Friday, February 4, 2022

01- Nhiên Hạ

 
Trở Giấc
Trở giấc đêm trường giữa lập đông
Thầm nghe nước chảy quyện phiêu bồng
Trăng ngà toả sáng miền hư tĩnh
Sóng gợn u hoài cõi tịnh không
Thảo mấy vần thơ tìm ý lạ
Dồn dăm khúc củi đợi than hồng
Bình minh lấp lửng ngoài hoang dã
Tuyết đã rơi đầy nhuộm cả sông.
Gánh Thơ
Ta đi vào chốn trần gian
Gặp Thơ Nhiên Hạ miên man bên dòng
Suối thơ một gánh long đong
Suy tư mấy nét rêu phong phận người
Bạn hiền kết nghĩa làm vui
Có trăng mây nước bên trời quạnh hiu
Niềm vui cũng lắm tao tiêu
Vui thơ đối ngẫu dăm điều sẻ chia
Ý thơ xuất đã chưa lìa
Mà nghe thơ rụng bên bìa núi sông
Cội nguồn gặp gỡ sương trong
Mụ* chuông thổn thức mạch dòng tâm giao
Nét thơ phóng tự hôm nao
Mà ôm Hương Ngự ngủ vào đêm đông
Ngự Bình đá phủ rêu phong
Thiên thu soi bóng đục trong dật dờ
Huyễn hoằng một gánh hoa thơ
Tặng người duyên ngộ bên bờ hữu duyên
Trăm năm vọng mãi lời nguyền
Gánh thơ gánh cả ý thiền mênh mông!
 
Thơ Đề…
Thơ đề trên chiếc lá
Gió đã cuốn trôi đi
Giọt sương còn trĩu đọng
Long lanh ánh tư nghì
Sớm mai nhìn cuốn lá
Lơ lửng giọt sương trong
Nghe tâm mình chợt lạ
Giữa sát na tang bồng
Xuân đi rồi đông đến
Giọt sương hoài vẫn trong
Bến tâm mình như đã
Chuyển vần thơ xuống dòng
Thơ đề trên phiến lá
Đã trôi theo muôn trùng
Vẫn còn đây là cả
Một khoảng trời mênh mông…
 
BẠCH MÃ
Cốc lạnh đìu hiu suối chảy qua
Làn sương phủ trắng gợn la đà
Ven rừng lá rụng quanh đường nhỏ
Cuối bản hoa tàn ngập lối xa
Ẩn sĩ tìm an trì chánh niệm
Tiều ông nghỉ mệt đón trăng ngà
Đông về trở giấc đồi Bạch Mã
Thác đổ trên ngàn vọng thiết tha…
 
KHÉP LẠI
Lặng lẽ dò theo cuộc bể dâu
Hòa chung nhiễu sự với cơ cầu
Men đời vạn cốc tu nghiêng ngã
Rượu khổ nghìn ly chén đậm sâu
Vẫn biết trần gian hoài bỉ cực
Màn chi nghiệp dĩ cứ đeo sầu
Nay về khép lại niềm du thủ
Đọng lắng tâm mình giữa hạt ngâu!
 
LẦN RA
Âm thầm ấp ủ một vườn dâu
Lặng lẽ rời xa chẳng ước cầu
Cứ ngỡ niềm thương vừa ủ đượm
Đâu ngờ nỗi nhớ lại hằn sâu
Thì ra bĩ cực phần tiên khổ
Chẳng lẽ hanh thông đoạn kết sầu
Ngẫm chốn trần ai nhiều tủi hận
Buông là khép lại cả trời ngâu!
Lê Thuấn, 30.11.2020
 
TRĂN TRỞ
Phẳng lặng trong ngần nước cõi tây
Mờ xa khói quyện đã giăng đầy
Sông tình mãi đọng chờ ai khuấy
Núi nghĩa luôn tràn đợi kẻ vây
Một thoáng bên người trăng ẩn vẫy
Nhiều khi giữa biển gió mong gầy
Tâm lành chẳng muốn hờn căm trỗi
Ngẫm phận dân mình khổ quá đây!
Lê Thuấn, 23/11/2018 (hoạ)
 
NỖI NIỀM
Sương tràn nước tĩnh lộng trời tây
Gió cỡi đầu non tuyết phủ đầy
Lá nổi sông dài ôm gợn khuấy
Hoa vờn núi dãy quyện đùn vây
Dừng qua ngắm mảnh tà dương vẫy
Đứng lại nhìn thân liễu dáng gầy
Chợt biết tâm mình vươn trỗi dậy
Như làn khói toả vợi niềm tây.
Nhiên Hạ, 23/11/2018 (xướng)
 
NGẪM
Sương mù gió tĩnh lặng trời Tây
Nước biếc non xanh khói phủ đầy
Biển rộng sông dài không kẻ khuấy
Trời cao vực thẳm chẳng ai vây
Nhìn sơ xứ sở mình đang khổ
Ngắm kỹ người dân Việt đã gầy
Tổ quốc bao giờ tươi sáng lại
Hưng bền rạng rỡ ước hoài đây!
Ngô Hùng, 27.11.2021 (hoạ)
 
HÒA TRONG ÁNH SÁNG
 
Biển cả trùng dương nước rợn tây
Mù mờ khói quyện sóng giăng đầy
Muôn ngàn vẻ đẹp còn chưa khuấy
Trái gió trở trời cứ bủa vây
Đứng giữa càn khôn năng lượng vẫy
Hoà trong ánh sáng khỏi hao gầy
Không còn động loạn mà khơi dậy
Phật Pháp tâm linh ở chốn đây
Khánh Mai ngày 4-12-2021. (hoạ)
 
MƯA RƠI
Mưa rơi tí tách ngoài hiên
Nghe tâm tịnh lắng cả miền lạc an
Giữa trần thế cuộc ngổn ngang
Ai đang định lắng trong làn mây khua?
Ngoài hiên thu đã chuyển mùa
Bên đường lá cũng se sua sắc màu
Giọt ngà réo rắt bên nhau
Ngân dài miên khúc u sầu thế nhân
Ai đi giữa cuộc phong trần
Ai trong sương gió, ai tần ngần đây?
Mưa rơi trên cuốn lá gầy
Nghe trong giọt vỡ niềm tây thăng trầm
Nghe như tiếng vọng truyền âm
Dội vào tâm thức chuyển thầm từ xa
Ngân vang khế hội ta bà
Giọt mưa luân vũ hoan ca ý thiền?
Mưa rơi rơi mãi triền miên
Nối từng cung bậc giao duyên hợp hoà
Mưa từng hạt nhỏ ru ta
Giữa dòng sinh tử ngã qua luân hồi…
 
ĐĂNG TRÌNH
Chưa đi thì lại bồi hồi
Đi rồi không biết khứ hồi về mô...?!
Nhục thân dìu dặt nhấp nhô
Ven rừng cuối bể một bồ hạnh sương
Non cao núi trở dặm trường
Bước chân cô lữ mấy đường viễn du?
Đường xa thăm thẳm mịt mù
Khói sương bỏ lại nhàn du phận mình…
Nghiêng vai hí cuộc đăng trình
Nghiêng đời bóng đổ ngỡ mình chưa đi?!
 
TANG BỒNG
Này chú sâu nho nhỏ
Trong cuốn lá non xanh
Chú nằm nghe mưa rụng
Đã uống sương trong lành?
Hạ vừa đi qua ngõ
Thu đã về bên sân
Nắng hoàng hôn lấp ló
Sau áng mây tần ngần
Chú sẽ qua đời nhộng
Tung đôi cánh bướm trần
Ta cũng rời cõi mộng
Chôn vùi hết si sân
Giây phút này tao ngộ
Giữa khoảng trời mênh mông
Lá thu vàng đã rộ
Nào ta vui tang bồng…
 
TUỲ DUYÊN THỊ ỨNG
Khởi từ hoa rộ sắc hương
Dung nghi một nét chân phương diệu hằng
Đạo huyền tỏa rộ như trăng
Pháp thân huệ nhãn chiếu hằng muôn nơi...
Thong dong tự tại bên trời
Làm thân chiến sĩ cứu người trầm luân
Tuỳ duyên vía lại xuất trần
Sa trường đối nghịch muôn phần hiểm nguy
Vi hành sải bước uy nghi
Non ngàn biển rộng thầm thì trong sương
Xả thân vào chốn vô thường
Cánh hoa ngộ giác nào vương bụi trần
Liễu hằng rũ bỏ si, sân
Bờ mê làm cánh phong trần viễn du
Tâm ngời như giọt sương nhu
Chuyển mình giữa bụi sa mù mênh mông
Ngộ rằng tam giới huyễn không
Mười phương chư Phật cũng đồng hương hoa
Tánh không viên giác một toà
Kinh huyền tấu khúc la đà ven sông
Vi vu cỡi gió tang bồng
Tiêu tương trầm bổng bên dòng sông xưa
Đăng trình với nắng cùng mưa
Duyên trần hoá cả nghiệp xưa hiển bày
Ta bà cõi tạm dừng đây
Hiện thân như giọt nắng gầy tinh khôi
An nhiên thị ứng trong đời
Toả hương làm giọt sương trời  chuyển luân...
 
CÁNH HẠC
Hạc đã đến đến từ trăm năm trước
Giữa hư không vỗ cánh nhẹ vào đời
Đôi tay trần nhởn nhơ ôm phiền trược
Gót phiêu bồng thanh thản xoải rong chơi…
Rồi từ đó cuộc trần nhiên phiêu bạt
Với gió sương làm bạn hữu chung đường
Cùng nắng hạ kết bèo hoa trôi dạt
Nguyện với lòng chí lập tại muôn phương…
Đồi Bạch Mã cội tùng nương bão tố
Cốc Bạch Vân chiêm nghiệm ý vô thường
Thân tứ đại tuy nhọc nhằn gian khổ
Nhưng giác thần nhẹ tợ ánh tà dương
Đời chiến sĩ chưa một lần bội ước
Với non sông dang đôi cánh vẫy vùng
Tình đã tạc làm sao mà đo được?
Của tấc lòng ôm cả khối tình chung!
Chừ ngoảnh lại nghe giấc trần tĩnh, động
Cuộc lữ hành gối mỏi với thời gian
Trăm năm đó ôi chỉ là huyễn mộng
Đến rồi đi như mây gió bạt ngàn
Và cánh hạc lại về bên thác cũ
Ngâm lời thơ nung nấu chuyện quê hương
Giữa thế cuộc với trăm dòng mưa lũ
Lòng kiên trinh trụ vững với đoạn trường
Nâng cốc rượu hạc nghiêng mình trong gió
Uống hương thiền ý đạo, lẽ huyền vi
Quên bặt cả giấc trần không hay có
Mà an nhiên với khả bất tư nghì…
 
CHUNG TRÀ CÔ MIÊN
Uống trà đọc lại thơ xưa
Đôi câu ngẫu nhĩ hoạ vừa trăm năm
Thân ta tứ đại cát đằng
Kẻ còn người khuất vầng trăng vẫn huyền!
Mai về với cội uyên nguyên
Như cơn gió thoảng đưa thuyền qua sông
Đến đi trong chốn bụi hồng
Giữa làn sương quyện tang bồng vi vu…
Trà thơm uống giữa sa mù
Thác ngà vọng tiếng ngân ru phận mình
Trăm năm mấy cuộc đăng trình?
Hao hư buộc cởi ân tình như tơ
Huyễn hư, hư huyễn câu thơ
Gởi vào nhân thế một bờ giác tâm
Buồn vui theo cuộc thăng trầm
Hương trà quyện kiếp trầm luân hải hà
Ngụm trà uống giữa xót xa
Niềm đau nhân thế ngân nga bỉ cùng
Cũng là nghiệp dĩ gom chung
Cũng là muôn kiếp tơ chùng chùng vây…
Nói sao cho ý viên đầy
Đa đoan cuộc lữ guộc gầy trăm năm
Chung trà uống giữa tối tăm
U huyền tĩnh mặc trong rằm cô miên…
 
Ừ THÌ…
Ừ thì cũng chỉ duyên thôi
Đến đi như nắng bên đồi hư không
Ngõ xưa vẫn đó bềnh bồng
Mây che triền núi, nắng hồng trên vai
Gót chân lữ thứ miệt mài
Dưới vầng nhật nguyệt trần ai đi về
Ta bà cõi tạm nhiêu khê
Cuộc trần vẫn đó trăm bề nặng vai
Ừ thì nhục thể trần ai
Nhưng mà tâm vẫn liên đài ngát hương
Ngao du trong ánh tà dương
An nhiên giữa cõi vô thường tiêu dao
Sá chi sóng vỗ ba đào
Ưu tư chi mộng ảnh bào xẹt qua
Trần gian một gánh gọi là
Viễn du tìm cội tâm đà liễu tâm…
 
CHỜ
Vầng dương cuối hạ đã hoen mờ
Cỏ đứng bên trời rũ phất phơ
Bóng đổ trong chiều lay nhịp thở
Nghe lòng luống dậy cả cung tơ
Thuở ấy tình ai vẫn hững hờ
Cho niềm khắc khoải mãi hoài mơ
Một thoáng hương về trong nỗi nhớ
Bên lòng lắng lại những dòng thơ
Cảnh vật nơi đây gợn lững lờ
Trong chiều nắng đọng giữa hoang sơ
Hoàng hôn chợt trỗi niềm nhung nhớ
Một bóng hình ai dõi mắt chờ.
 
CÁNH CHIM NGÀN
Chim trời nhẹ lướt giữa tầng không
Rải cánh khoan thai hớp ánh hồng
Thanh thản nhàn du cùng mây gió
Thênh thang tự tại chốn phiêu bồng.
Cô L.N
 
THI SĨ
Người vẫn hỏi ta phải là thi sĩ?
Nên thơ đề từ vô thuỷ vô chung
Ta tự hỏi mình có là thi sĩ?
Mà thẩn thơ với mây gió nghìn trùng
Duyên trần thế qua một lần gặp gỡ
Sao nghe như muôn kiếp đã tương phùng
Trường sóng cuộn xoáy vào tâm trăn trở
Như thác ngàn đổ xuống giữa không trung
Chừ gặp lại bên cà phê buổi sớm
Uống nghe em mình cùng cạn tâm tình
Bao phiền trược hãy thả vào đáy cốc
Để nắng hồng sáng toả cả bình minh
Trời viễn xứ bao tháng ngày luân lạc
Chân vẫn đi như cánh hạc cuối trời
Qua sông suối với bao làn ánh bạc
Nhưng tấc lòng mãi ngậm thấm chiều rơi…
Dòng thơ chảy luân lưu từ muôn kiếp
Mãi lênh đênh qua bao nẻo phù trần
Nay đọng lại trong mắt người đối ẩm
Chợt nghe mình nhẹ tợ áng phù vân
Lời thơ trổ miên man tình suối vọng
Với quê hương nghiệt ngã giữa thăng trầm
Tuy rời rã chân tình xưa vẫn đọng
Suối lệ nào nhỏ mãi giữa chân tâm?
Trời Bạch Mã sương tràn mây giăng lối
Suối ngàn reo giữa hùng vĩ chập chùng
Ta đã gặp đôi mắt trần da diết
Và thơ đề với thổn thức riêng chung
Rồi tự hỏi ta có là thi sĩ
Câu thơ nào gói trọn khối tình chung
Ý thơ nào xoắn vào tâm nghiệp dĩ
Trôi miên man với mây gió chập chùng…
 
CHUNG TRÀ NHIÊN HẠO
Chung trà tri ngộ xin mời
Uống trong tỉnh thức một đời đa mang
Ngoài hiên mưa rụng trên ngàn
Như trăm giọt nói lời vàng khiêm cung
Uống cho say cuộc tương phùng
Say tình tri kỷ giữa trùng trùng vây
Trăm năm cuộc lữ hao gầy
Nụ cười nhiên hạo vẫn đầy trên môi
Hương trà sưởi ấm tình phôi
Khói sương gợn cả góc đồi rêu phong
Cốc sâu sâu cả suối lòng
Lời thơ vũ lộng đôi dòng ngân nga
Chung trà sánh đậm tình pha
Trong xanh quyện giữa giang hà nhiễu nhương
Đôi chung cạn giữa vô thường
Uống nồng tri ngộ liễu tường chân như.
 
TỪ EM…
Dường như thoảng có tiếng cười
Điệu đà lúng liếng mắt ngời ngọt hương…HPT
Từ em là đoá vô thường
Ta đi vào cõi mộng vương nhẹ nhàng
Sắc hương ngậy cả trần gian
Cho ai thổn thức giữa làn sương lơi
Từ em ngọc nét hoa tươi
Mắt hồng môi mọng nên đời ngẩn ngơ
Tóc mai sợi ngóng sợi chờ
Ru hoài mộng ước ven bờ cuối sông
Từ em phận liễu má hồng
Theo mây quyện nắng bềnh bồng lãng du
Tóc em huyền cả mùa thu
Vô thường vẫn nhớ cho dù ai quên
Giang hà sóng vỗ dịu êm
Ngọc hương thoảng cả một thềm trăng mơ
Từ em trỗi khúc tình thơ
Ngân hoài dưới ánh trăng mờ lung linh…
Từ em hoa lá tự tình
Ta nghiên bút trải tâm mình vào thơ
Ru em trên phiến lá hờ
Ru mình huyễn mộng giữa bờ thực hư…
 
Mời trăng cùng cạn chung trà,
Đường đời cô tịch với ta đạo đàm
(Minh Đức Triều Tâm Ảnh)
Ai chừ khoác áo già lam
Nghe kinh vô tự Ưu Đàm nở hoa
Nhiên Hạ
 
ẨN SĨ
Ẩn sĩ làm thơ đốn muộn phiền
Đôi dòng lục bát nhả hồn nhiên
Mời trăng xướng hoạ tình tri kỷ
Hẹn gió trầm tư chuyện liễu thiền
Chén rượu tương phùng tu đạo nghĩa
Chung trà gặp gỡ uống đoàn viên
Tuỳ duyên khế hợp lời vô ngã
Khép lại từ đây những luỵ phiền.
 
Nước Chảy Về Đâu
Vọng Cảnh hoàng hôn sáng lạ thường
Thuyền qua ánh bạc cả dòng Hương
Mây ngàn vọng mãi lời chuông thỉnh
Gió lộng hoài reo cảnh nguyệt nhường
Tĩnh lặng thông già ôm nắng đổ
Nghiêm trì đạo sĩ xả niềm vương
Mờ xa núi Ngự làn sương phủ
Nước chảy về đâu giữa đoạn trường?
 
HOÀN NGUYÊN
Chỉ quán đường tu đã hé rồi
Mau về kẻo muộn với mình thôi
Chân thường khởi dậy từ vô uý
Liễu giác vươn lên tự gốc chồi
Tĩnh lặng an bình tâm diệu mở
Miên hằng định trú uẩn ngừng trôi
Nương dòng khế hợp hoà vô ngã
Bổn tánh hoàn nguyên rõ khứ hồi.
 
PHẬT
Phật ngồi toả huệ từ bi
Con nghe thanh thoát liễu nghì trong tâm
Thiên thu ánh vẫn lặng thầm
Nụ cười tỉnh thức khi gần chợt xa
Phật về trong tích niêm hoa
Vô ngôn vẳng lặng một toà chân như
Thế gian trụ thế ân từ,
Mẫn bi tâm độ loang như ánh hằng
Phật cười đẹp tựa vầng trăng
Suối nguồn liễu tịnh vĩnh hằng an nhiên
Thế gian vui đón nụ thiền
Nở trong tâm thức một miền tịnh như
Ngồi đây bậc giác tâm từ
Cỏ cây hoa lá vui như hội rằm
Điển ân từ vọng xa xăm
Khơi nguồn tánh giác nghìn năm vẫn là...
 
HẠT MƯA RƠI
Mưa rơi thầm tiễn đưa người
Hạt dìu dịu lắng hạt rời rời thương
Hạt chùn chân bước vấn vương
Cho ai thỏa chí miên trường viễn du...
Cuối trời sương đọng âm u
Người đi gánh cả mây mù khói giăng
Phiêu du dưới ánh trăng rằm
Ung dung ngạo thế trăm năm cõi về
Dẫu rằng cuộc mộng còn mê
Dẫu rằng nghiệp dĩ còn lê thê hoài
Bao giờ ngũ uẩn nguôi ngoai
Vọng tâm trở giấc non đoài chênh vênh
Duỗi thân qua đá gập ghềnh
Núi cao biển rộng ngông nghênh phận người
Ven rừng ngắm cánh hoa rơi
Hỏi rằng hạt bụi còn lơi dương trần?
Người về qua ngõ phù vân
Suối tràn thác vọng vô ngần hợp tan
Sương khuya đọng dưới trăng ngàn
Tiếng chim lảnh lót còn vang cuối đồi...
Một lần tiễn một lần thôi
Tiếng mưa vọng cả khứ hồi nghiệp chung
Hữu duyên duyên lại tương phùng
Người đi kẻ ở tơ chùng chùng tơ...
Hạt buông qua phiến lá hờ
Hạt nguyền nhả mấy vần thơ kỷ phùng
Hạt ngân tấu khúc tình chung
Đưa người về với muôn trùng trùng xa...
 
Lời Nguyện
Ta trở lại thăm dòng sông huyền vĩ
Chảy miên man từ vô thuỷ vô chung
Sông có mỏi qua hàng thiên niên kỷ
Với bao nhiêu bão tố với chập chùng
Từ hạt bụi sông vươn mình biến thể
Tháng năm dài ấp ủ mộng ngao du
Rồi tỉnh giấc thấy mình trầm dâu bể
Giữa non cao và gió chướng mịt mù
Xuyên bao kiếp bụi về đây bầu bạn
Với non xanh mây gió nước bạt ngàn
Trong tỉnh thức bụi thấy mình thanh thản
Theo dòng đời cùng thế sự ngổn ngang?
Bụi cùng đá vươn mình trong đau khổ
Uống liên tu giọt lệ của luân hồi
Nay bụi đá dang tay chào nắng mới
Giữa thăng trầm của cuộc sống nổi trôi
Tình bạn đó bụi đá hoài miên viễn
Trôi lăn theo ngọn sóng của dòng đời
Qua huân tập bụi hoà cùng biển cả
Vươn vẫy vùng với bão tố trùng khơi
Đá vẫn thở bên dòng sông luân chuyển
Quán tâm mình trong từng mỗi sát na
Chừ gặp lại đá vẫn là đá cuội
Nằm im nghe tiếng lộng giữa giang hà
Tròn sở đắc bụi quay về trú xứ
Chuyển tâm mình nhập thể với dòng sông
Ôm giọt nắng luân lưu cùng biển rộng
Trầm miên man trong huyễn lộ tang bồng
Chừ tương ngộ bụi vẫn là bụi nhỏ
Vẫn mong manh giữa sương khói phong trần
Nhưng huyền vĩ như thác nguồn lộng gió
Tấu khúc trầm với cung bậc rung ngân
Niềm tao ngộ bụi đá thầm giao ước
Điểm hẹn về là cuộc lữ phù vân
Bên thác đổ nguyện chung lời non nước
Mà sông sâu đã miên mật định phần!
 
TÓC HUYỀN XƯA
Sợi nào vướng mãi trong ta
Thiên thu tình vẫn mượt mà như nhung
Tóc ai như sợi tơ chùng
Ôm tràn gối mộng giữa trùng ngộ nhau
Hương xưa đẫm cả ngàn sau
Tóc em huyền cả một màu thuỷ chung
Chừ xa xách biệt muôn trùng
Tình son vẫn đọng bên khung cửa sầu...
Môi hồng nụ thắm còn đâu?
Để ai vẫn nhớ buổi đầu se duyên
Đêm thâu ủ sợi tóc huyền
Ẩn trong ký ức một miền thương đau...
Xa rồi vẫn nhớ tên nhau
Hoài thương năm tháng bạc màu phai phôi
Tóc hương đọng giữa hồn tôi
Xoáy vào tâm thức một trời yêu thương...
 
Vĩnh Hằng Cô Miên
Người đi bóng cũng biệt tăm
Ai chờ ai đợi trăm năm một người
Sông dài ôm nỗi niềm vơi
Tóc ai chải giữa mây trời bao la...
Tay ai so những phím ngà
Nâng cung bậc giữa ánh tà huy phai
Niềm riêng biết tỏ cùng ai
Cho vơi nỗi nhớ vọng hoài thiên thu
Thân em ẩn giữa sương mù
Ta ghe sông gợn lời ru thỉ thầm
Thơ về trong áng mây râm
Tấu dồn đoản khúc vương mầm hợp tan
Đầu sông ai khảy cung đàn
Tình hoang liêu gởi bạn vàng xa xăm
Non cao ủ bóng trăng rằm
Riêng ta đơn lẻ, vĩnh hằng cô miên...
 
GIẤC NGÀ TỊNH YÊN
Ta về nguyên thuỷ rong chơi
Xả buông huyễn mộng ôm vùi bấy lâu
Trần gian ngưởng cửa cơ cầu
Đố ai giải được nỗi sầu thế gian?
Hỏi ai ngắm mảnh trăng ngàn
Có nghe dào dạt tình loang giữa rằm
Ủ hương suối tóc ai chăm
Chảy dài với mộng trăm năm hẹn thề
Non cao biển rộng ta về
Núi sông quẩy một đường mê luân hồi
Bổn nguyên ngã chấp phân đôi
Sắc không mãi loé bên đồi hư không
Vô ưu trong giới đại đồng
Ung dung tự tại bềnh bồng hạo nhiên
Tịnh hằng trú ẩn tam thiên
Mong manh thể vía xả phiền trược buông
Nhởn nhơ vui với cội nguồn
Lãng du tự thuở qua truông bụi trần
Giang hà vọng tiếng chuông ngân
Cốc sâu tịnh cả thể phần phách xưa
Liễu rằng gió đợi mây đưa
Bóng trăng huyễn hoặc phủ vừa đầu non
Con sông huyền vĩ có còn
Chờ ai múc ánh trăng non chuyển mình
Đá vàng khắc trọn lời kinh
Trải dài theo cuộc đăng trình can qua
Hôm nay về lại quê nhà
Nghe sông núi trở giấc ngà tịnh yên
Nghe lời cỏ đá giao duyên
Sương hàn thổn thức lời nguyền năm xưa
Tàn canh giấc đã trọn chưa
Mà chân bổn tánh trỗi vừa uyên nguyên...
 
Nhập Tánh
(Thủ Vĩ Giao Vận)
Lên thuyền vượt sóng tẩu ra khơi
Bỏ hết sau lưng những mộng đời
Một bước du hành mây luống cỡi
Muôn đường trú quẩy sóng vùng chơi
Thân mình đoạn dứt tình duyên khởi
Nhục thể lìa buông cấn nghiệp hời
Cộng hỉ hoàn tâm lìa niệm mới
Chung niềm ngộ tánh viễn trùng khơi.
 
Huyền Vi Liễu Huyền
Thân người bao kiếp đa đoan
Đã vào cảnh giới sao hoàn ngược xuôi?
Nghiệp duyên dẫn dắt cuộc đời
Ta bà cõi tạm làm nơi tựa mình
Bồ Đề tâm đã viên minh
Suối nguồn đã tỏ, phù sinh đã rời
Dương trần thoả chí rong chơi
Tha nhân hoá độ làm người vô danh
Đến đi trong nắng vàng hanh
Ru nồng những hạt sương thanh bên đồi
Nhởn nhơ như áng mây trôi
Ung dung tự tại khứ hồi tử sinh!
An nhiên trong chốn hữu tình
Luân hồi lục đạo cõi mình vô vi
Chân như khả bất tư nghì
Đạo huyền lấp lánh... huyền vi liễu huyền...
 
Vết Phù Trần
Trăm năm một vết phù trần
Thoảng qua như ngọn sóng ngần vi vu
Pháp thân ẩn giữa sương mù
Đài gương soi bóng ngàn thu thấy mình
Thăng trầm giữa cuộc ba sinh
Bể dâu xoắn cả nghiệp tình mênh mông
Ngẫm đời sắc sắc không không
Dương gian mấy thuở bềnh bồng qua đây
Hữu duyên trả hết nghiệp bày
Cho thân tứ đại vui vầy gió sương
An nhiên tự tại vô thường
Như lan dịu toả làn hương khuynh thành
Truông ngàn réo rắc vô thanh
Tâm nương vạn cảnh bên mành hao hư
Trăm năm cuộc lữ dật dừ
Hoàng hôn nắng vẫn lắt lư trong chiều
Phù trần thoảng đọng bao nhiêu
Mà vương năm tháng dập dìu qua song
Đời như chiếc lá bên dòng,
Theo sông về biển chờ mong hợp hoà
Ráng chiều gợn bóng mây qua
Vết trần như,
cũng chỉ là mây bay
Có ta giữa thế gian này
Ẩn mình trong nắng hao gầy phiêu du...
 
Tiếu Ngu
Tiếu ngạo đăng đàn khảy nốt thơ
Ngu tăng tịnh lắng giữa niệm hờ
Nương cùng tuệ giác tìm nhân quả
Khế hợp tâm hằng đoạn nẻo mơ
Bỉ ngạn bờ kia khua tiếng mõ
Thiền môn chốn nọ xả nghi ngờ
Giang hồ một gánh đời chưa phỉ
Hý hoạ đôi vần giải mộng ngơ.
 
Con Chim Hút Mật La Đà
Con chim hút mật la đà
Về đây tắm giữa mái nhà như nhiên
Cánh bằng vỗ mãi triền miên
Đón từng hạt nước qua miền bể dâu
Vườn xuân hoa đã chín màu
Mật hương nguyền toả giữa bầu nõn xanh
Chung hơi thở khí trong lành
An nhiên đón nắng vàng hanh ngọt ngào
Hoán thân khi thấp thoặt cao
Trụt trồi chuyển giữa ba đào mông mênh
Ngược xuôi đây đó lênh đênh
Cánh trần gian mãi gập ghềnh lãng du
Hôm nay cỡi sóng cương nhu
Tắm dòng nước mát ngao du phận mình
Con chim bé nhỏ thật xinh
Chào ta với nắng bình minh sum vầy
Ví bằng tương ngộ chi đây
Mà nghe cảm xúc đong đầy hạo nhiên
Đón em trong nắng bình yên
Với dòng nước phả qua miền tịnh như.
 
Thơ bay đã mỏi cánh rồi,
Bèn về hang núi thảnh thơi tọa thiền
(Minh Đức Triều Tâm Ảnh)
Hạc chừ cánh cũng chao nghiêng,
Về thôi tổ ấm rũ phiền ngủ say
Nhiên Hạ
 
BẾN ĐỔ
Sân chùa vọng mãi sóng trường âm
Nhắc nhở người tu giữa lặng trầm
Tứ đại phàm thân nào chấp thủ
Tam thường nhục thể chớ ghì tâm
An thiền rũ giấc trần hư ảo
Định trú miên khai liễu ngộ tầm
Bỉ ngạn tay chèo qua lậu ngã
Nương bờ đổ bến đạo huyền thâm.
 
NGƯ ÔNG
Buông cần đợi cá giữa triền cao
Thác quyện làn sương đổ dạt dào
Nước chảy sông ngời khơi ánh bạc
Rêu nằm dốc thoải đợi ngàn sao
Nghiêng mình lặng ngắm vùng tiên cảnh
Tựa đá thầm nghe động núi gào
Sóng gợn tà dương tràn mọi ngã
Sơn hà thế sự thả nghêu ngao...
 
Giữa Bờ Giác Không
Thác cao chảy xuống tâm đời
Nghe như róc rách của lời núi non
Rừng xanh nước bạc xoáy mòn
Đá nằm nghe tiếng triền non ru mình?
Dừng bên sông nước lặng thinh
Nghe tâm gợi nhớ ân tình xa xưa
Tiếng buồn khẽ vọng trong mưa
Thầm nghe hoa lá ru đưa phận mình
Xa rồi cõi tục phù sinh
Trần gian ngõ vắng riêng mình chơ vơ
Đá nằm ôm nắng hoang sơ
Liễu hằng tâm lộng giữa bờ giác không.
 
Ai qua thảm cỏ trên đồi
Có nghe xao xuyến tiếng lời trùng dương
(Minh Đức Triều Tâm Ảnh)
Hỏi ai giác ngộ vô thường
Có nghe tiền kiếp vẫn nương thân này?
Nhiên Hạ
 
HẠC NGUYỀN
“Ngêu ngao vui thú yên hà
Mai là bạn cũ, Hạc là người quen”*
Hương trà ủ với nụ sen
Giữa hồ Tâm Tịnh đan xen sương mờ
Ai chèo ngâm vọng vần thơ
Nhả vào sương phủ ven bờ cô liêu
Hương Giang lắng đọng trong chiều
Nón ai che cả thành xiêu quách buồn
Hoàng hôn vọng điểm hồi chuông
Ngân nga nhắc nhở người buông tâm mình
Thế gian muôn sự hữu tình
Ai vui với hạc ai bình liễu thơ?
Già mai ẩn giữa sương mờ
Thiên thu tuế nguyệt vẫn chờ trăng lên?
Người xưa vui thú điền viên
Người nay lưu lạc mãi miền xa xăm?
Mai xưa hạc cũ bóng hằng
Ai người chia sẻ vầng trăng hạ huyền?
Nỗi niềm buộc giữa làn duyên
Hương Giang gợn sóng, hạc nguyền bay xa?
 
Cánh Nhạn Vô Thường
Ai cười vỡ cả thế gian
Nâng chung cạn cả sông ngàn biển khơi
Lệ nào nhỏ xuống chơi vơi
Thấm tình quê đã một đời cưu mang !
Núi sông làm chuyến đò ngang
Đưa người xuôi ngược phương ngàn xa xôi
Tình chung nở tự nằm nôi
Trăng lùa tre trúc một đời ru êm
Bình minh sương xuống êm đềm
Nghe tâm thổn thức nỗi niềm bâng khuâng
Hồn quê xa đó mà gần
Niềm thương gói lại trong ngần ấy thôi!
Thân bèo còn mãi nổi trôi
Đi về bỉ ngạn núi đồi mông mênh
Chung trà sưởi ấm cõi mình
Ai qua xin gởi tâm tình khói mây!
Hữu duyên gặp gỡ phút này
Lời tri ngộ đã gói đầy trong sương
Uống đi cho ấm đêm trường
Miền xa cánh nhạn vô thường vẫn bay.
 
Vạt Áo Phong Trần
Thương vạt áo cháy sờn trong khói lửa
Dáng phong trần trăn trở giữa chiều phai
Trong cốc vắng gió lùa qua khe cửa
Ru nét buồn nhỏ lệ xuống trần ai?
Đời chiến sĩ vi hành không ngừng nghỉ
Nào sá chi chướng ngại với đao thương
Nâng cốc rượu uống cạn tình tri kỷ
Khoác hùng tâm dong ruỗi bước lên đường
Trời nắng hạ sương mây tràn dốc núi
Áo chinh bào lộng cả ánh tà dương
Tâm đã quyết ngẩng cao đầu không cúi
Trước hiểm nguy rình rập giữa sa trường!
Trong tĩnh lặng lắng nghe đời nghiệt ngã
Quê hương này còn lắm lũ yêu ma
Dòng suối nhỏ vẫn trôi về biển cả
Dẫu tháng năm ẩn náu giữa san hà
Hỡi tiền nhân qua bao đời oanh liệt
Gót sen hồng vẫn in đậm đầu non
Phận nữ nhi dẫu môi hồng mắt biếc
Hạo khí này vẫn vẹn một lòng son!
 
NIỀM CÔ LỮ
Rượu rót chưa đầy nốc đã say
Đời vui ngắn ngủi được bao ngày
Tri âm đối ẩm ngàn chung cạn
Bạn hữu giao tình vạn cốc bay
Ực mãi men nồng nuôi hạo khí
Hoài tu nghĩa trọng xả thân này
Nghìn chung sưởi ấm niềm cô lữ?
Ngất ngưởng nghiêng bầu lãng tử say!
 
KHỨ HỒI
Thức dậy đào mai đã nở rồi
Mây ngàn viễn xứ dật dờ trôi
Rừng tre gió thổi khua xào xạc
Cốc hạnh sương đan phủ tận đồi
Tĩnh lặng sư già nghe niệm khởi
An nhàn chú tiểu đoạn niềm côi
Hương từ dáng liễu chào xuân mới
Ẩn sĩ màn chi chuyện khứ hồi...
 
Con chim thuyết pháp khe sâu
Có chàng du tử thả sầu ngồi nghe
(Minh Đức Triều Tâm Ảnh)
Tiếng chim thoảng vọng bên hè
Loay hoay chú tiểu gốc tre tập thiền
Nhiên Hạ
 
TỈNH MỘNG
Tâm thường nhắc nhở điều khôn dại
Kẻo nhỡ rồi đây vướng chuyện hài
Vẫn biết trần gian đầy cạm ái
Nhưng mà nghiệp dĩ phải trùng lai
Thăng trầm thấu rõ đường vinh bại
Khập khiễng màng chi đoạn ngắn dài
Tý Sửu giao mùa khua rộn mãi
Ai người tỉnh mộng giữa niên khai?
 
Áo Rũ Sương Bào
Uống trăng uống cả khí trời
Uống thay nhân thế rã rời nỗi đau
Uống tình tương ngộ xưa sau
Để nghe thiền giấc u sầu cũng bay
Uống đời gian khổ tỉnh say
Bên dòng nước cuộn có gầy hư hao
Trăng đêm cỡi gió thì thào
Có nghe áo rũ sương bào viễn chinh
Nhấp nhô biển sóng phận mình
Vô danh làm kẻ đăng trình cô đơn
Xông pha áo bạc dẫu sờn
Vai chùng sương đẫm  giấu hờn trong tim?
 
CÁNH HẠC ĐẦU XUÂN
Chú hạc chào xuân giữa đất trời
Mây ngàn gió lộng duỗi rong chơi?
Ven rừng xoải cánh cùng sông lạ
Dọc suối vùi thân ẩn thác ngời
Mắt dõi truy tầm chân bể giác
Tâm hoài vọng liễu cội trùng khơi
Quê nhà luyến mãi đời luân lạc
Bổn nguyện hằng nương thuận ý trời...
 
GIẢN DỊ
Lều tranh giản dị sống bình yên
Cách biệt trần gian níu cửa thiền
Lặng lẽ ven rừng vui với hạc
An nhàn tịnh cốc ngủ cùng tiên
Giò lan cánh xoải cầu vô uý
Cửa thất cài then đoạn não phiền
Quán tưởng mầm sinh dìm lậu ngã
Tâm hằng rộng mở quãng trời yên...
 
HƯƠNG XUÂN
Xuân về khoe nắng mới
Ngoài hiên loé nụ đào
Chuông chùa loang vọng tới
Nhuỵ hương cùng xôn xao...
 
NGHIÊNG BÌNH
Nghiêng bình uống mãi chuyện trần gian
Nốc cả tà dương giữa đại ngàn
Cốc thẳm trầm tư say ngộ lý
Lưng đồi tĩnh tại tuý miên man
Vi hành gió gợn đùa du sĩ
Khởi định tâm buông cỡn ý tràn
Biên thuỳ cạn chén đời cô lữ
Độc ẩm anh hùng đoạn thế gian!

 

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...