Saturday, November 20, 2021

Thục Uyên 2: Bình thơ

NGUYÊN BÌNH DÒNG THƠ TÌNH BẤT TẬN

 

Nếu có ai hỏi TU ai làm thơ tình hay và thật nhiều trên FB, TU sẽ trả lời là anh Nguyên Bình. Thật vậy, mỗi ngày anh cho lên một bài thơ và mỗi bài là mỗi bông hoa đẹp, rạng rỡ sắc màu…Anh đã lớn tuổi nhưng lòng anh, thơ anh luôn tươi trẻ, trong trẻo thánh thiện như một trẻ thơ.


Thơ anh trong veo như tiếng hót véo von của chim sơn ca đón chào ngày mới, tình yêu trong thơ anh không biết có ảo tưởng hay không, sao mà đắm say kỳ diệu đến vậy, khiến những ai đã từng yêu, đọc thơ anh cũng muốn một lần nữa được rung động, đắm mình trong tình yêu nồng nàn ấy, những ai chưa từng yêu cũng muốn thử một lần yêu cho biết đời đá vàng...

Thơ tình của anh như hoa thơm trái ngọt chín muồi, đủ sức quyến rũ mê hoặc ong bướm đi về, chao lượn xôn xao.

Đồi thạch thảo đã rưng rưng tím, những cơn gió chướng trở mùa đã thổi qua thảo nguyên bát ngát, lồng lộng giữa ngàn khơi để lại những mơ ước điệp trùng trong những vần thơ.

Và những hẹn hò trong thơ anh chưa từng khép lại bao giờ, mà tung tăng trong cõi mộng, hẹn hò với trăng sao, những tinh tú, những thiên hà xa xôi nhất...

Bài hương ca vô tận tình yêu trong thơ anh chan chứa những sắc màu dễ thương, tinh nghịch, hờn giận, trách móc của lứa đôi...

Thơ anh NB, chưa bao giờ có tuổi nên chẳng bao giờ già. Với bút lực dồi dào, sự tưởng tượng phong phú, sự cảm nhận tinh tế với cái "đẹp" của cuộc sống, của tình yêu, của vạn vật…nguồn thơ anh đang trong dòng chảy sung mãn nhất!

TU xin trân trọng giới thiệu đến tất cả bạn bè yêu thơ những tác phẩm của anh, một người bạn thơ và cũng là người anh mà TU rất quí trọng!


MAU LÊN EM
Mau lên em cùng anh ra giếng ngọc
Vớt mảnh trăng huyền diệu đáy mắt trời
Trăng lạnh quá nên ánh vàng run rẩy
Chờ đôi mình sưởi ấm nửa vành môi.
Mau lên em mình chạy nhanh ra phố
Nắng chưa lên quán vắng còn thưa người
Phin cà phê nhỏ từng lời yêu dấu
Hai đứa mình lặng lẽ ngắm nhau thôi.
 
DUYÊN
Ta lặn lội vào thời gian siêu thực
Bắt gặp em từ tiền kiếp mỉm cười
Tủm tỉm gì mà đôi môi mọng đỏ
Dấu yêu gì mà mắt biếc reo vui
Cõi trần ai chưa một lần giáp mặt.
Sao thấy lòng thân thiết tựa ngàn năm
Bàn tay ngà chưa một lần nắm chặt
Mà sao truyền hơi ấm tận xa xăm.
Đất với trời ngát mùi hương dấu ái
Gió và mây thỏ thẻ bước sóng đôi
Hai tâm linh vờn quanh hoa ánh sáng
Hai mái đầu chụm lại dưới trăng soi.
 
NGÁT HƯƠNG
Ngát hương ơi đêm sâu về trên gối
tím giấc mơ tím ảo mộng hoang đường
ta gom lá từ mùa thu hạnh ngộ
cánh nhung mềm áp ngực để yêu thương
Vờ nhắm mắt dìu em vào đêm trắng
bước sóng đôi trên lối cũ hoa vàng
hương gió lạ hương sao trời diệu vợi
cánh cửa lòng khép mở với ly tan...
Đêm cứ trôi trôi xuôi trong quạnh vắng
em mãi xa xa mãi nét môi gần
sáng mai này em có về trong nắng
hoa tàn rồi thạch thảo có bâng khuâng?
 
GÁNH
Đêm này tôi ngủ mé tây
Chờ trăng đánh thức giấc gầy sao mai
Em thương thì cứ liếc dài
Cho quỳnh hương nụ một bài nguyệt ca...
 
HƯƠNG XUÂN
Niệm Phật lần tràng hạt
Tâm vừa tịnh hương sen
Áo lụa vàng mở cửa
Tịnh thất tràn hương em.
 
CÀ PHÊ SÁNG
Cà phê sáng nay hương nồng quá
Em bỏ bùa mê có phải không
Hay em ép xuân tình trong đó
Thơm ngát trời thơ dậy nhớ mong.
 
CÒN ĐÓ XUÂN XANH
Sợi tóc em từ kiếp trước
Cất trong ngăn kéo đọa đày
Giờ đây vẫn xanh như ngọc
Mượt mà mát dịu bàn tay.
 
RAO BÁN
Thơ này em có mua không
Trăm bài tôi bán hai đồng rẻ thôi
Một đồng lận túi rong chơi
Một đồng dạm hỏi nụ cười hôm qua.
 
TÌNH MỘNG
Tơ nõn phím ngà em nhớ chưa
mùa hoa thạch thảo ngát hương đưa
chợ tình anh hỏi hàng hoa tím
thơm thảo mua về dấu yêu xưa.
 
THƠ MÙ
Tôi mù tôi điếc tôi câm
Mở hai con mắt lâm râm nguyện cầu
Tôi đi trước Em đi sau
đi thăm thẳm gió đi dầu dãi trăng
đi chới với đi ăn năn
đi lăn lóc Đá đi chằng chịt Hoa
Gặp em tôi mở mắt ra
sóng cao như núi núi và biển sâu
Hình như chờ tự nghìn sau
đuôi thời gian đập vào câu tình chờ
Hình như môi lại hững hờ
trầm hương tích tụ bên bờ Vị lai
Thôi đành nhắm mắt sắm vai
câu thơ tuyệt mệnh chia hai phần đều...
Em cầm một nửa về tiêu
mua tiền kiếp lại mà trêu gương đời
Tôi cầm một nửa về phơi
Đến hồi nhật nguyệt vỡ đôi Thì cười...

Và còn rất nhiều bài thơ lãng mạn khác, xin mời các bạn vào trang anh Nguyên Bình để khám phá và thưởng thức dòng thơ trữ tình của anh.

THỤC UYÊN 


SÀI GÒN NHỚ SÀI GÒN QUÊN

 

Sài Gòn từng là thủ đô Miền Nam Việt Nam, một địa danh thân thương gợi nhớ và ám ảnh khôn nguôi trong nỗi niềm của nhiều người Việt xa xứ.

Quê tôi ở tận miền Trung xa lắc xa lơ, lần đầu tiên đặt chân lên đất SG hoa lệ, tôi một đứa bé quê mùa không khỏi ngỡ ngàng, mặc dầu lúc đó SG đã quá xơ xác sau đợt di tản 1975.

SG đã chứng kiến quá nhiều kỷ niệm vui buồn của nhiều mảnh đời và trong đó có tôi.

Mưa hoàng hôn SG với những buổi chiều âm thầm, khi phố xá nhập nhoạng chưa lên đèn, mưa đến rồi đi thật vội vã, thật tầm tã và mang theo những ngọn gió tạt đến rát mặt, luôn ảnh hưởng bởi những cơn bão nhiệt đới rơi rớt đâu đó, đã trút một lượng nước đủ để ngập phố xá, và buồn cũng đủ ngập lòng cho những kẻ rời quê, tha phương cầu thực.

Mưa lạnh lùng rơi rớt những đêm về nghe não nề, mưa kéo dài lê thê những đêm khuya làm ướt mi*

Và những cơn mưa đêm, nghe mưa quất vào khung cửa, mái hiên, nghe mưa cày xới trên những vết thương đã trở thành khuyết tật của một tâm hồn sớm đa đoan, và biết bao nhiêu lần nước mắt ấy đã ướt mi ..

SG chia xẻ với tôi thật nhiều kỷ niệm vui buồn, những đêm thức trắng tranh thủ làm việc để lúc cúp điện được nghỉ ngơi, những ngày lang thang với bạn bè ăn những món ăn vặt trên đường phố. Những nhánh hoa ngọc lan trắng muốt ở sân chùa Vĩnh Nghiêm, mùi hương ấy vẫn thơm ngát mãi mãi trong ký ức dịu êm.

Cha tôi sau 13 năm tù tội, người trở về thật im lặng, răng đã rụng gần hết chỉ còn vài cái nhai thức ăn trệu trạo. Trước khi đi định cư, cha phải nhổ hết để làm răng giả, tôi nhớ cha đau đớn nằm rên hừ hừ dưới cái nắng như thiêu đốt dưới căn nhà mái tole không có la phông ở nhờ một gia đình bác xui gia.

Cái nắng SG năm ấy thật khốc liệt!

SG đã đón nhận, cưu mang tôi và cũng tiễn đưa tôi từ đấy.

Gia đình tôi rời SG, sự âm thầm ra đi của kẻ chiến bại..Chúng tôi ra đi, những thân phận hèn mọn nhỏ bé ấy đã mang nặng trên hai vai cuộc đào thoát lịch sử, là chứng nhân của trang sử VN đẫm nước mắt nhất..

Những ngày đầu ở nước ngoài khi nghe những bài hát về SG nỗi nhớ về nơi ấy thật tê tái.

Sau đó vì vật lộn với mưu sinh, đi học đi làm quá bận rộn, một quãng thời gian tôi gần như quên bặt SG.

Rồi một đêm nằm nghe Khánh Ly hát bài Lời thiên thu gọi ..Về trong phố xưa tôi nằm/ có lần nghe tiếng ru bên vườn/ chợt như xác thân không còn/ và cạnh tôi là đồng vắng/về trên phố cao nguyên ngồi/ tiếng gà trưa gáy khan trên đồi... một sự nhớ nhung dồn nén từ lâu đã bùng nổ thôi thúc cho một cuộc trở về.

Tôi sắp xếp cuộc trở về sau 17 năm đằng đẵng, dài hơn thời gian nàng Kiều lưu lạc, 17 năm đủ để ươm mầm cho một thế hệ mới, tạo nền tảng cho một tương lai, nhưng vẫn không đủ để phôi phai nơi chốn ấy, nơi mà tâm thức chúng ta luôn thai nghén cho một cuộc trở về..

Chuyến bay đó mang nhiều mảnh đời của người tỵ nạn VN về SG. Khi cô tiếp viên hàng không thông báo máy bay đã vào không phận VN, cả nhóm người Việt chợt bật dậy, mọi người lo sửa soạn tóc tai, áo quần, trang điểm nhìn cho đỡ đỡ một chút sau chuyến bay dài mệt mỏi. Vài người thay áo dài VN, một bà mẹ Huế được con gái choàng cho cái áo dài nhung đỏ. Về quê mà, có đói có rách ở đâu về quê cũng phải đàng hoàng chỉn chu một chút, đó là cái văn hóa ngàn đời của người Việt mình. Bà cụ bật khóc nức nở mếu máo nói tui đâu có muốn đi đâu, tui đâu có muốn bỏ quê hương bỏ mồ mả ông bà tổ tiên, con tui nó bắt tui phải đi, nó bồng tui lên xe..cụ vừa khóc vừa phân trần..Tiếng khóc của cụ như châm ngòi cho một đợt sóng ngầm ấp ủ từ lâu nay vỡ òa, tất cả đều khóc, khóc mùi mẫn, khóc thỏa thuê.. Lâu lắm rồi những ẩn ức đã có dịp phỏng thích ra ngoài..Đó là chuyển bay duy nhất trong cuộc đời tôi với những cảm xúc mãnh liệt nhất, sau này tôi đi về thường xuyên hơn, chỉ cảm thấy có chút nôn nao và cảm xúc đã ổn định.

Hôm nay thấy dòng người vượt thoát SG về quê lánh nạn, chợt thấy thân phận mình thấp thoáng trong dòng người đáng thương đó ..

Rồi SG sẽ ổn định, mọi người lại từ bỏ quê trở lại SG mưu sinh..

Còn riêng tôi và nhiều người khác, cuộc vượt thoát là sự ra đi vĩnh viễn..

 
Phi cơ lướt bánh trên phi đạo
Nghiến tái tê rách nát mặt đường
Mẹ rưng rưng nhìn con tiễn biệt
Em nhớ rằng em có một quê hương.
 
Thục Uyên.

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...