Wednesday, November 17, 2021

Đàm Hạnh 7

 
Dấu sầu
đông qua héo nụ xuân thì
dỗi hờn vạt nắng bỏ đi chẳng về
đường chia mấy dặm sơn khê
mây quàng lưng luạ tóc thề xõa vai
mơ tiên bừng giấc sớm mai
lòng xuân trinh bạch trăng cài hư vô
môi son nhạt sắc ơ hờ
giấy thơm nét mực trang thơ tự tình
hồ thu sao rụng lung linh
bờ xa thăm thẳm chứa tinh cầu buồn
nghe như chớp bể mưa nguồn
trong đôi mắt biếc đêm buông sắc màu
dấu sầu gặm nhấm đời nhau
tình sầu thiên cổ tình đau cuối mùa
vui chi con tạo cợt đùa
để cho nhân thế bán mua khóc - cười !
 
Xin hãy cho nhau
xin hãy cho nhau lời yêu thương cuối
như những nụ hôn giây phút tạ từ
ru kỷ niệm trôi về miền quá khứ
chẳng còn giọt đắng đọng lại vành môi
xua gió heo may tan thành mây khói
cho bước em qua đừng buốt vai gầy
một thoáng hương xưa xin người giữ lấy
tình đã bay cao vụt mất tầm tay
thắp nến đêm đông tim người lữ thứ
nước mắt quê hương vẫn chảy âm thầm
như cánh chim xa đi tìm tổ ấm
bảo tuyết tràn về giá rét căm căm
chép áng thơ nghiêng vào trang giấy trắng
nét bút phong sương ghi lại từng lần
hỡi dấu yêu ơi! bao ngày xa vắng
trăng đợi bên thềm vời vợi niềm riêng
đốt cánh thư yêu xoá nhòa nhân ảnh
trả lại cho đời hạt buị phù sinh
vỡ giấc mơ hoa nghe hồn hoang lạnh
khuất nẻo chân trời một kiếp điêu linh
 
Ngủ đi em….
đêm đã khuya sao vẫn còn thao thức
ngủ đi em! đừng trông ngóng làm gì
gió thét gào não ruột cánh chim di
đang co ro giữa trời đông buốt giá
em nghe chăng…nhịp thời gian hối hả
chút nồng nàn nắng hạ đã phôi pha
em trách gì…khi đời nổi phong ba
xin đừng khóc! gió lay cành rụng lá
mưa cuốn trôi nước chảy về biển cả
ngủ đi em! quên giây phút yếu lòng
nắng sẽ về trên đỉnh ngọn sầu đông
đêm đã khuya…em ơi em hãy ngủ!
có lưu luyến những ngày xa xưa cũ
nỗi buồn nào rồi cũng sẽ qua nhanh
giữa đêm đen bầu trời vẫn trong xanh
lau nước mắt em ơi! em hãy ngủ..
 
Qua cơn mơ
em về đi kẻo người chờ
hoàng hôn tắt nắng đôi bờ hoàng hoa
chiều dần trôi – dáng mờ xa
muộn rồi em hỡi tay ngà rét không?
bay lờ lững nạm ráng hồng
tháng giêng cánh én trốn đông tìm bầy
mắt chìm sâu - tận chân mây
em đan bóng tối cho ngày thành đêm
thắp sao khuya gió vén rèm
tịch liêu chỉ thấy bóng em vật vờ
muôn trùng vây – qua cơn mơ
nhấp nhô như sóng tràn bờ mênh mang
em nghe gì chốn mơ màng
đêm xuân gỏ cưả khẽ khàng hương đưa
nụ quỳnh thơm - môi nguời xưa
rót dòng mật ngọt giao muà...thanh tân !
 
Tiếng lòng
nghe như còn chút hương thừa
bao mùa trăng lỡ tình vưà đánh rơi
đường quen bỗng chốc xa vời
cố nhân gặp lại bên đời dửng dưng
người đi nhân ảnh chập chùng
ta về nhặt lại não nùng hoang mơ
màn đêm buông xuống thẫn thờ
cô liêu năm tháng bơ vơ một mình
gió theo lối gió tự tình
mây đành câm nín lặng thinh chốn nào?
sầu đông buốt giá hư hao
chông chênh nổi nhớ hôm nào tiễn đưa
nguyệt cầm văng vẳng đêm mưa
tri âm một thuở sao chưa đáp lời …
tiếng lòng vọng giữa trùng khơi
lẫn vào tiếng sóng chơi vơi ngút ngàn …
 
biệt khúc tiêu tương
ngọt ngào đêm dạ quỳnh hương
vẳng nghe biệt khúc tiêu tương tạ từ
tiễn người về chốn phù hư
trăm năm một giấc thiên thu tình sầu
sông trăng đó duyên ngâu vẫn đợi
sóng vỗ về vời vời ngóng trông
dập dềnh con nước bạc lòng
thuyền xa bến đỗ người mong kẻ chờ
tàn canh trắng mộng bơ vơ
niềm riêng thao thức hoang mơ chập chùng
thương đôi lứa nghìn trùng cách trở
kỷ niệm nào một thuở còn đây
tìm men rượu nhạt quên say
dư hương ngày cũ còn đầy mắt môi
thuyền thơ nhẹ lướt dòng trôi
chở trăng hẹn ước lên đồi phù vân
đàn buông lỗi nhịp tơ ngân
tìm đâu bóng dáng cố nhân ngày nào
tình xưa nay đã xanh xao
giọt hờn giọt tủi hoen trào ướt mi
 
Lối vào mộng xưa...
mưa rơi ướt nhánh sầu đông
để con chim hạc chiụ giông bão đời
trăng lồng ánh nguyệt xẻ đôi
nửa soi thềm vắng nửa ngồi mái hiên
phù dung khai nụ bên triền
lãng du lạc bước mơ tiên hồng trần
thiên thu chạm bóng phù vân
dùng dằng hoá kiếp một lần bướm hoa
quỳnh hương về gọi đêm qua
trăm con hạc trắng la đà bay sang
vén sương tìm chút nắng vàng
bình minh lấp ló khẻ khàng bên song
gió đem tóc rối ra hong
gặp người giặt luạ bên sông năm nào
bàng hoàng chợt tỉnh chiêm bao
đào nguyên ru giấc lối vào mộng xưa!
 
Biển & Trăng
đêm về biển cũng trầm tư
trăng thao thức đợi mỏi nhừ bóng câu
xa xưa từng đã bên nhau
trong veo nổi nhớ một màu sáng soi
đêm nay hai kẻ lạc loài
biển – trăng muôn thuở lẻ loi cuối đời
thì thầm gió gọi tình ơi….
dư âm đọng lại rã rời câu thơ
dập dềnh bọt nước bơ vơ
ai đem trăng thả đường tơ muộn màng
độc hành lữ bước hồn hoang
nghe triều âm vọng sóng tràn bờ tương!
 
Giấc Miên Trường
một phút tình si cũng đậm đà
dặm trương thiên lý áng mây qua
quan san cách trở lòng lưu luyến
lối nhỏ đường xưa bóng xế tà
dẫu có muộn màng hãy đắm say
trùng khơi dậy sóng - sóng dâng đầy
thuyền trăng cập bến - sông trăng đợi
ru giấc miên trường mộng tối nay
đến cổ lai hy tóc bạc đầu
xuân xanh mười tám vẫn như nhau
nâng niu năm tháng không suy nghĩ
Giữ lấy tin yêu son sắt màu...
 
Tâm sự Quỳnh tương
này mắt này môi nguyện hiến dâng
linh hồn em nữa trắng trong ngần
như sương tinh khiết ngày nắng mới
như nụ quỳnh hương toả những lần
em sẽ vì anh dệt mộng lành
niềm tin hy vọng ước mơ xanh
cho hoa tươi đẹp vườn tình ái
kết trái tinh khôi lá thắm cành
tự thuở hồng hoang cõi tạm này
xoay vần con tạo khéo là hay
kỳ quan hiện hữu trong trời đất
nhật nguyệt an bài đã đắp xây
giữ lại trong nhau chỉ một màu
linh hồn tượng đá nhuốm thương đau
phù sinh cát bụi xin giũ sạch
chớ để tình ta vướng giọt sầu
 
Nước mắt trang đài
hỡi dấu yêu ơi xin trở về
bên nhau cho trọn kiếp đam mê
đừng xa em nữa - đừng anh nhé
tuyết phủ chiều đông dạ não nề
trăng dỗi đêm nay gió cũng hờn
trăng buồn trăng tủi giọt cô đơn
sao khuê lấp lánh viền mi tím
nước mắt trang đài cứ mãi tuôn
lối cũ đường xưa nhạt bóng mây
mưa trên rừng tóc ướt vai gầy
chao ôi! em lạnh - hồn em lạnh ...
môi ấm tìm đâu? nhớ vòng tay...
một phút lỡ lầm ta mất nhau
từ trong cổ tích đã thương đau
nghìn thu - dẫu có nghìn thu nữa
nguyện ước trăm năm đến bạc đầu!
 
Phù du
Có phải là em tự kiếp nào
hồng hoang nguyên thủy giấc chiêm bao
kinh thành hoang phế từ thuở trước
em trở về đây mộng ước trao
Nắng rót mật ong nâng gót hài
nụ hoa hàm tiếu buổi sơ khai
hàng mi trinh nữ còn thao thức
sương đọng trên cành tắm nắng mai
Suối tóc như mây uốn lượn mềm
sao trời biếng biếc ánh sao đêm
tên em ta gọi quỳnh hương hỡi
tiếng gió thì thầm lẫn tiếng đêm
Áo luạ phù hoa vạt áo sầu
đêm còn vương vấn đã xa nhau
chân mây khuất dấu hoàng lâu hạc
chết cả hồn xuân dạ rối nhàu
Tình lỡ phù du bạc giấc nồng
trở về cát buị với hư không
phong trần đếm bước chân hoang dại
chốn cũ tìm đâu khúc nhạc lòng
 
Nụ sầu...
đêm huyền ảo lắng nghe lòng trăn trở
biết giờ này ai còn nhớ ai không?
ánh sao rơi bàng bạc giữa mênh mông
bao kỷ niệm đang chất chồng tâm sự
chèo nhẹ mái thuyền xuôi dòng quá khứ
nghe xuyến xao… sao cứ mãi mong chờ
gió thì thầm ru khúc nhạc tình thơ
mắt trong mắt lạc hồn mơ thăm thẳm
trăng lộng ngọc môi nhớ môi say đắm
tay ấm nồng tìm nắm một bàn tay
ta trao nhau thệ ước phút giây này
tim lỗi nhịp ngất ngây dìu cõi mộng…
bờ lặng lẽ nhìn trùng khơi dậy sóng
chợt bàng hoàng tìm đâu bóng người xưa
mây ngừng trôi thả giọt nhớ đong đưa....
mi hờ khép, nụ sầu vừa lắng đọng.
 
Nhóm lửa tình
em vẫn nhớ hoài bao phút giây
thuyền thơ cập bến ngắm mây bay
sông trăng huyền dịu đêm thơ mộng
ta đã bên nhau hạnh phúc đầy
góp nhặt thời gian nhóm lửa tình
quên đời gian dối với điêu linh
chỉ cần được sống như ta đã
đổi cả thiên thu lấy bóng hình
lấp huyệt chôn sâu cuộc tình này
môi em người hãy chuốc cho say
thịt da ngan ngát hương quỳnh dậy
tìm chút thanh tân nhớ những ngày...
em biết rồi đây cũng phải xa
phù mây che khuất ánh dương tà
thuyền về bến cũ xôn xao sóng
bỏ lại mình em - mắt nhạt nhoà...
 
Trăng Lạnh
Vén mây thắp ánh sao trời
lật trang tình sử tìm lời thơ xưa
bâng khuâng nỗi nhớ như vừa
gặp người năm cũ chiều mưa ướt lòng
hồng nhan một kiếp long đong
ba sinh hương lửa mặn nồng nhạt phai
nằm đêm thao thức canh dài
tay ôm trăng lạnh lạc loài hoang mang
hoàng lâu mơ giấc hạc vàng
bụi thời gian xoá những tàn tích yêu
bên nhau hạnh ngộ sớm chiều
thuyền trăng lại cập bến Tiêu tương đầu
đông về rót lạnh mùa ngâu
người chưa kịp ủ giọt sầu lên men
tìm trong cõi tạm bình yên
thuyền thơ dong ruổi về miền lãng du
 
Biết đến bao giờ.......
Cánh gió hỡi… mây ngàn trôi mấy nẻo
Có ghé về thăm lại chốn quê xưa
Bao nhiêu năm mà cứ ngỡ như vưà
Đường thiên lý mấy muà ta đếm bước
Khung trời mộng bao dấu yêu ngày trước
Hết thật rồi chẳng thể được như mơ
Khăn san bay hờ hững tưạ khăn sô
Đêm hạ trắng mịt mờ trong nước mắt
Cầu gãy nhịp trăng võ vàng hiu hắt
Chim lạc đàn xao xác vọng thương đau
Cố hương ơi … sao tăm tối một màu?
Xương và máu đến khi nào thôi chảy?
 
Ký ức mù lòa
vũ trụ bao la với giòng trôi hối hả
ta đi qua đời nhau như thuyền về biển cả
tìm lại con sóng nhỏ thương yêu
mình lạc mất nhau trong khu rừng chiều
khi anh tìm hái cánh hoa ban cài lên mái tóc người thương.
như chuyện cổ tích em là cô công chuá nhỏ
mong được gặp hoàng tử cuả lòng mình
nắm tay nhau đi dạo khắp trần gian
rồi một ngày...bỗng hoang mang
khi ước mơ không trở thành hiện thực
khoé lệ tràn cho tim em thao thức
buổi đông về gía buốt lạnh heo may
trong cơn mê em khao khát đến cháy bỏng một vòng tay
ru em ngủ cho đêm thành huyền thoại
môi kề môi tìm nụ hôn thơ dại
ta trao nhau những giây phút diệu kỳ
dấu yêu đầu còn đọng lại trên viền mi
là những giọt nước mắt cuả đêm dài khắc khoải
đêm cô đơn trong vũng sầu tê tái
em lại đi tìm anh trong ký ức mù loà..
 
Vầng trăng hẹn ước
em nhớ mãi vầng trăng xưa huyền thoại
sáng lung linh đủ cung bậc sắc màu
dẫu vui buồn hạnh phúc lẫn thương đau
vẫn quấn quít bên nhau trong mọi lúc
muà trăng cũ chìm sâu vào ký ức
người ra đi biền biệt tận phương nào
cánh phượng hồng ép trang sách gởi trao
dòng lưu bút nhạt nhòa màu mực tím
hồn giấy trắng theo tim yêu ngất lịm
lá thư tình một thủa vẫn còn đây
mắt môi nào vừa chạm nét thơ ngây
chiều thu đổ lá vàng bay muôn lối…
Tình đã chết! vào một chiều thu cuối
trăng nửa vầng hiu hắt chít khăn tang
đêm cô đơn sao rơi rụng trên ngàn
đêm khắc khoải chờ vầng trăng hẹn ước!
 
Tình xưa
Kìa bến cũ tình xưa dang dở
thuyền ơi thuyền xin trở lại đây
tâm tình nhi nữ vơi đầy
người ơi có nhớ nơi này hôm nao
đàn trỗi khúc Ly tao tiễn biệt
phím tơ chùng tha thiết gọi tên
vai gầy vóc hạc thuyền quyên
bờ xa sóng vỗ trong mênh mang chiều
thoảng trong gió tiếng tiêu đơn lẻ
trăng xuyên mành như vẽ nét môi
buồn dâng khắc khoải chơi vơi
chùm thương sợi tủi chia đôi giọt sầu
ngoài quan ải bóng câu cánh nhạn
chốn biên thuỳ làm bạn gió sương
quan san chia cách đôi đường
khuê phòng mòn mỏi vấn vương nhớ người
 
Bờ An Nhiên
ta về dạo cảnh thần tiên
quên mùi tục lụy ưu phiền đã qua
túi thơ bầu rượu ngân nga
thuyền trăng lướt sóng lánh xa hồng trần
đời là huyễn mộng phù vân
mới vừa sum hợp đã gần chia ly
đường trần đâu có vui gì
chỉ là cõi tạm – thiên di về miền…
đồng xanh bát ngát uyên nguyên
suối reo phím nhạc chim chuyền lời ca
mượn mây mắc võng làm nhà
tắm sương nguyệt bạch gối tà cảo thơm
đêm đêm dưới ánh sao hôm
chong đèn thi phú sắt son hẹn thề
hoa tiên tạc bút thơ đề:
"thiên thu vĩnh kết đi về có nhau"
 
Giấc Mơ Qua
Em đã mơ
một giấc mơ chẳng bao giờ có thật
ta bên nhau dưới nắng nhạt với sắc thu vàng
mặc kệ loài người trong thế giới hổn mang
mình vẫn hồn nhiên như hai đưá trẻ
Em sẽ là cô bé
ngồi lắng nghe bao điều anh chia sẻ với cảm thông
về tình yêu về cuộc sống khắc khoải hoài mong
cho vơi đi những nhọc nhằn gian khó
và cười vang khi nghe anh nói
em là bà Chuá của lòng anh trong cõi thi ca ...
Vậy mà em phải đi xa...
chén rượu hoàng hoa đã trở thành men rượu nhạt
lối cỏ hồng dấu chân ai dẫm nát...
em trở thành con người bội bạc không giữ được tình yêu
Thiên đường xưa bỗng chốc hoá hoang liêu
em van anh...xin đừng tự trách
máu vẫn chảy luân lưu trong từng huyết mạch… tế bào
như tim em vẫn nhớ giấc mộng hái trăng sao
em là Nữ hoàng để anh cài vương miện...
Đời muộn phiền
em muốn được chìm vào giấc ngủ cô miên
để không còn xa cách
ta lại bên nhau như vầng trăng hẹn ước...
chẳng phải chia ly!
Em xin anh hãy về đi!
đừng trăn trở bởi kiếp tằm rút ruột nhả tơ
mà hãy dệt cho đời những áng thơ tình si dại
nếu một ngày em không còn trở lại
anh vẫn là anh như buổi hôm nào
Cánh cửa cuộc đời rộng lớn biết bao
em như chú chim non với tầm nhìn hạn hẹp…ngu ngơ
nên xin anh đừng tôn thờ em là thánh nữ
vì có những điều vượt quá tầm tay em không thể nào nắm giữ...
Trãi lòng mình... Em tạ lỗi cùng anh!
Xa rồi ước mộng ngày xanh
chao ôi! em đã mất anh thật rồi …
vén mây thắp ánh sao trời
soi đường chỉ lối tìm người trong mơ.
 
Mộng Thường
Hãy giữ bền lâu giấc mộng thường
thu tàn đông đến trọn yêu thương
xuân thay áo mới bừng nắng ấm
quấn quít tay đan dạo phố phường
cứ mặc dòng đời lặng lẽ trôi
tri âm hà cớ dễ phai phôi
cho tình son sắt thêm lưu dấu
tri kỷ hồng nhan đẹp để đời
Còn được tương giao giây phút này
quan hà vạn dặm chập chùng vây
quan san cách trở lòng luôn nhớ
tình vẫn một màu chẳng đổi thay
nếu lỡ mai này lạc mất nhau
người ơi mắt biếc sẽ hoen sầu
đường về cố quận xa vời vợi
chớ để trăng xưa phải úa màu
 
Xin dừng chân bến cũ
thuyền xa bến con sông buồn thinh lặng
người xa người mang nặng mối tình câm
trăng đêm nay trăng rưng rức khóc thầm
môi mặn đắng chợt nghe lòng hoang dại
khơi tàn tích dấu yêu nào sót lại
mà trong em sao cứ mãi cô đơn
tự nhủ thầm chẳng đòi hỏi gì hơn
được bên nhau mong hãy là tri kỷ
đời thi sĩ âu cũng là nghiệp dĩ
nợ tơ tằm đâu chỉ trót đa mang
đam mê rồi để lưu luyến bẽ làng
từng tha thiết lạnh lùng và hy vọng
men rượu nhạt đưa hồn tìm giấc mộng
trôi ngược dòng thấp thoáng bóng tình si
vấn vương chi nước mắt khóc xuân thì
ngăn dòng lệ trong đêm dài thao thức
dẫu vẫn biết tình mình không hiện thực
đóai hoài chi bến tục tưạ phù vân
dấu yêu ơi trăm thương nhớ vạn lần
em vẫn đợi! xin dừng chân bến cũ
 
Xin hãy cho nhau
xin hãy cho nhau lời yêu thương cuối
như những nụ hôn giây phút tạ từ
ru kỷ niệm trôi về miền quá khứ
chẳng còn giọt đắng đọng lại vành môi
xua gió heo may tan thành mây khói
cho bước em qua đừng buốt vai gầy
một thoáng hương xưa xin người giữ lấy
tình đã bay cao vụt mất tầm tay
thắp nến đêm đông tim người lữ thứ
nước mắt quê hương vẫn chảy âm thầm
như cánh chim xa đi tìm tổ ấm
bảo tuyết tràn về giá rét căm căm
chép áng thơ nghiêng vào trang giấy trắng
nét bút phong sương ghi lại từng lần
hỡi dấu yêu ơi! bao ngày xa vắng
trăng đợi bên thềm vời vợi niềm riêng
đốt cánh thư yêu xoá nhòa nhân ảnh
trả lại cho đời hạt buị phù sinh
vỡ giấc mơ hoa nghe hồn hoang lạnh
khuất nẻo chân trời một kiếp điêu linh
 
Chông chênh...
Giọt sầu uống cạn đêm mưa
giọt rơi vỡ vụn thấm vừa đủ đau
ai làm mắt biếc hoen mầu
ai gieo gió để tràn ngâu lạnh về
lạc bầy cánh nhạn tái tê
cô đơn thắp ánh sao khuê tìm đường
uá màu trăng cũ yêu thương
thuyền chông chênh giữa trùng dương bạt ngàn
hương xưa còn có nồng nàn
chở tàn phai cuốn theo làn heo may
vô tình nào có ai hay
để tương tư thảo rụng đầy lối đi
lệ hồng dấu cỏ khép mi
dặm trường thiên lý chim di khóc thầm
mây qua đĩnh núi phù vân
tình như sương khói bao lần hợp tan!
 
Cánh hương nồng
bâng khuâng hoa chớm nở trên tay
tóc xỏa quỳnh khai vẽ nét mày
gói cánh hương nồng ươm tháng Hạ
đêm về ủ mật giấc Thu say
vượt ngàn gió buị chốn quan san
ta lại về đây để gặp nàng
thung lũng hoa mơ giăng mờ ảo
đồi non cỏ biếc trải nắng vàng
thắp đêm tìm lại chút dư hương
thấp thoáng ai về dưới khói sương
trăng bạc đường thơm đưa tiễn lối
vi vu gió dạo khúc nghê thường
mời em uống cạn chén tương giao
vị ngọt năm xưa nhớ thuở nào
mặn đắng giọt cay tràn môi mọng
hồ cầm vắng lặng khúc Ly tao!
 
Một thoáng hương xưa
Bến lưu luyến thuyền ơi trở lại
cánh buồm nâu sao mãi nôn nao
Biển xao xác nhớ cồn cào
bờ xa sóng gọi mộng vào viễn du
vùng hải lý sương mù bóng hạc
đêm chia ly trăng gác nửa vầng
đâu vòng tay ấm ân cần
môi hôn ngày ấy bao lần lệ mưa
sầu cạn chén hương xưa còn đó
mơ dáng hình một thuở còn đây
bàng hoàng nửa tỉnh nửa say
run run vóc hạc vai gầy mỏng manh
lá xào xạc từng canh thao thức
gió vi vu sáo trúc vẳng đưa
ngày vui một thoáng như vừa
thiên thu vẫn đợi người chưa trở về
cung thương lỡ não nề tuế nguyệt
nợ ba sinh đoạn tuyệt tri âm
trên đồi sim tím lạnh căm
người ơi có nhớ trăm năm ước thề
 
Tím nẻo quan hà
tàn canh trắng mộng hoang vu
dây tơ lỗi nhịp thiên thu nghìn trùng
từ khi vỡ giấc mơ chung
hoa ưu tư nở chập chùng đêm đen
trăng non đến hẹn lại lên
sầu đông thao thức gọi tên tìm người
đường thơm khuất dấu hoa rơi
vành khuyên thôi hót bến đời lang thang
trăng vàng ai chít vành tang
mây che hiu hắt trần gian nhuốm màu
võ vàng nỗi nhớ tình ngâu
để cho hai kẻ khóc sầu Tiêu tương
mịt mù bến nước Tầm dương
chiều loang biền biệt đôi đường phôi pha
tạ từ là biết chia xa
sơn khê tím nẻo quan hà từ đây!
 
Úa màu trăng xưa
bẽ bàng chi lắm ...lòng đau!
mưa đêm nhỏ lệ uá màu trăng xưa
pha lê tim vỡ…có vừa…
cho người vui với cợt đùa thế gian
gượng cười trong cõi hổn mang
hồn thơ chảy máu ngập tràn lạnh căm
trăng xưa còn có trăng rằm?
ngu ngơ cứ ngỡ người trăm năm về
lạnh lùng rơi! đêm tái tê…
mình ta với bóng bên lề nhân sinh
lưu ly đáy mắt hoạ hình
dáng hoa tuổi ngọc nguyên trinh…ngày nào
tàn canh giọt đắng xanh xao
đèn khuya hiu hắt sóng trào ướt mi
buông thôi! níu kéo được gì?
cạn duyên hạnh ngộ mong chi bên người!

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...