Giọt mơ
Cây ơi, đừng
quên nhớ
vĩnh cửu ta quy hồi
hoa bay từ một thuở
bây giờ lại đến chơi.
Em ơi, đừng quên khóc
lệ sẽ trong veo cười
giọt mơ nào không mất
sẽ về xanh mắt thôi.
Suối ơi, đừng quên hát
âm vang với núi đồi
suối muôn đời trôi thế
vẫn ru cùng bể khơi.
Ta ơi, đừng quên bước
dẫu phôi phai chân trời
chiều đu bay chiếc lá
cho hồn đời reo vui.
Như hoa
Khi cánh
hoa tiên
bên đời bụi đỏ
má lúm đồng tiền
như hoa bờ má ai nghiêng
lúm riêng đôi đoá mà huyền ảo thân
Khi tiếng ca ngân
buông mình trong gió
tóc điểm vai ngần
mê hồn một khúc triều dâng
vọng riêng một cõi cho trần gian reo.
Nếu cõi trần
Hoa đào ta biết
Chưa từng hiện thân
Tình xuân cũng sẽ
Chẳng còn trào dâng
Gió
Tôi chết
bên đời em vẫn sống
Và gió liên hồi sẽ khóc than
Căn nhà run rẩy,rừng cây động
Gió cuồn cuộn lay cả cánh rừng
Và cả không gian vô hạn vẫn
Như chiếc thuyền neo gió cứ rung
Nhưng gió phải đâu vì ngạo mạn
Hay vì hung hãn trút căm hờn
Chỉ muốn em ơi, trong buồn thảm
Tìm điệu ru nào hát tặng em
Ngợi ca Hầu tước Kilbo
Thiên hà tận
tuỵ một vầng trăng
Mây dày vần vũ vẫn lướt nhanh
Hằng Nga ơi phải Nàng đang đuổi
Và chơi đùa với đám bạch vân?
"Vằng vặc trăng soi bờ biển biếc
Bóng đổ dõi theo mỗi bước chàng
Kilbo hiệp sĩ đang ấp ủ
Giấc mơ phụng sự chín tầng cao"
Trưởng viện Hàn lâm như cây tùng lực lưỡng
Gió sương buốt lạnh chẳng nề chi (Ng Long Châu)
Vầng trăng
đang dấn bước
Giữa thiên không huy hoàng
Nàng như đang theo đuổi
Một phù vân huy hoàng
Bên bờ nước trong xanh
Chàng Kilbo soi bóng
Ôi những viên đá cuội
Có chiều sâu hồn chàng
Và sá chi sương tuyết
Hỡi cây tùng hiên ngang (Nhật Chiêu)
Ta học hết Toàn tập Tình yêu
Chúng ta học tất cả
Mọi điều về tình yêu
Những vần và những chữ
Không thiếu một chương nào
Học đến toàn bộ sách
Kết thúc luôn nhiệm màu
Nhưng sao trong ánh mắt
Vẫn dại hơn bao giờ
Nỗi dại khờ huyền bí
Còn hơn cả trẻ thơ
Ai cũng là đứa bé
Cố nói lên những điều
Không bao giờ ai hiểu
Trong cuộc tìm ra nhau
Cái biết kia bát ngát
Sự thật ôi muôn màu!
Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé
Thiên nhiên là điều ta
thấy
Thiên nhiên
là điều ta thấy
Non cao hay buổi chiều vơi
Ong vàng hay con sóc nhảy
Thiên nhiên là một khung trời
Thiên nhiên là điều ta nghe
Chim di hay là sóng bể
Sấm rền hay là giọng dế
Thiên nhiên là một điệu hoà
Thiên nhiên là điều ta biết
Nhưng không thể nói nên lời
Dù rằng đơn sơ là thế
Trí tuệ ta nào đến nơi (Nhật Chiêu)
Thiên nhiên
mà ta nhìn thấy
Là ngọn đồi khi chiều buông
Sóc, nhật thực hay vò vẽ
Thiên nhiên là cõi Thiên đường
Thiên nhiên mà ta nghe thấy
Là biển sóng vỗ rì rào
Sấm vọng tiếng ca loài dế
Thiên nhiên hoà điệu xôn xao
Thiên nhiên mà ta hiểu biết
Nghệ thuật nào đủ suy tôn
Trí óc của ta bất lực
Trước thiên nhiên đầy giản đơn (Vũ Thi Ca)
Giọt sương
Một giọt
sương
Tự mình đầy đủ
Và cho chiếc lá vui lòng
Tự nhủ thầm:
“Định mệnh quá mênh mông
Cuộc đời sao phù ảo!”
Mặt trời đi tìm công việc
Và ngày đi tìm trò chơi
Gương mặt sương đâu rồi
Ai thấy còn trên lá?
Có phải do ngày chiếm mất
Hay do mặt trời mà tan
Thoáng chốc đi vào biển cả
Vô cùng không biết, mang mang.
Tôi sẽ mang đến đấy
Khi đến với
người, tôi sẽ
Không mang theo bản thân mình
Nhỏ nhoi gánh hàng ấy
Mang đến cũng bằng không
Tôi sẽ mang đến đấy
Diệu kỳ một trái tim
Mà tôi không đủ sức
Mang chứa ở trong mình.
Trong tôi từng ấp ủ
Trái tim ấy mênh mông
Và tim tôi từ đó
Cũng lớn lên không ngừng
Tim tôi càng lớn rộng
Người trở nên lạ lùng
Trái tim này bát ngát
Người làm sao bao dung?
Dưới trăng,
lá ngô đồng rụng.
Trong sương, hoa dã cúc tàn.
Chén nồng, ta say tuý luý
Lầu cao, trời bén tấc gang.
Hương mơ lẫn vào sáo trúc.
Nước trôi mát tận cung đàn
Sớm mai đời ta chia biệt
Tình xanh vô tận sóng xanh.
Núi biếc,
suối xanh ơi
chớ cuống ngạo mà trôi.
Một khi ra đến biển
thì biết làm sao lui.
Núi đồi đầy trăng sáng
chi bằng lãng đãng chơi
Tôi bẻ gập
đôi
tấm lưng đêm đông chí
Ấp iu ủ vào chăn ấm
thoảng hơi mùa xuân tôi
Rồi có khi nào anh tới
mênh mang trang trải đêm đời.
Ngày đầu
xuân này
Gió êm đềm thổi
Băng mùa đông phai
Dòng nước trôi lại nhớ
Tay áo mùa hạ ai
Núi vẫn là
núi xưa
nước không là nước cũ.
Nước ngày đêm lữ thứ
đâu có còn như xưa
Người tuấn tài như nước
đi là đi không về.
Núi đá trời
xa đổ một dòng
Ào ào trăm thước nước reo ngông
Suối bay đảo ngược rừng Ngân Hán
Thác giận nằm ngang tưởng ráng hồng
Hang động phủ tràn theo sấm dậy
Hạt châu nghiền sáng ánh trời trong
Khách du đừng nói Lư Sơn tuyệt
Có biết nơi này nhất Hải Đông?
Côn Lôn ai
đẽo ngọc
Cho Chức Nữ lược huyền
Ngưu Lang từ đi mất
Sầu ném vào vô biên
Mùa xuân
qua rồi
Và mùa hạ đến
Thấy chăng, dưới trời
Đồi Kagu trắng
Áo người đang phơi
Ánh trăng
sáng dần
một con ốc nhỏ
nửa mình khoả thân
Trên bờ vịnh
Waka
Sóng triều dâng ngập lối
Nhớ thương lau sậy
Một đàn hạc khóc
Bay về phương xa
Từ bờ biển
Tago
Ta nhìn lên núi
Fuji ơi
Một màu trinh bạch
Tuyết buông xuống đời
Trăng có tự
thuở nào
Nâng chén hỏi trời cao
“Không biết bên trên cung khuyết
Đêm nay là đêm nao”
Ta muốn bay lên theo gió
Chỉ e lầu quỳnh gác ngọc
Cao thẳm lạnh làm sao
Nhảy múa cùng bóng nguyệt
Trần gian thú biết bao
Đi quanh gác tía
Vào song lụa
Soi bóng sầu
Đừng nên oán hận
Dù trăng đầy ánh lúc xa nhau
Người có buồn vui tan hợp
Trăng có tỏ mờ tròn khuyết
Xưa nay toàn vẹn bao giờ
Chỉ nguyện người trường cửu
Thuyền quyên muôn dặm bên nhau
Mưa tan,
ánh nước tuyệt vời
Mù sương, sắc núi một trời mê li
Tây Hồ đâu kém Tây Thi
Phấn son đậm nhạt diệu kỳ như nhau.
Chở tiên đi, cánh hạc vàng
Bỏ hư không lại còn Hoàng Hạc Lâu
Hạc vàng mất hút thiên thu
Để ngàn năm trắng mây từ từ trôi
Sông tình, cây Hán Dương tươi
Bờ Anh Vũ cỏ xanh ngời ngời xa
Quê hương đâu, bóng dương tà?
Trên sông khói sóng còn ta với sầu.
Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say
Cánh đồng
mùa thu
Một đêm ở lại
Mái lều xác xơ
Tay áo tôi ướt
Sương đêm mơ hồ
Trong gió hoa rơi
trắng phơi ghềnh đá
như sóng liên hồi
bên đồi con suối
ngại ngần bước tôi
Trên đỉnh
Yoshino
Không theo dấu cũ
Con đường năm xưa
Đi tìm hoa đào khác
Ta chưa thấy bao giờ
Suối tan
vào dòng sông
Sông tan vào biển rộng
Gió trời xanh rung động
Lưu luyến hoài trên không
Bởi luật đời linh hiển
Chẳng có chi lẻ phần
Ai mà không lưu luyến
Chỉ còn em đơn thân?
Núi hôn trời mê mải
Sóng ghì nhau trên dòng
Mà sao hoa-em-gái
Quên đón nhận tình anh?
Nắng ôm mình trái đất
Trăng hôn biển mặn nồng
Có nghĩa gì em nhỉ?
Nếu em còn cô đơn?
Dẫu thân
hao gầy
cành hoa cúc ấy
nụ đang căng đầy
Anh đào ơi
Nhan sắc phai rồi
Hư ảo mà thôi
Tôi nhìn thăm thẳm
Mưa trên đời tôi
No comments:
Post a Comment