Tuesday, December 28, 2021

Viên Minh 1

 

Chuyện gì đến sẽ đến
Chuyện gì đi sẽ đi
Tùy duyên mà ứng xử
Vô ngại, tâm xả ly…
 
Trong ngoài lặng lẽ chẳng vin đâu
Sáng suốt, hồn nhiên khỏi vọng cầu
Buông hết một phen đừng luyến tiếc
Mới hay ngay đó thấy Đạo mầu!
 
Chung trà chia sẻ Đạo
Ngờ đâu Đạo nhiệm mầu
Chỉ nghe liền tỉnh ngộ
Thấy Đạo thật thâm sâu!
 
Ai tu
Khi mê cứ tưởng ta tu
Tỉnh ra mới biết pháp tu một mình
Cái ta ảo tưởng vô hình
Lăng xăng tạo tác tử sinh luân hồi
An nhiên
Mỗi khi xúc chạm việc đời
An là không động không rời tự tâm
Nhiên là giản dị uyên thâm
Thong dong tự tại, lặng thầm, vô ngôn
Bản nguyên
Pháp đến rồi đi
Không nơi bám níu
Tâm vốn xả ly
Pháp vốn thanh tịnh.
“Bị thương”
"Bị thương" nên mới bị thuốc hành
Có thân tứ đại phải lênh đênh!
Thân bệnh học ra tâm rỗng lặng
Tâm an thấy được tánh tinh anh.
Biết
Hàng ngày biết thọ, biết thân
Biết tâm, biết cảnh, tham sân biết liền
Biết ngã chấp, biết tuỳ miên
Ngay nơi thực tại hiện tiền thoát ra.
Biết mình
Không gì bằng biết mình
Biết mình tức thấy pháp
Thấy pháp chính là Minh
Minh thoát vòng sinh tử.
    
Nên nhìn lại chính mình
Chớ quan tâm người khác
Thấy mình mới là minh
Thấy người sinh ý ác!
 
Không thêm không bớt sống hồn nhiên
Tánh giác dung thông mọi não phiền
Tâm vốn sáng trong luôn tịch chiếu
Pháp thường thanh tịnh mãi uyên nguyên.
Bình thản đón nhận
Trải qua những bước thăng trầm
Mới hay bậc trí giữ tâm làm đầu
An nhiên giữa cuộc bể dâu
Khổ đau nhẫn được, đạo mầu chẳng xa
Bình thường
Vô thường vốn lẽ diệu thường
Tử sinh mới thấy tỏ tường vô sinh
Hữu vô như bóng với hình
Vô minh cùng với chữ minh một vần.
Bồ-tát bó tay
Người không biết tự giác
Bồ-tát cũng bó tay 
Đành để pháp xử lý
Mới thấy ra đường ngay.
Chân Hướng
Không bỏ tánh theo tướng
Biết hướng về Tự Tâm
Đó chính là Chân Hướng
Thể nhập Đạo uyên thâm. 
Chân Huyễn
Bước vân du biết nơi nào dừng lại
Gieo duyên rồi Chân Tính tự khai hoa
Không - Thời gian nào cũng phải nhạt nhoà
Nơi Tính Giác vẫn muôn đời Bất Tử.
Thế gian ơi, đời vẫn là cuộc lữ
Bước đi - về như huyễn cũng như chân
Thấy Niết-bàn trong sinh tử phù vân
Ai ngờ được bờ mê là Bến Giác!
Chân Minh
Dù tu trăm ngàn cách
Không bằng tự biết mình
Mỗi phút giây trong sáng
Mới thật là chân minh.
Chánh niệm
Như nhà không khéo lợp
Ắt mưa sẽ dột vào
Tâm không khéo chánh niệm
Phiền não sẽ lao xao!
Chỉ là
Chỉ là mưa vẫn cứ rơi
Chỉ là lá rụng tơi bời trước hiên
Chỉ là chẳng ngộ chẳng thiền
Chỉ là tâm chẳng đảo điên kiếm tìm...
 
"Mưa ơi cứ mưa đi..."
Trong Thiền có câu nói rằng: "Thức đắc bổn tâm bổn tánh chính thị tông môn đại bệnh" nghĩa là cho rằng mình đã ngộ được Phật Tánh, Tâm Không, Thực Tánh Chân Đế, v.v... thì đó chính là đại bệnh trong Thiền. Đó có thể chỉ là tưởng tri và thức tri quá mạnh mà lưu xuất ra thôi.
Một vị Alahan giác ngộ khi thấy cái cốc mình đang trú bị dột đã thốt lên một câu nói thật bình thường: "Mưa ơi cứ mưa đi", bởi vì giác ngộ thì thấy "núi vẫn là núi, sông vẫn là sông" chẳng có gì khác thường cả. Nếu có thì chỉ là bậc giác ngộ không còn vấn đề gì để đặt ra nữa thôi.
Tất cả mọi công án đều chỉ bày cái bình thường hiển nhiên như nó đang là nhưng vì người ta tưởng chứa đựng trong đó cái gì phi thường lắm nên chẳng thể thấy ra. Có người hỏi chân lý cùng tột là gì, một thiền sư chỉ ngay ba cân mè đang trước mặt. Nghĩ nát óc cũng không tìm ra thiền ý nào, vì đơn giản nó chỉ là ba cân mè thôi mà, nào có ý gì đâu!
Không mê là thiền, không lầm là ngộ, chứ chẳng có thiền có ngộ gì cả, nếu có thiền gì khác thường là do cái "ta" ảo tưởng lừa, nếu có cái ngộ gì đặc biệt thì chỉ là hoa đốm giữa hư không. Đơn giản bởi vì đâu cũng là Chân Lý, chỉ vì không thấy nên cứ mãi kiếm tìm...
Chỉ là mưa vẫn cứ rơi
Chỉ là lá rụng tơi bời trước hiên
Chỉ là chẳng ngộ chẳng thiền
Chỉ là tâm chẳng đảo điên kiếm tìm...
Chỉ thấy
Lành thay, tâm chỉ thấy
Mọi hiện tượng đến đi
Mỉm cười, không dao động
Sá gì chuyện thị phi!
Chiêm Bao
Tình trường duyên tan hợp 
Như gió thổi sóng chao 
Đừng gượng cầu lấy bỏ 
Đừng níu giữ chiêm bao!
Chơn Minh
Dù tu trăm ngàn cách
Không bằng tự biết mình
Mỗi phút giây trong sáng
Mới thật là Chơn Minh.
Chúc Tết
Chúc Xuân: năm mới thật an khang
Vạn sự hanh thông hưởng phúc nhàn
Vui Đạo đẹp Đời luôn tự tại
Minh Tâm kiến Tánh mãi bình an!
 
Xuân chắng đến chẳng đi
Chỉ tuỳ duyên ứng hiện
Muôn tướng đều xả ly
Xuân trong lòng bất biến.
Chịu khổ
Chịu khổ để thấy khổ
Thấy khổ mới biết tu
Nếu chưa thấy khổ đế
Sống một đời như mù!
Có không
Thấy có thấy không rồi cũng chết
Ngay đây thực tại chỉ đang là...
Ngôn thuyết một đời không nói hết
Chân Không, Diệu Hữu vẫn còn xa!
Có - Không
Pháp tánh thật bình thường
Chẳng không cũng chẳng có
Thấy có, cần tỏ tường
Thấy không, đừng trì trệ!
Cuộc đời 
Cuộc đời là vị thầy
Dạy biết bao chân lý
Chính nước mắt đầy vơi
Là những lời khai thị
Đang là
Chỉ một thoáng đang là
Cũng tròn đầy tự tánh
Mới biết cõi Ta-bà
Vốn vẫn là tịnh lạc.
Đạo Thường
Thầy vui chia sẻ Đạo
Con vui sống pháp thiền
Tuy cách xa ngàn dặm
Đạo Pháp vẫn vô biên.
Đến - Đi
Pháp sẵn nơi mỗi người
Chẳng cần tìm đâu khác
Pháp đến, chỉ mỉm cười
Pháp đi, không tạo tác
"Hành thâm"
Pháp pháp vốn như chân
Chỉ cái "Ta" mới vọng
Không giác được Pháp Thân
Nên thấy toàn huyễn mộng
Tánh giác tự hành thâm
Không phải "Ta" lập nguyện
Hết vọng là chân tâm
Chẳng do ai rèn luyện.
Hẹn
Ta có hẹn nhưng quên rồi ngày tháng
Cuộc tao phùng xin trả lại thời gian
Ta có đến một phương trời lãng đãng
Tựa hồ như có hẹn cõi ba ngàn.
 
Cuộc đời dường như là cuộc hẹn ra đi và trở về. Sinh ra trong cuộc đời giống như rời bỏ quê hương đi tìm một cái gì đó trong trời đất, và hẹn ngày trở lại... Thế rồi đi vào viễn mộng, trải qua bao nỗi thăng trầm, sóng gió... một ngày nào đó chợt nhớ đến lời hẹn ước trở về cố quận. Ra đi là hẹn hay trở về là hẹn, hay ra đi chính là trở về? Đó là một bí mật mà mỗi người phải tự mình khám phá ra câu trả lời đích thực cho chính mình. Và phải chăng giải đáp đó cũng chính là ý nghĩa cuộc đời?
Hiếu
Ngồi định mãi làm chi
Tu ngay trong đạo hiếu
Với nhẫn nại, từ bi
Định tuệ nào có thiếu.
 
Lành thay! Người con hiếu
Biết phụng dưỡng song thân
Lấy từ bi, trí tuệ
Đáp nghĩa, đền thâm ân!
Họa - Phúc
Giàu không phải là phúc
Phúc do sống biết điều
Nghèo cũng không là họa
Họa do ác tự chiêu
Hoa Tâm
Hoa nào cũng đẹp cũng xinh
Hoa Tâm khai mở Tuệ Minh sáng ngời
Thì ra vạn pháp tuyệt vời
Khi Tâm thanh tịnh Đất Trời viên dung
Hồi đầu   
Chớ tìm kiếm mỏi mòn
Đừng nghĩ phàm nghĩ thánh
Pháp vốn sẵn trong con
Hồi đầu là thấy tánh.
Hữu sự
Nói làm thường Thận trọng
Luôn trọn vẹn Chú tâm
Lắng nghe Quan sát rõ
Đến đi Pháp lặng thầm
Huyễn Chân
Do tâm chấp lấy tự tâm
Mới thành huyễn hóa, mới lầm ngã, nhân
Chúng sanh, thọ giả... phù vân
Ngay đây chỉ thấy huyễn chân như là!
 
(Huyễn chân: Hư và thực hoặc hư hư thực thực)
Khổ
Chư pháp vốn đang là
Chẳng có gì của ta
Khổ chỉ vì trói buộc
Mối quan hệ gần xa!
Khổ - Lạc
Không phải vì an lạc
Mà tu luyện miệt mài
Khi giáp mặt cuộc sống
Thấy khổ, không, mới tài.
Pháp đến đi vô ngã
Sao muốn thành của ta
Khổ lạc đều hư ảo
Tìm kiếm chỉ tâm ma!
Không
Lăng xăng tra cứu nghĩa "không"
Muôn đời chẳng gặp mất công kiếm tìm
Trở về tâm trí lặng im
Bỗng nghe tiếng hót con chim gọi đàn
Không phóng dật
Lành thay! Thường thấy biết
Thân - tâm - cảnh rõ ràng
Trong pháp không phóng dật
An lạc, sống nhẹ nhàng. 
Không vọng cầu
Không phải đời đáng chán
Chỉ tại lòng chán đời
Không vọng cầu ảo tưởng
Thực tại thật tuyệt vời! 
Kiếp phù du
Ta vốn từ thiên thu
Đứng bên bờ giác ngộ
Nhưng yêu đời bể khổ
Ta chọn kiếp phù du
Lặng lẽ
Xin trả chim đôi cánh
Đôi cánh nhẹ bay xa
Ta trở về lặng lẽ
Một mình ngắm mây qua
Lặng yên
Chỉ một chút lặng yên
Hơn một đời dao động
Thấy pháp vốn tịch nhiên
Tâm sáng trong, thanh tịnh.
Long đong
Dẫu có long đong suốt vạn đời
Vui cùng đại chúng khắp muôn nơi
Chúng sinh còn đắm trong biển khổ
Đâu nỡ riêng mình hưởng thảnh thơi
Lý - Sự
Lý giải dù có đúng
Nhưng sự cần phải thông
Nếu như còn vướng mắc
Kiến giải cũng như không.
  
Khi sự lý dung thông
Đến đi đều vô ngại
Ngã pháp cũng hoàn không
Liền thong dong tự tại.
Ngã Thiền
Ai bảo thiền phải chậm?
Ai buộc phải làm nhanh?
Phải chăng toàn bản ngã
Còn đâu chỗ Tinh Anh
Ngậm đắng
Có thể thắng ngàn người 
Nhưng lại không tự thắng 
Vẫn bị chúng chê cười 
Vẫn nuốt cay ngậm đắng! 
Ngọc
Ngọc sáng ẩn trong đá
Trải qua bao thời gian
Thời tiết càng khắc nghiệt
Ngọc càng sáng muôn vàn.
 
Tánh tâm vốn thanh tịnh
Trải bao kiếp luân hồi
Thấy khổ đau phiền não
Tâm vẫn sáng tinh khôi!(1)
(1) Pabhassara-citta
Ngồi im
"Ngồi im" không can thiệp
Mới biết việc nên làm,
Lăng xăng muốn áp đặt
Chỉ biểu hiện lòng tham!
Nhiệm mầu
Ai biết sống giản dị
Không tạo tác vọng cầu
Thấy pháp tánh như thị
Đâu đâu cũng nhiệm mầu
Như thị
Pháp vốn tự hoàn hảo
Trong chính sự bất toàn
Khi thấy Pháp như thị
Thoát khỏi mọi cực đoan
Niết-bàn và Sinh Tử
Đích này không thể đến
Muốn đến ắt phải đi
Đi chính là sinh tử
Đến chỉ là sầu bi!
Không đi, không dừng lại
Như Lai thoát bộc lưu
Ai còn đi, còn đến
Sao khỏi vướng khổ ưu
Nụ cười
Người đi còn lại nụ cười
Cho yêu thương nối tình người ngàn sau
Cho cây đơm lá xanh màu
Cho trăng sáng mãi nhịp cầu thủy chung.

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...