Tuesday, January 4, 2022

Nguyên Bình 7

 

BAN MAI HỒNG
Anh! em chạy ra vườn gió
ban mai hồng run rẩy một nhành lan
hoa uống giọt sương
em uống ban mai tinh khiết
uống hương lòng thương nhớ bâng quơ...
Anh!
em chạy vòng cây bằng lăng hoa tím
bầu trời xanh xoay quanh anh làm điểm tựa
mây trắng trên đầu lộn ngửa
mặt đất cũng say mèm.
Anh! em pha cốc cà phê sữa
anh uống đi, một nửa dấu môi này, ngang đó là phần em
không được tham em sẽ bắt đền
hai đứa mình chia đều hạnh phúc...
 
BẮT ĐẦU
Bắt đầu từ nụ tinh khôi bung cánh mềm
bắt đầu từ em tình yêu như ly rượu ngọt
bắt đầu từ bàn tay đan nhau thành mắt lưới tình
bắt đầu từ sợi tóc gió xua qua bờ vai gầy
bắt đầu từ nét môi run run mùi hương rất lạ
bắt đầu từ bóng ngã hai người đã hóa thành nhau..
Bắt đầu thôi em tháng rộng năm dài
chúng mình đi hái mùa xuân.
 
BÁT NGÁT LÒNG TA
Ta đi trên đường của gió
Tóc bay lồng lộng bốn phương
Ngẫng nhìn chân mây hun hút
Em xa từ độ vô thường
Ta đi trên đường của trăng
Ánh vàng rót mật lung linh
Kìa trăng có xa xôi lắm?
Ta lên giáp mặt chị Hằng
Ta đi trên đường của mây
Mắt xanh khép mở đắm say
Lòng ta như làn sương sớm
Loãng tan em sợi nắng gầy
Em trôi vào thời gian trôi
Mộng du bát ngát cuối trời
Cúi nhặt vài ba câu hát
Ta thiên thu đến ru người.
 
BỠ NGỠ HỒN TÔI
Tôi trải khăn phơi màu lụa vàng
trải vàng hoa cúc chở mùa sang
trải hiu hiu gió lên chồi biếc
trải thắm vườn yêu nắng dịu dàng...
Rồi trải trăm năm vào vạn cổ
mà thương hài tía dấu tây cung
hồng phai má thắm bao trinh nữ
Chôn giấc mơ xa mộng phi tần.
Trải tấm cà sa màu ngọc lam
cam lồ tưới tắm nợ nhân gian
mộng ai vừa tắt hồi chuông nguyện
sen trắng chưa thơm cõi niết bàn...
Trải lòng phơi trái tim khô héo
tôi đợi người về tự xuân xanh
mà hương thạch thảo bay theo gió
mà dạ lan gầy đêm vô thanh...
 
BÓNG MÂY
Dưới cầu trời thả bóng mây
cho dòng vô định vơi đầy gió mưa
vật vờ đôi nhánh rong đưa
đáy sâu nhân ảnh ai vừa thoáng qua...
Gối đầu lên cội phù hoa
tuyết lê đơm nụ ngọc ngà biếc trong
từ tâm ngộ hạnh huyền không
đá - tôi lem lấm lăn trong hồng trần.
Chim chiều xoải cánh phù vân
nắng chiều hấp hối níu vầng nhật minh
hồn thơ rụng trái tuyết trinh
sao trời tím, trăng nghiêng mình, sóng đôi.
Trầm luân thềm mộng ai ngồi
Hương thiền thoang thoảng bồi hồi sen thơm.
 
BÓNG THỜI GIAN
Chiều lạc bước chiều rơi vàng lối nhỏ
gió chưa sang sợi nắng úa thầm thì
tà áo lụa tím loang miền hoài niệm
sợi tóc nào vương vấn lối em đi.
Trong đêm sâu hai vì sao thức trắng
bờ hoang nhiên tinh tú gối tay nằm
linh hồn ta dạo qua chòm nhân mã
chạm thiên thu vỡ một khúc nguyệt cầm.
Đêm cổ tích đêm ngàn năm thi thoại
em phù du mang đôi cánh thiên thần
ai đốt lửa bên đền đài hoang phế
phút khải huyền mặc cả với sắc không...
Em dung nhan ngàn năm xưa diễm tuyệt
vành trăng non cong vút nét môi mềm
Ta hoang đàng mơ một vòng tay ấm
Chở mơ mòng về khắc bóng thời gian.
 
BƯỚC TỪNG BƯỚC U HOÀI
Ta già bằng con ngựa
kéo thổ mộ cuộc đời
lóc ca va lóc cóc
bước từng bước u hoài
Sao mà em lắm chuyện
nội cái duyên thầm thôi
đã sập trời sập đất
nói chi cái ...xa xôi
Tháng chạp đêm ba mươi
tầm xuân giêng hai nhú
thơ tình ta chồng đủ
ba trăm sáu mươi bài
Bán chữ mua cành mai
nụ tình chưng đầu ngõ
ủy thác con mèo nhỏ
canh sắc vàng mùa xuân
Giả định lòng rưng rưng
tiễn em vài bước lạ
giả định ta ăn mừng
kề môi ai vội vả
Ngắm nghía thân ngựa già
yên cương chờ gãy đổ
lắc lư chiều thổ mộ
bước từng bước về nhau.
 
BUÔNG GIÓ
Ai đem mùa mưa đến
trời chở nắng đi đâu
áo trắng phai tơ tóc
tà khép dài đêm thâu.
Cây thở sương đêm lạnh
lay động một đóa quỳnh
ta níu trăng hiu quạnh
sưởi ấm trái tim mình.
Hạt mưa gieo bất trắc
phơi tình cũ chưa khô
buông tay cào nắm đất
chôn sợi tóc hư vô.
Sáng nay em thức dậy
mặt trời chưa lên xanh
giấc mơ vừa buông gió
hạt mưa nghiêng rơi nhanh.
 
CÀ PHÊ SÁNG
Cà phê sáng nay hương nồng quá
Em bỏ bùa mê có phải không
Hay em ép xuân tình trong đó
Thơm ngát trời thơ dậy nhớ mong.
 
CÀ PHÊ SÁNG
Ơ...ơ..chiếc lá me rơi
chạy theo tôi, bắt bóng người trăm năm
ly chanh nóng mắt lá răm
mặt bàn vuông, cũng trách thầm ...sao sao...
Ghế ngồi, ly tách ngoan nào
tôi thề không nhớ ai đâu ...mà hờn
gốc me là của van lơn
là thơ của mộng là ơn của tình...
Tôi lay nắng ửng trên cành
vo tròn sợi gió mong manh chớm về
vụt đôi chim sẻ bay đi
sợ tôi bứng cả cây si ...đó kìa!
 
CÁNH VÕNG
Cánh võng ơi... cánh võng ơi
Nhẹ lay rèm gió mộng ngang trời
Phất phơ áo lụa ai hờn dỗi
Mắt biếc nghiêng tình sóng sánh...đôi...
Mềm đưa cánh võng... ta ru em
Xanh làn tóc rối đỏ môi sen
Hai vòng tay khép bờ mi khép
Lau lệ ngàn năm đêm ngóng đêm...
Cánh võng uyên ương trưa giã biệt
Lặng thầm đan kết đôi bàn tay
Trên đầu một thoáng mây hư ảo
Bóng đổ xuống hồn cánh võng...say.
 
CẦU NGUYỆN
Em kéo liếp cửa ăn năn
khoảng trời tình yêu khép lại
nhành thạch thảo héo khô
cắm trên mộ phần trái tim bất tử
miệng lẩm bẩm nguyện cầu
sám hối một linh hồn rạn vỡ.
Quỳ dưới chân Chúa
hôn lên Thánh Giá bình an
cắn răng đánh đổi
trời xanh hoa lá rộn ràng
bằng lời kinh cứu chuộc
giam giữ phận mình
chiếc lồng cô đơn ...trói buộc !
Tiễn đưa em
đưa tiễn một linh hồn
đang tìm nơi ẩn trú
xác thân chỉ là lễ nghi hiến tế
của một phận người...
A men !
 
CHẺ THƠ
Mười ngón tay bụm lại vốc một nắm điêu tàn
chiếc áo đời rách rưới trùm kín tôi bàng hoàng
Ra phố thèm nhắm mắt mộng du trên vỉa hè
chạy quanh triền cơm áo tôi gặp tôi u mê
Rừng cấu cào sẹo đỏ thông già chết bán thân
biển dập dềnh rác rưởi cá tôm không mộ phần.
Tôi bán linh hồn rởm mua một thớt hư vinh
gió trăng giờ rẻ mạt trả giá bằng điêu linh
Trái tim đau ẩn nấp bụng đói khát tội tình
hơi thở phì phò khói nhớp nháp mùi u minh.
Chẻ đôi câu thơ đắng tôi đứt lìa giấc mơ
nửa thân ôm hoang phế nửa hồn treo ngác ngơ...
 
CHỜ
Hôm nay mặt trời mọc
tôi rửa mặt tôi thôi
mặt trời trong nước lạnh*
tình yêu và cuộc vui.
Em hãy là nhan sắc
em hãy là ban mai
đóa phù dung ngạo nghễ
nhếch môi cười tàn phai.
Bài thơ tình nóng hổi
chuyện của hai trái tim
đời nặng lời phù phiếm
càng thắm hồng cánh sen.
Một làn hơi lành lạnh
đâu phải tội mùa đông
chút thanh âm réo rắt
đâu phải tội vĩ cầm.
Chiều nay mặt trời lặn
tôi sẽ chờ hôm sau
chờ đến khi tắt thở
nằm ủ hương nhiệm mầu.
 
CHƯA XA
Thả câu thơ lạc mé rừng
Tôi đi gom lá đốt từng nỗi đau
Dây trầu vấn vít thân cau
Đá xanh đâu dễ bạc câu vôi lòng?
Thả bài thơ xuống dòng sông
Tôi câu con nước lớn ròng ngày đêm
Đôi bờ mộng mị hoang nhiên
Vàng trăng vỡ vụn hương nguyền còn thơm.
Thả em xuống nỗi buồn vương
Đếm dăm sợi nhớ mà thương nẻo về
Mai này em nhé ...tôi đi
Mang theo hết những ước thề chưa xa...
 
CỐ HƯƠNG
Ta mộng mị nắn cung trầm hoang phế
Tiếng đàn xưa ai oán khúc u hoài
Dòng sông lạnh quặn lòng sầu nhân thế
Sương trắng đôi bờ quấn nỗi trần ai.
Lời bi tráng từ ngàn năm vọng lại
Tiếng sông Hương đau khúc ruột sông Hồng
Dòng máu chảy vào miền Nam thâm đỏ
Điên điển vàng chìm nổi nước Cửu Long.
Tiểu thư ơi gót hài xưa cung cấm
Sợi chỉ hồng loan phượng kết tơ duyên
Người còn đứng bên hoàng thành rêu phủ
Hay đã về Vĩ Dạ trăng soi nghiêng?
Đêm trầm cảm đêm khóc thầm lệ ưá
Ai đoái hoài một nét vẽ đan thanh
Vó ngựa dặm nghìn chiều hoang tiễn biệt
Quan hà rơi bóng liễu rũ mong manh.
Bảy mươi năm ra đi còn ngoái lại
Núi sông ơi hờn tủi nẻo đi về
Nơi cố quận bóng tre già lay lắt
Ta nghẹn lòng đau đáu với cơn mê.
 
CÒN ĐÓ XUÂN XANH
Sợi tóc em từ kiếp trước
Cất trong ngăn kéo đọa đày
Giờ đây vẫn xanh như ngọc
Mượt mà mát dịu bàn tay.
 
CUNG ĐÀN
Ôm đàn ném xuống lũng sâu
Cung thương nhỏ giọt máu đào trầm luân
Cho em thơ đã vô cùng
Trái tim nước mắt đã từng thương đau
Này em cơn gió nghẹn ngào
Này ta gói mộng trút vào ngàn năm.
 
CUỐI MÙA
Mùa thu hững hờ rắc hạt nhớ vào trăng
ta vun liếp gieo mầm thương mây trắng
heo may khóc trên bến xưa hoang vắng
ngày buồn rơi thả giọt nắng cuối mùa
Trên dốc đời ngọn cỏ xót xa đưa*
ai ngồi hát bài chia ly viễn xứ
ai tiếc nuối cung đàn tình muôn thuở
ai chơi vơi trầm khúc buổi ban đầu…
Thu hoang đường hoa tím muộn màng nhau
mai lập đông cho chiều hoang thôi nắng
lời chia tay chực chờ trên môi đắng
khúc kinh cầu mặc khải phút tàn hơi…
Mùa đang qua sông lững thững quên trôi
ta vấp ngã theo từng hồi chuông nguyện
em cứ mặc chiếc áo dài lam tím
tiễn thu đi cùng với chuyện tình buồn…
 
DAY DỨT
Ta lầm lũi trong bão cuồng sóng dữ
Liếm vết thương rách toạc cả phận đời
Mưa trầm luân không kịp trở tay vuốt mặt
Nắng đọa đày thiêu đốt mãi sao nguôi.
Chi chí nam nhi đội trời đạp đất
Mộng kình ngư quẫy sóng dậy trùng khơi
Giờ như chiếc lá vàng khô rơi rụng
Đoái trông về nguồn cội đã xa xôi...
Em có biết giấc mơ xưa hóa thạch
Áo tiểu thư vàng rợi cả kinh thành
Em có nhớ lời xưa ai hẹn hứa
Tay trắng chừ trắng lạnh đêm vô thanh.
Đau nhức cả mười ngón tay gầy tái
Thơ với ta treo ngược đỉnh hoang tàn
Núi chảy máu trơ sỏi lòng sương gió
Sông nghẹn dòng cạn đáy dưới trăng tan.
 
DẤU YÊU XƯA
Đặt nhẹ vào ngăn kéo
Một chút thương Một chút nhớ
Và một chút mùa Thu
Tình dẫu trăm năm Em dẫu biệt mù
Anh vẫn ôm cả heo may Bước Qua khung cửa
Chở mùa Thu về Thắp lửa vắng xa.
Những cơn gió sớm Chạy nhảy trước hiên nhà
Anh phải dỗ dành Đông ơi đừng vội
Con chuồn chuồn Chưa bay hết quãng thu xanh
Có lẽ một chút thu xanh Cũng đùn lên mây trắng
Có lẽ khơi lên chút nắng Cũng ấm tình đông sang
Dấu yêu và hoang mang Chất đầy trong ngăn kéo
 
DỄ HIỂU
Cháy khởi đầu của lụi tàn
con đường đi cỏ hoa và cát bụi
điểm đến thiên thu Một sợi tóc
trang thơ mở ra trang đời thắm lại
lấp lánh giao thoa.
Tại sao hai người này dễ nhận ra
tại sao em và anh hội tụ và phân kì lồi lõm.
Lí giải làm chi nhân duyên là chữ nghĩa
chạm là tình cờ tội đồ là lực hấp dẫn
dây buộc là vô minh.
Trốn tìm trò chơi hạnh phúc
trốn sau định mệnh
tìm nơi tiền kiếp
tâm linh va nhau
giọt nhớ rơi.
Im lặng là hồi chuông đẹp nhất
vật chất quyện hòa
ly hợp sinh diệt ở bên ngoài
cho tình yêu lên ngôi
ở bên trong dễ hiểu.
 
ĐÊM TẬN CÙNG
Đêm cuối năm đêm say vũ hội
ta bước về nhau như hai tinh cầu chói lọi
mở vòng tay dìu dặt, đam mê
tóc này thơm, mội này kề
nhắp từng chút vang tình lóng lánh
không say đâu em suốt cả đời hiu quạnh
đêm bây giờ đêm hạnh ngộ quyền năng
mấy tỉ năm lặng thầm
tới hạn rồi, hạt nhân bùng cháy...
Đêm tận cùng của sông dài thôi chảy
của núi đồi nghiêng ngửa nhấp nhô
cồn cào nhựa nguyên từ thăm thẳm, hư vô
mặt trời mặt trăng giao hòa quyến rủ
ánh sáng xanh từ muôn ngàn tinh tú
bỗng dịu dàng trải mộng gối chăn
đêm vĩnh hằng nở nụ khỏa thân
ôi bức họa của vô biên vô ngã...
Đêm cuối năm đốt lửa hồng xua tan băng giá
hãy bước cùng ta bài luân vũ giao mùa.
 
ĐI TÌM
Em đi tìm anh nhớ ngày quên tháng
qua sen trắng hạ qua thu cải vàng
qua cơn gió bấc trái thầu đâu rụng
qua hoàng mai nụ con bướm lang thang.
Em rảo buớc tìm đinh ninh anh ốm
gió lạnh mười phương chắc liệt giường rồi
em đau cùng anh cả tàu ngựa đói
ốm o chân mòn gót mỏi thương ơi...
Đi hết mặt trời đi lần bóng tối
góc biển chân mây khe núi bìa rừng
nơi quán đông người nơi hè phố lạnh
Em mãi đi tìm tìm mãi nguời dưng...
em đi tìm anh lặn lội biền bưng
tìm mỗi con đường tìm từng quãng vắng
tìm đáy sông sâu chân cầu soi bóng
tìm bãi bờ hoang sóng cuộn biển trào...
Em mãi đi tìm anh ở nơi đâu
hơn bốn mươi năm tìm không ngơi nghỉ
trắng cả đời em anh còn vạn lí
Em vẫn đi tìm tìm mãi bóng anh.
 
ĐÓA VÔ THƯỜNG
Tuổi nào rớt hạt bụi mưa
nhấp nha mắt biếc cũng vừa nhớ mong...
Tuổi nào xõa lọn tóc bồng
lơi tà áo tím có – không kiếp này.
Tuổi đi chắt giọt mù - cay
vòng tay cầm cố tôi đày đọa tôi.
Tuổi về viễn mộng xa khơi
Làm sao tôi níu được người viễn phương ?
Còn chăng một đóa vô thường
Trăm năm mộng vỡ thành chương thơ tình...
 
ĐỢI NGƯỜI
Có chiều vàng cả chiều rơi
Em ngây thơ giấu tuổi chơi trốn tìm.
Ta đi lục lọi nỗi niềm
Lật tung rơm rạ trái tim hiện hình
Thì ra một trái mơ xinh
Thương ai em ủ hương trinh dại khờ...
Chiều mơ rồi lại chiều chờ
Ô hay sợi khói lam hờ hững bay
Trên trời mây mở vòng tay
Ta thăm thẳm gió rung cây ...hoa vàng...
 
DUYÊN
Ta lặn lội vào thời gian siêu thực
Bắt gặp em từ tiền kiếp mỉm cười
Tủm tỉm gì mà đôi môi mọng đỏ
Dấu yêu gì mà mắt biếc reo vui
Cõi trần ai chưa một lần giáp mặt.
Sao thấy lòng thân thiết tựa ngàn năm
Bàn tay ngà chưa một lần nắm chặt
Mà sao truyền hơi ấm tận xa xăm.
Đất với trời ngát mùi hương dấu ái
Gió và mây thỏ thẻ bước sóng đôi
Hai tâm linh vờn quanh hoa ánh sáng
Hai mái đầu chụm lại dưới trăng soi.

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...