Monday, September 13, 2021

Nàng rêu

 này anh, thêm tuổi xế chiều
thêm tình thương đó thêm yêu dấu này
 
cười lên, cười ráng lâu lâu
giữ trong tiềm thức âu sầu cất đi
em cười rất đỗi từ bi
thể lòng chưa nhuốm sân si muộn phiền.
 
Em Tôi
Pha lê trong vắt
nước mắt em rơi
Hoa phượng đỏ tươi
môi cười chúm chím
Mây chiều tim tím
mắt biếc ưu tư
Dòng suối lửng lơ
tóc thề buông xõa
Tình yêu hé mở
má đỏ thẹn thùng
Em tôi dễ thương
bao chàng quyến luyến
 
Em, gái đa tình!
Em, gái đa tình
Vu vơ nỗi nhớ
Ôm gối một mình
Tương tư giọt vỡ
Đi tìm trăng son
Trên bầu tinh tú
Như mây đầu non
Gửi lòng mùa lũ
Cánh vạc mảnh mai
Tìm bờ ấm áp
Em mong bờ vai
Che cơn bão táp
Em như dòng suối
Tìm về non cao
Hỏi anh có thấy
Tiếng lòng lao xao?
 
tháng chạp về trong nắng
mùa chín vàng yêu thương
trời chiều nhiều mây trắng
gió bay quanh một phương
em giữ sợi tóc buồn
rơi hờ hững trên vai
vương thêm điều ước muốn
như biết tình chờ ai
 
Em cúi đầu cho mây về ngang tóc
Buổi chớm yêu nên tháng chạp rộn ràng
 
EM...
Em, loài hoa cánh mỏng
Em hoang dã giữa khuya
Em chờ trăng điểm thắm
Em lòng đầy thứ tha..
Em vẫn còn say khước
Em mãi hoài ngu ngơ
Em xây cầu ô thước
Em một mình bước qua..
Em trải dài niềm đau
Em kiếm tìm dòng nước
Em tuôn ra biển sâu
Em chôn vùi mộng ước
Em, rêu xanh phủ bước
Em khóc cười bâng quơ
Em mang tim trầy sướt
Em giữa đời lơ ngơ..
Em thôi không mộng với
Em nhắm mắt buông xuôi
Em trầm tư một cõi
Mà lòng mơ lứa đôi
 
nắng tháng ba
tháng ba già chưa anh nhỉ
mà sao con nắng thật vàng
em sợ tháng ba âm ỉ
nắng hờn, trời làm mênh mang..
tháng ba sao thênh thang quá!
lẻ loi con nắng đợi chờ
tháng ba dường nghe chật chội
để buồn bỏng rát ý thơ.
tháng ba em ra đầu ngõ
xôn xao hoa nắng trên tường
ngập ngừng sợ con nắng vỡ
gọi gió đừng về ghé nương
tháng ba con nắng thật hiền
dịu dàng xuân vẫn còn xanh
tháng ba trong em từ đó
có giọt nắng đọng trên cành.
 
tháng 3 như dải lụa hiền
dịu dàng nắng quẩn quanh triền hoa..
xưa,
nhỏ đội nắng đi lễ chùa
giấu trong nhánh tóc một mùa tinh khôi
 
em ngồi một xó ủ ê
chung quanh là gió bốn bề  là giông
tối đen là những mênh mông
sợ rồi đuối chết trên vùng bất an...
em ngồi ngó xuống công danh
thấy trong chằng chịt tên anh với người.
 
Đêm tràn qua ô cửa
Em ngớ ngẩn tìm mình
Lòng đôi khi vắng quá
Rơi điệu buồn lặng thinh
 
Tháng 05 dường như qua vội vàng!
cơn mưa chiều trút xuống đọng trên cây
cơn mưa chiều thấm ướt mềm tìm nhau
Người nơi đó ta nơi này
buổi chiều ngơ ngẩn đợi tin nhau
 
Chưa đủ mây Cho mưa về kết hạt
Chưa đủ vàng Để có một mùa thu
Vẫn chưa đủ Nhớ nhung gom thành nỗi
Chưa đủ buồn Để khóc vỡ giấc suông
Và chưa đủ trong em, anh chưa đủ...
Mưa vụng về Làm vấy ướt hồn nhàu
 
Yêu người như con nước cạn
Thuyền sao mãi cứ xa bờ
Yêu người cơn mưa thịnh soạn
Lau hoài nước mắt trong thơ
Yêu người như thoáng mây bay
Ngày ngày bên khung cửa mở
Yêu người như chiếc khăn tay
Đêm đêm vắt đầm nỗi nhớ
Yêu người mà sao chẳng tới
Mình em lẳng lặng tủi hờn
Yêu người mây ngàn gió nội
Mình em riêng nỗi cô đơn
 
nhớ chỉ để mà nhớ
thương chỉ để mà thương
nẻo đời rêu hiu hắt
nhớ thương cũng một giấc buồn!
 
Tình bằng một cái trống cơm
khen ai khéo vỗ ấy tình nở hoa
Đôi tay em chuốt mượt mà
khẽ lay ngọn gió lùa qua cành hồng
bồng bềnh nguyệt quế trổ bông
hò khoan gõ nhịp đôi lòng xôn xao
Lanh chanh bầy sẻ chuyền cành
líu lo nó hót "Chàng nì, chàng ơi"
giăng tơ rối rắm tơ trời
ai thương, ai nhớ, mỏi mong tháng ngày
Ố tình ố mấy giăng tơ
giăng tơ em vẫn mong chờ lương duyên.
Tình bằng một cái trống cơm
khen anh khéo vỗ nên duyên chúng mình
Tình bằng một cái trống cơm
ông tơ bà nguyệt khéo se duyên lành!!
 
ngày tháng đó nghe thu về gõ cửa
em buông lơi thèm môi gió cợt tình
kịp không anh, nhớ nhau đành làm thinh
nên lắm lúc heo may ơ thờ lạnh..
 
hanh hanh tháng bảy ngày không nắng
mây trắng giăng ngang ở cuối trời
em gọi người về trong hơi ấm
chiều tàn dần cùng nỗi u mê...
 
mộng không về nữa
Em nép bên đời, mộng
Cất tiếng gọi người mơ
Và chừng như vô vọng
Mộng quay đi ơ hờ
Em tìm qua nẻo giác
Thấy u tịch thiên đường
Thẫn thờ nghe lá rụng
Rời rạc hạt sương buông
Sương rơi trên nhánh lá
Nhớ, ôi buồn làm sao!
Đêm dài liu thiu giấc
Biết anh lạc phương nào
Khuya, về nghe gió thở
Em ngồi đốt trầm hương
Kinh mấy lời tụng niệm
Sám hối lời yêu thương
 
nắng chiều đan sợi mong manh
qua làn mây mỏng soi mành lá thưa
hỏi người tình đã nhạt chưa
sao nhành hoa tím đong đưa rũ buồn
 
thấy không anh mùa thu về rồi đó
mùa thu sang nhuộm sắc lá vàng
em muốn nhắn xa xôi người tình nhỏ
vẫn là thu mãi mãi với thời gian
 
sao em không là em để chạy đến bên anh vào một chiều nào nhạt nắng
lẽ nào em lại là em, cứ ngóng chờ..
sao anh không là mưa tưới khát khao xuống cánh đồng em khô hạn
lẽ nào anh là giọt nước mắt vô tình
lăn xuống ướt mi em.
 
Em ngồi nghe những quạnh hiu
em ngồi nghe nắng buồn thiu thỉu buồn...
 
một buổi em ngồi nơi quán vắng
mà nghe lạnh suốt một mùa đông
 
những mùa thu cũ nhoà hư ảo
chiếc lá phai tàn rụng bơ vơ
là thôi,em hết thời cao ngạo
anh tan như khói trong sương mơ
 
chỗ ngàn năm chỗ xanh rêu
mê man sóng vỗ liu hiu ngập lòng
đem mình ra thả suối sông
một ngày kia; một ngày mong bến bờ
chỗ tâm cảm chỗ ngu ngơ
chừng như thơ ý cũng ngờ vực nhau.
(chỗ đời mưa nắng hư hao)
 
giấu mùa thu vào trong trời đất nhé
kẻo không thôi sắc lá sẽ úa màu
kẻo không thôi giọt mưa thu dẫu nhẹ
cũng sẽ làm ray rứt cuộc tình nhau
 
một mình
mím môi này nhé cười tình
quanh đây chỉ có chúng mình trần gian
 
Chiều Qua Công Viên
bây giờ trời đã sang đông
ngày trôi từng chuỗi mênh mông ưu phiền
hay lòng còn nặng niềm riêng
chiều heo may lạnh công viên vắng người
 
em mang nỗi niềm hoa bụt
yêu người tình yêu đơn sơ
sợ mai tình không còn nữa
em đau riêng nỗi ê chề,,,
 
chạy lên đồi cao, dung dăng
chạy lên đồi cao
dắt nhau lên đồi cỏ lan,
một bờ lau cỏ lăn tăn
rượu thơm..môi thơm
bờ vai em mọc đầy những ký tự ngụm hôn
chạy ngược lên đồi chạy loanh quanh
nhớ có lần ai đã đi qua
tay ngắt vội vừng trăng chưa kịp chin
 
chiều bên hoa cỏ
đốt khói hương trầm
hơ tình chút ấm
dỗ lòng ngoai nguôi.
chiều lên đỉnh núi
vời trông mây ngàn
nhớ về cố xứ
gợi niềm riêng mang
mùa đông vừa ghé
bên thung lũng buồn
lạnh lùng ma quái
gợi niềm mưa tuôn
chiều bên mộ trắng
con đường nghiêng nghiêng
nụ cười tắt lặng
em mơ giấc hiền
 
em buồn như mây trắng
lang thang giữa đất trời
ước, được làm con sóng
tan vào lòng biển khơi
 
trong rêu có ngón vụng về
bưng câu lục bát so le xếp vần
lệch nhau ở chỗ: ngại ngần
nhiều khi thoáng mấy lần buồn về ngang
 
em về đường vắng đơn côi
giọt cười trên môi đắng, chát
em về như bóng ma trơi
thân gầy tả tơi rách nát
em về chếnh choáng men say
mà sao chưa phai nhung nhớ..
trăng tàn ngõ tối đêm nay
thoang thoảng mùi hương hoa cỏ
em về ôm khối tình si
mơ mòng từng chương kỷ niệm
sầu dâng ngập ướt đôi mi
trắng trời mây mưa tẩm liệm
 
Giấu Nỗi Buồn Em
đêm dần trôi em biết đời bấn loạn
bóng hình anh ẩn hiện giữa cung sầu
đi về đâu? trăm phương là ngục tối
phía không anh tim chai đá ngậm ngùi
em chỉ biết cúi đầu trong sâu thẳm
thầm mong anh nơi ấy được yên bình
và em cố dấu những điều thầm kín
giữa em, anh tận dưới đáy mộ tình!
 
cũng lắm khi bằng trắc
thơ chông vênh đỉnh sầu
từng phiến đời lay lắt
buồn nối buồn theo nhau.
 
Bao lâu rồi anh nhỉ!
Từ khi nắng ngủ vùi
Bàn tay không đan nữa
Mặc dòng năm tháng trôi..
Mùa thu về đâu đó
Buồn vẫn ghé bình thường
Trái tim nằm im đấy
Nhưng đầy thêm gió sương
Bao lâu rồi ai nhớ
Dòng sông vẫn trôi đều
Một mai thuyền ghé lại
Thấy một miền xanh rêu,
 

 

 

 

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...