Thursday, January 6, 2022

CV 2

 
Con Đường Mưa
Tháng Năm đến cùng cơn mưa nhẹ
Bâng quơ thôi mà ướt cả chiều
Con đường, hàng cây vô tư thế
Chẳng hay mình đã sũng cô liêu
Có hình bóng đam mê như lửa
Ta loay hoay thắp lại mỗi ngày
Người vẫn xa vời như đất hứa
Con đường, một mình anh, và mưa
Tháng Năm này, mưa, đường vô tận
Làm sao đi cho hết buổi chiều
Giới hạn vây quanh là núi, biển
Có vượt ngàn trùng để nói "yêu"?
Dù mưa lỡ rơi vào dĩ vãng
Chữ yêu viết dở có hoen màu
Cơn mưa, con đường, hàng cây ướt
Vẫn là chút mộng để chia nhau
 
Cọng Cỏ Sân Chùa
Em là thế hồn nhiên như cọng cỏ
Cứ xanh xanh như thể chẳng biết buồn
Anh vẫn vậy âm u như chùa cổ
Cứ sầu đời dưới mái ngói rêu phong
Này cọng cỏ, mình khác nhau biết mấy
Em non non áo mới đổi mỗi mùa
Anh trầm mặc một đời mang phế tích
Ngày theo ngày tan trong tiếng chuông khuya
Vời vợi thế mình thương nhau không hở
Thấy gì nhau qua cái biển nghìn trùng
Em có đợi trăm hay ngàn năm nữa
Đến kiếp nào mình xây mộng tình chung?
 
Cù Lao
cù lao mười lăm tuổi
tôi bắt đầu đứng nhìn về phía cù lao bên kia sông
rồi tôi về tập bơi
nửa năm mới vượt được con sông để đến
một ngày nọ
tôi nhìn thấy dáng em thấp thoáng, xa hơn nhiều cái cù lao tuổi nhỏ
tôi lại về tập bơi
một năm, hai năm, ba năm
bao nhiêu lần đuối sức trên dòng đời rộng
cố mấy rồi dở chừng cũng phải quay ngược về bến xưa, đơn độc
nửa cuộc đời
tôi vẫn đứng nhìn về phía em ở một nơi tôi không thể đến
và tự nhủ lòng: cuối cùng, mình cũng đã đến một bến bờ có thật - tình yêu
dẫu bờ bến ấy vẫn mãi: không em
 
Đêm Mười Bảy
.... thuở ấy
thức trắng cho đêm mù đôi mắt
thở khói ra say ngất một phòng
đóm sáng ở nơi nào xa tắp
soi về quay quắt cả hồn không
 
Điều Muốn Nói
Ở bên em tôi có điều muốn nói
Nhưng ngại ngần ý nghĩ chẳng thành câu
Rốt cuộc rồi mình nói chuyện đâu đâu
Điều muốn nói vẫn chưa nói được
Chưa nói được nên đêm về thao thức
Bức thư tình cũng định viết: "Em yêu,
Em biết không, anh nhớ em nhiều"
Nhưng nghĩ thôi, chứ đã nào dám viết.
Chưa dám viết nên tình đâu đã ngỏ
Ngày xa nhau cũng chẳng hứa hẹn gì
Chỉ khẽ nói "Em ở lại, tôi đi..."
Điều muốn nói vẫn là điều chưa nói...
 
Duyên Nợ
Có một nỗi buồn vu vơ đâu đó
Đến làm phiền một buổi tối bình yên
Hai đứa mình hỏi có nợ, có duyên
Mà tối nay anh nghe buồn, nghe nhớ…
Trong nỗi nhớ có chút buồn êm ả
Trong niềm thương có chút ghét dịu dàng
Thôi cũng đành duyên nợ trót đa mang
Để buồn, nhớ, ghét, thương cùng thiên hạ
Nay em hỡi em là duyên hay nợ?
 
Giấc Mơ Đời
không biết anh đã ngủ bao nhiêu đêm
mơ bao nhiêu giấc
có những giấc mơ hiền lành như một thời cổ tích
có những giấc mơ hoang đàng như lửa đốt thịt da
nhưng chưa bao giờ em đến
trong những giấc mơ anh
có phải em đợi
cho đến khi tất cả những đốm lửa trong đêm anh thôi lập loè
những giấc mơ anh mệt nhoài khuỵu ngã
để thắp lên ngọn lửa cuối cùng
soi vào giấc ngủ anh giấc mơ đời
rực rỡ nhất là em
 
Gọi Người
Một hôm, đứng giữa chiều, anh gọi nắng
Ngại mưa mù để phố thị buồn hiu
Ngàn giọt mưa như nỗi niềm thầm lặng
Mà dư âm còn vọng đến muôn chiều
Một hôm, đứng bên đời, anh gọi gío
Thổi qua vườn cây lá hát ngu ngơ
Buồn chín chưa mà cây sầu đã nở
Rất mong manh những nụ nhớ ơ hờ
Một hôm, bên đây bờ, anh gọi "Nhỏ!"
Tiếng gọi đầy cùng nắng gío lao xao
Bên kia bờ có bao giờ em nhớ
Người bên sông em bỏ lại hôm nào
 
Hóa Thân
Em quá vội nên bỏ ta nơi ấy
Làm loài sâu thong thả nhấm lá sầu
Em ái ngại nhắm mắt vào chẳng thấy
Ta cạn đời đổi kiếp giữa đêm sâu
Em mặc kệ để đời ta hóa bướm
Say phấn hương và mê mải sắc màu
Em ngoảnh mặt khi ta ngã xuống
Hương phấn tàn trơ lại xác loài sâu
Rụng hết rồi những sắc màu vay mượn
Ta cuộn mình vào vỏ kén cô đơn
Kỷ niệm xưa là một lần hóa bướm
Để trong mơ hương sắc mãi chập chờn
Bởi là sâu nên ta mơ thành bướm
Bởi là tình nên em chẳng bao dung
Ta chẳng ngại hóa thân thêm lần nữa
Cái lẽ "yêu" vẫn cứ mãi không cùng
 
Hồn Của Đá
Hồn Anh có phải bài thơ em viết vội
Lời du dương, mà ý chẳng có hồn
Nên một đời lang thang trong trời mỏi
Đi tìm hồn để hoá kiếp xác thân
Đá
Anh xuống núi mang về một phiến đá
Tưởng thấy em trên mặt ngọc mơ hồ
Nên một đời loay hoay đục khắc
Chừ lộ hình một nửa mặt hư vô....
 
Hững Hờ
Có một nỗi buồn chẳng thành thơ
Mà như chút sương khói hững hờ
Buồn tan trong mắt thành giọt nước
Buồn rớt xuống đời một giấc mơ
Có một mối tình là tình đầu
Có một người tình chưa biết đau
Vẫn yêu như thể yêu là thế
Là tim, là máu, là đời nhau
Có một buổi chiều chẳng bên nhau
Chiều trôi cùng với nắng phai màu
Lời yêu sợ rồi như màu nắng
Nên vẫn ngập ngừng, nên vẫn đau
Có một nụ cười rất thờ ơ
Dường như chẳng đợi, chẳng mong chờ
Đời như một lối đi mòn mỏi
Những bước hững hờ, bước bơ vơ...
 
Khoảng Trống
Khi ánh nắng vẫn chia đều trên đất
Tại sao mình không thể nói nhớ nhau
Vài triệu năm khoảng thời gian có thật
Tinh tú xa nhau lòng dạ nát nhàu
Khi em vẫn nhận giọt mưa trên tóc
Tại sao mình không thể nói thương nhau
Ngàn ngày vui có một ngày ta khóc
Giọt lệ trong veo nỗi nhớ không màu
Khi ta vẫn là ta trong đời rộng
Tại sao mình không thể đến với nhau
Giữa tim ta chập chùng một khoảng trống
Lạc nhau rồi anh biết sẽ tìm đâu?
 
Khốn Đốn
sáng ....viền nắng dung nhan em mười mấy
đêm ....đổ về ngang ngửa dáng huyền hư
rồi tuổi nhỏ xô đi - cho đổ gẫy
cho một trời bất tuyệt ngất trầm tư
một lần lớn lên mấy lần khốn đốn
ngày xa em muốn ... chít một lần!
(chôm vài từ của bùi giáng tiên sinh)
(... từ một thời là nhóc)
 
Lá Mùa Đông
Người đi rồi áo mùa thu khép lại
Giấu trong tà một chút nắng vàng hanh
Buồn của tôi thay lá mọc trên cành
Chưa rụng vội để chờ mùa thu khác
Chiều bây giờ cây đứng nghe gió hát
Nhẹ nhàng thôi mà những lá buồn lay
Trời mùa đông có vội vã hết ngày
Lá có kịp đón một mùa thu nữa?
Người đi rồi khép điều gì trong mắt
Giấu vào hồn một biển nhớ mù khơi
Người đi rồi tôi trắng cả tay tôi
Chỉ còn lại một nỗi buồn chưa mất..
 
Lên Cao
Ở một nơi nào xa rất xa
Mênh mông ơi những dải ngân hà
Là nơi ta lạc nhau ở đấy
Suốt đời mơ một chiếc cầu qua
Ở một nơi nào cao hơn mây
Trăng khuya không thức với đêm dài
Là nơi em giấu buồn ở đấy
Buồn một mình thôi, chẳng chia ai
Ở một nơi nào tít mù khơi
Bên kia nhân thế, bên kia đời
Là nơi tôi tìm em ở đấy
Xin nửa mảnh hồn lỡ đánh rơi..
 
Linh Hồn Không Tuổi
Tôi sống với một linh-hồn-không-tuổi
Đến với tôi từ cái cõi-vô-cùng
Trần gian rộng chúng tôi cùng rong ruổi
Gập ghềnh, gập ghềnh những nỗi buồn chung
Tôi làm bạn với trái tim mệt mỏi
Chén đắng cay có những lúc đã trào
Vẫn muốn yêu như thể một người đói
Phập phồng, phập phồng những nỗi khát khao
Tôi ghép lại những mảnh đời vụn vỡ
Thành giấc mơ giữa những tiếng kinh chiều
Em đến nhé, mang chút thương chút nhớ
Cho linh-hồn-không-tuổi một tình yêu
 
Linh Hồn Nhỏ
... như thể ngày xưa
Em đến với tôi - linh hồn nhỏ
Như sương như khói ở trên trời
Ngẩng lên đón nhận mà cứ ngỡ
Thiên Đàng có kẻ lỡ đánh rơi
Bẻ nửa cuộc đời chia nỗi nhớ
Thương nhau như thể tự bao giờ
Thật gần thật nhẹ như hơi thở
Nửa như rất thực nửa là mơ
Tôi khép vòng tay ôm nhè nhẹ
Chút hương sắc ấy của riêng người
Thảng thốt một lời yêu rất khẽ
Linh hồn nhỏ bé của tôi ơi...
 
Màu Tím Không Buồn
Ta thức trắng đêm nhìn dòng tóc
Rồi hiểu ra: màu tím không buồn
Nụ cười bay lên thành trăng mọc
Mặt người bỗng hóa ngọc trong khuôn
Em nằm thênh thang như cơn mộng
Hàng mi khép lại - chút lạ thường
Dậy từng con sóng, từng con sóng
Ngoảnh đi ta giấu biển vào trong
Đầy vơi theo dòng thủy triều tím
Đêm trôi trên sóng tóc dịu dàng
Trên cánh tay thơm mùi phượng vỹ
Tựa đầu ta thức trọn trăm năm
 
Mình Có Nhớ Nhau Không
buổi chiều ra đứng trên bờ đá
lòng người cùng chảy với lòng sông
ba năm gom lại thành chiếc lá
thả theo con nước ... cuốn xuôi giòng
cứ đếm bấy nhiêu lần sóng vỗ
rồi hỏi lòng mình: "nhớ nhau không?"
ngày xưa là thượng nguồn thác đổ!
bây giờ là con nước đang rong...
từ độ xa người sông rộng quá!
hồn ta neo lại ở bên bờ
Tô Thị đợi chồng rồi hóa đá
còn ta nhớ quá hóa thành thơ
một giòng thơ chảy cùng giòng nước
mang theo cái nhớ đến vô cùng
có ai gặp con sông chảy ngược
hỏi giùm: "mình có nhớ nhau không?"
 
Một Mùa Hè Lạ
chẳng có ai để tôi chờ
hôm nay mưa đổ xuống
chiều vàng như màu lá
tôi đứng ngẩn nhìn một mùa hè lạ
khum hai tay hứng một bụm buồn đầy
 
Một Ngày Mới
một ngày mới
reo nhẹ trên những ngón tay khô
tôi đánh lên một que diêm ước vọng
một ngày mới
xanh lướt trên những ngón tay thon
người chắt chiu chút tình xuân biếc
một ngày mới
trổi dậy trên những ngón tay chờ
bừng nở trong muôn màu áo nhớ
qua đêm mù lòa
thấy bóng chim non
nghe nụ cười vỡ
(... lượm trên gác xép)
 
Một Ngày Như Mây
Một ngày như nước chảy
Một ngày như mây bay
Một ngày em ngoảnh lại
Nở nụ cười thật đầy
Về theo làn nước gội
Về theo đường mây trôi
Về theo lần em tới
Đưa tôi về với tôi
Gánh trên vai chút gío
Nhuộm vào tóc chút mưa
Em đến cùng nỗi nhớ
Từ một trăm năm xưa
Tôi như dòng nước chảy
Em như làn mây bay
Để tôi đong đếm lại
Xem cuộc tình vơi đầy
 
Một Nửa
Giờ mới biết tim mình còn một nửa
Chưa tạ tàn bởi những vết thương xưa
Em có đến để anh yêu lần nữa
Tình anh ơi tim một nửa có vừa?
Giờ mới hiểu sao mà xao xuyến vậy
Trái tim yêu một nửa cứ gọi mời
Đã qua rồi cái thuở "Làm sao ấy ... "
Mà sao còn da diết quá tình ơi ...
Thôi thì cũng xin được yêu một nửa
Nửa yêu anh còn một nửa để dành
Lỡ mai mốt tình nhạt rồi hương lửa
Em cũng còn có cớ để xa anh...
 
Mùa Của Gió
Trời lạnh rồi em mặc áo dài tay
Co ro chút để làm duyên con gái
Má cứ hồng hồng một màu vụng dại
"Đâu phải tại người, tai gió Thu thôi"
Chiếc lá nào vừa rụng xuống vai tôi
Nắng buổi chiều chợt ngả màu vàng úa
Bao lời yêu mượt mà như nhung lụa
Rơi rơi theo những chiếc lá cuối mùa
Hàng đèn vàng dãy phố thấp sương khuya
Đêm như thể đang trôi vào huyền thoại
Nàng Tô Thị chờ người không trở lại
Em đợi ai mà hóa đá một thời
Thu giấu gì trong những chiếc lá rơi
Để quầy qủa suốt một mùa gió thổi
Em và tôi có một điều chưa nói
Gió, lá ngượng ngùng muôn thuở, Thu ơi...
 
Nắng Muộn
Em hanh hao như làn nắng muộn
Tàn cuộc tình còn có nhớ tôi
Thương mến nào bay theo gío cuốn
Kỷ niệm xưa sương khói lưng trời
Em bỏ lại tim tôi gầy guộc
Đắng hồn rồi đâu thiết rượu cay
Tay đơn côi làm sao đốt thuốc
Mơ dở dang giấc mộng ban ngày
Con sông cũ chiều nay xanh qúa
Xuôi theo dòng chiếc lá buồn trôi
Màu hoa đỏ bên bờ rưng rức
Chợt hiểu ra ta vẫn yêu người...
 
Nắng Tháng Ba
Nắng tháng ba dịu dàng như người ấy
Trời giao mùa trong nắng mới tinh khôi
Một chút nắng cho lòng người ấm lại
Để biết yêu những hương sắc trong đời
Nắng tháng ba mơ màng như nhan sắc
Của một người vừa tròn tuổi đôi mươi
Nhan sắc ấy không kiêu sa huyền hoặc
Mà mênh mang như hàm-tiếu đang cười
Nắng tháng ba hiền lành như cây cỏ
Lòng nhẹ tênh chẳng còn gợn chút buồn
Tôi chợt ước mình sẽ là ngọn gió
Cùng với người dạo bước du xuân...
 
Ngọn Đèn
Ngọn đèn nghiêng nghiêng nhìn xuống con đường
Có tỏ lắm cũng chẳng hơn mươi bước
Đâu đủ soi cả con đường thậm thượt
Đành bằng lòng với một chỗ cỏn con
Anh yêu em yêu đến độ tim mòn
Bày tỏ mấy cũng chẳng hơn đèn ấy
Trời chạng vạng anh bắt đầu nhấp nháy
Vội vã xí phần khoảng sáng trên em

Ngọn lửa nào anh vẫn thắp trong đêm
Vàng võ mấy cũng gọi là ánh sáng
Ngàn đêm sau biết đâu rồi lửa cạn
Em có thương khoảng tối một con đường
 
Người Đàn Bà Làm Thơ
người đàn bà làm thơ
như ngọn nến tự đốt tim để sáng
ngọn lửa lung linh - kiêu kỳ - duyên dáng
xưng tụng một điều xa xỉ: "tình yêu"
hạnh phúc vẫn mơ hồ
như gã tình nhân trăm năm giấu mặt
người đàn bà làm thơ
như kẻ tội đồ mưu toan đào tẩu
có lối nào ra khỏi nhà ngục vô hình
dạo chơi ngoài vòng duyên phận - chung thân?
người đàn bà che mặt bằng thơ
tựa đứa trẻ giấu dỗi hờn vào gối
"tình yêu" ở tận bên kia trời - diệu vợi
như bóng gã nhân tình thấp thoáng trong mơ
đêm
bốn bề có mắt trần gian - vây bủa
nhìn xuống những bài thơ của người đàn bà
như mẩu nến thừa vẫn cháy - một chút tim
 
Người Đi Rồi
Người đi rồi còn để quên đôi dép
Nằm chơ vơ lăn lóc ở góc phòng
Dép có buồn có nhớ dấu chân son
Tiếc những lúc tựa kề bên gót ngọc?
Người đi rồi con gấu bông ươn ưởi
Cái bụng tròn thiếu tay ấm ai ôm
Trên da mềm như còn mãi mùi thơm
Của dĩ vãng đã xa tầm tay với
Người đi rồi ghế bàn sao thừa thãi
Ghế có đôi giờ chỉ một người ngồi
Để một mình tôi phải đối diện tôi
Và uống cạn chút đắng cay còn lại....
 
Nhật Ký Một Ngày
năm giờ hai mốt phút
hôm nay - hôm qua - và cả hôm kia nữa
anh dậy sớm hơn thường lệ, hay dường như thế
có bài thơ đang chờ để viết
và có em đang đợi - để anh yêu
rồi ngày sẽ trôi qua không như mặc định:
anh sẽ lính quýnh giải một con toán nhầm
em sẽ vụng về đánh vỡ một chiếc ly
đã sang thu, mà như ngày hạ - chí
bởi anh đã thức dậy trước giờ thức dậy
hay bởi mình cứ lóng ngóng nhớ nhau
giấc ngủ đêm nay lại lừng khừng đến muộn
và những cơn mơ sẽ vỡ ra,
loang lổ thêm căn phòng của một gã độc thân
phải thế không, em nhỉ?
ta gặp nhau, nên "cái tôi đáng ghét"*
dưng không được lập lại đến hai lần!
---
* lời Pascal(?)
 
Nỗi Nhớ
ừ, sao tôi không là dòng sông?
cứ chảy mãi sẽ có ngày gặp biển
cứ chảy đi dù lòng tôi đầy sóng
sóng tràn bờ - nỗi nhớ biển cuồng điên!
đợi hôm nào hồn tôi trong như gương
sẽ mở lòng để khoe em "nỗi nhớ"
nỗi nhớ tôi buồn như mảnh gương vỡ
lấp lánh giữa trời - vì sao cô đơn
 
Phải Chi...
Có những lúc buồn nhiều hơn một chút
Dây đàn chùng chẳng rung nổi thanh âm
Gió đi rồi vườn nhớ đến lặng câm
Nắng tắt vội nên buổi chiều hao hụt
Hình như đã xa người hơn một chút
Lửa cho nhau chừng như cũng lạnh dần
Tình có còn khi ý đã phân vân?
Lòng day dứt nghĩa là yêu chưa trọn
Dường như người đã lớn hơn một chút
Hồn nhiên xưa có phải đã nhạt rồi
Cánh buồm nào đưa người mãi xa khơi
Còn lại tôi một mình bên biển vắng
Phải chi mình thương nhau hơn một chút
Biển chiều nay sẽ ngát một màu yêu
Nắng sẽ phô trọn nét đẹp mỹ miều
Gió sẽ đến mang nỗi buồn đi cất..
 
Phôi Phai
Thôi cứ để nỗi buồn dâng tím lịm
Rồi rụng rơi cùng với tháng năm dài
Mình thấy nhau sau ngàn năm tìm kiếm
Để một ngày tình trở mặt phôi phai

Anh chẳng lẽ vì thất tình mà khóc
Hay ngu ngơ điên dại giữa cuộc đời
Em chẳng lẽ vắng anh mà cô độc
Hay muộn phiền để lỡ tuổi rong chơi
Ừ vậy nhé ta xa nhau xa mãi
Một cuộc tình những nỗi nhớ vu vơ
Chút kỷ niệm là nỗi buồn còn lại
Vật vờ trôi trong nắng úa ơ hờ

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...