tôi chiếc bóng
Ai níu giùm tôi bóng thời gian
Chiếc bóng in hình em thuở ấy
Đã buồn tênh nghiêng bóng chiều hoang.

Tôi tìm chiếc bóng mùa mưa trước
Theo mãi chân người – xa rất xa
Tình mong manh quá – tờ thư mỏng
Đã cuốn lên trời – giấc mơ hoa.

Xin em – giữ hoài – tôi sợi nắng
Sợi nắng em vừa hứng trên tay
Nhớ thuở học trò thơm áo trắng
Muốn làm sợi nắng ngủ vai ai.

Tôi tìm sợi nắng qua trường cũ
Tóc bạc chưa về lại chốn xưa
Hàng cây cổ thụ – bao mùa lá
Tôi nhớ Sài Gòn –khúc thu mưa.

Chuyện của mười năm

Mười năm nở đóa vô thường
Tôi đi tìm lại con đường đã qua
Ngày nắng dội – Tối mưa sa
Chiều dông bão tới phong ba kiếp người.

Mười năm gió dập sóng nhồi
Lô nhô ghềnh đá bãi bồi chân mây
Góc rừng chim vụt cánh bay
Ngày sau còn nhớ tóc mai – rất buồn.

Mười năm tìm một dòng sông
Trôi mang ký ức neo lòng bến quê
Ai đi thuở ấy chưa về
Để tôi đứng đợi bốn bề cỏ lau.

Mười năm mộng cũ đã nhàu
Bánh xe thổ mộ lăn đau vết đường
Tìm đâu lạc ngựa chiều sương
Nhịp đời quạnh quẽ cố hương trùng trùng.

Mười năm dị mộng lạ thường
Biết đâu duyên khởi mà mừng gặp nhau
Cỏ rong rêu – úa bạc đầu
Trông theo cánh hạc gọi sầu núi xa.

Mười năm sóng cuộn giang hà
Nông sâu em có bước qua – chuyện mình
Con tằm nhả sợi hồi sinh
Tàn tro còn ấm mối tình phù dung.

Mười năm rũ cánh thiên đường
Mười của mười – chỉ trăm năm thôi mà
Sao lòng còn đắm phù hoa
Thả trôi đâu bể mặc tà huy bay.

6/8/2019 

Viết dưới trăng Đà Lạt

Leo những bậc thang đầy phế tích
Người xuống đồi trăng đã lên cao
Đem dòng suối nhỏ tràn xuống phố
Bé có cùng tôi đuổi bóng nhau.

Nằm yên trên cỏ êm hơn gối
Nép tựa vào tôi đi bé ngoan
Ngỡ gái liêu trai từ kiếp trước
Gương hồ trắng quá sợ trăng tan.

Hãy giữ lòng mình – trăng mười sáu
Thuở tình đầu đẹp tựa chiêm bao
Đứng giữa đồi thông nghêu ngao hát
Bé thả tình tôi cuối dốc sầu.

Phải vầng trăng lạnh ngàn năm trước
Phố núi còn nghe chuyện Bích Câu
Xin liễu hồ xanh phơi sóng nước
Người đừng hóa bướm đợi ngàn sau.

Mái vòm cổ viện chơ vơ quá
Một tiếng chim đêm ẩm ướt buồn
Nghiêng bóng trăng soi đầy khung cửa
Bé có chờ nhau ở cuối đường?

Gởi lại nơi nầy

Giữ lại giùm tôi cơn mưa Đà Lạt
Có cơn mưa phùn líu ríu lay phay
Có đợt mưa dầm ngút ngàn gió hú
Có chút mưa lòng thấm ướt hồn ai.

Gởi lại nơi nầy đèo cao hun hút
Những vạt dã quỳ lỡ hẹn vàng hoa
Những nhánh anh đào nụ chưa kịp búp
Tiễn tôi về chỉ bụi đỏ đường xa.

Giữ lại giùm tôi tiếng chim trên tháp
Nghiêng đỏ ráng chiều mây núi qua đây
Hồn ngỡ xanh rêu từ muôn kiếp trước
Chiếc ba lô sờn sốc lại trên tay.

Gởi lại nơi nầy đồi chè xanh ngắt
Những dốc sương mù lãng đãng Đơn Dương
Và những chuyến xe vừa qua Cầu Đất
Cuốn theo tiếng cười ai đó dễ thương.

Giữ lại giùm tôi tình yêu Đà Lạt
Có người tôi thương đi giữa đất trời
Có tóc em bay khẽ khàng gió hát
Có quán cà phê quen bước chân người.

Tìm nhau mùa trăng cũ

Tìm nhau mùa trăng cũ
Tôi về lại bên hồ
Vườn Bích Câu liễu rũ
Có kỳ ngộ trong mưa?

Tìm em trong bóng nguyệt
Bước ra từ trong tranh
Tượng hình thành sương tuyết
Mặt hồ – lệ long lanh.

Tìm nhau trong dâu bể
Trăm con sóng ba đào
Cuốn phăng tình vạn nẻo
Ngả bên gành vực sâu.

Tìm em qua bóng lá
Hoa khoe sắc muôn trùng
Những cánh hoa màu tím
Tím một màu thủy chung.

Tìm nhau ngày mưa gió
Người xa chưa kịp về
Đèo mây cùng sương núi
Lạc cuối bờ dốc mê.

Tìm nhau mùa trăng khuyết
Tóc em bay cuối trời
Chuyến xe đời đã muộn
Nào với kịp bàn tay.

Chim trên tường tu viện cũ

Tiếng chim hót trên tường tu viện cũ
Trơ tháp chuông hoang phế tự bao giờ
Màu mây xám một ngày mưa tháng bảy
Ngơ ngác nhìn sóc gậm hạt thông khô.

Cây thập giá chơ vơ cùng rêu mốc
Gánh lên mình bao phế tích trầm luân
Mái vòm cong chứa bao điều bí mật
Đưa tôi về bao thế kỷ hồng hoang.

Đôi mắt đẹp người nữ tu ngày ấy
Nét thiên thần đọng lại dấu thời gian
Ngày chủ nhật trong niềm vui thánh lễ
Lạc về đâu qua những dốc thông ngàn.

Tiếng chuông ngân còn không khi chiều xuống
Quanh ngọn đồi bóng núi đã dần buông
Dòng ký ức cuốn trôi đời nghiệt ngã
Nét phong trần đầy vết khắc tai ương.

Ngôi nhà nguyện đã xanh màu rêu phủ
Tôi về ngang như muốn nói bao điều
Ừ có lẽ tôi chỉ người khách lạ
Nên tâm hồn chùng xuống tận cô liêu.

Trên vòm tháp bóng chim nhìn u uất
Hót vu vơ những âm sắc thật buồn
Nét ma mị ẩn trong từng khung cửa
Trên lối về chìm đắm hạt mưa sương.

25/7/2019

Chén rượu chiều phố núi

Gặp nhau ngỡ chừng là bạn thiết
Nhiều năm không gặp tưởng rằng quên
Chẳng biết gió phương nào vụt tới
Thì ra ta bạn nhớ hơi men.

Ly rượu bên nhau chiều phố núi
Lạ chi bình thủy lại tương phùng
Thời của nhiễu nhương đành gác lại
Ta với người lạc chốn lao lung.

Bạn kể đoạn trường ngày mới đến
Ta buồn “thất thập cổ lai hy”
Chung mâm nào kể đen hay bạc
Uống cạn niềm vui có sá gì.

Mưa phùn nào nhớ ai ấm lạnh
Múa kiếm mài gươm chợt thất kinh
Chẳng biết ngoài trời sương vây kín
Khách nhậu đôi khi chỉ một mình.

Chén rượu giang hồ ai đưa tiễn
Tạ lòng tri ngộ lúc chiều buông
Chợ đời quen thói tình đen bạc
Mai về còn lại mảnh trăng suông.

Cám ơn. Người Đà Lạt

Lại nhớ rồi. Em, một sớm mai
Tóc người – ngái ngủ ở trên vai
Mấy chiếc lá. Bay, tràn qua ngõ
Chắc tím sương hồ – vào tối nay.

Đường nào đưa đến nhà em nhỉ
Tôi mơ thấy cả – một rừng hoa
Tôi mơ thấy cả – tà áo mỏng
Bay giữa trời. Đà Lạt mộng mơ.

Vượt thác lên rừng. Để chiêm bao
Dốc núi lưng đèo – có gặp nhau?
Vẳng nghe trong gió – lời cầu nguyện
Bóng tháp nghiêng mình. Chuyện bể dâu.

Chim non bắt nhịp cùng tôi nhé
Hát một bài vui. Đón mặt trời
Thác cứ reo. Tầng tầng đá xám
Có tiếng em cười. Khói sương thôi.

Em cho tôi. Được nắm bàn tay
Người hãy rong chơi – suốt dốc dài
Bao lần phố núi thầm lên tiếng
Hãy yêu người. Yêu thật đắm say.

Cho tôi cám ơn. Người Đà Lạt
Đến giữa đời nhau. Thật bao dung
Núi đồi. Cứ giữ tình tôi nhé
Dù mới xa rời. Mấy bước chân.

Phố núi, 18/7/2019

Dạ khúc bên hồ

Ngẫu hứng bên bờ Hồ Xuân Hương

Ngồi nhìn rụng bóng chiều buông
Chợt thương vó ngựa còn bon dốc dài
Gió ngàn xao xác hàng cây
Dấu chim về núi lạc loài trong sương.

Ngắt chùm hoa dại ven đường
Phù dung còn thoảng mùi hương thuở nào
Long lanh ánh bạc muôn màu
Hồ gương vát dải lụa đào tinh mơ

Phút trầm tư, phút đợi chờ
Quán khuya phố có hẹn hò trong mưa
Lênh đênh tiếng nhạc lạ chưa
Mà thương ghế đá lạnh vừa đêm nay.

Em ngồi se lạnh bàn tay
Khăn len ủ ấm tình đầy nhau không?
Khoai lùi ngô nướng thơm nồng
Bập bùng bếp lửa má hồng em tôi.

Thiên nga vỗ cánh lên trời
Bên hồ biết có ai ngồi đợi tôi
Vẫy tay chào nhé tình ơi
Mai xa phố núi tôi ngồi đợi ai?

Nhớ cơn mưa phùn Đà Lạt

Bay đi những sợi mưa phùn
Em se se lạnh… đã từng yêu chưa?
Người không ướt áo vì mưa
Mà khăn quàng cổ ấm vừa môi ngoan.

Đi trong nỗi nhớ dịu dàng
Đi trong ngan ngát muôn ngàn cỏ hoa
Bước người lên mãi dốc mơ
Chỉ nghe tiếng lá hẹn hò bên tai.

Em trao tôi nhé tiếng cười
Giòn tan trong gió ngọt bùi trong sương
Mây xa màu khói muôn trùng
Con đường góc phố ai từng qua đây?

Bay đi những sợi tơ trời
Cho tôi nhớ lại một thời yêu em
Để mưa hôn tóc vai mềm
Để ai nhắm mắt bắt đền nụ hôn.

Ngồi bên quán cóc ven đường
Hương cà phê có nồng thơm môi người
Đường về reo bước chân vui
Sao tôi đứng lại ngậm ngùi đợi ai.

Mưa phùn tháng bảy quắt quay
Giọt mưa ngũ sắc làm người đắm say
Ngày mai một góc núi đồi
Có tôi đi giữa đất trời tìm em. 

Về lại bên hồ Tuyền Lâm

Về ngồi đón tiếng chuông ngân
Thương sông nhớ suối ngút ngàn thông reo
Ngựa bon vừa xuống lưng đèo
Mùi hương thạch thảo đã vèo trong mơ.

Về đây ngủ lại bên hồ
Tôi nghe sương trắng phủ mờ cỏ cây
Nỗi buồn kéo lạnh bàn tay
Hồn hiu quạnh lạc chân mây cuối đồi.

Về đây tìm lại một người
Mười lăm năm bóng chim trời đã bay
Hàng cây trốn gió chiều nay
Thời gian thành vết sẹo dài đó em.

Gõ cửa mùa thu Hà Nội

Tìm trong màu mắt em trong
Hương sen Tây Hồ thơm ngát
Tiếng sâm cầm trong sương sớm
Mênh mông bờ bãi sông Hồng.

Qua cầu Long Biên thép gỉ
Thấy một Hà Nội trầm tư
Theo em dịu dàng xuống phố
Mơ gì trên những cửa ô?

Tìm trong Hà Nội nồng thơm
Sắc hoa Ngọc Hà xưa cũ
Ai gánh mùa thu qua đó
Ngậm ngùi lăng miếu ngàn năm.

Tiếng chuông buông chiều lặng lẽ
Se lòng cỏ biếc chân đê
Khẻ chạm vào từng vân đá
Nghe hồn thiên cổ quay về.

Vàng tươi trên từng tán lá
Nắng dịu dàng theo gót em
Mùa thu khẽ khàng tha thiết
Long lanh bóng nước Hồ Gươm.

Gõ cửa mùa thu Hà Nội
Chút tình sương khói mong manh
Mùi cốm vòng trong se lạnh
Nghiêng lòng Hà Nội vào đêm. 

Đêm chia tay Hà Nội

Đêm trên ga Hàng Cỏ
Tôi đứng nán lại cho riêng mình
Nhìn những ánh đèn màu nhấp nháy rực rỡ bên kia đường
Xe cộ vẫn ồn ào qua lại
Nghe tiếng loa báo tín hiệu tàu sắp rời ga
Gió lùa qua kẻ tóc vội vàng
Bất chợt thấy đêm Hà Nội lung linh vô cùng.

Người lại sắp đi xa
Đem theo mùa thu Hà Nội về đất phương nam
Nơi có nắng vàng bốn mùa ngọt lịm
Để nhớ chút mù sương lãng đãng
Ngồi ấp bát chè lá vối nóng hôi hổi lên má, lên môi
Bên bờ hồ thấp thoáng tháp rùa in bóng
Mơ màng nhớ chuyện trả gươm.

Người lại sắp đi xa
Đem theo mùa thu Hà Nội một chút gió heo may
Trên từng cây bàng bắt đầu thay lá
Để nhớ hương sen Tây Hồ trong từng bánh cốm
Trôi theo gánh hàng rong người dân quê lam lũ
Màu xanh, đỏ, vàng của cam, hồng, ổi
Thơm lừng từng chùm nhãn Hưng Yên.

Người lại sắp đi xa
Đem theo mùa thu Hà Nội trên từng mái ngói rêu phong
Để nhớ những ngày loanh quanh qua từng phổ cổ
Hàng Bài, Hàng Thiếc, Hàng Quạt, Hàng Than
Những con phố đi chưa mõi chân đã hết
Bao ngỏ nhỏ bày sấu dầm, chè hoa cau, me ngọt
Háo hức một thời thơ trẻ.

Tàu trôi qua sông Hồng
Để lại sau lưng tiếng sóng căng tràn hơi thở
Hà Nội nào chỉ của riêng ai
Để tôi dành tặng riêng mình
Cho tôi xin được một lần
Gởi nhớ vào đêm Hà Nội mùa thu.

Bên bờ kênh Vĩnh Tế

Về bên bờ kênh Vĩnh Tế
Chiều lên nước bạc đồng chua
Lênh đênh bao mùa nước nổi
Biết đâu là bến hay bờ?

Nhớ tiền nhân thời mở cõi
Máu còn đẩm gót lưu dân
Lúa thơm tình người tình đất
Thuyền xuôi về tận Giang Thành.

Bạn về vui đời hạ bạc
Mái chèo khua bến sông trăng
Buông chài giữa đồng tứ giác
Một đời nghe sóng mênh mông.

Có qua Nhà Bàng ngút mắt
Nhớ chăng phiên chợ Tha La
Chân cầu ngọn đèn hiu hắt
Áo người nhuộm đỏ phù sa.

Bảy Núi mây mù che kín
Chập chờn vồ trắng sương phơi
Nhớ ai một vùng biên viễn
Chim về cánh mỏi mồ côi.

Qua thời đồng không mông quạnh
Cách ngăn lam chướng nghìn trùng
Mới thương tình người giữ đất
Một dòng nước bạc thủy chung.

21/6/2019

Ô cửa

Ô cửa nhỏ một thời tôi đi học
Có tiếng em cười ríu rít chim sâu
Tôi tự hỏi phía sau làn hương tóc
Gương mặt người rạng rỡ – để tim đau?

Ô cửa nhỏ bốn mùa tôi qua đó
Thấy mắt ai tròn tựa mắt bồ câu
Sương buổi sớm làm mềm thân lá cỏ
Ngẩn ngơ nhìn mây trắng – biết về đâu?

Hạnh phúc tôi – theo nhau ngày nước lớn
Chim vịt buồn – kêu – khắc khoải bến sông
Chìa vôi hót – đưa tin – vườn bí ẩn
Thơm tình tôi – sáng mãi tuổi trăng rằm.

Chảy đi sông ơi một đời mải miết
Dẫu trăm năm tôi vẫn mãi yêu người
Ngày mưa lũ đem tình trôi biền biệt
Khúc giao mùa tóc nhớ cũng vàng phơi.

Ô cửa nhỏ chỉ còn thênh thang gió
Ngày qua đi che lấp dấu chân người
Môi nào ngoan từ khi em chối bỏ
Lời bao dung màu lá úa ngậm ngùi.

Ô cửa nhỏ không còn ai về nữa
Khung rêu buồn phai dấu bụi thời gian
Còn sót lại trên cao chùm phượng đỏ
Màu mắt xưa theo cánh nhớ ngút ngàn.

Về lại sông quê

Tôi về bên sông nằm nghe tiếng sóng
Uống cho thỏa lòng ngụm nước trên tay
Mây trắng chao ôi qua thời khát vọng
Nỗi nhớ chùng chình theo cánh chim bay.

Sông Hậu của tôi những ngày gió chướng
Đất lở bên nầy tội quá triền sông
Tiếng gà gáy trưa đâu tà áo mỏng
Trôi biệt bông bần tím cả mênh mông.

Tìm sợi nắng vàng ửng trên làn tóc
Mái chèo em khua sóng bạc đôi bờ
Đêm đã tàn chưa sao mai chợt mọc
Đâu biết tôi về ngơ ngác trong mơ.

Thương con sông quê bao mùa mưa nắng
Mấy nhánh phù sa nước đổ chia dòng
Em của tôi ơi một thời xa vắng
Quê nhà nơi nào trong cõi khói sương.

Tôi về bên sông ngắt chùm hoa dại
Từng hạt mưa rơi đẩm ướt bên đường
Những cánh hoa xưa một thời xa ngái
Mắt biếc môi hồng em có nhớ thương?

13/6/2019

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...