Hoa Trắng Cho Ai
Năm không còn mẹ
Theo nội đến chùa
Tháng bảy đang mùa
Cúng lễ Vu Lan
Ngồi bên chùa ngang
Nghe kinh gõ mõ
Chờ xong lễ Ngọ
Chực ăn cơm chùa
Hành lang gió lùa
Đói lả, ngủ quên
Theo mây lênh đênh
Thấy về cõi Phật
Hoa sen ngây ngất
Niết bàn mênh mông
Lạc đến vườn hồng
Cho ai còn mẹ!
Chợt mây hỏi khẽ
Mẹ đâu có còn?
Hãy đến non Bồng
Tìm vườn hoa trắng
Lòng chùng xa vắng
Ngơ ngác hỏi mây
Hoa trắng cho ai?
Sao không thấy mẹ
Thinh không khe khẽ
Ai nhắn đầu non!
Mẹ đã không còn
Cài bông hoa trắng
...
Đêm ấy mùa trăng
Thấy tròn bóng nguyệt
Riêng lòng đã khuyết
Một đóa hoa hồng
Thu Hoài - Vu Lan 2021
CON TRỒNG BÊN MỘ MẸ
Khóm hoa hồng Mẫu Đơn
Lâu quá rồi không ghé
Bông còn thoảng mùi thơm!?
Ngày Mẹ về với đất
Cây khế buồn rụng hoa
Và đời con đã mất
Ánh trăng rằm bao la!
……
Con giang hồ lưu lạc
Tuổi đã ngoài năm mươi
Tài sản cao quí nhất
Là ngôi mộ Mẹ thôi
Nghĩa trang chiều mưa lạnh
Mẫu Đơn, Mẹ một mình
Vắng chân con hiu quạnh
Gió mang về câu Kinh ..
Khóm hoa hồng Mẫu Đơn
Lâu quá rồi không ghé
Bông còn thoảng mùi thơm!?
Ngày Mẹ về với đất
Cây khế buồn rụng hoa
Và đời con đã mất
Ánh trăng rằm bao la!
……
Con giang hồ lưu lạc
Tuổi đã ngoài năm mươi
Tài sản cao quí nhất
Là ngôi mộ Mẹ thôi
Nghĩa trang chiều mưa lạnh
Mẫu Đơn, Mẹ một mình
Vắng chân con hiu quạnh
Gió mang về câu Kinh ..
Như cõi mộng ... sa mù ngày hư hỏng.
Ngửa bàn tay! gõ nhịp hỏi phù sinh?
Khép lại. Lời Vô ba Mùa viễn xứ.
Rong rêu nào, mưa cố quận long lanh,
Nụ hoa trắng ven đường thương tháng bảy.
Quỳ xuống đây xin đảnh lễ ta bà.
Minh Tuấn Hà
Ngửa bàn tay! gõ nhịp hỏi phù sinh?
Khép lại. Lời Vô ba Mùa viễn xứ.
Rong rêu nào, mưa cố quận long lanh,
Nụ hoa trắng ven đường thương tháng bảy.
Quỳ xuống đây xin đảnh lễ ta bà.
Minh Tuấn Hà
THƠ GỞI MẸ
Từ thuở lớn khôn, vui cuộc đời dâu bể
Chưa một lần con đền đáp thâm ân
Con lặn hụp trong vô vàn máu lệ
Khi quay nhìn thì sương trắng đã phù vân!
Tóc mẹ bạc như tuyết phơi đầu núi
Dáng mẹ gầy như vẻ hạc trăm năm
Biết bao đêm chong đèn khuya lệ tủi
Ôi kiếp người sao chỉ mãi ăn năn!
Con vẫn biết đời vô cùng đau khổ
Chữ hiếu vai mang đâu chỉ một đời
Nên lặng lẽ theo dấu chân Từ Phụ
Múc nước cam lồ trả ân nặng trùng khơi
Xin mẹ hiểu con mỗi khi về trầm lặng
Vì mấy năm con chưa vẹn nụ cười
Mẹ vẫn sớm hôm tảo tần lận đận
Chắt máu gầy cho con uống cầm hơi!
Phụ mẫu tại tiền như Phật tại thế
Con xuất gia cũng hiểu lẽ vuông tròn
Muốn cung dưỡng không gì bằng phước huệ
Không gì bằng ân đức Từ Tôn!
(1969)
MỘT NGÀY RẤT HOANG VU
(Kính dâng Mẹ)
Tôi trở về thăm con đường rất lạ
Nắng soi nghiêng trên mái lá rất vàng
Ngày đổ mau trong khoang trời cuối hạ
Bạn bè xưa giờ quên tiếng hỏi han.
Tôi trở về thăm con đường rất cũ
Nắng hanh hao thân lá sắn ven đường
Rất thân thiết mấy bờ đê đắp lũ
Cây cỏ vô tình trông thấy mà thương!
Tôi trở về, mẹ già mắt vàng ra tựa cửa
Chiếc lưng còng chống gậy thời gian
Những khổ đau của người đã được rang khô bởi lửa
Một chút ngày vừa trôi trong hố thẳm mê man!
Mắt đăm chiêu theo sợi khói chiều trên cành tre lả ngọn
Đèn đã lên sao dáng mẹ vẫn mờ?
Chuông đâu đó vọng chao đời hèn mọn
Mẹ chấp tay rồi khấn nguyện nam mô!
Tôi trở về, bước chân còn thao thức
Ngồi rất lâu nhìn trời đất bâng khuâng
Hình như có một chút xanh bên kia trời đỏ rực
Nhớ thật nhiều như nhớ những ngày xuân!
(Dã Lê, tháng 5 - 1975)
Từ thuở lớn khôn, vui cuộc đời dâu bể
Chưa một lần con đền đáp thâm ân
Con lặn hụp trong vô vàn máu lệ
Khi quay nhìn thì sương trắng đã phù vân!
Tóc mẹ bạc như tuyết phơi đầu núi
Dáng mẹ gầy như vẻ hạc trăm năm
Biết bao đêm chong đèn khuya lệ tủi
Ôi kiếp người sao chỉ mãi ăn năn!
Con vẫn biết đời vô cùng đau khổ
Chữ hiếu vai mang đâu chỉ một đời
Nên lặng lẽ theo dấu chân Từ Phụ
Múc nước cam lồ trả ân nặng trùng khơi
Xin mẹ hiểu con mỗi khi về trầm lặng
Vì mấy năm con chưa vẹn nụ cười
Mẹ vẫn sớm hôm tảo tần lận đận
Chắt máu gầy cho con uống cầm hơi!
Phụ mẫu tại tiền như Phật tại thế
Con xuất gia cũng hiểu lẽ vuông tròn
Muốn cung dưỡng không gì bằng phước huệ
Không gì bằng ân đức Từ Tôn!
(1969)
MỘT NGÀY RẤT HOANG VU
(Kính dâng Mẹ)
Tôi trở về thăm con đường rất lạ
Nắng soi nghiêng trên mái lá rất vàng
Ngày đổ mau trong khoang trời cuối hạ
Bạn bè xưa giờ quên tiếng hỏi han.
Tôi trở về thăm con đường rất cũ
Nắng hanh hao thân lá sắn ven đường
Rất thân thiết mấy bờ đê đắp lũ
Cây cỏ vô tình trông thấy mà thương!
Tôi trở về, mẹ già mắt vàng ra tựa cửa
Chiếc lưng còng chống gậy thời gian
Những khổ đau của người đã được rang khô bởi lửa
Một chút ngày vừa trôi trong hố thẳm mê man!
Mắt đăm chiêu theo sợi khói chiều trên cành tre lả ngọn
Đèn đã lên sao dáng mẹ vẫn mờ?
Chuông đâu đó vọng chao đời hèn mọn
Mẹ chấp tay rồi khấn nguyện nam mô!
Tôi trở về, bước chân còn thao thức
Ngồi rất lâu nhìn trời đất bâng khuâng
Hình như có một chút xanh bên kia trời đỏ rực
Nhớ thật nhiều như nhớ những ngày xuân!
(Dã Lê, tháng 5 - 1975)
Ta như cây bách buồn sau núi
Một mình uống gió, một mình say
Người là một bóng chim khuê tú
Rũ cả miền trời sau cánh bay.
--- Nguyễn Thiên Ngân ---
Một mình uống gió, một mình say
Người là một bóng chim khuê tú
Rũ cả miền trời sau cánh bay.
--- Nguyễn Thiên Ngân ---
LẠI VU LAN
Mỗi năm mấy bận rộn ràng
Tháng tư nhớ Phật, Vu Lan nhớ bầm
Mẹ đi mấy bữa thì rằm
Lần tay cũng sắp mười năm xa người
Con giờ ngót nghét năm mươi
Kể ra cũng quá nửa đời còn chi
Phố đời mưa nắng có khi
Vẫn mong có một buổi về núi xưa
Thà ăn chén muối đĩa dưa
Để về lại thuở mình chưa như giờ
Thà nằm gối đất làm thơ
Hơn phù hoa với mấy bờ trầm luân
Con mười năm sống vong thân
Kịp khi nhớ Mẹ về thăm trễ rồi
Mưa ngâu tháng bảy xám trời
Viễn phương thắp nến nhớ người thung huyên!
Thơ Sư Toại Khanh
Mỗi năm mấy bận rộn ràng
Tháng tư nhớ Phật, Vu Lan nhớ bầm
Mẹ đi mấy bữa thì rằm
Lần tay cũng sắp mười năm xa người
Con giờ ngót nghét năm mươi
Kể ra cũng quá nửa đời còn chi
Phố đời mưa nắng có khi
Vẫn mong có một buổi về núi xưa
Thà ăn chén muối đĩa dưa
Để về lại thuở mình chưa như giờ
Thà nằm gối đất làm thơ
Hơn phù hoa với mấy bờ trầm luân
Con mười năm sống vong thân
Kịp khi nhớ Mẹ về thăm trễ rồi
Mưa ngâu tháng bảy xám trời
Viễn phương thắp nến nhớ người thung huyên!
Thơ Sư Toại Khanh
Tặng Du Tử - MĐTTA
xưa, chàng du tử đầu thai
chén cay uống cạn đầy vai gió hồng
tới lui giữa cuộc phiêu bồng
khói sương thân thế tao phùng bể dâu
chén cay uống cạn đầy vai gió hồng
tới lui giữa cuộc phiêu bồng
khói sương thân thế tao phùng bể dâu
EM! NHỚ NHÉ!
Nếu một ngày quanh Em toàn bóng tối
Em hãy nhìn vầng trăng sáng trên cao
Thật bình thản an nhiên soi muôn lối
Em sẽ yêu Bóng Tối Phải không nào?
Nếu một ngày đời khiến ta khổ nhục
Em hãy ngồi trước biển cả bao la
Biển dung chứa trăm vạn dòng trong đục
Mà màu Xanh cuả biển Rất nhu hòa
Nếu một ngày tổn thương chừng vỡ nát
Em hãy xem chim nhỏ nở thế nào
Vỏ trứng phải vỡ một phen tan tác
Đánh đổi này Chẳng phải đáng hay sao?
Nếu một ngày khổ đau đời chà đạp
Em hãy quỳ ôm đại địa dưới chân
Hỏi Đất Mẹ sao chân đời dẫm nát
Vẫn nâng niu sanh chúng Thật ân cần?
Nếu như có ngày đau thương cùng tột
Em hãy trồng lên đất một loài sen
Nó sẽ chết trong vạn ngàn đất tốt
Vì Niết Bàn Chỉ nở Giữa Bùn Đen
Hương Từ Bi "từ tâm luôn lan tỏa"
Nếu một ngày quanh Em toàn bóng tối
Em hãy nhìn vầng trăng sáng trên cao
Thật bình thản an nhiên soi muôn lối
Em sẽ yêu Bóng Tối Phải không nào?
Nếu một ngày đời khiến ta khổ nhục
Em hãy ngồi trước biển cả bao la
Biển dung chứa trăm vạn dòng trong đục
Mà màu Xanh cuả biển Rất nhu hòa
Nếu một ngày tổn thương chừng vỡ nát
Em hãy xem chim nhỏ nở thế nào
Vỏ trứng phải vỡ một phen tan tác
Đánh đổi này Chẳng phải đáng hay sao?
Nếu một ngày khổ đau đời chà đạp
Em hãy quỳ ôm đại địa dưới chân
Hỏi Đất Mẹ sao chân đời dẫm nát
Vẫn nâng niu sanh chúng Thật ân cần?
Nếu như có ngày đau thương cùng tột
Em hãy trồng lên đất một loài sen
Nó sẽ chết trong vạn ngàn đất tốt
Vì Niết Bàn Chỉ nở Giữa Bùn Đen
Hương Từ Bi "từ tâm luôn lan tỏa"
No comments:
Post a Comment