Wednesday, July 21, 2021

Nguyễn An Bình 8

  Hồn phượng

Hồn phượng nằm trong thơ
Đỏ dòng sông lưu bút
Ủ tháng năm học trò
Còn tinh khôi nét mực.

Người con gái dễ thương
Tiếng cười như ngọc vỡ
Làn môi hồng yêu đương
Chìm bụi lầm cát lở.

Trưa nắng lạ quắt quay
Trốn lời ve sám hối
Mang nhật tụng trên vai
Gió vô tình không hỏi

Mình đã từng yêu chưa
Sao nhiều năm chất ngất
Mình đã từng hôn chưa
Sao môi người tươm mật.

Hãy đi hết con đường
Mới thương đời chìm nổi
Hãy yêu hết nỗi buồn
Để ngày sau chín bói.

Chiền chiện của ta ơi
Hót thay lời tình nhỏ
Giữ cho ta chân người
Hồn phượng tươi máu đỏ.

 Nắng khuya

Nắng xanh lên hàng cau
Nắng vàng mấy liếp trầu
Nắng hồng đôi mắt mẹ
Nắng bạc dòng sông sâu.

Nắng ngời ánh mắt chị
Qua sông làm cô dâu
Bên người chồng yêu quí
Mẹ mong gì hơn đâu.

Nắng buồn lên mắt anh
Ngày anh ra thành phố
Mẹ đứng bên bờ tranh
Mọt nghiến vào thớ gỗ.

Nắng xanh màu tóc con
Ấp yêu thời thơ trẻ
Con đùa lội sang sông
Lục bình vương mắt mẹ.

Nắng vàng xưa đẹp quá
In mãi trong lòng con
Đồng mấy mùa xanh lá
Đời bao lần lớn khôn.

Từ ngày con xa mẹ
Mây bay mù núi kia
Từ ngày con mất mẹ
Nắng hóa thành nắng khuya.

Tam Giang ngày về

Chiều trên sóng nước Tam Giang
Thuyền trôi lấp lánh trăng vàng nghiêng vai
Ngược dòng ngọn tóc em bay
Thủy triều lên xuống từng ngày nhớ không?

Chim về cuối bãi mênh mông
Lao xao tiếng sóng nặng dòng Ô Lâu
Bến đò Ca Cút tìm đâu
Một thời xuôi ngược đầm sâu cũng buồn.

Thèm sao chén rượu làng Chuồn
Giăng chài buông lưới cá tôm vơi đầy
Lênh đênh mây nước Cầu Hai
Yêu câu mái đẩy – thương vay nam bình.

Bữa cơm đạm bạc nặng tình
Người về lại nhớ một hình bóng ai
Đêm neo sương trắng bên trời
Em qua Cồn Tộc nắng rơi bạt ngàn.

Tôi về trên phá Tam Giang
Tìm đâu ánh mắt ngỡ ngàng đã trôi
Một dòng nước bạc chơi vơi
Chiều nay mưa lại đầy trời bên sông.

21/4/2019

 Khi mùa bỏ đi xa

Khi mùa sớm bỏ ta đi
Em còn dạo chơi trên núi
Vách đá âm âm lời gì
Nghe đàn nỉ non lòng suối?

Khép lại cánh rừng hoa đào
Qua mùa còn chưa kịp nở
Lũng ngàn vọng tiếng chim sâu
Chìm trong màu sương trắng xóa.

Tôi. Viên sỏi buồn sắp rơi
Ngủ yên trong lòng biển động
Mưa bay qua những kiếp người
Thu hình. Trăm năm một bóng.

Em. Tình mỏng hơn cánh chuồn
Chớp cánh. Qua sông qua biển
Chớp cánh. Qua núi qua rừng
Vực thẳm lấy gì lên tiếng.

Mùa đi rồi cũng quay về
Chỉ tội tình trôi vội vã
Một đời chưa thoát u mê
Lời nguyền khắc sâu trên đá.

Tiếng chim trong thành nội

Hình như có tiếng chim trong tàng lá
Ríu rít điều gì làm nắng xôn xao
Giọt nắng vàng ngập ngừng lòng tôn nữ
Ánh mắt lá râm lẩn trốn nơi nào.

Mái ngói âm dương nhuốm màu cổ tích
Nước hồ thơm từng cánh lá gương sen
Mắt rưng rưng trước mái vòm u tịch
Giấc mơ trôi hồn thiên cổ trước đèn.

Phải dấu chân em qua từng năm tháng
Soi bóng đền đài phượng các lầu son
Dẫu biết trăm năm – trò đời vinh nhục
Sao vẫn đắm mình cùng núi Ngự dòng Hương.

Hình như có tiếng chim trong thành nội
Nhắn nhủ điều gì – Huế của tôi ơi
Lá phượng non chợt thầm thì muốn nói
Bên mảng tường rêu lặng đến rợn người.

Xin làm sương mai thức chờ buổi sớm
Níu giữ nỗi buồn – nhịp thở thời gian
Khắc khoải kiếp người tiếng chim đồng vọng
Hót mãi trong lòng – hồn Huế miên man.

 Tháng ba gởi lại

Anh vốc từng giọt nắng
Thả trôi theo dốc đời
Chợt thấy lòng tĩnh lặng
Chờ ráng chiều sẽ rơi.

Tháng ba ai bỏ lại
Màu phượng đỏ trong anh
Thắp lên thành ánh lửa
Đắm đuối bờ tóc xanh.

Em từ mùa hạ trước
Gieo nỗi buồn trong veo
Để lòng anh hóa đá
Thành nỗi buồn trông theo.

Anh vốc từng giọt mưa
Có làm em ướt áo
Gởi mối tình rất xưa
Ngủ yên – mùa mưa bão.

Thả trên thềm hoa cũ
Nhạc khúc – tiếng ve sầu
Ướt trong ngày sương phủ
Môi – lạnh cả đời sau.

Chạm góc đời hai đứa
Người – một chốn rất xa
Dõi tìm trong nắng nhạt
Một khoảng trời – tháng ba?

Có kịp theo về một tháng giêng?

Nhẹ hơn làn khói mỏng hơn tơ
Tháng chạp mùa đi có đợi chờ
Thuở tóc em xanh thời đi học
Đường về tôi giấu mãi bài thơ.

Run rẩy đầu cành mấy giọt sương
Còn nghe tiếng dế trốn đêm buồn
Đời trôi chở nặng tình dâu bể
Chẳng biết môi trầm còn ngát hương.

Có phải em về theo bóng mây

Lá reo trên dấu cỏ đường dài
Ngủ yên đi nhé màu áo lụa
Quán trọ nơi nào trong đêm nay?

Cánh én nào bay bỏ tuổi xuân
Nắng gọi mưa về em nhớ không
Đời hoa chỉ một lần xuân sắc
Biết đến bao giờ hết bâng khuâng.

Mưa ở góc trời treo nhớ thương
Tìm nhau – ai chia sớt vui buồn
Ơn người tôi giữ trăm năm nữa
Có kịp theo về một tháng giêng?

3/2/2019

Mây tháng giêng còn xanh như áo em?

Suối tóc nào kết thành mây tháng giêng
Nên chiếc lá rơi vàng úa muộn phiền
Để mắt nhìn nhau cái nhìn rất tội
Chưa kịp reo vui đã ướt vai mềm.

Lời hẹn hò còn trên cánh tay thơm
Bờ môi thiếu nữ thèm chút dỗi hờn
Tôi xưng tội bằng cái hôn tạm biệt
Sao trên trời cũng nhấp nháy ghen tuông.

Thả mối tình ngủ ngoan trên cỏ hoa
Ngai ngái hương xuân áo lụa mượt mà
Mùi đất ẩm nồng nàn lời cỏ hát
Mai xa rồi sao vẫn nhớ thịt da.

Phải người về tìm lại tháng giêng non
Nhẹ trong tiếng guốc in dấu chân son
Đâu hay năm tháng bào mòn ô cửa
Mưa nắng một trời phai nhạt mùi hương.

Mây tháng giêng còn xanh như áo em
Sẻ chia mắt nhớ ấm áp môi mềm
Có giấc mơ tôi thơm mùa xuân mới
Nắng đã ươm vàng ngọt lịm ngoài hiên.

Sơn Trà mùa hoa nở

Cùng em lên núi Tiên Sa*
Đường quanh uốn lượn la đà trong sương
Dốc cao vực thẳm lạ thường
Quanh năm tiếng sóng vỗ cồn khơi xa.

Suối trong róc rách lời ca
Chim hòa nhịp hót tình tha thiết mừng
Mùa hoa sim nở tím rừng
Có nghe trong gió thơm lừng không em?

Nằm bên nhau – cỏ thật êm
Ngủ trong mây thấp ngỡ tiên dưới trần
Ngắm nhìn cổ thụ ngàn năm
Lòng nghe dâu bể lên ngàn dấu xưa.

Lá còn tí tách trong mưa
Mơ rừng núi cũ ngàn xưa vọng về
Đón tia nắng sớm mũi Nghê
Đá Đen, hang Yến bốn bề biển xanh

Em qua bãi Rạng cùng anh
Thăm đồi Vọng Cảnh sắc xanh quê nhà
Mênh mông non nước Sơn Trà
Ta về còn nhớ mùa hoa đỏ rừng.

(*) Núi Tiên Sa: một tên gọi khác của bán đảo Sơn Trà – Đà Nẳng 

Mây trắng Ngũ Hành Sơn

Theo em nhẹ từng bước
Những bậc đá lạ kỳ
In màu mây bóng nước
Mát lạnh bàn chân đi.

Mây trắng Ngũ Hành Sơn
Sáng nay bay nhiều quá
Vần vũ tựa sóng cồn
Rủ nhau về đất lạ.

Còn lại bãi cát vàng
Núi chọc trời sừng sững
Một mảnh trời miên man
Giữa vách cao đá dựng.

Vân xanh đá non nước
Dáng Phật nét u trầm
Thạch nhủ ngàn năm trước
Hóa hiện Quán Thế Âm.

Cheo leo Vọng Hải Đài
Vô hồi từng con sóng
Em thả tóc vờn bay
Giữa biển trời lồng lộng.

Có đi thuyền trên sông
Mới thấy chiều nghiêng núi
Chuông âm động Huyền không
Ngỡ tiếng chim lầm lũi.

Hẹn nhau ở Cổng Trời
Ngỡ quen từ kiếp trước
Em – sóng mắt rạng ngời
Khắc tình anh – Non Nước.

Đồi hoa

Đêm qua thấy mình – hóa bướm
Bay về tìm lại đồi hoa
Tình yêu tôi thời mới lớn
Còn treo một phiến trăng ngà.

Áo người phơi trong sương sớm
Chờ tia nắng ấm ban mai
Vàng trên từng bông hoa cúc
Lung linh mảnh lụa vừa bay.

Đêm qua ngỡ mình – chim khách
Hót mừng người ở phương xa
Em từ qua sông thuở ấy
Về nằm ngủ dưới đồi hoa

Em nằm như trong cổ tích
Ngủ say giấc ngủ thiên thần
Chiều rơi lá rừng xuống thấp
Tìm em – nỗi nhớ khôn cùng.

Đêm qua nghe mình – chợt lạ
Trôi theo chiếc lá thời gian
Những ngày mưa mù hối hả
Ven đường – em có dừng chân.

Hạnh phúc một thời trai trẻ
Lang thang trên đồi hoa xưa
Thì ra tim mình vẫn thức
Giấu tình – giấu cả nắng mưa.

Xuống phố

Em hẹn cùng nhau – mình xuống phố
Thương quá tay em – từng ngón ngoan
Để yên em nhé – cho anh dỗ
Xanh mởn trên cành – bao lá xoan.

Đường dài phía trước – quen mà lạ
Em nói – ngày xưa mình qua đây
Ô hay hoa cỏ – thay áo mới
Nên ngất ngây lòng – anh đã say.

Anh sợ tình xuân không trở lại
Sợ từng sợi tóc rớt trên vai
Người đi hái lộc mùa xuân trước
Sợ sắc má hồng cũng nhạt phai.

Ước gì giao thừa bên bếp lửa
Tí tách reo vui – thuở học trò
Để mai thức giấc ngoài song cửa
Nghe vành khuyên hót – ngọt bài thơ.

Ước gì tà áo thiên thanh cũ
Cùng mảnh trời xanh– hoa bướm bay
Giữ mãi tơ trời – màu nắng biếc
Trong từng ánh mắt – nụ tình say.

Anh xin làm cánh chim báo bão
Bay giữa ngàn dông – đón mặt trời
Em cùng anh níu xuân xanh lại
Xuống phố như xưa – rộn tiếng cười.

Tháng mười hai, những cơn mưa muộn

Chào tháng mười hai những ngày nắng rớt
Thả xuống đời người từng ngọn gió bay
Em có cùng ta tìm trong bất chợt
Một chút yên bình sương khói trên tay.

Chào tháng mười hai những cơn mưa muộn
Lất phất bên trời – triền dốc xanh rêu
Nhặt đóa phù dung vừa phai cánh mỏng
Rớt xuống muôn trùng – gõ nhịp thương yêu.

Chào tháng mười hai mùa đông rét mướt
Nghe thật mơ hồ hương cốm quẩn quanh
Bát ngát hồ sen – ươm đầy mật ngọt
Trong vắt tiếng cười một thuở xuân xanh.

Chào tháng mười hai – bao mùa lận đận
Người không đợi người – níu bước thời gian
Có nhớ gì nhau những ngày mưa trắng
Lặng lẽ hao gầy trong khói sương tan.

Vẫy tay chào tháng mười hai em nhé
Nắng rớt bên thềm trôi giấc mơ nghiêng
Cơn mưa muộn qua đời nhau rất nhẹ
Nhớ nụ hôn xưa thơm ngát môi mềm.

5/12/2018 

Dự cảm rời tháng 12

Lá bàng rơi khuya khoắc
Âm thầm tiếng chổi tre
Người phu lặng lẽ quét
Lẽ nào – không ai nghe.

Nhón từng chiếc lá mai
Mẹ trông con ngày tết
Tóc sầu trổ lên vai
Lẽ nào – con không biết.

Tháng mười hai sắp hết
Đời trôi – dài nhớ thương
Cây sầu đông cô quạnh
Ai còn – đợi trong sương.

Mưa mù – em ướt áo
Biết lấy gì – tôi che
Nhìn quanh – người lạc mất
Trốn tìm – từng lá me.

Quê nhà – treo bóng đổ
Qua cầu – mấy nhánh sông
Bao giờ – xuân chín đỏ
Trách chi – nước bạc lòng.

Biết bao điều dự cảm
Tôi về – người lại đi
Đường xa – tàu qua trạm
Chân mòn – ai khắc ghi.

Đồi hoa

Đêm qua thấy mình – hóa bướm
Bay về tìm lại đồi hoa
Tình yêu tôi thời mới lớn
Còn treo một phiến trăng ngà.

Áo người phơi trong sương sớm
Chờ tia nắng ấm ban mai
Vàng trên từng bông hoa cúc
Lung linh mảnh lụa vừa bay.

Đêm qua ngỡ mình – chim khách
Hót mừng người ở phương xa
Em từ qua sông thuở ấy
Về nằm ngủ dưới đồi hoa

Em nằm như trong cổ tích
Ngủ say giấc ngủ thiên thần
Chiều rơi lá rừng xuống thấp
Tìm em – nỗi nhớ khôn cùng.

Đêm qua nghe mình – chợt lạ
Trôi theo chiếc lá thời gian
Những ngày mưa mù hối hả
Ven đường – em có dừng chân.

Hạnh phúc một thời trai trẻ
Lang thang trên đồi hoa xưa
Thì ra tim mình vẫn thức
Giấu tình – giấu cả nắng mưa. 

Xuống phố

Em hẹn cùng nhau – mình xuống phố
Thương quá tay em – từng ngón ngoan
Để yên em nhé – cho anh dỗ
Xanh mởn trên cành – bao lá xoan.

Đường dài phía trước – quen mà lạ
Em nói – ngày xưa mình qua đây
Ô hay hoa cỏ – thay áo mới
Nên ngất ngây lòng – anh đã say.

Anh sợ tình xuân không trở lại
Sợ từng sợi tóc rớt trên vai
Người đi hái lộc mùa xuân trước
Sợ sắc má hồng cũng nhạt phai.

Ước gì giao thừa bên bếp lửa
Tí tách reo vui – thuở học trò
Để mai thức giấc ngoài song cửa
Nghe vành khuyên hót – ngọt bài thơ.

Ước gì tà áo thiên thanh cũ
Cùng mảnh trời xanh– hoa bướm bay
Giữ mãi tơ trời – màu nắng biếc
Trong từng ánh mắt – nụ tình say.

Anh xin làm cánh chim báo bão
Bay giữa ngàn dông – đón mặt trời
Em cùng anh níu xuân xanh lại
Xuống phố như xưa – rộn tiếng cười.

Hương quỳnh

Đem hương đời tinh khiết
Đi qua cõi đá vàng
Giấu tiếng cười khúc khích
Dâng hiến tình trăm năm.

Cánh mềm như lụa bạch
Yêu trên từng ngón tay
Thu mình trong búp nỏn
Đóa quỳnh nở – hương bay.

Chút thời gian ngừng đọng
Giao thừa vừa qua đây
Lòng tràn đầy tiếng sóng
Ướp lòng – men rượu say.

Mong manh lời gió kể
Khúc đàn cầm năm xưa
Bay qua đời rất nhẹ
Chút nắng và chút mưa.

Ướp sen mùa hương cốm
Xao xuyến từng phút giây
Những cánh quỳnh vừa chớm.
Môi người – thơm ngất ngây

Qua đi thời son trẻ
Tình xuân mãi không già
Dẫu thời gian khép lại
Hương quỳnh vẫn kiêu sa.

23/11/2018 

Bay theo dấu bồ công anh

Bay đi vào cõi vô cùng
Bồ công anh trắng – nghìn trùng mỏng manh
Ngày xuân chín đỏ trên cành
Chim quyên xuống đất – chưa đành vội xa.

Lên đồi xuống núi tìm hoa
Cánh phong du lạc – thịt da còn nồng
U hoài ngọn sóng mênh mông
Tình xuân qua giấc mơ hồng còn thơm.

Bay cùng hạc nội chim ngàn
Mùa xuân phơi áo lụa vàng đợi ai
Hạt mưa phùn – phớt hiên ngoài
Người theo cánh bướm lạc bay phương nào.

Lên ngàn xuống thác tìm nhau
Gừng thôi muối mặn – ngải đau vết trầm
Người từ rũ áo trăm năm
Đâu hay phương phấn đã tàn xuân xanh.

Bay về đâu – Bồ Công Anh
Tơ trời ai dệt mong manh sợi tình
Đêm chờ thắp gọi bình minh
Hàng cây se lạnh – trốn tình phù hư.

Tình lăn theo cánh phong du
Lăn mòn dốc sáng – lăn mù sương mai
Tầm xuân thuở ấy đã phai
Tôi về chợt ngẩn ngơ hoài – áo em.

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...