Sunday, January 9, 2022

09- Vong Ngữ

 
Bởi xuân nên đất trổ hoa
Bởi xuân trời nhả châu sa trong ngần!
Bởi xuân chuyển sắc phù vân
Bởi xuân đương hóa tha nhân dịu dàng!
 
Lá cứ rơi và chồi non lại nhú
Đông úa tàn và Xuân thắp xanh tươi!
Họ cứ đến rồi lại đi như thể
Gió giao mùa và những vết chim di!
Dòng sông chảy để rồi đi ra biển  
Ta và em ly biệt để trùng phùng!
Tự nhiên đến tự nhiên đi như thế
Vốn thực là tồn tại của Sắc - Không!
 
Trăng suông rơi rụng vỡ nhàu!
Tan trong đáy nước nhuốm màu trầm luân!
Đò thương vớt vụn trăng ngần!
thả vào bến vắng gội trần tương tư!
Mây mưa vần vũ thái hư!
Sương mù giăng mắc bỗng từ từ tan!
Trên kia lồng lộng trăng chan
Ở đây một khóm sen vàng trổ bông!
 
LỜI CỦA ĐÊM!
Lá trải nệm cho sương nằm!
Gió dạo điệp khúc thường hằng nhân gian!
Đêm phủ một tấm rèm đan
Hoa trộn ánh nguyệt với ngàn sao thưa!
Khuya phòng nghiên bút buông thư!
Chỉ còn rỗng lặng vi vu sóng Thiền!
 
Rung rinh tàng lá
Ríu rít chim ca
Ô hay! Xuân đã như là
Đi trong gió, thở trong ta thế này!
Ngơ ngác hạt sương
Lấp ló xanh chồi
Rằng: Xuân mới chạm ngõ thôi!
Còn đang lưu luyến bồi hồi thương Đông
Khóe miệng cười duyên
Tách trà thơm ngát
Cảm ơn Thu Hạ Đông tan
Để Xuân e ấp dịu dàng lên ngôi!
 
Nắng đương về chan khắp nẻo đường quê
Ráng em nhé ngày giá băng sắp lụi
Thảm cỏ xanh và hoa thơm lại nở
Miệng em cười và mùa xuân rất tươi!
 
Này em người bạn nhỏ
Cứ hiền như hoa cỏ
Bình minh là tôi đó
Kệ những ngày gió to!
 
Dường như chạm phải nét xuân
Dừng chân ghé giọt sương ngần chạm môi!
Ra vườn đụng nõn xanh chồi
Cúi xuống lum được cái tôi đang cười!
Tàn đông lã chã rụng rơi!
Vết xuân như đã bồi hồi đong đưa!
 
Ta và đêm trốn trong nhau
Nằm nghe lá hát xôn xao bên đời
Gió thở sương lác đác rơi!
Đất nằm tịch mịch mỉm cười ngắm trăng!
 
Cho ta mượn giấc trăm năm
Để ta ngẫm trọn kiếp tằm nhả tơ!
Cho ta vừa đủ ngu ngơ
Để ta kịp tỉnh cơn mơ giữa đời!
Cho sông hòa với biến khơi
Cho ta hòa giữa đất trời phiêu nhiên!
 
CÓ ĐÔI KHI!
Muốn hóa thành làn gió
Đến xô hờ bãi lau
Muốn làm một cọng cỏ
Ngậm hạt phù sa nâu.
Muốn như bầu trời có
Mây ngũ sắc muôn màu
Sao và trăng sáng tỏ
Chẳng nhuốm mộng phù du.
Muốn làm hạt sương thu
Trong veo và lặng lẽ
Đến đi không níu giữ
Những hạt bụi trần mê.
Muốn như một đứa trẻ
Vô tư gặm chiếc bánh
Cuộn tròn trong lòng Mẹ
Mộng giấc đẹp như tranh.
Muốn hóa dòng sông kể
Chuyện cổ tích ngàn xưa
Thủa chúng mình sỏi đá
Nằm nghe gió "trêu" mưa!
 
Đơn phương độc ẩm bên trà
Nhẩn nha đọc sách đông tàn bên song
Cánh rơi  phủ dấu lặng không!
Cánh rơi chạm tách trà hồng ướp sương
Nhấp môi vị chát lan hương!
Chạm vào tâm thức tỏa đường mật hoa!
Bi thương cay đắng vỡ òa!
Tan trong vị ngọt trà hoa khắc này!
 
Lửng lơ dáng nguyệt bên song
Dịu dàng cúc dại giữa lòng đêm đen!
Giấc khuya cũng mới vừa nhen
Ngủ ngon nhé những muộn phiền dấu yêu!
 
Giọt nước nặng quá vỡ toang
Tâm tư đầy quá cũng loang lổ tràn.
.....
Hoa cười lã chã cánh vương
Người cười là lúc lệ nương đáy hồn
.....
Bèo trôi chẳng tiếc về đâu
Nước trôi chẳng chọn sông sâu suối đầy.
.....
Trăng tròn trăng méo trăng tan
Vẫn là trăng giữa càn khôn trong ngần.
.....
Chẳng cao, chẳng thấp, chẳng gần
Bởi người cứ thích bì phần hơn thua.
....
U si là bởi u si
Ngộ là thức giữa u si đấy mà.
....
Thế gian hỗn độn trắng nâu
Để người làm lắng một màu như nhiên.
 
Này giọt tinh khôi!
Bữa qua em ngủ giữa trời
Chắc là lạnh lắm để ta thương dùm
Mủm mỉm hạt tách làm đôi
Nửa vào tay áo nửa rơi bên nhành.
Hạt mầm rơm rớm!
Thương em ủ giữa ngày đông
Vừa khẽ nứt vỏ đã gồng mình đau!
Sương sa buốt giá nhũn nhàu
Để ta thắp nắng cho màu mướt xanh.
Chùm quả trên cành!
Âm thầm chuyển chát thành thơm
Chuyển đắng thành ngọt vàng ươm góc đèo
Hồn nhiên ta khẽ miệng reo
Hóa ra vạn hữu cũng gieo chân tình!
 
Màn trời chiếu đất
Nước lọ cơm niêu
Trăm năm tất bật
Tận cuối đường chiều!
.....
Không bàn kiếp trước
Chẳng tính kiếp sau
Thương gửi cho nhau
Phước ấy nhiệm mầu!
Hãy sống cho cả những cuộc đời bất hạnh!
 
Ta sẽ giữ chút hương làm kỷ niệm
Người về đi phiêu nốt nửa cuộc trần
Nếu mai này dẫu trăm cay ngàn đắng
Hãy tự mình hóa hết những bi thương!
Ta gửi lại ven đời những giọt sương
Để người gội vết phong trần bụi bặm
Thảm cỏ thơm trải giữa triền hoang vắng
Hát ru người điệp khúc gió viễn phương!
Ta sẽ thắp giữa đời dòng nến ngọc
Sưởi tâm người ấm áp mỗi mùa sang
Ở trên kia vẫn một mảnh trăng ngàn
Chẳng đi chẳng đến dịu vàng thiên thu!
 
NHƯ THIỀN
Bộp!
Sương rơi vỡ mảng hôn trầm
Cái "Ta" hé mắt cười thầm gã "Tôi"
Mới dăm ba khắc thở - cười..
Đã rơi vào bốn cõi trời lang thang..
Tõm!
Con ếch rớt xuống ao chuôm
Vỡ đôi một khoảnh vô ngôn nhiệm mầu
Chỉ vàng luồn kéo chuỗi xâu
Hai mảnh tĩnh - động chụm đầu hòa an.
Không!
Không cao không thấp không dày
Không nhiều không một không đầy không vơi
Không đến cũng lại không rời
Vô thường màu nhiệm bày phơi Niết Bàn!
 
Vâng dương dụi mắt
Tròn chĩnh tinh mơ
Mẹ vào buổi chợ đơn sơ
Gánh rau đổi lấy mấy tờ bạc thơm.
Hoàng hôn đỏ ổi
Dế hát à ơi!
Mẹ về nặng gánh ngô khoai
Cho con ấm bụng những ngày gió đông.
Trăng tròn vành vạnh
Bóng Mẹ xô nghiêng
Bao nhiêu cay đắng ưu phiền
Mẹ đều hóa hạt cơm hiền trắng trong.
Tịch lặng bên dòng
Thơm ngát đóa bông
Mẹ cười sương nhỏ lệ trong
Trái tim con nhỏ lệ hồng tạ ơn!
 
Đất "gói" dòng sông, sông "gói" trăng
Thuyền nan "gói" kẻ lạc cung hằng
Sóng "Thiền" nên gió "nguôi, dừng, lặng"
Tha nhân "hóa" một khoảnh địa đàng..!
 
ĐÃ TỪNG!
Đã từng mong, nhớ, giận, thương
Đã từng lệ thấm đôi đường tử sinh
Đã từng nguyện ước ta mình
Thế mà cũng chỉ vô hình băng ngang.
Ngồi thương vén vạt đông tàn
Ngồi thương lụm ánh trăng tan bên dòng
Ngồi thương nhen đốm lửa hồng
Ấm ta, ấm cả thinh không hôm nào.
Bây giờ khuyết bóng trăng sao
Bây giờ sóng lặng đò vào bến trong
Bây giờ mở gói tơ lòng
Bụi trần đem gột ửng hồng ban mai.
 
Đầu hôm hoa nở trăng tròn
Tàn canh nguyệt lặn bông còn thơm vương!
Đến, đi cũng chỉ tạm nương.
Trăm năm một cuộc vô thường đánh rơi!
 
GIỌT ĐỜI!
Gió làm nứt giọt sương tôi
Hoa buồn lá khóc rụng rơi úa tàn
Thấm vào lòng đất thanh an
Hiểu rồi rác lại hóa ngàn bông thơm.
Mưa làm vỡ giọt sương tôi
Mây buồn quở trách hỡi ôi tại trời!
Hạt mầm khẽ nút làm đôi
Không đâu "tại cái sinh sôi cựa mình".
Nắng uống cạn giọt sương tôi
Hoàng hôn "khúc khích" rong chơi thôi à!
Đêm về nhả vạn châu sa
Tinh mơ lấp lánh í a sương cười!
Ai làm khuyết giọt sương tôi
Tìm nơi cuối đất cùng trời thấy đâu
Về hỏi tự ngã một câu
Rưng rưng nó cúi thấp đầu bước đi
Còn lại vẹn chữ lương tri
Tròn xoe như giọt sương thì sớm mai.
 
Nơi ấy nến vẫn bên hoa
Trầm Hương quấn quýt ngọc lan sau nhà!
Ở đây tuế nguyệt sương sa
Trà nêm một chút "bôn ba" hồng trần!
Mình à!
nhấp ngụm "phù vân"
Để cùng thấm vị phong trần gió sương!
 
 
Lắng yên sự cảm tận tâm
Lời qua ý lại thâm trầm tương tư!
Trăng trong xuyên rọi song thưa
Giọt sương thinh lặng gói thừa ngàn sao!
Hồng trần hỗn cảnh chiêm bao
Rựng rơi tĩnh lặng tan vào tự thân!
Thanh thiên một tiếng chuông ngân
Thoát vòng tục lụy đường trần thênh thang!
 
Hoa rơi tình ý cũng rơi!
Đàn ngưng réo rắt thì lời cũng ngưng!
Mây tĩnh là bởi gió dừng.
Thinh không rỗng lặng trong từng sát na
Không còn ta giữa sa bà
Chỉ còn hơi thở thật thà của Tâm  
 
Cảm ơn đất rễ lá cành
Sớm nay "thỏ thẻ" hai nhành hoa thơm!
 
Ngoài kia đắt giá ưu phiền
Ta về rẻ mạt nửa triền hoang vu
Ngân nga một điệu xuân thu
À ơi lá hát phù du kiếp người!
 
Người sẽ thấm cô đơn là an hạnh
Chút tình trần chẳng đáng để đua tranh
Cứ thinh lặng lòng sẽ thôi dậy sóng
Bởi cuối cùng là cũng trút tàn đông!
 
Gã hề vẫn diễn vở tuồng đời cũ kỹ dở hơi
Những đứa cả tin vỗ tay cười hớn hở!
Kẻ mộng mị giọt ngắn giọt dài
tiếc nuối thở than!
Gã hề đắc ý gom tàn cuộc ngổn ngang
những sắc màu kỳ quái
Sớm mai vẫn thế
Cuộc hành trình tiếp nối
những cười cợt ồn ào tẻ nhạt lại xôn xao!
Rồi một ngày Gã thấy mình chết đứng
trong chiều đông cóng lạnh
Không tiếng cười
Không tiếng khóc
Chỉ mỗi đơn chiếu manh
xung quanh những ảo ảnh vô thường!
Gã cúi đầu Vỡ òa bật khóc
như đứa trẻ được hồi sinh.
Gã run rẩy tháo chiếc mặt nạ vô hình
lặng lẽ đi về phía cuối con đường
nơi vừa xuất hiện một miền sáng lung linh!
 
Đầu hồi chùm hoa rụng
vẫn dịu dàng thoang thoảng thơm hương!
 
VỌNG NGUYỆT
Thương như gió giữa lòng trời
Như nước lòng biển à ơi mạn thuyền
Tâm si xóa lấp Không Huyền
Làm sao thấy áng trăng khuya vẫn đầy.
Ém thương vào giữa ngàn mây
Tình sâu duyên mỏng lòng này vẫn ghi
Sương sa phủ nét xuân thì
Trăm năm vẫn cuộc từ ly cuối cùng.
 
NIỆM AN LÀNH!
Niệm này xin gió ngừng lay
Xin mưa lặng hạt xin mây tan dần
Niệm này cúi xuống thật gần
Ôm lòng đất Mẹ trộn đầy tang thương
Niệm này gửi đến ngàn phương
Bình tâm vượt kiếp vô thường hôm nay
Chung tay san sẻ đắng cay
Người đau ta cũng lệ đầy khóe mi
Cúi xin muôn đấng từ bi
Càn khôn xoay chuyển tan li bão dầy
 
Nửa dòng tịch mịch vắng mênh mông
Buông câu xuống tận đáy không cùng
Nhấc lên một bầu tâm tư rỗng
Thả giữa non bồng thỏa thích trông!
 
Chào em mỗi sớm bên đời
Ghé hồn ta lặng mỉm cười tinh khôi
Chào em trong trẻo nhẹ vơi
Tan vào muôn khoảng đẫm lời vô ngôn!
 
ƯỚC!
Nếu như có phép nhiệm mầu
Con xin là khoảng rừng sâu đại ngàn
Ngăn tố lốc níu nước tràn
Để cho vạn vật thanh an tĩnh hòa
Hoặc là tất cả chúng ta
Sống xanh sạch đẹp như là cội cây
Mùa sau gió thoảng mây bay
Trần gian chỉ có những ngày nắng thơm!
 
TRÁI ĐẤT ĐAU!
Trái Đất đau Trái Đất cựa mình
Hòng vùi bể khổ dưới vô minh
Trái Đất lá phổi Nhân Sinh
Một mầm xanh cũng nghĩa tình với ta.
Trái Đất đau nghiêng ngả sa bà
Vạn vật vùi lấp dưới phong ba
Kinh hoàng, thảm khốc, vỡ òa!
Nhân tình đau điếng xót xa ơi trời!
Trái Đất đau lặng lẽ rụng rơi!
Băng tan, tuyết lở, lửa lưng trời
Có ai tự hỏi lòng chưa nhỉ?
Hơn mấy lần mặc "nó" rụng rơi!
Hãy bảo vệ và yêu thương Trái Đất
như yêu thương chính Sinh Mệnh của bạn.
 
TIỄN ANH!
Những chiếc lá cuối thu
Theo Anh về đất Mẹ
Nhân Sinh chốn phù dung
Tiếc thương! Se sát đến tận cùng!
Ngày mai!
Anh là giọt nắng là hoa
là ánh trăng ngà
Dịu dàng lan tỏa yêu thương
nồng ấm thiết tha!
Ngày mai! giữa dải thiên hà
Mười ba tinh tú
Mười ba đóa Tâm Từ
Mãi tỏa ngát hương hoa.
 
Cánh hoa theo gió
Nắng tắt chiều buông
Lặng thinh muôn hạt vi sương
Từ trong vạn vật tỏa hương an hòa.
Nguyệt treo chênh chếch
Lấp ló sơn đầu
Bóng ai thấp thoáng bể dâu?
Đã hay tường tỏ nông sâu thói đời?
Nắng chiếu mưa phơi
Vạn vật sinh sôi
Đêm qua muôn lá vàng rơi
Sáng nay mầm khẽ tinh khôi hé cười!
Nhật Nguyệt với ta
Rong ruổi sa bà
Từ thủa Thiên Địa khai hoa
Đến nay cũng đã như ta với mình!
 
Mưa tạnh khe núi tĩnh
Ngủ mát giữa rừng phong
Nhìn lại cõi nhân thế
Mắt mở vẫn say nồng!
Từ fb : Thầy Chánh Niệm
 
HƯỚNG VỀ MIỀN TRUNG
Một vùng nước đục mênh mông
Toàn là nước mắt khốn cùng Nhân Sinh
Lạnh đau cứa rát phận mình
Bao nhiêu có được, vô tình trắng tay
Ngẹn ngào nén giọt lệ cay
Tan mây trời lại sáng ngày nắng trong
Chia nhau ngọn lửa ấm hồng
Trên môi nở đóa sắc không vô thường!
 
NẺO VỀ!
Lời Kinh xóa giấc mộng trần
Tha nhân sao chẳng lại gần mà nghe
Lỡ ngày sau vướng nẻo mê
Biết còn có kịp trở về tự thân
Thấy chuông điểm xuyết trong ngần
Xin dừng muôn nẻo đường trần tịnh nhiên!
 
Nếp nương ôm hạt đỗ vàng
Mè, sen, dưa, bí quyện đan thơm lừng
Tan trong muôn khoảng tận cùng
Thân, tâm, khẩu, ý nhuộm từng sắc thu!
Chúc muôn Quý bạn hữu, thu an hạnh!  (bánh trung thu)
 
Một Thiên, một Địa, một Nhân Sinh
Vô minh ở cõi giữa chùng chình!
Đèn Tâm khêu tỏ lòng bi mẫn
Muôn nẻo trần cựa giấc hồi sinh!
 
Mi từng là chiếc lá
Cũng từng là đóa hoa
Từng là muôn hạt bụi
Và những giọt sương sa
Tại sao phân biệt nó - ta
Tại sao quên mất xương - da, cội nguồn
Trăm năm hạ kịch, tàn tuồng
Có hay dài, ngắn, méo, vuông vẫn mình!
 
Hồng hồng tím tím với lơ lơ
Dễ thương vui vẻ trộn hững hờ!
Chỉ riêng trong trẻo giọt sương vỡ!
Loang dần vào khoảng giữa nắng mơ!
 
Ta đến nhân gian giữa một ngày
Nắng vàng trải nhẹ với mây bay
Sóng sánh màu trần gian say quá
Ngỡ thiên đàng lạc lối qua đây.
Ta đến nhân gian sớm thu này
Tri âm tiền kiếp có ai hay
Gió khua vàng lá lao xao rụng
Chẳng bước chân người chỉ bóng mây.
Ta đến nhân gian, đến tận cùng
Trăng tàn, thủy tận, lá ngàn bay
Một vòng Nhật Nguyệt như dung túng
Một nửa hồn ta khuyết lại đầy!
 
Hồng trần thoảng khúc ca ngân
Để đau, để nhớ, để hân hoan đời
Để thuận duyên kết thành đôi
Để nghịch duyên hóa mây trời thong dong!
 
VẤN LÒNG!
Bao câu chữ cũng lọt thưa
Nhiêu lời nói cũng chẳng vừa chữ "Ân"
Lặng nâng vạt áo bước chân
Dịu từng giấc ngủ song thân thanh nhàn
Đảm đang, hiếu thuận, hiền ngoan
Kính trên nhường dưới chu toàn nghĩa nhân
Nhớ không mười điệu "Thập Ân" ?
Hỏi xem mình đã vẹn phần nào chưa!?!
 
HẠT & MẦM
Giá mà con mãi bé thơ
Cha như ông Bụt trong mơ hôm nào
Mẹ tựa Bồ Tát thanh cao
Đâu còn ngấn lệ dâng trào biệt ly.
Nhân sinh mệnh mỏng thường khi
Đừng quên báo hiếu nghĩa ghì song thân
Giống như hạt phải kết nhân
Ngày sau mầm mới trả phần hương hoa.
 
Hoa à! bảng lảng thơm hương
Lá à! xanh mướt khoảnh vườn quanh co
Quả à! mọng nước tròn vo
Khướu à! cứ hót líu lo đi mà
Kệ ta! thơ thẩn nhẩn nha
Chỉ yêu một chút gọi là tinh khôi!
 
THU & MỘNG
Hôm qua trong chiếc lá vàng
Có đôi mắt ngọc nồng nàn gọi xuân
Hôm nay giữa khoảng bâng khuâng
Thu về cõng giấc mơ ngần chao nghiêng.
Cõng theo đôi mắt nâu hiền
Cõng niềm vui cõng muộn phiền ngang qua
Cõng luôn cả những xót xa
Thế là còn mỗi mình ta với đời!
Cảm ơn muôn lá vàng rơi
Cuốn theo nửa giấc mộng cười tan loang!
 
Mưa là tri kỷ
Gió là tri âm
Ta hạt tích trầm
Lắng thấm ngàn năm.
 
Không dày không mỏng
Không nặng không nhẹ
Thở ra nét cuốn như tranh
Thở vào nét tạc như nhành hoa mai
Thở ra tĩnh lặng khoan thai
Thở vào nét họa như cài hoa sen
Thở ra gác bút khêu đèn
Thiền Tâm một đóa lạ quen đang cười!
 
Cuốn đi gió những nhân duyên phù phiếm
Nguyệt thắp lên trong trẻo phía trời đêm
Giọt sương khuya khẽ cựa giấc ngoan hiền
Vô vi tịch lặng cõi Thiền trôi êm!
 
Là nắng là hương là hoa cỏ
Là mây là nước chảy quanh co
Là sương là khói tan trong gió
Từ muôn thỉ kiếp chẳng sầu lo!
 
Học Đạo để sống tốt đời
Chứ không phải tránh những nơi ồn ào
Rác cũng đã từng thanh cao
Bởi vì giông gió mới lao xao trần
Ta về ngó lại tự thân
Thấy hoa và rác cùng hân hoan cười!
 
Tĩnh lặng rơi giữa chợ đời
Tinh khôi nguyên cả khoảng trời xanh lơ
Sao người cứ mãi ngẩn ngơ
Vấn vương lối mộng, hững hờ nẻo Không!
 
Trăng treo lòng trời vắng
Chẳng phải của riêng ai
Dịu dàng và tĩnh lặng
Xuyên suốt những canh dài!
 
Cho hỏi đã đến cõi bồng lai?
Gió lạnh, sương khuya.. khúc khích cười!
Ô hay! này kẻ trần "khờ khạo"!
Tâm người sẵn có chốn thiên thai.
 
XIN HÃY THƯƠNG EM!
Vì đời nhiều nỗi trái ngang
Nên em tôi phải lầm than thề này
Nắng mưa đói khát đọa đày
Trai sần cả trái tim gầy bé thơ.
Tủi thân chẳng được nương nhờ
Bơ vơ giữa chốn thờ ơ tình đời
Bao giờ nước mắt thôi rơi
Để em tôi được tinh khôi nhoẻn cười.
Dễ thôi! Nếu mỗi người vui
Từ bi hỷ xả cho đời chút thương
Thì đâu còn cảnh thê lương
Còn đâu những giọt lệ vương thế này.
Từ vô thỉ kiếp đến nay
Lá lành đùm rách lành thay hỡi người
Xây chi bảy tháp phơi bày
Quay về đốt đuốc tìm ngay tâm mình.
Trao yêu thương gửi chân tình
Thương người như thể thương mình nhé ta!
 
Hương sen đi trong gió
Nắng thì thầm hỏi nhỏ
Xuân đang về ngang ngõ?
Hay nàng hạ líu lo!?!
 
Khi ta đang thở
Cảm nhận rõ ràng
Thương là để nhớ
Đã từng hân hoan!
Khi ta đang thở
Yêu rất nồng nàn
Khi thành hạt cát
Tịch mịnh mênh mang!
Khi ta đang thở
Xin chớ vội vàng
Nếu không muốn lỡ
Một kiếp thanh an
 
Trầm tư dải vạt nắng hồng  
Vu vơ thả giữa thinh không ta về
Nghiêng nghiêng trong cõi trần mê
Ngày xưa trong vắt hồn quê đây rồi!
 
Con biết!
Sau nụ cười, những ôm hôn thật chặt
Mẹ giấu nhọc nhằn trong khóe mắt chân chim
Chiều mưa trút, hay ngày nắng nung đỏ lửa
Vẫn đong đưa theo dáng Mẹ hao gầy
Con biết!
Có những điều con không biết
Rằng Mẹ con: bao lần lệ đã rơi?
Những bon chen cay đắng giữa cuộc đời
Chỉ đánh đổi tháng ngày con yên ấm
Con cũng biết!
Người thương yêu con nhất
Thế gian này ai ngoài Mẹ của con
Trái tim nhỏ, tình yêu to dành Mẹ
Nguyện một đời con gánh nốt âu lo
Bến tương khoan nhặt câu hò
Mẹ ngồi con nhỏ thong dong khua chèo!
 
Chim ca hoa nở sương sa!
Reng reng chuông gió ngân nga bên thềm!
Tha nhân nhón gót lặng êm!
Tan vào giữa khoảng lạ quen trong ngần!
 
Những giọt sương đến rồi đi
như người vẫn thấy Nắng lên
và hoàng hôn tắt lịm cuối chân trời!
Nước mắt nụ cười đan quyện giữa chơi vơi
Một kiếp người mấy bận hạt sương trôi?
Sáng chói nhạt nhòa
hay chớp lóe phía sau đồi Cũng kệ!
Mỗi sáng tinh khôi bên thềm
Vẫn nụ cười hàm tiếu trên môi
Khẽ chạm tách trà đời
nhấp từng ngụm nhỏ Thương ơi!!!
 
Ờ! Ta là gió mây
Phiêu bạt khắp cung hằng
Hay ẩn trong dáng Phật
Người bận lòng thế chăng?
Ờ! thì ta trần tục
Người cao ngạo ung dung
Cớ chi cần vướng bận
Nhành hoa lấm trong bùn
Ờ! Ta đây ngu muội
Tham đắm với sân si
Chắc gì người đã biết
Đủ khổ mới vô vi
 
Ta chỉ là chiếc lá Bất chợt sẽ lìa cành
Mặc nhiên không vội vã Ngồi ngắm bầu trời xanh.
Ta chỉ là chiếc lá Điểm tô những đài hoa
Nhưng thiếu ta có lẽ Chẳng tồn tại hương hoa
Ta chỉ là chiếc lá Việc của mình là xanh
Bên dòng đời hối hả Tỏa bóng mát an lành!
 
Tĩnh thủy từ lâu đã lặng dòng
Gió về thả những cánh hoa mong
Mây ơi! dạo bước thong dong
Đợi tàn hoa hóa giọt lòng trong veo!
 
Gió lặng mây ngừng nước dửng dưng
Giọt sương Thiền định ở lưng chừng
Vô vi giữa khoảng Thiên và Địa
Tận cùng nằm cuối phía hư không!

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...