MÀU
KỶ NIỆM
Gió tháng ba ấm lên từng hơi thở, cơn gió ấm đã thổi hồn qua phố
nhưng chưa đủ làm ngọn cỏ xanh hơn, những đám cỏ vàng thoi thóp sau cơn bão
tuyết đang chờ đợi sự hồi sinh dưới nắng xuân.
Gió mùa xuân êm êm, hiu hiu như đang chuyển sắc thu nhưng khi
nhìn những cánh hoa lê xòe ra trắng muốt bên đường, những con chim nhí nhảnh
rúc rích, chợt nhận ra mùa đã man mác xuân!
Rồi đây sau những trận mưa rào, đám cỏ hoe hoe uá vàng thiếu
chất diệp lục tố sẽ trải dài ngăn ngắt như những lục địa xanh bát ngát. Bãng
lãng màu trời, mây gờn gợn trôi, bầu trời thật thanh bình tịch nhiên như chưa
từng trải qua những cơn giông tố nào, đã qua rồi mùa bão nổi, những cơn gió
chướng trở nên thật dịu dàng, bâng khuâng hơn dưới nắng hanh hanh. Nhành thủy
tiên trắng thanh khiết soi bóng dưới mặt hồ lung linh khêu gợi ký ức đã mù câm
xa vắng như tiền kiếp.
Ký ức mùa xuân quê hương heo hút như đốm lửa thỉnh thoảng lại
cháy lên bập bùng, ngọn lửa âm ỉ ấy vậy mà leo lét cháy suốt một mảnh đời
người!
Ôi màu vàng của hoa thược dược vẫn huy hoàng sắc nhớ, nhánh hoa
cải vàng nặng trĩu bông và những cánh bướm dập dờn vẫn chao lượn trong tiềm
thức, bụi hồng vàng của mẹ trồng nở những đóa ngát hương.
Những mùa xuân thơ ấu chạy lúp xúp theo chân chị đến trường, đứa
con gái nhỏ mặc áo đầm trắng mang giày trắng, trước khi đến trường được mẹ
chải đầu kẹp nơ xinh xắn, trên đường đi thả hồn theo những rặng hoa hoàng anh
rực rỡ bên hiên nhà ai, trong trí nhớ bé bỏng đã biết khắc ghi màu kỷ niệm ấy
để suốt đời nhung nhớ.
Cái ngày mà nó chẳng bao giờ ngờ tới số phận đã quăng ném đến
một nơi rất xa, cái ngày mà nó xa rời nơi chốn thân yêu ấy vĩnh viễn..
Ngọn gió xuân thổi qua dòng sông ký ức xao xác và buốt giá đến
sững sờ!
Ôi màu kỷ niệm có phải chăng là màu của những giấc mơ đã tan
tác?
SƠN
NGUYỄN VÀ LỤC BÁT NGHÌN TRÙNG
Để nghe tro bụi bám đầy hoàng hôn
Co ro vết bỏng trong hồn
Thịt da truy vấn cội nguồn nỗi đau
Những câu thơ trên trong LBNT đã gây xúc cảm mãnh liệt đến người
đọc!
Vâng nỗi đau là có thật và con người luôn khổ đau và nhục
nhằn.Thảng hoặc hạnh phúc có thoáng qua và khổ đau thì dằng dặc..
Trừ những ai có phúc phận quá lớn mới có đời sống viên mãn hơn
kẻ khác.Trong tận cùng đau khổ con người sẽ co ro lại trong mặc cảm đau thương
cô độc và vết bỏng trong hồn luôn âm ỉ cháy và bỏng rát!
Và dòng thơ anh như khơi dậy vết thương tưởng đã nằm yên giấc
cùng năm tháng bỗng thức dậy mãnh liệt, và nỗi đau đôi khi cũng tha thiết như
hạnh phúc vậy!
Để nghe trong gió ít nhiều tàn phai
Luồn kim khâu tiếng thở dài
Huyết âm lồng lộng hú ngoài thênh thang.
Ôi thật ám ảnh với tiếng hú huyết lệ trong dòng thơ, tôi chợt nhớ
tiếng hú của những con chó sói vùng Bắc Mỹ, ở một nơi mà tuyết phủ mênh mông,
con sói cô độc với tiếng hú vang vọng rất xa, lồng lộng và thê thiết.Tiếng hú
kêu gọi đồng loại, tiếng hú để xác định sự hiện hữu chính mình, tiếng hú thăm
thẳm của trăm năm cô đơn, và niềm cô đơn của mọi sinh vật trên trái đất này sẽ
tồn tại đến vĩnh hằng, được tác giả lột tả trong cái tàn phai nhất, hoang liêu
nhất của tâm linh con người, một sinh vật rất cần sự chia sớt cảm thông từ đồng
loại.
Dòng thơ quằn quại trong nỗi cô đơn đến tuyệt bích!
Tiếng yêu buốt cả nghìn xưa vọng về
Đẹp vô cùng những câu thơ đem lại sự rung động sâu xa. Có người
mẹ nào mà không chờ con kia chứ? Tiếng yêu ấy mênh mông và bao la suốt cõi đi
về, tan ra trong vô cùng và thấm trong từng thớ thịt xương da!
Trách yêu. Mà sợ chưa vừa lời yêu!
Ngôn ngữ của Mẹ Con như một thứ tôn giáo mà tác giả đã tinh tế
nắm bắt được cái hồn thiêng liêng đó! Lời thơ bật lên những cung bậc yêu thương
rung cảm nhất, âu yếm nhất của tình mẫu tử dành cho đứa con thơ yêu dấu của
mình.
Và dòng thơ miên man chảy, nở ra nhiều bông hoa lạ, lộng lẫy sắc
màu:
Cuối hôn vạt cỏ vẫy chào giọt sương
Lim dim cánh bướm bên đường
Thong dong tiễn một làn hương về trời
Sương hồng hớp ngọ ban trưa
Khoác vai nắng xế thêu thùa bóng đêm
Thiên thu nằm ngủ bên thềm
Phù du có hẹn chở em quay về?
Thật đẹp cho cái phù du hiện hữu, khoảnh khắc ấy sẽ tan biến
nhưng vẫn đọng lại sự nuối tiếc đến khôn nguôi. Một làn sương sớm, vạt cỏ bên
đường, những khoảnh khắc chóng vánh rực rỡ của hoàng hôn, trần gian với bốn mùa
thay lá, cái chớp mắt của vô thường, tiếng chèo đò chạm đến hư không, tất cả
vạn vật trong vũ trụ dưới bút pháp đầy sáng tạo được nhà thơ gắn cho linh hồn
trở thành lung linh huyền ảo và phiêu bồng hơn.
Giọt sương vỡ xuống. Muôn trùng tan ra
Trăng nghiêng bóng rụng qua cầu
Soi trong đáy nước một màu mông lung
Từ em mở cõi nghìn trùng
Dường như trái đất lạnh lùng vòng quay
Lặng yên nghe tiếng muôn trùng
Có người ngồi vẽ vô cùng bên sông
Vẽ tràn trang giấy hư không
Chiều tàn còn lại đóa hồng đỏ tươi.
Lướt xuôi thì chẳng ngộ bờ
Mặc nhiên thì lại trễ giờ mây bay.
LBNT mang tính Thiền và Triết Luận cao, thật tình tôi mới nhìn
thấy cái đẹp của bề nổi tảng băng, chưa đủ trình độ để cảm nhận hết bề dày tư
tưởng mà tác giả chuyên chở gởi gắm trong suốt tập thơ. Nhưng có hề gì, thời
gian sẽ làm con người chín chắn và trưởng thành hơn, mỗi lần đọc lại ta sẽ khám
phá thêm độ sâu, sự thâm thúy hơn trong LBNT ẩn chứa, như những nhà địa chất,
phải đào bới mãi mới tìm thấy cốt lõi bên trong của nó!
LBNT là hành trình dài mà tác giả đã miệt mài đi tìm nguồn cội
sâu kín nhất trong cõi tâm linh mình.
Xin cảm ơn nhà thơ SN đã gởi tặng tập thơ giá trị, xứng đáng được các bạn yêu thơ tìm đọc. Xin trân trọng giới thiệu đến các bạn!
THỤC UYÊN
LỤC BÁT 6/8 ĐẶNG TOẢN
Có lẽ thơ là một sự cứu rỗi nào đó ít nhất với những người xa
quê hương và những dòng lục bát của anh cuồn cuộn như nước đổ về nguồn, ngập
tràn trong nỗi nhớ thương quê đã quá tơi bời.
Chúng ta đi mang theo quê hương, đúng vậy và anh đã viết, viết
miên man, viết liên tục, viết khẩn thiết, viết như sinh mệnh cần được thở và
những dòng lục bát như sự cứu rỗi của chính mình!
Lũy tre xanh, áo lụa điều tứ thân
Quê chừ không chỗ chen chân
Nhớ quê tụng một đôi vần ca dao
Chạp bồi hồi nắm tay giêng
Dẫu nghèo, quê Tết xóm giềng nôn nao
Cội buồn đơm nụ ca dao
Quê ơi! Nhớ quá làm sao mà về
Tôi đo vũ trụ tim tôi
Còn nguyên đứa bé mồ côi quê nhà
Bước trên quê mới bôn ba
Viễn trông theo bóng chiều tà quê xưa
Tôi đo vũ trụ lòng mình
Quyết không ghé lại hành tinh nào buồn
Thoảng khi soi lại cội nguồn
Bỗng dưng nhớ chú chuồn chuồn tuổi thơ
Và anh đã đo lòng mình, đo cả vũ trụ, đo cả càn khôn!
Với tư duy đầy mộng mơ và cả tính triết luận, tâm hồn anh đã bay
ra khỏi đời cơm áo.
Bay trong mộng mơ, bay trong hoang tưởng!
Đo ánh sáng và bóng tối, đo nhật nguyệt đầy vơi, đo những thiên
hà cách xa hàng ngàn năm ánh sáng, đo những ảo ảnh lẫn khuất nhất trong dằng
dặc bóng đêm, và đo cả ưu tư của loài người như con sâu run rẩy, khốn khổ đo
từng bước buồn vui đời mình!
Có những bước đo thật tài hoa:
Nằm yên tập thở trên sông Ngân Hà
Ngó về trái đất quá xa
Lao theo ánh sáng tan ra muôn chiều.
Tôi đo vũ trụ đôi khi
Nín khe chịu cú song phi của đời
Nén đau thưa với Ngôi Lời
Máu trên thập giá, giọt rơi xóa buồn
Tôi đo vũ trụ mịt mù
Đường bay ánh sáng thiên thu còn gần
Tới nơi thù bạn bất phân
Đạn bom, súng ống không cần nữa đâu
Khi mà con người không còn đau khổ vì thù hận, đạn bom súng ống
sẽ phế thải và rỉ sét, chỉ còn cõi thơ tung tăng bềnh bồng, bay vào sự kỳ diệu
của vô biên, anh lại làm thơ tình trêu hoa, ghẹo nguyệt, những dòng thơ vô cùng
duyên dáng..
Biết chưa ra khỏi trọn tầm sát thương
Của bao mắt biếc môi hường
Cúi đầu ngồi đốt cỏ tương tư nhìn
Tôi đo vũ trụ run run
Nhớ quê một chút chùn chun thôi mà
Tôi hôn em giữa nương cà
Em giận lẫy, con bướm sà bỗng bay.
Tôi đo vũ trụ xa xăm
In trong đáy mắt lá răm của nàng
Vừa đo qua ngưỡng thiên đàng
Bỗng dưng địa ngục dịu dàng bủa vây.
Tôi đo vũ trụ thịnh suy
Tiễn em tròn mộng vu quy cùng người
Bờ môi đà tắt nụ cười
Mà sao giọt lệ biếng lười chưa lăn?
Thật là dễ thương với cách đo đạc của tác giả, làm thơ kiểu này
mà đi tán gái thì nhiều em rụng lắm.
Thơ anh còn rất nhiều bài hay cô đọng, phong phú nhiều thể loại,
thảng hoặc vui với chút dí dỏm trào phúng, thảng hoặc buồn, buồn đến tái tê.
Tiếng thơ nhớ quê của anh buồn kẽo kẹt, xa vắng như tiếng võng
mẹ ru, ru con qua bao nhiêu thăng trầm khốn khó, gieo neo của một kiếp người.
Xin trân trọng giới thiệu đến các bạn Thi Tập Lục Bát của anh Đặng Toản, một cuốn thơ hay xuất sắc mà tác giả đã chắt chiu viết ra bằng tất cả tâm hồn mình.
THỤC UYÊN
No comments:
Post a Comment