Thursday, January 6, 2022

CV 1

 
Cánh Cửa
Nghe Chúa bảo "Hãy gõ thì sẽ mở!"
Tôi tin lời gõ mãi muốn mòn tay
Bao ngày rồi đếm những giọt mưa bay
Tôi đứng đợi bên ngoài. Cửa khép
Sao không là một người từ tiền kiếp
Vượt qua vòng sinh tử để tìm nhau
Tôi gục đầu trên cánh cửa Tình Yêu
Lặng lẽ giấu một vết thương vừa mở
Hỏi dĩ vãng còn bao điều để nhớ
Cửa thương đau. Em khép đến bao giờ?
 
Câu Hỏi
rặng núi chắn ngang cuối cánh đồng
bên kia rặng núi có gì không
hay là lại một cánh đồng khác
và một ước mơ đến cháy lòng?
 
Chân Dung
Em bao nhiêu tuổi sao đẹp qúa
Nở giữa lòng anh một nụ cười
Dung nhan em đó như tranh họa
Xuân sắc chan hòa, xuân sắc ơi!
Nỡ nào em để chút hương rơi
Rớt xuống lòng anh một chút đời
Một chút thôi mà sao ngơ ngẩn
Hồn xiêu phách lạc giữa chơi vơi...
 
Chẳng Lẽ
Em chẳng lẽ vẫn một mình giấu mặt
Sau nỗi buồn trải rộng tận chân mây
Tiếc nuối mãi một điều gì đã mất
Để xuân phai trôi theo tháng theo ngày
Anh chẳng lẽ vẫn bên em vô vọng
Gần thật gần mà xa vẫn cứ xa
Giữa đôi ta là sông dài biển rộng
Dăm bước chân mà ngỡ cả ngân hà
Sao không đến thắp trong nhau ngọn lửa
Đốt cho tàn hết những nỗi buồn xưa
Hồn thanh tân ta lại yêu lần nữa
Đôi tim ngoan đựng hạnh phúc thật vừa
 
Chẳng Về Đâu
Ta vẫn đi con đường chẳng về đâu
Và đợi mãi một người không đến
Đôi khi vờ ngượng ngùng như lỡ hẹn
Cúi mặt sâu ôm gượng một mảnh sầu
Cúi thật sâu mà nào thấy người đâu
Hai, ba năm gấp lại những nếp nhầu
Thời gian đủ phai đi bao màu áo
Có thể rồi ta chẳng nhận ra nhau
Thân bỗng nhẹ như bọt bèo trên cạn
Thả theo giòng hờ hững chuyện hợp, tan
Mây cứ bay gió cứ thổi ngút ngàn
Ta đứng ngẩn, đợi một người không đến...
 
Chập Chùng
thật ra, mình có gì giống nhau đâu
từ nếp nhăn trán, khoé môi cười - đã lạ
đến ân oán, đời riêng cũng khác
giữa chập chùng mà vẫn nhận ra nhau
 
Che Mưa
Chiều một mình lối về gió thổi
Lá trên cành lóng ngóng che nhau
Tóc chải bao lần giờ vẫn rối
Tôi vội che tôi mảnh tình sầu
Chiều một mình lối về ngửa mặt
Nửa con đường đang đứng ngóng mưa
Nửa kia đi lạc vào dĩ vãng
Tôi ngượng che người chút buồn xưa
Chiều một mình hàng đèn phụng phịu
Dãy phố hờn dấu mặt ủ ê
Mưa qua năm ngón tay lính quýnh
Tôi vụng che tôi cả đường về
 
Chỉ Có Nửa Buổi Chiều
mái tóc nghiêng em che nửa buổi chiều
như cánh cửa giấu nụ cười ngần ngại
một khoảnh khắc tôi gọi là mãi mãi
nên phải lòng, và cứ thế là yêu...
chẳng có em chỉ có nửa buổi chiều
cánh cửa khép hững hờ che dĩ vãng
tôi nghiêng vai, một gánh tình rất nặng
đời gập ghềnh, và cứ thế là đi...
biết bao giờ tôi vĩnh biệt buổi chiều
bỏ lại sau lưng quang tình đang gánh
xa màu nắng để lòng hanh hao lạnh
nhớ khật khùng, và cứ thế là đau...
 
Chia Tay
Nàng ghé mặt, khẽ khàng môi hôn vội
Trên mặt chàng da thịt - chợt buồn câm
Ân ái cũ thu mình vào sợi tóc
Vướng vai chàng - như thể nghĩa trăm năm
Nàng ghé mặt, thì thầm - lời từ tạ
Bên tai chàng, tiếng nhẹ bổng như mây
Ngôn từ co cuộn trong hơi thở
Nợ ba sinh trả sao hết - một ngày
Chàng ghé mặt, nhìn vào gương - ký ức
Nhận ra Nàng một thuở - là trăng
Dăm vết thẹo của đôi lần lầm lỡ
Đủ sâm soi - đến sùng sượng đá vàng
Lời từ tạ u minh như ẩn ngữ
Chàng nửa đời chưa hiểu nghĩa phôi phai
Nàng trở gót, khẽ khàng đi - như đến
Một đời - Chàng - sợi tóc vướng trên vai
 
Chiếc Cầu Gẫy
Từ buổi ta thôi không yêu nữa
Con sông chẳng bận phải đổi giòng
Em thôi là một chuyến đò ngược
Đưa ta vào những chuyện long đong
Từ buổi ta thôi không yêu nữa
Con sông đã chảy bớt nhọc nhằn
Em bắc ngang ta chiếc cầu gẫy
Hoang tàn như thể chưa người qua
Từ buổi ta thôi không yêu nữa
Con sông tàn phế chẳng có bờ
Em có cho thêm ngàn con sóng
Cũng đành xin trả lại hư vô
 
Chiều Cuối Tuần
Tôi vẫn ngồi từ buổi xế trưa
Từ lúc nắng còn soi Buồn thật
Em có tiếc một điều vừa mất
Tôi bỏ mình Trời có bỏ nắng mưa?
Ngày cuối tuần. Thôi. Xin gửi theo mưa
Còn lại đêm cùng mùi hương đất
Đốt đèn lên, xem bóng mình Da diết
Che mặt Cười Thấy tội tôi chưa?
 
Chờ Đợi
buổi chiều rơi xuống cùng một cánh hồng
như thủy tinh vỡ nát
những chiếc xe qua cuốn theo khói bụi thị thành
cuốn theo từng mảnh vỡ của hồn anh
chiều cuối tuần bồng bềnh trôi mang theo một món qùa chưa mở
góc phố ấy chỉ mình anh đứng đó
hoa không còn trên tay
chút bơ vơ tiễn biệt một ngày
gượng gạo cười với niềm vui vừa mất
bên cột đèn nghiêng nghiêng
anh trở thành bức tranh tĩnh vật
lạ lùng nhìn màu nắng quái chiều hôm
và chờ mãi một người không đến
nụ hồng lại vỡ món quà vẫn chưa mở
cô đơn đâu phải là lời nguyền
mà suốt một thời quanh quẩn bên anh
 
Chờ Giáng Sinh
* tặng PhD
mấy bận dọn lòng cho đêm thánh
mênh mang chưa đủ đến vô cùng
tuyết phủ cả mấy mùa đông - lạnh
hồn trần vẫn đợi một giáng sinh
bao đêm, anh thức chờ chuông đổ
kinh coong - lời trẻ lạc - gọi nhau
bên kia em có nghe đồng vọng
từ anh, gióng giả - một điệu sầu
trăm năm, em thắp bao nhiêu nến
ngọn khóc, ngọn cười, ngọn đơn côi
sáp chảy - bấc tàn - anh chưa đến
nến tắt rồi. tình vẫn xa khơi
đêm nay như một ngàn đêm cũ
mộng du anh đến cửa giáo đường
trước nhan thánh chúa anh quỳ xuống
hôn nỗi vô cùng - của nhớ nhau
 
Chưa Trang Điểm
Không điểm trang bằng nỗi buồn người lớn
Son phấn ngượng ngùng em chẳng quen tay
Mắt chưa kẻ vài cái nhìn dối trá
Môi chưa tô dăm bảy nụ hôn hờ
Em là em như trăm năm đã vậy
Nửa ngực phập phồng một trái tim non
Vẫn dung dị như những điều thật nhỏ
Hồn xôn xao bởi tâm thức chưa mòn
Phiền muộn cũ chừ nhẹ rơi như phấn
Thoáng qua đời thăm thẳm một vệt son
Bài học mới em dạy ta: cho, nhận
Nửa trái tim chưa trang điểm vẫn còn
 
Có Khi Nào
có khi nào nắng lạnh nhạt với ngày
bóng ngoe nguẩy với hình
máu vùng vằng với tim
bài thơ trả treo với ngòi bút
đồ chơi ngoảnh mặt với trẻ con
nụ hôn hờ hững với nhân tình
tôi chán ngấy tôi
có khi nào hạnh phúc tỉ tê với cô đơn
tuyệt vọng vỗ về mất mát
đau đớn an ủi vết thương
vực sâu đàm phán với kẻ thất tình
đời dỗ dành người thua cuộc
bão tố thầm thì với khoảng trời yên
kỷ niệm tự tình với người mất trí
có khi...có khi nào...mình cũng nhớ nhau...
 
Có Lẽ
mùa thu này anh đi gom lá
nhóm lên ngọn lửa đốt tháng ngày
đốt cả nỗi nhớ người vất vả
khói vỡ nhạt nhoà ngọn heo may
em sẽ đợi lá mùa thu rụng hết
mới bắt đầu một mùa mới thương nhau
hay là đợi tuyết mùa đông tan hết
mới bắt đầu tính đến chuyện bên nhau
vẫn cứ mơ hồ như "có lẽ"
có lẽ mình thương nhau
có lẽ ta chờ
 
Có Phải Là Mùa Thu
Anh bảo này, ơi... cơn mưa mùa Thu
Em ở đâu suốt mùa hè nắng hạn
Giờ mới đến - dửng dưng như đang giận
Rớt xuống lưng chừng, vội vỡ trên tay
Em nghĩ gì mà trong mắt đầy mây
Giấu được đâu một nỗi buồn xám ngắt
Tim lập lòe ngọn lửa yêu chưa tắt
Lẫn trong sương ở giữa đỉnh sa mù
Em nói gì mà đêm gío vi vu
Anh tỉnh giấc, bần thần trông ra biển
Tận khơi xa một cánh buồm đang đến
Có phải Thu, hay giấc mộng hoang đường?

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...