Friday, October 8, 2021

Trần Trung Đạo 6

 THĂM BẠN

Biết kể anh nghe những chuyện gì
Chuyện buồn thôi hãy cố quên đi
Nghìn năm nước chảy cầu sông Dịch
Chí lớn hao mòn theo dấu rêu
Thuở tóc còn xanh trên mái đầu
Chuyện trò tâm sự suốt đêm thâu
Tôi mơ một mảnh trời thơm ngát
Anh bón chùm hoa rực sắc màu
Hai đứa thường mơ chuyện vá trời
Tâm hồn trải rộng khắp muôn nơi
Anh như tay kiếm thời ly loạn
Tôi bút nghiên rung vẽ lại đời
Nhắc nhở làm chi chuyện đã rồi
Mộng vàng đã chết thuở hai mươi
Soi gương tóc bạc vài ba sợi
Tổ quốc nhìn lên chỉ ngậm ngùi
Ðịnh viết thư thăm đã mấy lần
Gởi về đâu nhỉ rất xa xăm
Ðời trôi không hẹn ngày tương ngộ
Thôi giữ mang theo xuống mộ phần.
 

THÁNG CHẠP QUÊ NGƯỜI

Tháng Chạp đêm nằm nghe bão tới
Gió thét từng cơn, gió hãi hùng
Cây đập rung nhà, trời lửa chớp
Nhớ thuở còn trôi trên biển Đông

Thương những oan hồn đang chết uổng
Chết ở đầu sông, chết cuối nguồn
Một dải đất nghèo bao thế kỷ
Bạn thù chia một nấm mồ chung

Thương kẻ trong tù ngồi bó gối
Đợi một mùa Xuân chữa trở về
Sông núi vẫn còn sông núi đó
Mà xa như cách mấy sơn khê

Tháng Chạp quê người không thấy Tết
Chỉ thấy dài thêm nỗi nhớ nhà
Mộng vẫn chưa thành, năm sắp hết
Ngày đi cứ tưởng mới hôm qua

Tháng Chạp, ôm đàn ra đứng hát
Gõ nhịp mà nghe lạnh kiếp người
Tiếng nhạc bay xa vào cõi vắng
Ngoài sân tuyết trắng ngậm ngùi rơi.

THÀNH PHỐ MÙA ĐÔNG

Thành phố ở hai mươi năm vẫn lạ
Con đường đi ngày mấy bận quên về
Vẫn rét lạnh như ngày đầu mới đến
Vẫn đậm đà một nỗi nhớ thương quê

Bạn bè cũ từ lâu không gặp lại
Người bỏ đi theo sóng nước miệt mài
Con dế nhỏ tiếc vầng trăng thơ dại
Ta tiếc thầm hơi ấm một bàn tay

Ta vẫn bước trên đường đầy gai nhọn
Thời gian qua năm tháng đến không ngờ
Còn hy vọng dù đã từng tuyệt vọng
Gót chân trầy máu nhỏ xuống trang thơ

Thành phố nhỏ mùa đông buồn vô hạn
Gió từng cơn hay tiếng thở than dài
Ta chợt hiểu trần gian này ảo mộng
Sống là đây rồi chết cũng là đây

Đào tuyết trắng như đắp từng ngôi mộ
Ta gọi thầm tên tuổi những anh em
Hỡi lịch sử ta gọi người lạc giọng
Bốn nghìn năm sao còn mãi đi tìm

Và mai mốt, nếu qua thời xuôi ngược
Ta sẽ về kể lại chuyện tha phương
Chuyện ta kể biết còn ai hiểu được
Như muôn đời núi vẫn đứng cô đơn.

THAO THỨC

Vô tình thôi, ta trở lại nơi này
Chiều tháng tư ngồi trông ra cửa biển
Cơn gió lạnh thổi lòng ta xao xuyến
Thái Bình Dương, ta nhớ lắm, Thái Bình Dương

Cũng thấy gần thêm, một chút, với quê hương
Một chút nữa trong nghìn trùng diệu vợi
Ôi đất nước, sau mười năm "đổi mới"
Có lớn hơn thêm một chút tình người

Từ độ vầng trăng tắt bóng trên đồi
Ta mang thơ đi vào đời máu chảy
Hờn vong quốc trong lòng ta lớn mãi
Vẫn ngày đêm mang nguyện ước đi tìm

Bước giữa quê người, đường mấy nẻo chênh vênh
Bao toan tính và bao lần dang dở
Chiều San Francisco, ta nghe hồn trăn trở
Bay về đâu, đàn chim Việt, sẽ về đâu ?

Vô tình thôi, như những hạt mưa ngâu
Thấm ướt trên vai ta đời đơn bạc
Ba mươi tháng tư, mười lăm năm lưu lạc
Chưa nguôi niềm thao thức thuở hoa niên.

THƠ KHÔNG ĐỀ

Mai anh chết xin em đừng vuốt mắt
Để một ngày anh sẽ thấy quê hương
Trên dương thế lạc loài không tổ quốc
Thì cần chi địa ngục với thiên đường
Mai anh chết em cũng đừng thương tiếc
Vì trần gian anh tủi nhục lâu rồi
Tên lãng tử một đời không sự nghiệp
Sống một ngày chỉ làm khổ em thôi
Mai anh chết xin em đừng than khóc
Nước mắt buồn sẽ nhạt phấn phai son
Môi sẽ lạnh vì hơi vào trong tóc
Bờ mi đen nét kẻ sẽ không còn
Mai anh chết xin em đừng hương khói
Hồn ma anh xiêu lạc bốn phương trời
Sẽ ở lại những nơi nào tăm tối
Những nơi nào không một kẻ rong chơi
Mai anh chết em cũng đừng kể lể
Chuyện đời anh em chẳng biết bao giờ
Anh xin lỗi, anh một người như thế
Một con người không đáng để em mơ.

THƯA MẸ CHÚNG CON ĐI

Thưa Mẹ
Chúng con là người Việt Nam lưu lạc
Ngày ra đi không hẹn buổi quay về
Chẳng phải là sương mù sao khóc lúc đêm khuya
Chẳng phải gió sao đời là giông bão
Chẳng phải mây sao miệt mài trôi nổi
Chẳng phải là rừng sao héo úa mỗi tàn thu.

Mười tám năm
Chúng con sống trong âm thầm và chết giữa hoang vu
Biển cả, rừng sâu, non mờ, núi thẳm
Chúng con đi gót chân mòn vạn dặm
Ngơ ngác nhìn nhân loại, tủi thân nhau.
Mười tám năm trời nuôi lớn một niềm đau
Mang một vết thương vẫn còn đang mưng mủ
Khi ngoảnh mặt trông về chốn cũ
Lòng chưa kịp buồn, nước mắt nhỏ trên tay.

Dải đất Việt Nam
Nằm co ro như một kẻ ăn mày
Đang thoi thóp cuộc đời trên góc phố
Như giọt lệ chảy dài nhưng chưa nhỏ
Như chiếc lưng khòm Mẹ gánh cả trời thương.

Chúng con đã hơn một lần có được quê hương
Bãi mía, hàng tre, bờ dâu, ruộng lúa
Bài ca dao ngọt ngào như giọt sữa
Chảy vào hồn theo tiếng Mẹ à ơi
Những cánh diều xưa dây đứt rớt vào đời
Bay lạc lõng bốn phương trời vô định
Chúng con cũng đã bao lần suy niệm
Bốn ngàn năm lịch sử của ông cha
Thuở Hùng Vương
Đi chân đất dựng sơn hà
Bao nhiêu máu đã âm thầm đổ xuống
Khi Trưng Trắc trầm mình trên sông Hát
Chỉ mong giữ tròn trinh tiết với giang san
Trần Bình Trọng chịu bêu đầu để làm quỉ nước Nam
Cũng chỉ vì tấm lòng tha thiết.

Mẹ ơi, trăng còn có khi tròn, khi khuyết
Nhưng tình yêu quê hương chẳng khuyết bao giờ.

THỨC DẬY ĐI

Mặt trời mới mọc bên kia biển
Hay lửa phương đông báo hiệu mùa
Thức dậy đi em giờ đã điểm
Mẹ khóc lâu rồi em biết chưa?
Thức dậy đi hỡi rừng núi cũ
Nghe tiếng nghìn xưa vọng trở về
Ai đứng trông ai mùa lá đổ
Mà lòng thao thức mấy đêm khuya
Ai khóc đêm nay ngoài ải Bắc
Phải hồn sương phụ ngóng phương xa
Hay tiếng Phi Khanh trào nước mắt
Về đi, lấy máu trả thù cha
Thức dậy đi hồn thiêng sông núi
Gió Nam Quan xô sóng Bạch Đằng
Nửa đêm không bóng người bên suối
Sao tiếng gươm mài vang dưới trăng
Thức dậy đi hỡi lòng vô lượng
Ngại ngùng chi đau khổ điêu linh
Dù cho nước vẫn còn nhơ đục
Nhớ giữ cho nhau một chút tình
Thức dậy đi đồi cao dốc sỏi
Đất đá mòn theo mỗi vết chân
Gã tù lặng đứng nhìn mưa đổ
Đâu biết xuân qua chỉ một lần
Thức dậy đi màu nâu của đất
Màu xanh trong ánh mắt của em
Bao nhiêu năm ngồi nghe nhau khóc
Đã đủ chưa máu chảy ruột mềm
Thức dậy đi từng trang lịch sử
Những chuyện buồn vui lẫn tủi hờn
Như mắt mẹ nghìn đêm không ngủ
Thương đám con khờ chưa lớn khôn

TÔI KHÓC CHO ĐỜI AI KHÓC TÔI

Nhiều lần tôi tự hỏi lấy tôi
Ðã được gì chăng nửa cuộc đời
Cúi xuống phận hèn hơn cỏ mục
Ngước nhìn hổ thẹn với mây trôi

Sao tôi không chết ngoài biển khơi
Ðể mộng tàn theo một kiếp người
Sống chỉ nhọc nhằn cơm áo nợ
Ðêm vùi yến tiệc sáng vui chơi

Bao lần tôi thức trắng đêm thâu
Nhớ lại thằng tôi của thuở nào
Những tưởng qua đây vầy lại cuộc
Dẫu thành hay bại có sao đâu

Bạn bè dăm đứa lúc ra đi
Ðã dặn dò nhau những chuyện gì
"Sang đấy chớ học đòi danh vọng
Thu Bồn vẫn đợi dấu chân mi "
Mang trời tâm sự bước lên xe
Mang cả niềm tin lẫn hẹn thề
Mười năm bến cũ thuyền ai đợi
Tôi vẫn lạc loài trong bến mê
Quê hương ngàn dặm bỏ sau lưng
Tôi, gã lưu dân lạc giữa rừng
Ngơ ngác trông về mây cố quận
Làm người khách lạ giữa đêm Xuân

Mười một năm trời mây vẫn trôi
Mộng đã vàng hoe ở cuối trời
Máu theo hơi rượu nhòa trong lệ
Tôi khóc cho đời, ai khóc tôi?
 

TÔI SẼ VỀ

Tôi sẽ về với căn nhà nhỏ năm xưa
Nơi tôi lớn trong ngày mưa tháng nắng
Nơi tôi uống nỗi nhọc nhằn cay đắng
Nơi tôi ngồi nhớ mẹ lúc đêm khuya
Tôi sẽ về dù núi cách sông chia
Dù tay trắng như ngày tôi mới đến
Chiếc ghe nhỏ mười lăm năm xa bến
Vẫn mơ về chân cầu cũ thân yêu.

Tôi trở về như máu trở về tim
Tim tôi đấy, bầm đen màu thống khổ
Tôi sẽ về dù đi trong dông bão
Dù nợ đời còn buộc lấy chân tôi
Xin trả cho ai những thương xót ngậm ngùi
Trả lại nhân gian những lạnh lùng khinh rẻ.

Tôi sẽ về trong âm thầm lặng lẽ
Vẫn chiếc aó bạc màu như thuở bước qua sông
Vẫn một quê hương tôi ôm ấp trong lòng
Lòng tôi đấy đã vơi nhiều oán trách
Dù cát bụi thời gian dày trên mái tóc
Tôi vẫn về tìm lại tuổi thơ tôi
Gốc dừa xưa, cây đa cũ đâu rồi
Xin cố đứng nghe người đi kể lể
Chuyện đời tôi bao nhiêu năm dâu bể
Nước Thu Bồn không chở hết đau thương.

Tôi sẽ về sống chết với quê hương
Trong hầm hố chưa tan mùi súng đạn
Ai đã cướp mất của đời tôi những ước mơ, hy vọng
Ðã gài chông trên luống tuổi thơ vàng
Ai đã biến núi sông nầy thành một bãi tha hoang
Tiếng rên siết trong đêm đã át đi giọng hò câu hát.

Hãy trả lại màu xanh cho núi rừng bát ngát
Trả lại niềm vui cho ánh mắt mẹ hiền
Hãy trả lại cha già giấc ngủ bình yên
Trả lại anh nước trên đồng cấy mạ
Trả cho chị nắng trưa hồng đôi má
Trả câu thơ tình cho những kẻ đang yêu
Hãy trả lại cho Việt Nam một đất nước yêu kiều
Trả lại cho đồng bào tôi bốn ngàn năm lịch sử.

Hỡi ai đó còn mang lòng thú dữ
Hai bàn tay nhuộm đỏ máu anh em
Hãy ngưng đi những lọc lừa, đổi họ, thay tên
Lớp phấn son chẳng thể làm một đào già trẻ lại
Hãy ngừng tay, hỡi hận thù vọng ngoại
Cho dân tộc này được lớn giữa yêu thương.

Tôi sẽ về để sống với quê hương
Mai tôi chết xin làm phân nuôi đất.

TÔI VẪN ĐỢI

Tôi vẫn đợi từ cõi lòng sâu thẳm
Tiếng nhạc vàng ai hát giữa đêm thanh
Vang trong gió bài tình ca diễm tuyệt
Của đời tôi thuở ấy một màu xanh

Tôi vẫn đợi trên lối mòn dĩ vãng
Nghe rộn ràng đâu đó tiếng chân quen
Chiều tan học em về rung áo lụa
Là tình tôi sóng dậy cả trăm miền

Tôi vẫn đợi một mùa xuân tươi thắm
Một mùa xuân vang tiếng trống Hạ Hồi
Khi Nguyễn Huệ mang đại binh ra Bắc
Có nghe lòng ngây ngất tiếng thơ rơi

Tôi vẫn đợi những oan hồn vất vưởng
Không chùa hoang miếu cũ để nương thân
Ai đã chết cho bao người được sống
Cho bờ tre muôn thuở vẫn còn xanh

Tôi vẫn đợi bên giòng sông lịch sử
Một bầy chim lưu lạc bốn phương trời
Bỗng một sớm về đây gom góp lửa
 

TÔI VẪN NỢ EM MỘT LỜI XIN LỖI

Tôi vẫn nợ em một lời xin lỗi
Dấu trong lòng từ buổi bước lên xe
Thơ tôi viết bao lần không dám gởi
Chuyện tình buồn năm tháng lớn khôn theo

Em tội nghiệp như cành me trụi lá
Hạt sương khuya nuôi ngọn cỏ sân trường
Đêm tháng sáu, mưa có làm em nhớ
Đêm mưa nào, tôi bỏ trốn quê hương

Em ở lại sắc hương tàn phấn rũ
Thời xuân xanh qua rất đổi vô tình
Em có khóc khi mỗi mùa thu tới
Lá thu vàng rơi xuống tuổi điêu linh

Giờ tạm biệt tôi ngại ngùng không nói
Không dám nhìn đôi mắt nhỏ thơ ngây
Em đâu biết giữa cuộc đời giông tố
Tôi chỉ là một chiếc lá khô bay

Đau nhức chảy theo dòng thơ tôi viết
Thu Bồn ơi, trăng nước có còn chăng
Tôi lận đận sớm chiều lo cơm áo
Ngoảnh mặt nhìn bến cũ gió mưa giăng

Tôi vẫn nợ em một lời xin lỗi
Nợ quê hương một chỗ đất chôn nhau
Nợ cha mẹ nỗi nhọc nhằn khuya sớm
Tôi nợ tôi mộng ước thuở ban đầu.

TRĂN TRỐI

Nếu mai mốt Ba có về thăm lại
Con chỉ dùm căn láng nhỏ bên sông
Nơi Mẹ sống trong chuỗi ngày hiu quạnh
Nặng oằn vai một nỗi nhớ thương chồng

Nếu mai mốt Ba có về thăm lại
Con chỉ dùm chiếc ghe nhỏ đang neo
Ðời Mẹ đó, kiếp con cò lận đận
Sớm đầu non đêm cuối bể, thân nghèo

Nếu mai mốt Ba có về thăm lại
Con trao dùm chiếc nhẫn cưới cho Ba
Mẹ vẫn giữ chắt chiu từng kỷ niệm
Trăng vẫn tròn như dạo mới chia xa

Nếu mai mốt Ba có về thăm lại
Con nhắc chừng Ba dựng bức tường nghiêng
Nhà không vách nên bốn mùa mưa tạt
Thiếu tay Ba đông cũng lạnh hơn nhiều

Nếu mai mốt Ba có về thăm lại
Con chỉ dùm tảng đá nhỏ trong sân
Nơi Mẹ đứng mỗi chiều thu lá rụng
Mắt trông chờ một bóng dáng quen thân

Nếu mai mốt Ba có về thăm lại
Con trao dùm chiếc áo dở dang thêu
Tay Mẹ yếu nên đường kim chỉ vụng
Con chim gầy đậu dưới gốc cây xiêu

Nếu mai mốt Ba có về thăm lại
Con trao dùm mái tóc thuở thanh xuân
Thời con gái Mẹ trăm điều bất hạnh
Vết tủi buồn ngang dọc kín trên lưng

Nếu mai mốt Ba có về thăm lại
Con chỉ dùm chăn chiếu phủ giường tre
Mẹ ôm ấp chút hơi tàn quen thuộc
Của người đi biền biệt đã quên về

Nếu mai mốt Ba có về thăm lại
Con chỉ dùm ngôi mộ giữa quê hương
Nơi Mẹ chết trong mỏi mòn tuyệt vọng
Cánh cửa đời khép lại với đau thương

Nếu mai mốt Ba có về thăm lại
Con đừng buồn và trách móc chi nhau
Lòng của Mẹ, một tấm lòng đại lượng
Vẫn nghìn năm son sắt chẳng phai màu.

TRÊN CON ĐƯỜNG THẾ HỆ

Anh vẫn nhớ những con đường quê cũ
Cong theo chiều của tổ quốc yêu thương
Nghìn sao lạ sáng soi bờ liễu rũ
Thời hoa niên theo giấc mộng vô thường

Còn ở đó một quê nghèo nắng bỏng
Vết chân mòn trên những cánh đồng khô

Chiều viễn xứ anh ngồi nghe tiếng sóng
Đời mười năm chưa hết nợ giang hồ

Anh muốn hát bài ngợi ca đất nước
Sao ý tình như lạc chốn xa khơi
Đôi tay nhỏ, một tâm hồn tập bước
Làm sao anh ôm hết mộng trên đời

Thơ anh đấy vẫn sẽ buồn như thế
Vẫn một màu sương khói giữa chiều lam
Thơ anh viết cho cuộc đời dâu bể
Cho niềm đau chất chứa ở trong lòng

Anh mơ viết ngàn lời thơ tuyệt đẹp
Cho bạn bè cho tổ quốc Việt Nam
Gởi qua đấy một tấm lòng sắt thép
Trong như gương và thắm tựa hoa hồng

Anh đã nguyện đi trên đường thế hệ
Sẽ không buồn vì có các em theo
Đi đi nhé chẳng bao giờ quá trễ
Để muôn đời lịch sử tiếng thông reo.

TỪ MỘT CHIẾC CẦU

Anh sinh ra tận dưới gầm cầu
Mùa nước cạn cát bùn đen thấy đáy
Tôi sinh ra bên lũy tre già nắng cháy
Thuở vào đời không tấm tã che thân

Tuổi thơ anh nghèo, tôi chẳng khác chi anh
Anh ngửi mùi rong rêu, tôi nếm mùi lá mục
Số phận của tôi, phải trải qua một thời khổ nhục
Như số phận của anh, con cá đỏ kia không chốn quay đầu

Anh mang súng lên vai, từ giã chân cầu
Tôi cũng ra đi mang theo chồng sách vở
Tuổi tác khác nhau nhưng chung niềm trăn trở
Cùng khóc một quê hương khỏi lửa ngút ngàn

Lâu lắm rồi anh chưa thắp một nén nhang
Mộ mẹ anh chắc cỏ cao theo từng nỗi nhớ
Mộ mẹ tôi chắc đã trôi theo mùa nước lỡ
Mà đứa con trai trễ hẹn biết bao lần

Tôi và anh bây giờ hai kẻ lưu dân
Kiếp du mục trong biển đời tang tóc
Cất tiếng cười để quên mình phải khóc
Để âm thầm che dấu nỗi đau riêng.

TỤC DU

Ðời ta cắn cỏ trăm đường
Khai sinh kết nghĩa với phường tục du
Lá buồn từ độ sang thu
Ta buồn từ độ sương mù mới sa
Lang thang trong buổi chiều tà
Tìm trăng trăng khuyết tìm hoa hoa tàn
Từ ta tan giấc mộng vàng
Quê hương nghìn dặm ngỡ ngàng bước chân
Hỏi đời ai kẻ tri âm
Về cho ta gởi tấm lòng viễn phương
Hồn ta là những con đường
Mà ai qua đó còn vương phấn hồng
Hồn ta là một giòng sông
Chở bao nhiêu nước về lòng biển sâu
Hồn ta là một nhịp cầu
Mà ai qua đó để sầu lại đây
Hồn ta là những cành cây
Ai về ngủ đậu chờ ngày mưa qua
Hương tàn phấn đã bay xa
Thôi về mộng với màu hoa năm nào.

VẪN ĐỨNG LÊN CƯỜI VỚI THẾ NHÂN

Ta vẫn đi trên quãng đường dài
Âm thầm, không một dấu chân ai
Ta đi như thế từ lâu lắm
Thuở tóc chưa vàng, mộng chửa phai

Bốn mươi năm ngó lại đời mình
Khóc nhiều cho vận nước điêu linh
Quê hương ngàn dặm trời mây trắng
Bóng mẹ chìm trong mỗi hướng nhìn

Mẹ trách ta sao lỡ hẹn thề
Mỗi mùa lá rụng lắng tai nghe
Cây đa già đứng bên đường vắng
Chiếc lá vàng bay chẳng trở về

Em trách ta xuống phố quên làng
Bao lần én lượn, bướm bay ngang
Em ơi con bướm vườn Xuân ấy
Chẳng thể tìm nhau, chỉ ngỡ ngàng

Bạn trách ta toan tính lọc lừa
Trăm lần ta chẳng thiết hơn thua
Ðời ta xiêu lạc từ thơ ấu
Coi chuyện ơn thù như nắng mưa

Ta vẫn đi trên quãng đường trần
Thương từng hạt bụi vướng đôi chân
Ðời xô ta gục, buồn, không trách
Vẫn đứng lên, cười với thế nhân.

VỀ THĂM LỊCH SỬ

Anh sẽ đưa em về thăm Hà Nội
Cả đời anh chưa được một lần qua
Mộng Hồ Gươm vằng vặc bóng trăng tà
Sâu thăm thẳm như lòng anh nhớ nước

Hỡi chiếc cọc Bạch Đằng Giang thuở trước
Hãy chờ tôi đừng vội cuốn ra khơi
Những rong rêu thành quách của muôn đời
Xin cố đứng dù trời đang nổi gió

Ta sẽ tới thăm khu Trường Giảng Võ
Tìm chiếc nỏ thần lưu lạc của Thục Vương
Đâu Mỵ Châu lông ngỗng trắng ven đường
Đâu Trọng Thủy tìm người thương muôn dặm

Ta sẽ ghé bến Bình Than một bận
Nơi ngày xưa ai bóp nát quả cam vàng
Trần Khánh Dư xuôi ngược chiếc thuyền than
Trần Thủ Độ đầu chưa rơi xuống đất

Em sẽ nhớ bao nhiêu người đã khuất
Nhớ Chương Dương mơ Vạn Kiếp Thiên Trường
Có phải nơi nầy Trần Bình Trọng đầu rơi
Thà làm quỉ hơn làm vương đất bắc

Ta sẽ đợi bên bờ sông Thiên Mạc
Nhìn xa xa lửa dậy đất Thăng Long
Hưng Đạo Vương vung kiếm chỉ vào sông:
"Dẫu thịt nát thây phơi ngoài nội cỏ"

Em sẽ thấy gò Đống Đa còn đó
Nấm mồ hoang của hàng vạn quân Thanh
Vua Quang Trung oai dũng tiến vào thành
Chiếc áo ngự còn vương mùi khói súng

Ta sẽ đến Lam Sơn tìm dấu chứng
Nơi ngày xưa Nguyễn Trãi viết Bình Ngô
Rừng Chí Linh ai giả mặc long bào
Để được chết thay vua và thay nước

Anh sẽ đưa em đi dọc bờ sông Hát
Nơi nào đây Trưng Trắc đã trầm thân
Vẫn thấy lòng đau dù đã mấy nghìn năm
Vẫn tha thiết như nhớ người chị cả

Anh sẽ đưa em về qua Hưng Hóa
Ghé Phong Châu quỳ trước điện Vua Hùng
Dẫu lạc loài nơi cuối bể đầu non
Hồn con vẫn là hồn muôn năm cũ

Mỗi chiếc lá như còn nghe hơi thở
Mỗi cành cây như có một linh hồn
Ta sẽ về sống lại một lần thôi
Em sẽ khóc như chưa hề được khóc

Ta sẽ viếng đường Cổ Ngư bóng mát
Những chuyện tình đẹp nhất khởi từ đây
Nắng dịu dàng soi mặt nước Hồ Tây
Xin một chút hong khô màu mắt biếc

Ôi Lịch sử, một vầng trăng diễm tuyệt
Sáng trong anh nét đẹp của muôn đời

VĨNH BIÊT EM, THU CÚC

(Gửi hương hồn em Hoàng Thị Thu Cúc
Trại Sikew, Thái Lan)

Con chim nhỏ chiều nay không hát nữa
Trại Cấm buồn tia nắng cũng vàng hơn
Ðôi mắt khép cuộc đời em đóng cửa
Ðường về Nam phảng phất một linh hồn

Em trở lại bóng ma từ viễn xứ
Cổng trường xưa nghe đá rỉ mồ hôi
Như nước mắt đong đầy trong quá khứ
Bướm hoa ơi, vườn mộng cũ đâu rồi?

Khi treo cổ bằng sợi dây oan nghiệt
Em nghĩ gì về đất nước mai sau
Chúng ta có quá nhiều điều thua thiệt
Trách chi em ước vọng đã phai màu

Hai chữ tự do treo trên thánh giá
Tiếng kinh cầu không đủ sáng vô minh
Em run sợ nhìn loài người giương ná
Con chim non trúng đạn chết vô tình

Một chiếc lá vừa rơi trên nấm mộ
Thu đã về rồi đó phải không em
Anh chợt thấy bàng hoàng trong tuổi dại
Một tình thương tha thiết sẽ không quên

Chúng ta lớn với trăm điều mất mát
Tuổi thơ qua theo dấu đạn bom cày
Quê hương đó vẫn chìm trong tiếng khóc
Vẫn hận thù chồng chất xuống tương lai

Vĩnh biệt em, người con yêu xứ Huế
Ngủ đi em, đừng oán hận cuộc đời
Anh đứng lặng nghe đau từ tim phế
Xin thơ này lau vết máu em rơi.
 

XUÂN ĐẤT KHÁCH

Ai có về bên kia đất nước
Thở dùm tôi hơi ấm quê hương
Tôi, con én lạc mùa xuân trước
Vẫn khóc âm thầm nơi viễn phương

Vẫn đếm xuân về trên đất khách
Nghe buồn nhỏ giọt xuống vai tôi
Ðèn ai thắp sáng bên kia phố
Nhớ quá, chao ôi, tiếng mẹ cười

Bếp lửa than hồng sao chẳng ấm
Tôi thèm một chiếc bánh chưng xanh
Thèm nghe ai nói lời tha thiết
Một lời chúc tụng bước sang năm

Ai có về bên kia đất nước
Chở dùm tôi nỗi nhớ qua sông
Hỡi em, cô gái mùa xuân trước
Còn đứng hong khô áo lụa hồng

Lòng tôi cũng bạc theo màu áo
Chiếc pháo giao thừa đã tả tơi
Chén rượu mừng xuân tôi chẳng uống
Chỉ uống đêm nay những ngậm ngùi.

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...