Friday, October 22, 2021

MĐTTA 14

 

Làm bạn với vầng trăng ta hưởng được ánh sáng trong veo như ngọc mà vô cùng dịu dàng, thanh lương, thuần khiết; cảnh núi rừng u tịch và không gian mênh mông như đón ta vào giữa lòng quê hương với bài pháp vi diệu đưa ta về với thực tại đang là, trọn vẹn... bây giờ, ở đây!
Ngài đi năm ấy mưa không ngớt,
Trăng sao, sương ướt nhớ thương Người;
Bước chân muôn nẻo còn lưu dấu,
Tuệ, đức, hương thơm mãi rạng ngời...
Vô ra thở như nhiên,
Tâm sao thì thấy vậy;
Để nó tự tuệ thiền,
Đừng xen ta vào đấy!
Giọt nắng hồng,
Sáng mênh mông;
Rừng tỉnh lắng,
Cõi Huyền Không.
Non thiêng xanh biếc cõi về,
Thênh thang trời đất hương quê thanh bình.
Vô vi từ tâm nội,
Yên lắng tham, sân, si.
Ta về, bắt gặp vầng trăng.
Nguyên sơ một thuở, ánh vàng trong thanh.
Ta về, hoa trắng non xanh.
Sương chiều lấp lánh, Gió ngàn hương bay!
Mưa rơi! mưa rơi! mưa rơi!
Thấm vào lòng đất, dòng khơi về nguồn.
Chiều tí tách tiếng thu rơi,
Gió lao xao lá, mây trời non thiêng;
Gió lao xao chiếc lá,
Trăng giọt sương long lanh;
Gió trăng như thị pháp,
Hiển chân thường mong manh.
Hương thu rắc nhẹ lưng đồi,
Nắng vương trên lá, mây chơi đỉnh ngàn;
Cỏ, hoa, cảnh... sắc rất thanh,
Dẫu mong manh, cũng bình an đong đầy...!
Chiều thu tím màu hoa,
Gió thoảng hương lan xa;
Bầu trời xanh dịu nhẹ,
Quê hương mảnh trăng ngà.
Giọt sương rơi từ lá,
Nó chẳng niệm chẳng tu;
Mà tự nhiên buông xả,
Từ định luật thiên thu!.
Cảm ơn mây gió lãng du,
Cảm ơn phong thái hương thu dịu dàng... (MĐTTA)
Long lanh hạt nắng, giọt sương,
Bao la trời đất gió hương non ngàn.
Xinh xinh vài nụ cỏ,
Đặt lên đĩa án thư;
Lunh linh vầng Nhật Nguyệt,
Lung linh cả thái hư!
(MĐTTA)
Tặng em tia nắng sớm, ngọn lá long lanh giọt sương.
Tặng em vầng trăng cổ tích, lấp lánh dòng sông Hương.
Tặng em vẻ đẹp vô thường, làn mây tan theo gió.
Tặng em con đò nhỏ, sang sông một con đường.
Sau mưa giông, nắng trải vàng yên ả,
Thắm nụ hoa, đóa nở gió đưa hương.
...Có một cô lãnh để trang nghiêm thân trí hải,
Thôi về đây chóp núi tiêu dao ca...(MĐTTA)
Nghe giọt thu rơi rơi,
Thấm ướt cả bầu trời;
Hạt xanh trên chiếc lá,
Hạt về nguồn xa khơi.
Vườn trăng phảng phất hương,
Nụ hoa thắm con đường;
Hồ Nguyệt thu lấp lánh,
Trời quê sáng mười phương
Tặng cho những ai còn tỉnh thức,
Một vầng trăng diễm tuyệt giữa hư không.
Bình minh trên non vắng!
Chào buổi sáng rừng xanh,
Chào những áng mây lành;
Nụ cười thương ngày mới,
Giọt nắng hồng long lanh...
Bình minh ngời rạng non thanh,
Bình minh hoa trắng, mây lành hư không;
Bình minh lấp lánh hồ trong,
Thơm hương nắng, ngát mênh mông cõi về.
Đêm thu diệu vợi ánh trăng,
Bên hiên gió thoảng non ngàn hương quê.
Thơ và bút theo dòng trôi.
Và ngày tháng cũ
cùng thời gian quên.
Bây giờ mây nước bình yên.
Lối về có nắng, bên hiên trăng ngời.
Tri ân lời tốt người trao gởi,
Lối về trắng sương dạ tỏ bày;
Đường xa vạn dặm trăng soi lối,
Đông phương nắng sớm rạng hồn mây.
Có mây gió, có hoa hương,
Có vầng trăng sáng con đường ta đi...
Trăng thu rơi đọng ngọc sương,
Thoáng long lanh, ánh vô thường khẽ lay.
Ta viết cho em bài thơ trên lối về không lộ.
Bước chân nào chạm phải mảnh sao rơi.
Em bừng tỉnh sau bao ngày ảo mộng.
Trăng về khuya lồng lộng ánh vàng soi.
Mây Tía
Miền sơn cước, nắng trải vàng,
Hồ Nhật Nguyệt sáng trong ngần nước mây.
Mưa thu lất phất xanh cành lá,
Sương chiều lơ phơ trắng đỉnh ngàn.
Mây trời, sương nước, non xanh,
Màu hoa sắc lá hương lành thiên nhiên.
Con muốn tặng mẹ một bông hồng,
đoá thơm hương đậm nỗi nhớ mong;
mẹ ơi nơi ấy phương xa vắng,
mãi sáng vầng trăng giữa mênh mông.
Là ai giữa chốn trần lao?
Trăng vàng một mảnh dõi theo lối về
Dẫu ngoài trời nắng hanh,
Ta rải thảm mưa lành;
Ươm mầm xanh cho đất,
Non ngàn ngát hương thanh.
Giữa đất trời này
Muôn sự mong manh
Chỉ là hạt sương
nhẹ lay trên ngọn cỏ
một thoáng long lanh
rồi nhoà tan trong nắng sớm.
Là mảnh trăng suông,
ngọn đuốc soi đêm trường
Là ánh nhìn thương
nỗi niềm đau cuộc thế.
Là nụ cười hiền
tha thứ cảm thông nhau.
Là lời kinh vang lên mỗi sớm
Đánh thức từng giấc mơ,
ảo mộng chập chùng
gót tử sinh...
Tơ trời Đâu_la_miên
Kết dệt nên tình mẹ
Ôi! Vầng trăng vô biên
Sáng tâm hồn con trẻ.
(HT. Minh Đức Triều Tâm Ảnh)
Có non biếc, mảnh trăng vàng,
Hồ xanh lá, sen nhẹ nhàng hương bay;
Ta ngồi thở, ngắm làn mây,
Nền trời sắc tía, còn đây nụ cười...
Mây, nắng rắc vườn quê,
Xanh mát cội Bồ Đề;
Duyên gieo từ muôn thuở,
Có hương hoa lối về.
Mưa chiều trên núi vắng,
Làm dịu mát rừng cây;
Thôi những ngày nắng hạn,
Non xanh trắng làn mây.
Hoàng hôn thưa vắng cuộc về,
Vầng trăng vẫn đó, vườn quê mây hồng.
Ai đã tới, ai còn trông,
Thì thôi! Từ dã cuộc bồng, lên non.
Một góc núi, trời trong thanh,
Huyền Không chiều vắng non xanh trúc ngàn;
Chim tụ hội, chốn mây nhàn,
Hồ sen thắm, làn hương theo gió về...
Đến đi đều viễn mộng.
Trăng vén mây qua sông.
Nguyên sơ ta diện mục.
Hai bờ tự tánh không. - Thơ thầy: MĐTTA
Chung trà vị thanh lương,
Dìu dịu tỏa thiền hương;
Cùng nhau nghe giáo pháp,
Chúc nhau Nhật Nguyệt thường. (MĐTTA)
Con đường về chính mình
Những dòng sông khô cạn.
Hiện hố thẳm thiêng linh.
Đón Vesak, lòng hân hoan,
Mây năm sắc, ánh trăng vàng mênh mông;
Thắp trong tim ngọn nến hồng,
Kính dâng Tam Hợp Huyền Không chốn về.
Sen hồng muôn đóa dâng hương,
Sala bung nụ ngọc sương trong ngần;
Chư thiên trỗi nhạc vang ngân,
Kính mừng Vesak, vầng trăng viên tròn.
Chốn non bồng, cõi Huyền Không,
Mãi thơm hương pháp, diệu thông cuộc về..
Ngài đã đến với nhân gian như thế,
Mấy ngàn năm sen nở thắm sắc hương;
Vesak đang về bên lòng người con Phật,
Mảnh trăng tròn vẫn tỏ rõ mây, sương.
Thiền đạo vô ngôn hoa cỏ nói.
Kinh thư đa nghĩa nước trăng cười. MĐTTA
Phiêu phiêu thanh nhẹ hương u nhã,
Hốt hốt trong veo khí tịnh nhiên.
Tinh khiết biết bao loài hoa ấy,
Nở giữa bình nguyên thanh thoát hương.
Phật vẫn hiện trong lòng nhân thế,
Dẫu thời gian phủ lớp mù sương;
Vườn quê lấp lánh trăng sao sáng,
Đoá sen hồng hàm tiếu dâng hương.
Xinh xinh vài nụ cỏ,
Đặt trên đĩa án thư;
Lung linh vầng Nhật Nguyệt,
Lung linh cả thái hư. (MĐTTA)
Ta về với vườn trăng,
nghe con chim nhỏ hót,
thanh âm dòng suối chảy,
khuya về hồi chuông ngân.
Ẩn sĩ, mây trắng làm nhà.
Quê hương ấy, mảnh trăng ngà đầu non.
Nửa khuya thức tỉnh mà trông.
Trăng tròn, trăng khuyết Bóng lồng hoa sương.
Nhà sư xuống núi nắng hồng dương,
Sương mây lấp lánh những con đường;
Gieo duyên ngàn nhà cơm, bánh, trái,
Ngời ngợi non xanh đức toả hương.
Một vầng trăng.
Bước thênh thang giữa mông mênh trời đất.
Trên hành trình về cố quận ngàn xưa.
Chặng đường dài chân đi trong thức tỉnh.
Y áo vai sờn đâu quản ngại nắng mưa.
Nụ cười hồn nhiên ánh sao lấp lánh.
Tình người, huynh đệ ấm áp một vầng trăng.
Pháp Dhamma vốn vô ngôn,
Thiền và thơ cũng tạch luôn, không lời.
Như chim bay giữa bầu trời.
Hư không cất cánh, trăng ngời thiên thu.
Bút cùn, mực cạn, nghiên khô,
Thiền bèn ngẫu hứng bài thơ không lời!
Là hoa, là cỏ hồn nhiên.
Vô tư trong nắng muôn miền thấm hương.
Là mây trắng, là hạt sương.
Qua sông tự tại vô thường ngại chi.
Là trăng, là gió vô vi.
Thênh thang trời đất đến đi hựu huyền.
Nụ cười nho nhỏ tặng đời.
Vườn trong sen nở trăng soi cửa thiền.
Ngày nắng mới thênh thang chân bước,
Nơi miền quê mây trắng nước trong;
Nhận từ người muỗng cơm, chiếc bánh,
Gió ngàn hương ngan ngát thinh không.
Trang nghiêm hình bóng Sa- môn,
Đi đầu dẫn bước chúng con theo cùng;
Và trăng và nước, trúc, tùng,
Lối về thanh tịnh trầm hùng non xanh
NHỚ HOÀNG HÔN
Nhớ huyền Không đạo và thơ,
Nhớ dòng suối nhỏ bên bờ mây xanh;
Nhớ con chim hót trên cành,
Nhớ hoang hôn đã mấy lần hoàng hôn.
HUYỀN KHÔNG
Đêm nghe tiếng suối rì rào,
Trăng vàng trải bóng lối vào thiền viên;
Bình minh nắng dọi ngoài hiên,
Cành phong lan nở nhuỵ viền sương mai.
(Thầy Viên Minh)
Đôi khi chỉ vài ý thơ,
Hạt sương, làn gió phất phơ mây ngàn;
Tùng, trúc, cúc, đoá mai, lan,
Huyền Không tiên cảnh thênh thang đạo, tình.
Chút hoa cỏ ven đường,
Vui đón khách thập phương;
Nhẹ nhàng toả hương sắc,
Nhẹ nhàng chẳng vấn vương.
Mông mênh sương khói non ngàn,
Mênh mông trời đất thênh thang cội nguồn.
Cuộc lữ này cho ta sám tội,
Vai ta gầy khôn nỗi cưu mang;
Yêu ánh trăng núi thẳm dịu dàng,
Yêu tiếng suối, vọng tự trời hư tịch.
Một thuở nào ta lên đầu sơn lĩnh,
Cất tiếng hú hoang sơ, gọi dã thú về;
Con chim nhỏ vụt bỏ rừng hốt hoảng,
Bay xa lòng như gió thoảng hương quê.
Phố dựng xung quanh vây ta ngột ngạt,
Ngựa xe đầy lấp mất đường trăng;
Vọng lớp lớp gọi tàu đi mãi,
Nhìn bao người, ta ngọng nghịu nói năng!
Một vị sư huynh, vài người sư đệ,
Ngọn đèn khuya, tri kỷ mấy chung trà;
Chợt ấm lại khi trần gian ngủ cả,
Trăng vô cùng về thức giữa lòng ta.
Ta chỉ thích vài ba đệ tử,
Gặp chỉ cười đừng lắm lễ chào thưa;
Đến với nhau hồn nhiên như cây cỏ,
Mệt lắm rồi những hình thức se sua!
...
Ai còn lên non, ai còn xuống chợ
Cõi lênh đênh đã tắt lửa vô cùng
Xin cúi lạy mộng trường khôn tỏ
Lời thơ vàng thắp cháy giữa không trung!
(1980) (MĐTTA)
Tết đã qua, xuân vẫn còn lưu lại,
Góc trời quê, chùa núi, thắm bông đào.
Chờ Đợi
Tôi chờ đợi những gì không chờ đợi,
Mơ màu xanh như màu mắt thiên đường;
Ai đứng lặng bên kia trời ước vọng,
Giọt tim người đâu đủ lửa yêu thương... (MĐTTA)
Cảm ơn cơn gió mát lành
Đưa ta đến chốn non xanh mây hiền.
Bốn mùa Trăng rọi bên hiên.
Bốn mùa hoa cỏ Sơn triền thơm hương.
Xuân trong veo như hạt sương.
Xuân lặng lẽ gởi niềm thương muôn loài.
Thắp đôi ngọn lửa trong ngoài.
Xuân yên vắng, cội vàng mai thắm màu.
Mới từng khoảnh khắc giữa bao la.
Nhành nụ bung rồi những đoá hoa.
Non xanh, đào thắm Bình minh vắng.
Sương trắng, ngọc trong chốn thái hoà.
Xuân đã đến mơn non mầm xanh nụ.
Mai nở vàng hương rất nhẹ và thanh.
Chẳng xôn xao như phố đời rất vội.
Ta bên đồi ngắm mây nước vô danh.
Rõ lắm rồi, mong manh là sự sống,
Lá rời cành, về cội, hoàng hôn ru...
Xuân đến rồi đấy ư?
Sương sớm mờ thực hư;
Chồi mơn non xanh biếc,
Nắng mới về minh như.
Mỗi sáng tinh khôi quét khu vườn sạch đẹp.
Nắng hửng lên sắc mới lộc xuân xanh.
Đồi hoa trắng màu, hương thanh khiết quá.
Khí núi trong ngần, trăng ghé mái chùa tranh.
Xa xa vọng tiếng suối reo.
Chim ca non vắng mây theo gió về.
Trên tay chiếc lá Bồ Đề.
Đêm trăng thả nước làm bè qua sông.
Những làn mây nhẹ bay ngang.
Chiều Đông vắng, khói sương giăng non ngàn.
Vườn quê, ai có nhớ chăng?
Nụ mai trước ngõ nở vàng đợi xuân.
Có những khoảnh khắc mình ta,
Bé nhỏ lắm giữa bao la đất trời.
Im lặng trọn vẹn lắng nghe,
Gió mùa đông thổi bên hè lá xao...
Tùng trúc biếc thông ngàn xanh,
Non cao mây trắng Trăng thanh dạo miền;
Ba năm lặng lẽ am thiền,
Tựa hồ trong vắt mắt hiền ánh sao;
Viễn ly ảo hoá chiêm bao,
Nhẹ nhàng hơi thở ra, vào thảnh thơi;
An nhiên một cõi bên trời,
Thong dong Hạc nghỉ quên thời gian trôi;
Hư không Nhật Nguyệt sáng ngời...
Xuân về nắng ấm ngát đồi hoa hương!!!
Bên tai lời Pháp vi vu
Câu kinh trần thế mùa thu lá vàng
Thuyền Không Và Chiếc đò ngang
Rong bèo xuôi ngược lang thang bến bờ. MĐTTA
Ngồi một mình trên đá
Khép đôi mắt lặng im
Suy tư về kiếp sống
Tử sinh bao lần chìm.
Ngồi yên trong thanh vắng
Thấy dòng đời lăn trôi
Mèo con bừng tỉnh giấc
Thoáng nụ cười trên mô
Chào non mây ánh dương hồng nắng.
Nhà sư quét sạch lá vàng rơi.
Thênh thang một cõi bên trời vắng.
Mấy cuộc đi, về gót thảnh thơi. Mây Tía
Về non vắng nghe nước nguồn khẽ chảy.
Gió nhẹ xao lá trúc biếc lay bay.
Và đây đó hương rừng lan dìu dịu.
Từng bước chân nhịp thở hoá thành mây.

No comments:

Post a Comment

MDTTA 17

  Pháp đệ 68 xuân thu Hôm nay Kỷ niệm Pháp đệ 68 xuân thu, Đã đi qua 2/3 đời người Như lão ngựa vượt dặm trường gian khó Qua cõi người s...