Friday, October 22, 2021

Nhiều tác giả 8

 
Trăng Thu Tình - Miên Trường
Trăng thu bàng bạc thắp cung tơ
Đáy sâu đối bóng trôi lững lờ
Thức trắng canh thâu dệt mộng ước
Khuất dáng đêm tàn dạ ngẩn ngơ!
Sương thu da diết những mong chờ
Rung cảm sầu vương hoạ vần thơ
Thư phòng trống vắng gieo niềm nhớ
Không gian trầm lặng nỗi chơ vơ!
Có còn ngàn sau trăng thu cũ!
Trào dâng ý mộng chốn thiên thư
Hay mãi là giòng xưa cách biệt?
Đoạn trường bỏ ngõ khúc tình ru!
 
LÒNG ĐÁ – Nguyên Bình
Đã lâu lòng đá thôi buồn
tim lăn xuống vực mưa nguồn lạc trôi
nằm chơi dưới bóng luân hồi
ngày phơi nhật nguyệt đêm vời trăng sao...
Đàn rung khoan nhặt thanh tao
tơ rung thánh thót ẩn vào thiên thư
bỗng trầm gãy khúc Chân Như
sen hồng một đóa ngát từ tâm trong.
Nghe hơi gió đẫm như không
về ngang tịch mịch trổ ngồng đơm hoa
mênh mông một dải giang hà
nhạt phai ái khúc châu sa Phượng Cầu.
Ơ hờ mây nước về đâu
triệu năm đáy thẳm ẩn sâu nghe mình...
 
ĐOÀN THIÊN DI TRONG BÃO! - Tran Nguyen 10-2021
 
Đoàn thiên di vỡ tổ, mịt mờ bay
Cuối chiều mưa tan tác bóng chim buồn
Mỏi mòn bay trong gió bão mưa tuôn
Miền di trú hết rồi nơi đất ở
Đường hồi hương nghẹn lòng thương tiếng thở
Đêm giật mình ám ảnh, thép gai giăng!
Cánh chim bay vạn dặm buồn cay đắng
Nghe giữa trời hoang hoải nỗi lo âu
Vẫn còn xa gắng bước vượt niềm đau
Đường hồi hương thăm thẳm buổi quay về
Và muôn trùng dài lắm nỗi lê thê
Trên hai vai canh cánh một hành trang
Vào tương lai sao cay đắng kinh hoàng!
Đêm viễn xứ trầm tư lòng thao thức
Vì mai sau, anh miệt mài cơ cực
Để yên lòng con trẻ với yêu thương!
Nhưng một hôm ác mộng giữa đêm trường
Đêm Vũ Hán ập về bao uất hận!
Sài Gòn đau, đau từng cơn co giật
Dải khăn tang vắt trên nhiều con phố
Nỗi bi thương trùm lên đời thống khổ
Vỡ hết rồi chim bầy tan tác bay!
………..
Đoàn thiên di hồi cố buổi chiều nay
Bay mải miết mà nghe lòng u uẩn
Liệu mai đây khi dòng đời tấp nập
Anh có còn tái ngộ…nối mùa xuân!
 
Đôi mắt - Thái Thanh
 
tôi bắt gặp đôi mắt này của em trong đoàn người tháo chạy rời bỏ Sài gòn về lại quê xa
đôi mắt đỏ còn đọng ngấn lệ chôn chặt nỗi lòng.
đôi mắt còn rất trẻ. còn rất thiện lành.
còn biết bao hoài bão giữa cuộc đời trước mặt.
em chưa đủ tuổi già như tuổi của tôi,
để biết cuộc đời phù du mà buông bỏ
em chỉ biết lối thoát cho cuộc đời mình không còn nữa.
khép lại lòng, buông thỏng mà đi
về đi thôi. về với mẹ. với ba. với dòng sông quê cũ
với muôn nỗi ngậm ngùi chất chứa trọn niềm đau.
con ngựa sắt đưa em rời chiến trận
em thua rồi. tháo chạy đi thôi.
bảo vật em còn phía trước là hủ tro cốt của nàng. phía sau là vòng tay ôm của bé.
cần tựa nhau một mái ấm yêu thương.
nước mắt nào đọng lại trong lòng mắt
nỗi đau nào cứa nát tim đau
sài gòn ơi yêu dấu của em đâu
còn lưu dấu trong đôi mắt em ngày trở về
quê xa cũ.
ôi đôi mắt thiện lành. đôi mắt khóc nhân gian.
đôi mắt làm tim tôi thấy nhói...

Nữ thi sĩ TÂM TẤN
Tu nhà năm mấy tuổi đầu
Lẽ huyền chưa đạt thâm sâu Bến Bờ
Chừ nương cảnh chợ sống hờ
Thử xem nhẫn nhục còn chờ những chi?
Niết Bàn – Địa Ngục bất ly
Ngoài-trong cánh cửa có gì đâu xa:
Mở thương cảnh loạn Ta Bà
Khép Tâm tịnh lại ấy là Chơn Không.”
(Tâm Tấn, Đêm Huyền)
 
Đêm Huyền
 Giấc khuya đầy đọng triền miên
Nửa thương Tục Đế, nửa nguyền Chân Như.
Trăng nương gió lật trang Thơ
Đèn khuya bấc lụn trầm tư đêm huyền.
 
 “Trăng nương gió lật trang Thơ
 Quán Thế Âm Tịnh Thánh 
Con từ bao kiếp Vô minh,
Vãng lai vấp ngã Tử Sinh đôi bờ.
Đò thiêng lỡ chuyến bơ vơ,
Xôn xao nghiệp Ái gánh hờ Trần Duyên.
 
Cảm Niệm Vu Lan 2 
Ba mươi năm sau… đầu con sương giá,
Ngồi thương cha nhớ mẹ tuổi hoàng hôn:
Bờ âm dương lấp biển với che nguồn,
Con chỉ thấy núi xa mây trắng hiện…
 
Hai tách trà thơm dâng vào cõi huyễn,
Dĩa trầu cau nồng thắm cũng hư vô!
Những giấc chiêm bao ôm mẹ mơ hồ
Những giọt lệ mừng cha tàn ảo ảnh…
Vén trí phàm phu phút giây nhập thánh,
Tâm là hoa xin hướng cội kỳ hoa.
Kinh Vu Lan ấm phủ mẹ Hồn cha,
Con quỳ lạy minh châu kim trượng chuyển
Ân Đại Hiếu Kiền-Liên muôn kiếp hiển…
Xin mẹ cha mau thoát khỏi luân hồi,
Chín phẩm sen vàng ân phước vào ngôi,
Con hồi hướng với tâm lành trọn kiếp.
 
Khóc Con 
Ai nỡ cướp con tôi măng sữa,
Chôn vùi sâu, cách cửa âm dương!
Nơi đây hơi Mẹ ấm giường,
Sao con nằm chốn gió sương mưa dầm?
Dưới huyệt trũng, nắng dầm thiêu đốt
Héo thân con, đau buốt lòng Me!
Mưa Đông rồi tiếp nắng Hè
Đất vun cỏ đắp khôn che ấm tình…
 
 Lời Cầu Nguyện Hòa Bình
Thắp nến Diêm Phù xin châm lửa Tuệ
Trầm hương dâng, xin ngát Pháp Hoa tâm
Đàn con thơ thống thiết vọng hồng ân
Lễ Thành Đạo xin chuyển vần Xe Pháp.
Lạy Từ Phụ! quê hương con đổ nát
Vì Tham Kiêu đã khoác lốt cuồng chinh
Hai mươi năm thây chất bởi vô minh
Tưởng Tiên Dược đem Trường Sinh Bất Tử:
Chủ nghĩa này trưng chiêu bài, đưa nhủ!
Ý thức kia “Đời nguyên tử” khoe trao!
Năm tiếp năm vết Đạn xoáy Bom cào,
Ngày tiếp tháng Núi Sông gào “Độc Dược”!
Lạy Từ Phụ! xin ban niềm mộng ước
Bóng Thanh Bình làm linh dược hồi sinh.
 
Bạn ơi, bạn ơi! núi vun mây hận
Đất phương này sấm động náo tâm tư.
Vừng Từ Vân khuất lấp bởi sương mù,
Hoa Tinh Tấn dập vùi trong bão chướng.
Kinh ngạc sững sờ hồn không định hướng
Ngẩng nhìn cao tìm dấu vết Từ Vân.
Bắc Đẩu tinh phương chiếu rạng tinh thần
Vầng nguyệt từ bi biến mờ đâu cả!
 
 Cuối Đời Lọc Những Tinh Sương 
 Giấc khuya đầy đọng triền miên
Nửa thương Tục Đế, nửa nguyền Chân Như.

THI SĨ HẠT CÁT

Dãy núi chìm trong mây phủ
Ngoằn ngoèo đường lượn quanh co
Chợt cơn mưa rơi lắt rắt

….
Mấy hạt vướng ngang cửa kính
Vết nhòe như rắn bò qua…
(Mưa bóng mây)
hay

Bất chợt đầu đông mưa nhẹ

Xoay tròn cuộn gió chơi vơi
Sương mù gom bông mây xám
Bồng bềnh bay về xa xôi…
(Hồ Tây đầu đông)

Hoa vương vương hạt mưa dang dở
Cỏ run run buốt giá ven đê
Lạnh lùng tê giá thềm khuya
Giọt sương hoen ướt lơ thơ lá vàng
(Đông buồn)

Những ngôi nhà lưng chừng nước mỏng dày
Những vệt ấm loang loang mặt sóng
Lún phún cây xanh che chiều dai nắng
Đổi cực nhọc tháng ngày hạt gạo trắng xa đi…
(Miền Tây)

Đồng mênh mông thuyền nhỏ chòng chành
Nhấp nhô sóng dềnh hỗn độn
Miền tây ngày tôi đến
cố neo chiều trải nắng nước lênh đênh…
(Miền tây)

Ngỡ ngàng đông hé mắt giữa phố -làng
Nét xa xưa lưu dấu bàn chân nhỏ
Trời mùa đông vẫn như ngàn năm cũ
Rét thủy tinh dòn tí tách sớm Hồ Tây
(Sớm đông Võng Thị)

Khói lam phủ nửa chuyến đò
Nửa heo may lạnh gió lùa mặt sông
Nửa trăng bàng bạc trời trong
Nửa đèn đom đóm soi hồng bèo ao
(Hai nửa)

Nhìn nhau chẳng thấy mặt nhau
Rưng rưng ánh mắt rầu rầu bàn tay

Trả trời hẹn gió ước mây
Trả đất đen những mỏng dày mộng mơ
(Nhạt)
Nhẹ nhàng anh vào cuộc chiến
Nặng nề mẹ nén nhớ thương
Đường chín-Khe sanh khói lửa
Phố xưa tóc mẹ tuyết sương
(Anh trai tôi)
Em quàng ngang áo mỏng Hà nội thu

Che thoáng đông Saigon nhè nhẹ
….
Em một mình quanh quẩn ngã ba
Cố níu gợn đông mỏng tang tờ giấy
Để dịu lại trưa Saigon nắng cháy

Chợt bồn chồn
Hà Nội
Heo may
(SG thoáng đông)

Chỉ đến khi chạm đáy đắng nỗi buồn
Mới chợt nhớ chút mơ hồ vị ngọt
Tháng chín
Thu tàn
Trăng nhạt
Mây sũng buồn
Đêm tái tê sương
(Chỉ đến khi chạm đáy đắng nỗi buồn)

Anh mơ một giấc mơ
Tóc em dài mướt gió
Mang mang nước Nhị hà cuộn đỏ
Xanh xanh bãi giữa đồng ngô
Má em hồng vương nắng chiều xa
Sao hôm lấp lánh
Thuyền ken nhau chở hoàng hôn tím sẩm
Trăng thượng tuần lưỡi liềm lửng lơ
Vệt sáng mong manh sợi tơ
Bảng lảng ngàn mây trể nãi…
(Gửi Hà nội)
Tóc bạc buông bờ vai mỏng
Bên nhau nhớ lại tết xưa
Hai ta chỉ duyên không nợ
Chắc gì còn ngóng với chờ..
(Nhớ tết)
 

Nước mắt chảy từ trái tim cô liêu
từ tấm lòng em chung thủy
như dòng sông muôn phương chảy về biển cả
-nơi có người em thương
Nơi có trăm đường ảo giác
Nơi có trăm lời dịu ngọt
thoảng như gió ấm hương bay
Ngất ngây
Tình như trái chín
Ngọt lịm
Dối gian phủ kín
Ngụy trang
Bản năng sống
Bản năng yêu…
Dâng tràn
Bản năng không dối lừa
Đau khổ
(Trái táo sâu)
hay
Thắp đuốc giữa ban ngày
đi tìm tôi mộng ảo…
(Tôi đi tìm tôi)
Trong vòng tay bảy sắc cầu vồng
Ta ở giữa muôn vàn ảo ảnh
(Vòng tay)
Rồi đến khi trắng xóa tóc trên đầu
Mới nhận thấy tận cùng vô nghĩa
Cả hôm qua và cả ngày sau đó…

------------------------------

HOÀI NIỆM
Ta muốn níu sợi nắng mùa Thu cũ.
Rải lên bầu... vần vũ sắp mưa Đông.
Và muốn nhặt những vàng phai sắc lá.
Phủ cây đời gầy guộc cõi hư không.
Ta muốn nhặt rêu phong miền ký ức.
Phơi trên ban công... tuế nguyệt điêu tàn.
Rồi nhặt nốt những mảnh tình rạn vỡ.
Liệm vào hồn,chôn kín cõi ma hoang!
Những âm sắc mùa Thu nào vẫn vọng...
Hàng dương xưa, bờ bãi cát trang đài.
Đôi ta đã cũng ngồi nghe biển gọi.
Giọng hát người dìu dặt giữa xa khơi.
Bóng chim bay vào một chiều cuối Hạ.
Dấu yêu nào... giờ cũng đã biệt tăm.
Ta hụt hẫng, chiêm bao đời huyễn vọng:
Chợt tỉnh ra,sẽ thấy bóng nguyệt rằm!
Đưa tay khẽ khép trang đời quá khứ.
Để ru lòng chín ngọt giấc du miên.
Và thắp sáng niệm xưa, vùng tim nhỏ.
Gối phong ba, nệm sóng chốn Thiên đường!
 
ĐỘC HÀNH
Chiều.Trôi.Chầm chậm Lưng đồi.
Ta nghe lòng Chợt đơn côi.
Kỷ niệm còn đầy.Ngày tháng xa vơi.
Người đi từ đỉnh nhớ.
Ta về, gọi buồn say.
Mưa gió gào, ru lắt lay.
Trời chuyển mùa, gió heo may.
Người đã đến, như cơn lốc nhỏ.
Cuốn hút hồn ta...cõi hư vô.
Cho ta biết đau thương từ độ ấy.
Khi trên triền đời cao, dốc bơ vơ.
Từng đêm... ta lặng lờ cúi mặt.
Lắng nghe giọt buồn xuống vực sâu.
Trước mặt hoang vu hun hút.
Sau lưng khoảng tối ơ hờ.
Xin giã từ ngày tháng.
Ngọt đầy cõi tình thơ.
Ta sẽ đi về. Vùng trời trước mặt.
Dù đêm đen.
Nhưng ta thấy
Xa xa...Le lói Ánh Đèn.
 
TỪ EM ĐI
Em như giọt nắng ban mai.
Đưa tay hứng... chợt xiêng khoai, cuối trời.
Em như gió thoảng qua đời.
Đưa tay níu, chỉ một trời hư vô.
Em như sương khói mơ hồ.
Mà vây kín mãi bốn bề tim ta.
Tình ta - Nghìn hạt mưa sa.
Em - Lòng sông vội phôi pha cuối dòng.
Ta miệt mài với cơn giông.
Chắt chiu từng giọt tim hồng cho em.
Mây chiều,nắng sớm sương đêm.
Từng vần vũ xoáy, từng niềm xót xa.
Em về với biển hôm qua.
Bỏ hiu hắt lại, riêng ta bốn mùa.
Em như ma nữ thung xưa.
Mắt huyền dịu vợi, bỏ bùa tim ta.
Ngác ngơ hồn phách nhạt nhòa.
Bao năm tìm mãi, không ra lối về.
Ngủ vùi trong cõi nhung mê.
Say đời thôi nhé! Bộn bề niềm đau.
Từng mùa Thu, cũng qua mau...
 
TỰ TÌNH
Trưa Thu trong trẻo,tít tầng thanh.
Chim chóc chuyền cây, chỉ chao cành.
Lá lìa lơ lửng len lau lách.
Một mình mải miết, mộng mong manh!
Suối sâu,se sẽ... sầu se sắt.
Lo lắm, lẻ loi lại lạnh lòng.
Xa xa... xào xạc, Xoan xao xuyến.
Vòi või vu vơ, vọng viễn vông.
Đỉnh đá đêm đen, đành đứng đợi.
Chờ chàng chốn cũ... chẳng còn chi!
Một mình mải miết,mòn mong mỏi.
Thao thức tiếc thương thuở thiếu thì.
Nằm nhớ năm nao... người nói nhỏ:
- Tình ta, thắm tận tuổi thiên thu!
Nhưng nay nhức nhối niềm nhung nhớ!
Mãi mãi mênh mông mộng mịt mù.
Hắt hiu,hờ hững, hồn hoang hoải.
Bè bạn, bôn ba biệt bóng bay!
Thôi thì từ tạ tình thơ trẻ.
Thế thái, tình trường, trọn trắng tay!
 
TỰ TÌNH
Thu lại đến cho vàng, phai sắc lá.
Gom mây về, che khuất nẻo tình xa.
Dấu yêu xưa... chừng như đã nhạt nhòa.
Tầng tháp cổ,còn vương đầy nỗi nhớ.
Thu vẫn đến rồi đi, mùa vẫn thế!
Đưa tay về, ta hứng cõi hư vô.
Hoài niệm xưa,trôi giữa ngón tay hờ.
Tóc xanh đã phai màu lau bến nhớ.
Chốn đông người lao xao, chiều bóng đổ.
Sao mãi hoài ta chỉ thấy riêng em?!
Hạc bay đi... để lại tóc môi mềm.
Tim lăn lóc theo vòng đời Thổ mộ.
Nhìn bóng đổ một mình ta bên phố.
Phố thênh xa, xao xác lá me già.
Kỷ niệm nào nhàu nhĩ vết chân qua.
Làm đau buốt trong từng ngăn tim nhỏ.
Khung trời cũ, luôn tìm về gõ cửa!
 
HOÀI THU
Thu vẫn về như những Thu xưa.
Trời xanh, một chút nắng hanh vừa.
Chút mưa bất chợt từ phương ấy.
Vừa đủ ngọt ngào... hương tóc đưa...
Thu vẫn về như những Thu nao.
Lẫn trong hơi gió âm thanh nào.
Một vùng hồi tưởng,tàn y cũ.
Cổ kính vỡ rồi, tự buổi nao!
Thu đã về trong những giấc mơ.
Ngọc lan lướt nhẹ, thoáng mơ hồ...
Sâu đêm mãi miết hồn tịch nguyệt.
Kén khẽ cựa mình, đêm ngẩn ngơ.
Thu về, lòng lắng đọng niềm riêng.
Mong mây mang hết những ưu phiền.
Dạt đến cuối đường, xa khuất nẻo.
Trả lại bầu trời trong, miên niên!

No comments:

Post a Comment

MDTTA 17

  Pháp đệ 68 xuân thu Hôm nay Kỷ niệm Pháp đệ 68 xuân thu, Đã đi qua 2/3 đời người Như lão ngựa vượt dặm trường gian khó Qua cõi người s...