Saturday, January 29, 2022

Trần Quốc Thực

 
Ði một trưa hè, con thương Mẹ
chợ Bầu, sông Ðáy, nắng nôi
phấn trắng mẹ phơi sườn sông vắng
tóc trắng Mẹ phơi dưới trời
mẹ ơi áo mẹ mười năm nắng
tóc mẹ phơ phơ dáng lặng thầm
mẹ ơi tay mẹ mười năm trắng
chân mẹ mười năm mưa nắng ngâm
đi một trưa hè. Ði suốt trưa
vóc người đổ sáng những năm xưa
trưa nay sông Ðáy mơ hay thức
sóng vật mình lên nom xanh chưa?...
 
TIỄN
Bạn đi nhé thôi không tiễn nữa
Một tay nâng chén dâng ngang mày
Bạn đi nhé, thôi, không giấu nữa
Một tay còn bận giấu khăn tay
Ngày mai bạn đã phương xa lắc
Ngẫm nhau, nắng se sẽ ngả màu
Ngày mai tôi đã khung trời khác
Muốn nhắn gì sang không dễ đâu
Tiễn nhau một bận qua bậu cửa
Tiễn nhau lần nữa trong chiêm bao
Xa ngoắt ngõ xanh bạn biến khuất
Tôi đã gói khăn ở kiếp nào.
 
MIỀN CHỜ
Miền cây chín muộn
Từng chùm thơm thả nổi ngoài chiều
Sông Hồng nặng nhọc phù sa đỏ
Đôi bờ xanh phiêu diêu.
Những ngôi sao thưa thớt hát
Lác đác chim kêu
Đợi em, mười bảy, trăng đến muộn
Anh nhích từng ly đến tiếng “yêu”!
 
Anh mang tặng bạn bè ý đẹp lời hay
Lúc tới em anh chỉ có sự im lặng
Em ngả mái tóc lên miền ngực anh rộng dài
Nơi có một tiếng: Em
vừa chìm xuống
Anh soi mãi, soi cháy cõi mắt em yên tĩnh
Ngọn lửa vang lên mà anh không biết đặt tên
Ngọn lửa tỏa sáng một vầng, kiêu hãnh
Trên ngực anh
Em ấm mềm. Em thơm thảo bên anh
Em dũng cảm đón từ anh gió nắng
Em! - Cái thứ tiếng nhẹ bông, mà nặng
Lặng cháy trong anh, lặng lẽ cháy trầm.
 
Một mùa đông
Em trùm khăn đi ngược chiều gió bấc
Sắc áo vàng hoa cúc
Tim anh
Em đã tìm anh qua mùa đông chiến tranh
Em đã tìm anh qua mùa đông hoà bình đất nước
Những mùa đông cơ cực
Những mùa đông nhựa chuyển thân cành…
Em đã thấy anh đi tìm số phận mình
Trên con đường lầy lội
Con đường mưa bụi
Lối đi vừa đủ một người
Chúng ta đi bên nhau líu ríu
Như đôi chim đất đi trong đường hoa mùa đông
Đi bình tĩnh tự tin, không hề biết
Máu đỏ quật lên tim làm bạc xoá tóc anh.
 
Em xa quá... xa đến mức mình không
chạm vai nhau được nữa.
Đêm rì rào vườn cây mưa sau nhà
Ngọn nến thức cùng anh, cùng chút lạnh
Tiền kiếp nào dun dẩy ta chia xa?
Em xa quá... xa đến mức ngày trời xanh lại
Dãy phố dài mảnh khảnh cuối trời
Dưới hàng cây cơm nguội
Một người xe thong thả đạp trong cây...
 
Mưa cứ như không. Trên đê
Nhìn xa, ai hay cỏ ướt
Chỉ thấy nắng lên thoa mát
Không gian, mặt cỏ, dáng mình.
Em ngắm hoài lên đê xanh
Anh ngó hoài sang con mắt
Chỉ thấy bờ mi em rung
Bấy giờ mới tin cỏ ướt.
 
Em đi sương nắng khuất
Những đồi hoa in gót chân xa...

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...