Saturday, January 1, 2022

MĐTTA 13: Thơ


Lời Từ Thuở Ấy 
Nhớ thuở ấy tôi về miền đất lạ
Có nắng hồng có mây vướng bên chân
Có suối trong có rêu đá thì thầm
Có lau cỏ bâng khâng chiều cuối hạ
Lối đi nhỏ bông trắng hồng tứ quí
Tiếng chim kêu, về núi, mảng sương xanh
Có am mây, trăng ngủ, biết bao tình
Núi chụm lại mở lời chào thiên cổ
Nhớ buổi ấy tôi về miền sóng vỗ
Ghềnh đá cao nghe biển hát bên tai
Tôi ngất ngây như cốc rượu thuở thời trai
Khi gặp lại trái tim hồng nguyên vẹn
Tôi yêu quá cõi sương bồng khói quyện
Nơi có gió lành non nước gần xa
Thương ánh trăng không vướng bụi ta bà
Thương chái bếp nhỏ vẹo xiêu như quê hương ẩn sĩ!
Nhớ buổi ấy tôi ngủ chùa trên núi
Cõi nguyên sơ xanh thẳm một phương trời
Đầu gối đỉnh vô cùng chân duỗi đạp ngàn khơi
Thở hơi thở trong lành không nhiễm độc
Thơ thẩn, đường chen hoa lũng cốc
Gió như hương suối như mộng trưa hè
Có nương rẫy ân tình sắn, khoai, cam, bưởi, mít, chè!
Những trái hạnh to, thơm, ngon ngọt ngào xao xuyến!
Thương thương quá đám môn, rau xanh bên giếng
Ớt bốn mùa đỏ lịm trĩu đầu cây
Ôi! cành vả hồn nhiên quanh cội trái đầy
Những buồng chuối thường to dài quá sải!
Nhớ thuở ấy và tôi còn nhớ mãi
Bài thơ trong tim máu vẫn chảy dạt dào
Phải đến nơi này để hồn với tới chiều cao
Bởi chiều rộng nơi nào tôi cũng chật!
Như độ ấy tôi ở miền đất Phật
Thuở xưa kia Ca Diếp ngó hoa chơi?
Tôi không nghĩ rằng tâm ấn truyền đời
Tôi biết rõ nhưng tôi chưa muốn nói!
Ôi Linh Sơn Linh Sơn diệu vợi
Đường ta đi hoa nở đã lâu rồi
Muốn Niết bàn cũng vọng tưởng mà thôi
Hải Vân nhé! Ta chào ngươi như chào thiên đường đã mất!
(1987)
 
Từ Độ Nhổ Neo...!
(Kỷ niệm ngày Huyền Không rời Hải Vân
sương khói 17/11 mậu Ngọ 1978)
 
Từ độ nhổ neo miền biển lặng
Ta cũng lênh đênh ngày tháng vui buồn
Đâu hẹn tuổi xanh con trăng vàng ước vọng
Thả đời mình trăm bên nước trôi suôn
Mấy thuở ly hương sầu quán trọ?
Ngửa bàn tay, con mệnh số không rời?
Chuyện sinh tử và cuộc cờ bỏ dở
Ta cũng bơ ngơ thảng thốt nói cười
Như cọng cỏ qua đêm sương ngấn lệ
Khói nhân tình mắt đỏ cay se
Trời đoạ xứ, hư không cài chữ nghiệp
Nên trong ta lủi thủi bóng đi về!
Ta chiếc lá trên sông bồng bềnh cơn mộng trắng
Vỗ giọt nguồn đưa đẩy chiếc bè hương
Ai không hiểu những nỗi đời hư huyễn
Thì nghìn trùng thân thế phải mù phương!
Từ độ vỗ tay ca bài thương hải
Chuyện đời mình chẳng kể ai nghe
Sông nước thong dong thuyền không chẳng lái
Cánh bèo nào nở trái hoang mê?
Từ độ nhổ neo miền biển lặng
Nghĩa ba ngàn sóng chở một vầng trăng
Thương thương quá tình không đổ bến
Cõi cô liêu đã mỏi cánh chim bằng
(Minh Đức Triều Tâm Ảnh)
 
Quảy Gánh Phiêu Bồng
Lỡ quảy gánh phiêu bồng một thuở
Thì quê hương là vạn kiếp lưu đày
Hành trang mây chiều tóc rối phương say
Trong tim lớn tam thiên hồ mộng
Ngồi kể cho nhau nghe chuyện đời đã tạnh
Ngoài hiên người những lá xác vi vu
Những mái nhà ai trăng chiếu vô từ
Nhớ kỷ niệm trong khoang đời hèn mọn
Dăm bảy gánh càn khôn, nửa vời thư động
Vệt khói thời gian câu chuyện đèn mờ
Hắt hiu bên mành gió thoảng vu vơ
Từ quá khứ những tri âm đứng dậy
Đã ba đào xưa ai cười sóng dội
Để ngày xuân nay ai đuổi mộng vàng
Đời chúng mình quê quán lang thang
Không ngoảnh lại những phương cầu lận đận
Không thao thức bạc vàng, danh vọng
Không cau mặt đau những chuyện tình cờ
Có ải trạm biên đầu gió hú làm thơ
Có suối ngọc mười phương trăng tụ lại
Chuyện thế gian dù ai mời ai hỏi
Nụ cười bỉ nhân: đá lạnh rêu nhờ!
Một chung trà uống cạn cổ sơ
Một tách rượu mời hư không bằng hữu!
Đốt lửa đồi cao soi mặt mày túy tử
Bên đống than hồng họp hội quần tiên
Kinh và thư trộn lẫn tâm huyền
Tăng và đạo bá vai chàng cuồng sĩ
Gác chân lên nhau nụ cười như nhị
Lũ sơn nhân này thế trí đã quên
Óc não loài người tục tử vô duyên
Gương lồng bóng, sân khấu đời đã vãn!
Anh em ta trăm năm còn hào sảng
Cạn mấy bầu sương khói mênh mông
Lửa tuyết băng phơi phới cháy bên lòng
Mười phương khách ta bà vô ngại
Anh em ta cánh bồng rong ruổi mãi
Hướng vô cùng mà chẳng hướng về đâu
Ngắm bụi mù vó ngựa cuốn theo sau
Thế giới ba ngàn: sát-na tâm ảnh!
Từ vô đích: trăng sao giá lạnh
Từ thiên thu: nhất thiết hiện tiền
Vẫy tay chào lý sự Hoa Nghiêm!
(Hải Vân, 1977)
(Minh Đức Triều Tâm Ảnh)
 
Giấc Ngủ Của Đá 
Giấc ngủ xuống giữa triền non vắng lặng
Bóng ai về, lạnh buốt cả ngàn dâu
Tay chạm khẽ vào mong manh của gió
Bỗng trần gian va động những cung sầu
Ta đứng lên, gọi đò, bên bờ sông lau lách
Lá tử sinh cháy đỏ cuối ghềnh xa
Lòng dừng lại, nhìn thời gian huyễn hoặc
Chẳng bao giờ thấy hết cõi người ta!
Chừ bẻ kiếm, đi vào sơn cốc
Chợt hôm kia đầu đá mọc thành hoa
Nỗi vinh hiển như bóng trăng chẳng thực
Giọt sương trời, rơi vỡ cảnh hà sa
Giấc ngủ xuống, giữa hoang liêu của núi
Vượn rừng sâu mê mải cây cành
Ta hát khẽ, vang vang bầu vọng tưởng
Trái nhân tình muôn thuở chẳng màu xanh!
Ta chống gậy, qua sông, không bè bạn
Cọng cỏ bên đường lất phất trông theo
Mỗi câu thơ là mỗi trang cao sĩ
Thoảng hương trầm trong nỗi nhớ trong veo
Chừ với đá, ba đời giấc ngủ
Viễn khách ơi! viễn mộng nào đây
Phù phiếm quá, con sông không chảy!
Và bờ kia, hiển hiện bờ này!
 
Đạo Sĩ & Hư Vô 
Ta ngồi mãi giữa hư vô lòng núi
Bỗng thấy chiều hớt hải đuổi theo mây
Khối thời gian rơi vào triền đá lặng
Hiện tại nào mất hút ở đầu cây
Đời đạo sĩ, con còng già bỏ tổ
Lên non cao còn sợ nước triều dâng
Bụi đầy áo, phủi hoài tay cũng mỏi
Có nhiều khi ẩn dật cũng ưu phiền
Ta ghé bến đìu hiu tìm hạt lệ
Rơi quanh mình với nỗi chết xanh xao
Hoa đốm bay đã vô tri trong mắt
Còn bầu trời ai hái những vì sao!
Đời đạo sĩ, con chim trên đỉnh núi
Ngợi ca ngày nắng mới giữa mù sương
Chim rướm máu bởi hồn thơ u khoát
Rớt xuống trần như lửa cháy tà dương
Ta bước xuống, đêm, và vầng trăng lạnh
Khóm lau già run rẩy nước sương mưa
Trọn thân thế ta chối từ vinh hạnh
Theo con đường lặng lẽ tự ngàn xưa
Chừ vô biên chỉ còn là hơi thở
Và nụ cười bất diệt ở quanh đây
Đời đạo sĩ, con còng già bỏ tổ
Hóa thân làm lau cỏ ở đồi Tây!
(Minh Đức Triều Tâm ảnh)
 
7 Thất Ngôn Tứ Tuyệt Liên Hoàn Vận
 
Tùng mỏi, Tùng nằm: Ngoạ Tùng Am!
Dám đâu bắt chước cảnh “ thiên đàng!
Hữu vi cũng đã mòn năm tháng!
Chừ chút vui thôi: Cõi Tĩnh Nhàn!
 
Nối vận:
Thiền bảo, Thiền luôn trú Tĩnh Nhàn!
Ngón tay chỉ trỏ đúng Dung Nhan!
Nhưng kìa, lửa cháy kề bên cửa,
Phải chạy thoát thôi, kế khả toàn!
 
Nối vận:
Khả Toàn ở giữa cõi Bất Toàn?
Nghe ra Sự Thật bị hàm oan!
Vô thường, vô ngã: trò thiên diễn,
Hay lỡ mộng mơ cõi Niết-bàn?
 
Nối vận:
Niết-bàn hà cớ nói lan man?
Tuyệt cú, vô ngôn, chẳng nghĩ bàn!
Con chữ nối nhau dù vô tận,
Vẫn cứ rớt rơi giữa bụi đàng!
 
Nối vận:
Tuyệt cùng, vực thẳm cũng Bụi Đàng!
Khái niệm trùng trùng vẫn hỗn mang,
“Cấm khẩu” may ra, bày chút tuệ!
Chữ còn nói mãi, mải lang thang!
 
Nối vận:
Nếu còn sinh tử, còn Lang Thang,
“Thực tính lang thang” mệt nghĩ bàn!
Một niệm, “ mặt mày” không thấy rõ,
Thì duyên đi mãi tận thiên man!
 
Nối vận:
Thiên Man, “thiên rợ” kệ Thiên Man!
Cái cõi trầm luân đã chán nhàm!
Không rỗng, thõng tay về Cố Quận!
Lại trăng, lại gió, lại thư nhàn!

Khóc Thầy
Trời đổ mưa không ngớt
Tim con bỗng nghẹn ngào
Thầy đi bất ngờ quá
Con ngỡ mình chiêm bao!
(Đệ tử Viên Minh - Viên Không Thiền viện)

Tâm Ấn
Rừng trăng người yên nghỉ
Tháp báu ngọc lung linh
Cỏ hoa tu mật hạnh
Đá sỏi niệm chơn kinh
Cõi thiền lưu tâm ấn
Đất Phật hiển nhân tình
Đầu-đà gương thanh khiết
Trí tuệ chiếu quang minh
(Huyền Không Sơn Thượng - Xuân Giáp Thân 2004
Minh Đức Triều Tâm Ảnh)

Lung Linh Bảo Tháp
Như mặt trời giữa hư không
Hạnh Ngài toả sáng trên dòng tử sinh
Một thân một bát dặm trình
Mưa dầm, nắng lửa câu kinh không lời
Trần gian in dấu chân người
Lung linh bảo tháp nụ cười trăng sao!
(Đệ tử Tuệ Tâm)

 
Xuân Thường Tại 
Có người ra đầu ngõ
 Níu áo ngày xuân qua
 Tô lại màu Mai nở
Ước mơ xuân không già
 
Nhưng xuân còn lúc đến
 Hẳn theo dòng ... xuân đi
Đâu phải đời yêu mến
 Mà xuân ở lại vì ...
 
Có người ra ngoài phố
Hỏi xuân vừa đi đâu
 Con sông nào trôi ngược
 Cho đẹp mãi ngàn sau 
 
- Ngôi chùa trên núi nọ
Cội Mai nở bốn mùa
 Biết Xuân về ở trọ
Không đón thì không đưa 
 
Như Nhiên - Thích Tánh Tuệ
 
Xuân Tức Cảnh (Minh Đức Triều Tâm Ảnh)
Xuân của đất trời, xuân của ai?
Mà nơi non lạnh, liếp thưa cài
Mù mây lững thững chơi đồi vắng
Sương khói lơ thơ dạo lũng dài
Nắng mới nể tình hong ấm tóc
Gió lành vị nghĩa thổi vui tai
Đá nằm vườn cỏ, công bao độ
Hoa nở hiên lan, đức mấy vài
Thơ vụng mượn vần, đùa trúc biếc
Bút cùn khoe chữ, cợt đào phai
Lộc non phơi phới, rừng thay áo
Đón khí thanh dương, mở cửa sài!

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...