Sunday, January 9, 2022

Sơn Nguyễn 14

 
BÌNH MINH LƠ LỬNG
Có điều gì nằm phía sau khúc hát
Mà cỏ cây phiêu dật đến vô cùng
Trong âm huyết của loài chim trôi giạt
Một cung trầm lay động mấy tầng không
Hoàng hôn khép. Trả tình nhân về cõi
Ngàn sao khuya không vén nổi mây trời
Đêm thở vội nghe triều dâng mắt mỏi
Tiếng chuông gầy rơi đụng lá vàng rơi
Thâm trầm quá. Kìa! giọt sương động đậy
Lung linh này đã có tự ngàn năm
Thì khoảnh khắc sợi nắng vàng đưa đẩy
Chỉ tô thêm vẻ đẹp của vĩnh hằng
Người thi sĩ hành hương trong bóng tối
Áo hồng hoang còn lấm bụi trăng mờ
Nghe chuyện kể một dòng sông mắc cạn
Nước trôi về nương náu tận hoang sơ
Màu du tử ứa vàng trang giấy cũ
Bến xa bờ mộng mị với trông theo
Vin sợi gió treo vầng dương ẩn dụ
Một bình minh lơ lửng giữa lưng đèo…
 
TẠ ƠN NGƯỜI TA ĐÃ CÓ NHAU
Khúc hạnh ngộ chở chiều lên đỉnh gió
Chiếc lá vàng thong thả đợi mùa sang
Sông chẳng thể bước hoài con sóng nhỏ
Hát đi em cho lộng lẫy mây ngàn
Hoa vẫn thắm trong vườn chiều cạn nắng
Đã thiên thu từng ánh mắt ân cần
Trong giấc mộng của bông hoa thầm lặng
Con bướm vờn. Là cả một mùa xuân
Trong hữu hạn đã chứa đầy vô hạn
Khoảnh khắc là. Hiện hữu đã hư vô
Tia nắng mỏng vẫn sống đời thanh thản
Vẫn thong dong soi bóng mặt gương hồ
Rồi ảo ảnh sẽ choàng xanh ký ức
Như chim đi còn gởi giọng bên chiều
Một hơi thở sẽ nhói trong lồng ngực
Một linh hồn sẽ xoãi cánh phiêu diêu
Trần gian đó. Ngôi đền thiêng máu lệ
Mỗi nụ hôn là nhịp thở ban đầu
Nơi vạn vật chan hoà cùng Thượng Đế
Tạ ơn Người cho ta được có nhau…
 
CHÉP VÀO ĐỊNH MỆNH MỘT TỜ KHÓI MÂY
Sông xưa nhánh đã xa dòng
Dấu xưa còn lại chút mong manh này
Thì thôi chút ấy đoạ đày
Về gieo đất mộng cho đầy xôn xao
Mùa thu theo gió đi vào
Hàng cây ngơ ngác đón chài biệt ly
Hiên đời cởi tiếng mưa khuya
Gà xao xác gọi sương đầm đìa rơi ...
Vẫn nguyên dưới ánh mặt trời
Một dòng sông cũ đã ngùi bóng trăng
Một tà gió thoảng khuôn tranh
Một ngăn mộng mị để dành chơ vơ
Tình em như một bài thơ
Chép vào định mệnh một tờ khói mây...
 
NGÃ
Em. Nụ chồi xanh biếc
Ta. Hiền triết ngu ngơ
Đôi bờ gió lộng
một cánh diều nhấc bổng cả thinh không
Rồi một sớm mây hồng
diều trôi xa… biền biệt
vào mênh mông chằng chịt gai đời
Em… phím dương cầm đêm xanh buông lơi
như tiếng dòng sông,
cuốn trôi ta vào muôn ngàn nhánh rẽ
lối đi-về da diết những mùa đông
Ngày tháng mưa giông bàn chân lấm sẹo
đường hôm qua,
gió rụng chân đèo
cánh chim chiều lau lách cỏ hoa
Có một hoàng hôn rất lạ
còn vương vương chút nắng chiều tà
con diều năm xưa tự ngã
bỗng cựa mình thức dậy phía trời xa…
 
CHỐN VỀ NHƯ NHIÊN
Xin cho tôi được bình minh
Để tia nắng ấm tỏ tình với tôi
Một mai trùng ngộ đất trời
Dư âm còn đó những lời vô ngôn
Xin cho tôi được hoàng hôn
Ngàn hoa lá thở ru hồn tôi say
Ngày sau cát bụi thân này
Vẫn còn ghi dấu cỏ cây êm đềm
Xin cho tôi được là đêm
Từ trong bóng tối tôi tìm bóng tôi
Bên thềm một chiếc lá rơi
Bờ xa sóng vỗ ru hời biển khuya
Là tôi trong cõi-bộn-bề
Ngàn năm con nước đi-về trong mây…
 
LÊNH ĐÊNH PHẬN CỎ
Thượng đế ở đâu nơi khốn cùng tuyệt vọng?
khởi đầu giấc mộng là hư không
tận cùng giấc mơ là trống rỗng
Ôi! mảnh đất của hy vọng, khát khao xin từ giã
chút hương hoa không vá nổi phận người
Dẫu cằn cỗi quê nhà,
đã một thời hằn dấu lệ trên môi
vẫn mong được quay về nơi vườn xưa liếp cũ
chốn hoang vu tiều tụy,
vẫn thiên thu từng điệu lý câu hò
Những gam màu của gió
của lênh đênh phận cỏ cấu cào
giờ chỉ còn là giấc chiêm bao
Người ơi! xin gởi lời chào…
 
ĐÓA NHIỆM MÀU
Khóc đi em. Những cánh chim bị mất bầu trời
giọt núi đồi sẽ tan vào con sóng biển khơi
Cười đi em. Dẫu gầm trời đêm nay mù sương
lửa yêu thương sẽ cháy lên sưởi ấm con đường
Hát đi em. Giữa cỏ cây chia sẻ phận người
nhịp đất trời sẽ rung lời trong trẻo trên môi
Em. Một nụ hồng giữa mênh mông bể dâu
nở trong nhau sẽ bung ra thành Đóa-nhiệm-màu…
 
ƯỚC
Xin được là bông hoa nhỏ
Trong khu vườn tàn tạ
Nơi thường ngày giông bão vẫn đi qua
Xin được là cơn gió thoảng
Trong buổi chiều sa mạc
Nắng vô tình và mưa rất lang thang
Xin được là tiếng chim ca
Trên phím đàn hiu hắt
Nỗi chông chênh run rẩy ngón tay ngà
Xin được là cốc rượu nho
Cho bờ môi mớm lửa
Giọt rượu này sẽ cháy tận hư vô…
 
BÊN DÒNG SÔNG IM LẶNG
Con chim ngậm ngùi tiếng hót
Cây khô giũ úa trên cành
Màn đêm cong mình khó nhọc
Đong đầy chiếc bóng tàn canh
Tháng năm duỗi dài cô quạnh
Đất trời trợt xuống hoang lương
Bướm khuya nhịp nhàng khép cánh
Mân mê nhánh cỏ hoang đường
Tôi về im lặng dòng sông
Mùa đông chập chùng sương khói
Cõi miền hoang vu lồng lộng
Câu thơ ủ mộng đâm chồi
Nghe từ đồng vọng xa xôi
Huyền âm vĩ cầm lửa cháy
Vần thơ khát nguồn tuôn chảy
Trơ vơ một lóng xương gầy
Quỳnh hoa lung linh hé nở
Trăng vàng chở gió đi hoang
Sao băng thắp tràn tan vỡ
Âm xưa rền cõi mơ màng
Vượt ngàn về trên đỉnh thác
Chim kêu rát cả nỗi buồn
Bài thơ chan màu khổ nạn
Tan thành từng giọt vô ngôn…
 
NGOẢNH LẠI
Lau sỏi đá rong rêu bằng đốm lửa vàng
Lật trang sách cũ Từng chiếc lá thu lượn lờ ô cửa
Giữa lưng chừng vương sợi khói… đong đưa
Soi hiu quạnh ngõ về bằng đốm lửa xanh
Vin cành lá nhỏ Hương Hoàng lan đã khuất chìm đâu đó
Giọt sương ngàn trên phiến cỏ lung linh
Hong sợi tóc phất phơ bằng đốm lửa hồng
Trầm bổng màn đêm Tiếng vạc xa xăm gõ vào định mệnh
Nước ngược dòng xuôi chảy xuống bình yên…
 
Chiếc Then Cài…
Anh nghĩ gì?
khi ghì chặt trái tim từ chiều sâu nhịp đập
tiếng dương cầm phập phồng cung bậc phím nâu
Giờ, thì em đã hiểu
dấu chấm than sau tan vỡ cuộc tình đầu
dấu chấm hỏi sau niềm đau đã xanh xao màu ước
hành trình không tưởng tượng
thì bí ẩn con đường chỉ còn là những vết xước vô tri
Anh
mình sẽ gặt được gì?
khi gieo hạt tình yêu trên cánh đồng vị kỷ
những chồi xanh mộng mị
hay chỉ là một trái tim nhàu nhĩ vệt tình phai
Cảm ơn anh đã giúp em mở Chiếc-Then-Cài…
 
Sau bóng tối là gì em hỡi
Có phải chăng giọt nước mắt ngà
Của nỗi lòng tự nhiên thật thà
Chờ đợi một bình minh nguy nga
Gội rửa mọi ưu phiền, thật lạ...
Vậy bóng tối có gì phải sợ
Chỉ là chưa sáng được bây giờ
Mặc cho mi căng tràn dòng lệ
Nấp vào đêm chờ ngày rực rỡ
Đợi mai về, lấp lánh hóa thơ!...

TÔI CHỈ LÀ…
(Viết cho ngày sinh)
Tôi chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi
Phiêu hốt rong chơi khắp đất trời
Rồi sẽ một ngày trong gió lộng
Bước theo dòng về với biển khơi
Tôi chỉ là ngọn gió thoáng qua
Thả môi mềm trên lối cỏ hoa
Vi vu cạn chén cùng dâu bể
Cõi hư vô là chốn quê nhà
Tôi chỉ là chiếc lá mong manh
Xôn xao nhảy múa ở trên cành
Mai về yên giấc bên nguồn cội
Xin gởi lại đời giọt máu xanh…
 
nhớ nhà châm điếu thuốc trưa
ngồi trong quán chợ giữa mùa gió hoang
thấy em mưa nắng muộn màng
đi qua tháng chạp mà mang dại buồn (Dạ Tịnh)
 
NGHÌN TRÙNG LỤC BÁT TÌM NHAU
"nghìn trùng không gian mà đậm sâu nỗi nhớ"
 
Mây trôi lá dội bên thềm
Đã hun hút cõi đã mềm chơ vơ
Ngước lên tơ nhện giăng mờ
Cúi xuống chạm phải bơ vơ chính mình
 
Ngoảnh nhìn về phía lặng thinh
Hư không lồng lộng cõng hình bóng ai
Đếm từng sợi nắng vàng phai
Chớp môi cho tiếng thở dài lướt qua
 
Trái tim lỡ nhịp thật thà
Tóc xanh một bận phôi pha mấy lần
Mây trời dệt áo phù vân
Mà vi vu gió vô ngần chiêm bao!
 
Trăng nghiêng bóng rụng qua cầu
Sôi trong đáy nước một màu mông lung
Từ em mở cõi nghìn trùng
Dường như trái đất lạnh lùng vòng quay
 
Có khi lòng bỗng đêm dài
Chợt nghe cỏ úa vẫy ngoài hiên mưa
Bật diêm thắp nén nhang thừa
Mòn trang Bát Nhã vẫn chưa ngộ bờ
 
Trang nào chép lại thành thơ
Thắp lên cho đủ một tờ mênh mông
Câu thơ khải thị trời hồng
Hai vầng nhật nguyệt một vòng tử sinh

BẢN HÒA ÂM ĐỊNH MỆNH
Và ký ức đã hoen màu nước mắt
Của ngày nào đi về phía không anh
Con chim nhỏ băng mình vào hiu quạnh
Gởi hàng cây một tiếng hót trên cành
Và để lại một mùa đông buốt giá
Giữa Sài Gòn những hoa nắng lung linh
Người con gái giữa muôn trùng xa lạ
Vẫn cất riêng một chiếc bóng bên mình
Nhành hoa dại bên luống đời đưa đẩy
Thu lạc loài vì thiếu lá vàng rơi
Em nhớ mãi buổi chiều chưa xa ấy
Tay trong tay mà tiếng nghẹn trong lời
Thôi thì cũng đã mù sương lau lách
Buông đi anh những khắc khoải đợi chờ
Xin khép lại bản hòa âm định mệnh
Trên cung đàn lỡ dở một đường tơ
Chào biệt nhé những chiều xưa lá đổ
Chốn xa mù hò hẹn với phôi pha
Thì anh hỡi bên dốc đời sương phủ
Vẫn còn nguyên một ánh mắt quê nhà…
 
GIÃ TỪ
Ta…từ thơ dại bước chân
Nhấc lên đặt xuống đôi lần thành…Tôi
Máu xương lơ lửng luân hồi
Trăng sao nhảy múa trên đồi nhân gian…
Vân vi nắn lại cung đàn
Ngồi yên em nhé kẻo tràn cung mây
Bão bùng rừng vẫn là cây
Ngàn xanh xưa vẫn lấp đầy tiếng chim
Ngoan nào. Máu chảy về tim
Nhịp lau lách gọi đã chìm âm rung
Từ trong suối cạn khe cùng
Rỗng không chở tiếng tơ chùng đi qua
Người từ xương máu bước ra
Hay là hơi thở từ xa bước vào?
Xin cho ta gởi lời chào…
 
CHẠNH LÒNG
Trong mơ chợt thấy bóng mình
Hư vô bốn phía rập rình trước sau
Cúi người nhặt chiếc giẻ lau
Chạnh lòng bóng cũng chiêm bao như mình.

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...