Friday, February 4, 2022

16- Nhien Ha

 

Nghiệp Thơ

Thơ người ru cõi miên côi
Thơ ta ru cả một đời thơ ta
Thơ lên từ nắng nhạt nhoà
Từ giông bão tố lời ca vẫy vùng

Thơ người vẽ nét thuỷ chung
Thơ ta lỗi hẹn điệp trùng núi non
Vần thơ huyền vĩ sắc son
Đá mòn nước cạn vẫn tròn vẹn chung

Thơ người chuyển vận như nhung
Thơ ta lập lững giữa trùng sóng khơi
Thơ giương cung bậc cho đời
Vi vu như nắng toả ngời chân như

Thơ người tạc cảnh phù hư
Thơ ta sương bạc vẫy từ hư không
Hồn thơ liễu định tâm đồng
Như mây với gió ngàn thông hội ngàn...

Thơ người dào dạt miên man
Thơ ta gom nắng bên đàng sắc không
Đôi vần len giữa ven sông
Điểm tô xuân hạ thu đông bốn mùa

Thơ về trong tiếng võng khua
Tự tình như khúc giao mùa mênh mông...
Câu thơ nguệch ngoạc xuống dòng
Ta người đôi vận cho lòng khoả khuây...

         Nhiên Hạ

 

Gánh

Đời vui đôi gánh trên vai
Cát vương bụi bám miệt mài đôi chân
Người đi gánh cả bụi trần
Gánh luôn sinh tử quyện quầng qua vai.

 

Hồn Sông Núi

Hồ Gươm phủ bóng sương mờ
Công viên vắng lặng như chờ đợi ai
Im nghe sông núi thở dài
Hồn xưa soi bóng như ai gọi mình

Ngàn năm bóng đó trung trinh
Theo giòng lịch sử ghi tình núi sông
Cháu con nên nhớ trang hùng
Sử ghi vang tiếng kiêu hùng Việt Nam!

 

Dáng Huế

Bên ngôi đền cổ em ngồi
Đọc thơ trong nón những lời ai trao?
Dáng em tinh khiết xưa sau
Trắng trong như đoá sen màu thanh xuân

Ta nghe nắng cũng ngập ngừng
Ôm mềm mái tóc rũ cùng mây bay
Có em dương thế ngất ngây
Ta nghe chân vướng chiều nay mất rồi!

 

Chơi Vơi

Tồn sinh lá bám chơi vơi
Cheo veo lay lắt với trời bao la
Hữu duyên trong cõi ta bà
Lá cành hội ngộ một nhà chung vui!

 

Dẫu Là Mai Sau

Đường trần đôi gánh trên vai
Nhịp đưa kẽo kẹt bám hoài gót chân
Vai vươn những gánh nợ trần
Nghiêng nghiêng chiếc nón che phần nắng mưa

Nhọc nhằn sớm tối rồi trưa
Bàn chân mẹ đó sạm vừa tuổi con 
Gánh đời mẹ gánh luôn con
Gót chân dẻo đó lối mòn cũng than!

Một đời xuôi ngược xuôi ngang
Gánh gồng phận mẹ lo toan mọi phần
Giờ đây tuổi hạc mấy tầng
Bước chân mẹ đó ngập ngừng làm sao!

Nghĩ thương thân mẹ dường nào
Đôi chân khoẻ đó giờ sao yếu dần
Dẫu rằng con tạo xoay vần
Dẫu rằng sinh tử lộ gần lộ xa

Đời con có mẹ ê a...
Yêu thương ghi nhớ dẫu là mai sau
Vai con gánh nốt nỗi sầu
Hầu cho chân mẹ bớt đau đôi phần...

 

Cánh Nhạn Vô Thường

Ai cười vỡ cả thế gian
Nâng chung cạn cả sông ngàn biển khơi
Lệ nào nhỏ xuống chơi vơi
Thấm tình quê đã một đời cưu mang !

Núi sông làm chuyến đò ngang
Đưa người xuôi ngược phương ngàn xa xôi
Tình chung nở tự nằm nôi
Trăng lùa tre trúc một đời ru êm

Bình minh sương xuống êm đềm
Nghe tâm thổn thức nỗi niềm bâng khuâng
Hồn quê xa đó mà gần
Niềm thương gói lại trong ngần ấy thôi!

Thân bèo còn mãi nổi trôi
Đi về bỉ ngạn núi đồi mông mênh
Chung trà sưởi ấm cõi mình
Ai qua xin gởi tâm tình khói mây!

Hữu duyên gặp gỡ phút này
Lời tri ngộ đã gói đầy trong sương
Uống đi cho ấm đêm trường
Miền xa cánh nhạn vô thường vẫn bay.

 

Sum Vầy

Cánh chim biệt xứ về đâu
Hoàng hôn nắng đã nhuốm màu biệt ly
Giấc đông tuyết vẫn thầm thì
Vọng hoài theo cánh chim di cuối ngàn...

Mong gì thời khắc xuân sang
Xoãi đôi cánh giữa chiều vàng chân mây
Quê hương vẫn lắm hao gầy
Niềm vui xuân có sum vầy cố hương?

         Nhiên Hạ

 

Phật ngồi góc núi thanh nhàn
Đêm đông nguyệt trúc gió ngàn vô thanh.

Minh Đức Triều Tâm Ảnh

 

Ta trong phố cũ quẩn quanh
Ngày xuân mai thắm một cành nhởn nhơ.

                Nhiên Hạ

 

Hẹn Huế

Tình thuở ấy thiết tha còn đọng mãi
Bên Huế buồn héo hắt mộng chiều xuân
Anh xa em tình vẫn cứ âm thầm
Dõi mắt nhớ về phương trời xa cũ!

Tình nồng thắm dạt dào như cơn lũ
Biệt ly này ủ rũ cả vầng trăng
Nén nhớ thương thôi thúc giữa đêm hằng
Dù mắt Huế mãi buồn giăng giăng thắm!

Nợ duyên kia đã một lần trĩu nặng
Gặp Huế rồi nén lặng mối tình chung
Dẫu đi xa anh vẫn nhớ ân cần
Nụ tầm xuân đẹp tròn đôi mắt Huế!

Anh xin hẹn xuân này còn dâu bể
Huế cứ buồn nhung nhớ mãi trong xuân
Ở xứ người anh cũng lắm bâng khuâng
Đôi mắt Huế đã bao lần vương lệ?

Thơ: Nhiên Hạ (Cảm xúc với bài thơ của Bằng Lăng Tím)

 

Xuân Ngà

Em về đẹp đóa hoa xuân
Cho ta quên nỗi phong trần bôn ba
Tình xuân dịu ánh nhu ngà
Thế gian sóng sánh bên tà áo bay

Em thanh như ngón tay gầy
Mong manh ôm cả trời mây nắng vàng
Hữu duyên gặp giữa mùa sang
Thi nhân tình khoát miên man cõi lòng?

Em duyên vàng nhuỵ cánh hồng
Ta như tỉnh giấc miên nồng xuân qua
Hương bay trong cõi ta bà
Ta say đón cả xuân ngà ngọt xuân..!

                Nhiên Hạ

 

Nẻo Về Liễu Ngạn

Tóc em đẹp tợ dòng sông
Anh về nghe cả cõi lòng vấn vương
Mây bay khắp cả mười phương 
Nhớ chăng suối tóc tao tương độ nào

Với trời trăng ở trên cao
Mộng tình cũng lắm dạt dào nơi đây
Tương phùng nhật nguyệt heo mây
Gió ngàn hát khúc sum vầy luyến thương

Gặp nhau giữa chốn vô thường
Ngân hà trổi khúc miên trường bể dâu
Nghiệp duyên đến đã từ lâu
Tao phùng chia sẻ nỗi sầu thế nhân

Tình xa nhưng cũng thật gần
Quyện trong hơi thở suối ngần giao chung
Vui sao hỡi lúc tương phùng 
Hoang sơn mây nước tình chung vui vầy

Tóc em gợn giữa làn mây
Bềnh bồng trong giọt nắng gầy tiêu tương
Bên ta em cũng vô thường
Vai trần nhẹ hẫng một đường lạc bang

Tóc em như áng mây đan
Đường về tịnh độ trải vàng nụ hoa
Môi em quấn quýt hồn ta
Nẻo về liễu ngạn tình xa mà gần.

             Nhiên H

Mời Em

Cà phê liễu tịnh mời em
Giữa sương mai đọng cánh mềm lung linh
Hương em ngây ngất xuân tình
Môi thơm nở tựa bình minh dịu dàng

Giọt nồng quyện mãi mắt loan
Tay trần ôm cả nắng vàng trong em
Tim ta nhịp cũng luống mềm
Ai cười đọng mãi bên thềm duyên xưa....

               Nhiên Hạ

 

Không Đề
(Xướng)

Xuân đã về trên mái phố thâm nâu
Chiều cuối năm chợt quen mà chợt lạ
Tôi lang thang trên con đường hoa lá
Vắng bớt người xe và ồn ã phút giao mùa

Tôi tìm tôi trong phiên chợ bán , mua 
Có bao giờ mai, đào già đâu nhỉ
Chỉ có con người vô tâm, vô ý
Để mỏi mòn gió lộng phía trời xa .

Có nụ cười em tan loãng trong hoa 
Có nụ cười tôi vàng mùa thương nhớ cũ
Những chiều buông ngỡ lòng mình thiếp ngủ
Sao cuối năm chợt thức một nỗi buồn???

             Hương Vy Vy

——-

Sao xuân về mà giọt lệ như tuôn
Mai Đào nở hồng vàng chen nỗi nhớ
Màu hương đó khi xuân về trăn trở
Nói sao đây khi lòng chợt nhuốm buồn...

Giữa phố chợ tôi như người quen lạ
Nhìn bóng mình qua tà áo xuân đi
Phiên chợ cũ như chưa lần gặp mặt
Tình xuân xưa nay vẫn đó ôm ghì

Phút giao mùa xuân lại đến đông qua
Luôn thao thức mùi hoa nồng hữu ý
Nét thanh xuân mượt mà trong phố thị
Mặc bao người vô ý giữa chiều pha....

        Nhiên Hạ

 

Hương Xuân

Chào em giữa khắc giao mùa
Ngân nga như tiếng chuông chùa khơi trong
Chào em chốn hội rêu phong
Nghe mình đời đã long đong phận người

Chào em giữa láng xuân tươi
Điềm nhiên khoe nét rạng ngời thướt tha
Chào em giữa chốn phong ba
Nổi trôi trong cõi ta bà mông miên

Chào em một nụ hoa nhiên
Điểm tô nhân thế làm duyên suối ngàn
Vời trông cánh hạc chưa sang
Đề thơ tô thắm hồng nhan má hồng!

Chào em xuân tịnh mênh mông
Thơ về ướm khẽ lời nồng tâm giao
Trần hương toả nhẹ ngọt ngào
Lòng xuân cũng chớm trỗi vào hư không...

Chào em giữa nắng nhiên hồng
Miên man tình gợn bên dòng hư vô
Lòng như con sóng vỗ bờ
Thơ về chưa nhả đã lờ lựng bay

Chào em trong ánh mắt say
Cánh đài xuân đẹp liễu mày chân như
Bên em què quặt ngôn từ
Vẽ sao cho được nét phù hư bay

Hoạ sao cho thoả lòng này
Cho toàn vẹn khắc xuân ngầy ngật xuân...

   Nhiên Hạ

 

Mai Vàng

Hiên chùa chớm nở một cành mai
Trở giấc nghìn năm giữa mộng dài
Mặc lão bừng tâm vô quái ngại
Nhân hiền ngộ ý liễu nhiên khai
Nhịp mõ chìm sâu từ tịnh khải
Lời kinh định lắng thuở viên đài
Vô thường biến chuyển nào ngưng mãi
Một đoá hoa vàng bỡn nắng mai!

          Nhiên Hạ

 

Thanh

HUYỀN ngân láy hoạ giữa đêm trường
SẮC nhả bao vần gợi cố hương
NẶNG quảnh vai kề chung biệt hướng
HỎI quàng dạ lắng ngẩn ngơ vương
KHÔNG bờ ý hữu đo tâm lượng
NGÃ bến ưu vô đoạn sắc thường
Tuyệt sáu hồi thanh hoà cộng hưởng
Kết thành nhạc tấu gõ du dương.

Nhiên Hạ

 

THANH SẮC 
SẮC cũng phai tàn bởi tận hương
HUYỀN mơ khốn khổ ngỡ vinh trường
KHÔNG duyên lỗi đạo giang hồ hưởng
NẶNG kiếp phiêu trần lãng tử vương
NGÃ chốn tâm thiền âu đủ lượng
HỎI nơi chân ý thật vô thường
Khi người lạc nẻo mong tìm hướng
Chỉ lối quay bờ cõi lạc dương!
Lê Thuấn

 

Hương Xuân

Con chim đậu ở cành hoa
Chào ta ngày mới với tà áo xuân
Sắc hương chung nhịp rung ngân
Điểm tô nét đẹp toả ngần kiêu sa

Chào xuân với nét mượt mà
Vàng cam dìu dịu thướt tha một đời
Hương xuân ngây ngất tình tôi
Nghe lòng rộn rã bồi hồi trong tim...

       Nhiên Hạ

 

Thiện Giả

Ta là thiện giả từ khi
Sương treo ngọn lá thầm thì với hoa
Ẩn thân trong cõi ta bà
Nghe lời nắng gọi liễu hoà trong sương

Ta đi vào chốn vô thường
Hỏi thăm giác ngộ mấy đường chuyển tâm
Ta nghe suối chảy thì thầm
Tiếng chim hót vọng triều ngân trải về

Ví rằng nghiệp vẫn còn lê
Nhưng hồn phách đã tứ bề mở toang
Thênh thang như ráng chiều loang
Dịu dàng trở giấc trong hoàng hôn reo

Ta đi mây gió ngàn theo
Bềnh bồng như cánh hoa bèo viễn du
Nhục thân như cát bụi mù
Trầm luân giữa nắng thiên thu bạt ngàn

Gió về xuân chuyển mùa sang
Trải nồng hơi ấm cho vàng nụ hoa
Ta đi tìm lại quê nhà 
Tấm thân phiêu bạt nhìn xa thấy mình

Nắng vàng hỏi giọt sương xinh
Có nghe hoa thở trong bình minh trôi
Làm thân thiện giả khứ hồi
Giấc trần nhẹ gánh qua đồi nhiên tâm.

           Nhiên Hạ

 

Huế Không

Huế cổ mờ sương giữa lập đông
Cầu xa nhẹ quẩy gót sen hồng
Sông Hương trở giấc bừng cơn mộng
Núi Ngự vươn mình xả niệm ngông
Thuyền qua bến cũ chờ trăng động
Nước phả thành xưa đợi gió ngồng
Kinh Thành tĩnh lặng từ vương cổng
Thiên Mụ linh chùa vẳng tiếng không!

           Nhiên Hạ

 

Không Đề (3)

Hóa ra chỉ thở và cười

Là trăm niềm nỗi một đời xa bay

Hóa ra tỉnh thức phút giây

Là ta thấy rõ mặt mày chưa sinh

Minh Đức Triều Tâm Ảnh

*****

Ngộ ra một kiếp hữu tình

Là như chiếc lá cuộn mình trong mây

Một mai nắng toả hây hây

Là ta thấy rõ nét mày xanh tươi!

      Nhiên Hạ

Đời ban có được nụ cười
Là nhân quả hiện tự mười kiếp xưa
Buồn vui biết mấy cho vừa
Tâm duyên thiện ngộ cũng thừa chuốt trau...

 Huynh Lê Thuấn

 

Ai tâm nhiên giữa ngàn sau
Vui trong hội ngộ với màu thiền xưa
Tiếng chuông ngân độ cũng vừa
Buồn vui nhân quả tiễn đưa phận mình.

                                         Nhiên Hạ

Không Đề (4)

Bốn phương gọi gió mát về

Tâm trong cảnh lặng bồ đề ngát hương

Mở ra cánh cửa yêu thương

Nụ cười hơi thở mộng trường mang mang.

Minh Đức Triều Tâm Ảnh (MĐTTA)

*****

Hương hoa đồng nội bạt ngàn

Tâm buông hỷ xả hôn hoàng ngẩn ngơ

Chuông chùa ẩn tự hoang sơ

Nghe trong hoang vắng tiễn đưa nụ cười!

        Nhiên Hạ

Mờ xa một áng mây trời
Vẫn miên man lượn như mời gió Xuân
Đâu còn cái thuở bâng khuâng
Không gian tĩnh lặng ngại ngần tiếng chuông...

           Huynh Lê Thuấn

 

Về Đây

Hoàng hôn dừng lại bên đồi
Lắng nghe sông nước thuyền trôi tự tình
Ráng chiều ôm trọn bình minh
Lặng nghe gió thoảng ru mình trên non

Dừng đây bên mái tranh son
Nghe tâm tĩnh lặng rũ mòn nghiệp xưa
Bạn cùng mây nước ru đưa
Trong không gian lắng tuổi vừa mênh mông

Bức tranh thuỷ mặc chập chùng
Núi sông tịnh giữa muôn trùng bao la
Về đây tìm lại quê nhà
Huyền tâm mở rộng đón tà dương vây

Về đây tìm lại mặt mày
Vẳng nghe tâm lộng trời mây bến hằng...

               Nhiên Hạ

 

Qua Sông

- Tặng Khỉ Con

Ai an nhiên giữa núi rừng
Ai còn vướng víu cảnh trần hữu nhiên
Vớt trăng thả nhẹ ý thiền
Kiết già một khắc tịnh nhiên vĩnh hằng

Sương rơi ướt cả vầng trăng
Sông Ngân cuộn gió bão hằng từ xa
Tánh không qua kính hội hà
Thấy trong suốt cả ta bà nguyên sơ !

Ngày xuân cánh én bơ bơ
Xuất gia tầm đạo giữa bờ thực hư
Mộng trần gặp bóng chân như
Lời thơ tri tịnh viễn từ vô chung

Đêm nay giữa núi chập chùng
Gió mây hoang dã nghe lòng tịnh yên
Con về núp bóng từ nghiêm
Hữu duyên thơ đạo ý nguyền đỉnh chung

Liễu rằng tam giới hữu không
Bờ mê ngộ giác do tâm đối mình
Vô minh chiếc áo hữu tình
Cởi ra sẽ thấy nguyên mình là trăng

Ta vui bạn với chị hằng
Lung linh toả sáng ngàn năm ánh huyền
Ai ru ta trọn giấc thiền
Ôm bè ta bỏ luỵ phiền qua sông!

 

Nắng Bên Đồi

Hoàng hôn tàn cuối chân mây
Sông soi bóng nhạn còn bay lưng trời
Ta soi bóng giữa cuộc đời
Thấy mình như nắng bên đồi mong manh...

      Nhiên Hạ

 

Hoàn Duyên

- Kính tặng thầy Huyền Quang

Sao người tu ẩn nơi đây?
Chờ con bên suối bạc ngày hoang sơ
Nghiệp duyên một cánh chưa mờ
Làm thân con én hẹn chờ mùa xuân?

Thu về đông lại thương đông
Lá thưa vàng cội nỗi lòng còn vương
Chút tình nghĩa thắm đêm sương
Gởi con chim én một đường tuyệt bay

Nghìn năm duyên hội nơi đây
Cho ta trả hết thân này đầu non
Lửng lơ mây trắng vui còn
Tình trong cốc nhỏ lòng son đất trời

Suối ngàn mây lá làm vui
Huyền kinh mấy khúc mà chơi vơi sầu
Tình này nghĩa đó xưa sau
Gặp nhau để trả gánh sầu tiền duyên!

Vô vi huyền diệu hạc huyền
Tiễn con én nhỏ vào miền ước mơ
Hạo nhiên hoa hé cánh chờ
Én tung đôi cánh cùng thơ bạn cùng

Đông chừ ấp ủ hoa xuân
Ta trong dương thế giải vòng nghiệp duyên
Một mai én lượn cửu tuyền
Ta theo mây gió bạn hiền thong dong

Thu về đông vẫn thương đông
Én con vẫn nhớ những dòng suối xưa
Hạ huyền tịnh giấc thiền trưa
Nhìn đôi cánh én chuyển vừa miên xuân

Thân ta con suối bạc dòng
Hoang sơ bỏ lại với lòng xả buông
Nghiệp thân vốn dĩ vô thường
Hoàn duyên mây gió làm sương níu cành.

        Nhiên Hạ

 

Kiếp Phù Sinh

Trần gian ẩn dật sống răn mình
Định nhẫn tu hành dứt lậu minh
Dốc thẳm lìa xa vòng hợm hĩnh
Ven rừng nõ tiếc bả hư vinh
Kiên trì gội rửa lòng thanh tĩnh
Nỗ lực vùi chôn cả ý tình
Huệ trổ bên dòng sông liễu tịnh
Nghe lòng nhẹ hẫng kiếp phù sinh.

       Nhiên Hạ

 

CHƠI VƠI ...

Lạc rồi Cánh phượng ngày thơ
Ai mang trăng bỏ bến bờ xa khơi
Hình như mặn sót trên môi
Mà nghe sóng biển Một đời xô ngang.

Bông hồng Nở phía thời gian
Và hoàng hôn Tím cả trang cuộc đời
Trăm năm Lạc gót một người 
Trăm năm Dấu một môi cười Tái tê

Tháng năm Qua giấc ngủ mê
Đường xưa hoang hoải Tóc thề Chơi vơi

         Hương Vy Vy

 

LỐI VỀ

Hoa này nở một lần thôi
Là hương sắc đã lên ngôi thuở nào
Tháng năm âu có là bao
Mà trùng diệu vợi nghiêng chao cánh hồng

Đến rồi đẹp cả hư không
Tóc thề hẹn giữa nắng hồng thênh thang
Chiều lên gió rộn bạt ngàn
Góc đời lạc một mùa sang chưa về...

Nhắc chi nét rũ buồn tê
Cho lòng quặn thắt lối về nguyên xưa...

            Nhiên Hạ

 

Nhập Tánh
(Thủ Vĩ Giao Vận)

Lên thuyền vượt sóng tẩu ra khơi
Bỏ hết sau lưng những mộng đời
Một bước du hành mây luống cỡi
Muôn đường trú quẩy sóng vùng chơi
Thân mình đoạn dứt tình duyên khởi
Nhục thể lìa buông cấn nghiệp hời
Cộng hỉ hoàn tâm tròn duyên mới
Chung niềm ngộ tánh viễn trùng khơi.

          Nhiên Hạ

KHÔNG ĐỀ
(Thủ vĩ giao vận)

Đạp sóng đu thuyền cõng biển khơi
Rời thân bỏ nghiệp rũ men đời
Mây đùa thử trí hờ leo cỡi
Gió hỏi xem lòng thật giỡn chơi
Một kiếp mê tình không ngưỡng khởi
Mười phương ngộ pháp chẳng duyên hời
Tâm nguyền giữ ĐẠO dù không mới
Ý nguyện theo NGƯỜI dẫu chẳng khơi!

          Le Thuan 

Em! Vành khuyên

Em về* giữa đoá Liên Hoa
Tiếng chuông độ giác ngân nga cõi trần
Em về giữa chốn trầm luân
Biển khô rừng chết tạo vần ai xoay

Em về khóc cả chiều nay
Cho vơi đi bớt hận này xót xa
Em về giữa chốn ta bà
Vui không mấy độ nghe ra tủi mình

Quê hương nợ kiếp phù sinh
Nghiệp trần vướng víu như mình với ta
Em về ôm trọn phong ba
Quê hương quằn quại nỗi là từ đâu?

Tánh không em thấy xuyên thâu
Mẹ hiền khắc khoải gối đầu ngủ say?
Em về nguyện ước từng ngày
Hồn thiêng sông núi vén mây bụi mờ

Em về xin chớ ơ hờ
Biển buồn khóc đã bơ vơ phận mình
Em về xin chớ làm thinh
Quê hương cần lắm mối tình nghe em!

Em về khuyên mẹ ngủ yên
Chung tay thổn thức với niềm đau chung
Đàn ơi xin chớ dây chùng
Trỗi lên tiếng gọi non sông hẹn thề

Em về nắng gối bờ đê
Hót cùng hơi thở hoa lê đầu mùa
Biển đông sóng vẫn vỗ đùa
Sao ai treo lưới sớm trưa đoạn đành

Em về biển vẫn còn xanh?
Vành khuyên vẫn hót đầu cành nhởn nhơ
Em về thở với câu thơ
Ê a chiều sớm bên bờ an nhiên.

 

*Hoạ bài Em Về. Tg Tâm Lê.

Đóa Nguyệt Thường

Thơ về từ lúc em qua
Ghi vào nhật ký niên hoa ủ mình
Gặp rồi một đoá hoa xinh
Mỏng manh như cánh phù sinh giữa đời

Tâm mình thổn thức nào vơi
Đóa phù dung đẹp rạng ngời trong anh
Lung linh một nét khuynh thành
Sắc tươi dáng lụa đang thanh dịu dàng

Anh về chân níu miên man
Sắc không hồng thắm niềm mang nỗi niềm
Trong anh lòng dậy tình riêng
Đóa hoa tươi gợn giữa miền hư vô

Tình dâng luống cả đôi bờ
Sắc không lịm thắm lời thơ ươm tình
Ngồi đây lắng lại lòng mình
Đóa phù dung đã đượm tình chân qua !

Đêm về vẽ một nét hoa
Cánh đài trang sắc lụa là trong sương
Dẫu mai hoa có vô thường
Đóa phù vân vẫn nguyệt thường trong tim.

        Nhiên Hạ

 

Uyên Nguyên

Đá nằm trong tĩnh lặng
Nghe hoa cười huyên thuyên
Đá vui trong thị hiện
Sát na này vô biên

Đá tịnh trong cõi thiền
Nghe gió đùa du miên
Hoa vẫn đó làm duyên
Cho đời bớt luỵ phiền

Bên đá hoa thẩm thiền
Tịch lặng tợ như nhiên
Đá về trong biệt hiện
Với cõi lòng hồng miên

Tình hoa đá trầm nhiên
Liên Hoa tụ cảnh thiền
Hoa đá cùng hư huyễn
Chân lý này uyên nguyên!

    Nhiên Hạ

 

Đá và Hoa

Anh là viên đá nhỏ
Nằm bên cánh hoa tươi
Nghe hương thơm dìu dịu
Thật đẹp lắm cuộc đời

Anh là viên đá cuội
Ngủ nghỉ đã ngàn năm
Hôm nay trời đánh thức
Vì hương thơm thật đằm

Hỏi em hoa duyên thắm
Ấp ủ đã bao năm
Mà hôm nay nở rộ
Đẹp như bóng trăng rằm

Đài hoa thơm nồng thắm
Đá nhìn không nói năng
Ôi nét đẹp tĩnh hằng
Chợt về từ xa xăm

Hoa đá vẫn duyên hằng
Bên nhau cười dưới nắng
Nét hường trong tĩnh lặng
Đá nhủn rồi biết chăng?

         Nhiên Hạ

 

MẸ

Mẹ hiền tuổi hạc đã cao
Tóc sương bạc trắng vóc hao hao gầy
Tháng năm thương nhớ vẫn đầy
Quê hương với những niềm tây sũng buồn

Biệt ly nước chảy xa nguồn
Lênh đênh theo mãi cánh buồm lưu vong
Mẹ chừ đôi mắt còn trong?
Vẫn còn thấy được nước dòng cuộn xoay?

Vết trần nhăn cả đôi tay
Bước chân nghe đã chất đầy ngổn ngang
Lặng nhìn thế sự miên man
Trầm tư trong ánh chiều vàng qua song

Quê hương vời vợi trong lòng
Ngõ xưa thềm cũ vẫn đong đếm đầy
Hạc chiều xoãi cánh cùng mây
Ôm tình sông núi với đầy nhớ thương...

            Nhiên Hạ


Tóc Huyền

Em ngồi xoã tóc bên sông
Vần thơ trẩy hội vui mừng dáng em
Gió qua hôn sợi tóc mềm
Người qua len lén nỗi niềm chợt dâng

Bên kia lau sậy tần ngần
Chim bay cuối bản cũng vần qua chơi
Nước sông cuộn những tơ trời
Lung linh ánh bạc tóc lơi dương trần

Sợi nào óng ả phù vân
Sợi nào ôm cả dòng sông lựng lờ
Hoàng hôn dừng lại bên bờ
Để nghe hương tóc quyện hờ hư không

Lòng trôi theo nước giữa dòng
Ngẩn ngơ chiều nắng ai hong tóc mềm
Người về nhớ sợi u huyền
Ôm hoài trên má làm duyên thuở nào.

       Nhiên Hạ

 

Huyền Vi Liễu Huyền

Thân người bao kiếp đa đoan
Đã vào cảnh giới sao hoàn ngược xuôi?
Nghiệp duyên dẫn dắt cuộc đời
Ta bà cõi tạm làm nơi tựa mình

Bồ Đề tâm đã viên minh
Suối nguồn đã tỏ, phù sinh đã rời
Dương trần thỏa chí rong chơi
Tha nhân hóa độ làm người vô danh

Đến đi trong nắng vàng hanh
Ru nồng những hạt sương thanh bên đồi
Nhởn nhơ như áng mây trôi
Ung dung tự tại khứ hồi tử sinh!

An nhiên trong chốn hữu tình
Luân hồi lục đạo cõi mình vô vi
Chân như khả bất tư nghì
Đạo huyền lấp lánh... huyền vi liễu huyền...

             Nhiên Hạ

 

CÕI THỰC

Giang sơn nào phải cuộc chơi,
Trôi theo vận nước, bỏ trời Chân như
Quê hương một mảnh hao hư
Con thuyền tiểu nhược lắc lư thác ghềnh.

Quân thù bốn phía vây quanh,
Đành sao bỏ cuộc lữ hành, riêng thân !
Dẫu rằng cuộc thế phù vân,
Nợ non sông, kiếp gian trần, mang mang.

Dù mai phủ tấm cờ Vàng,
Vẫn bên đồng đội thét vang núi đồi.
Ta sống đứng, ta chết ngồi,
Tử sinh dưới ánh mặt trời như không!

         Phàm Nhân

 

VÔ DANH

Chân như một gánh tang bồng
Phù hư cõi mộng thân gồng nghiệp mang
Tình nhà tình nước miên man
Cô đơn cuộc lữ dâu ngàn ngược xuôi

Quê hương tang tóc ngậm ngùi
Hồn thiêng sông núi đã vùi oan khiên?
Nợ trần một gánh chung chiêng
Phù vân cô lữ ba miền xả thân

Hàn sương giũ áo phong trần
Tử sinh oằn kiếp mây tần lênh đênh 
Độc hành giữa cõi mông mênh
Vô danh ẩn mãi với tình nước non...

          Nhiên Hạ

 

Hồ Gươm Liễu Úa

Hồ Gươm liễu đã úa tàn
Quê hương chừ đó ngổn ngang rối bời
Nội tình tham nhũng tả tơi
Ngoại tình sóng gió biển khơi chập chùng

Giặc từ phương bắc thù chung
Lăm le tất đất cha ông dựng gầy
Chính quyền sao lại lơ tay?
Để cho Trung Cộng quấy rầy nước ta

Biết bao thuốc độc tràn qua
Giết mòn thế hệ nước nhà mai sau
Ai đem tất đất dâng Tàu
Thiên thu tội đó chém đầu sử ghi!

Biển Đông dậy sóng loạn thì
Ngoại xâm không chống lơ đi sao đành
Hay vì quyền thế hư vinh
Bỏ quên đất nước tự tình ngàn xưa

Diên Hồng Hội Nghị vẫn chưa
Quên tình đoàn kết đuổi xua giặc ngoài
Ai làm thái thú cho ai
Mà nghe sông núi rỉ hoài máu xương!

Liễu buồn héo giữa Hồ Gươm
Hồn thiêng tiên tổ cũng vương lệ sầu
Việt Nam đâu thể cuối đầu
Để cho lũ quỷ đầu trâu lộng hành

Tiên Rồng giòng máu liệt oanh
Theo cha giữ nước giữ thành người ơi
Không ai muốn cảnh làm người
Thiên thu có tội vời đời tổ tông!

Ngàn năm vẫn đó Thăng Long
Hồ Gươm liễu rũ nỗi lòng quặn vai
Gươm xưa lấp lánh trao ai
Chém đi lũ quỷ hút hoài khí thiêng!

Con dân nước Việt oai nghiêm
Lẽ đâu lại để quỷ phiền phất phơ
Hồn thiêng sông núi vẫn chờ
Chung tay đoàn kết giữ bờ núi non

Chừ ra Bản Giốc đâu còn
Nam Ai xương máu xẻ sang cho Tàu
Hoàng Sa đã mất từ lâu
Trường Sa một lũ Hán trâu gặm rồi

Liễu buồn úa cả lòng tôi
Hồ Gươm vững đó như lời tiền nhân 
Cuộc cờ mấy nước chưa phân
Tình dân tình nước một lòng chung tên!

Đốt lên một ngọn lửa thiêng
Để cho sông núi an nhiên nỗi lòng 
Quê hương một dải non sông
Con dân nước Việt trọn lòng giữ nguyên

 

Ngược Xuôi

Nắng chiều ai xuôi ngược
Đi về giữa hư vô
Chân thiền ai an bước
Trụ vững giữa đôi bờ?

Đường trần còn lắm nợ
Quản gánh giữa trần ai
Hữu duyên dòng xuôi ngược
Chút tình ai nhớ ai?!

Ai nhất tâm tịnh bước
Ai tiểu thư trang đài
Trần duyên nào có khởi
Ai về ôm bóng ai?!

 

CÒN ĐÂU TIẾNG DẠ THƯA
Còn đâu những tiếng dạ thưa
Là câu cửa miệng ngày xưa của người
Dạ thưa trên phiến môi cười 
Hiền duyên mãi tỏa thêm tươi nết người...

Dạ thưa dẫu vẫn còn rơi
Từ câu nhỏ nhẹ của người lớp trên
Dạ thưa nay đã hết bền
Vì sâu trong dạ dịu hiền chẳng mong

Dạ thưa lớp trẻ còn trông?
Vài nơi giữ được ươm trồng tính tâm
Dạ thưa nết tựa trăng rằm
Mà trăng đã lặng đêm rằm đen thêm

Vì đâu đã hết ngọt mềm
Tiếng trao lẫn bụi còn nêm men đời
Tình chân rã nát đầy vơi
Nhúng sâu bụi bẩn con người đổi thay

Trong nhà cứ vẫn còn may
Nhìn ra xã hội đọa đày khó ưa
Còn đâu như của ngày xưa
Còn đâu những tiếng dạ thưa ngọt ngào!

LỜI THƯA DẠ

Dạ thưa hai tiếng ngọt vừa
Nở từ môi thuở tóc chưa ước nguyền
Ngàn năm vẫn đó nét duyên
Bên dòng sông nhỏ dịu hiền nông sâu

Cung vàng điện ngọc còn đâu
Thành xưa quách cũ đậm màu thời gian
Dạ thưa vẫn đó dịu dàng
Ấp e trong nón bên hàng cau thưa

Từ em mái tóc thề xưa
Tím dài vạt áo cho vừa lòng anh
Thi nhân mơ ước mộng lành
Như Hương Giang quyện Ngự Bình lắng sâu

Tóc em thấm hạt mưa ngâu
Đẹp như vạt áo vá khâu thuở nào
Triền sông lau lách xôn xao
Hương tình xoáy ngập cả vào tâm can

Lời thưa dạ thoảng trên ngàn
Nhẹ như sương khói quyện tan trong chiều
Chừ xa dáng nhỏ cô liêu
Thành xưa quách cũ nhớ nhiều dạ thưa...

         Nhiên Hạ

 

PHIÊU BẰNG
...NH--HPT...

Tiếng chào từ thế kỷ qua
Nghe rồi cứ ngỡ gió òa qua vai

Ngập ngừng thấp thoáng bóng ai
Từ trong vô thỉ gót hài còn vương

Vương chi gót nhẹ vô thường
Để nghe tâm nặng dấu đường chân qua

Cuộc trần như giọt sương sa
Thoảng như huyễn mộng đang hòa hư không

Người xưa chợt thoáng bên lòng
Chỉ là ý niệm tròn trong nẻo về

Ta nghe cảm lắng câu thề
Vỡ òa tánh thức duyên kề cận duyên

Luyến lưu chi một lời nguyền
Lời vàng còn đó hoa duyên nở rồi

Giờ nghe gió thoảng lưng đồi
Sương khuya thắm lạnh vẫn ngồi tắm trăng

Hư không đẹp lắm chị hằng
Lòng như ánh nguyệt phiêu bằng trên sông

Ngàn mây ôm lấy bóng hồng
Thảnh thơi với cảnh non bồng tiêu dao...!

 

có một mùa nào hương gió bay
hương gió bay bay giữa phố dài
hương ai hay hương nồng tình phấn
trên cánh mây mềm trên tóc ai

em tỏa hương hoa giữa cuộc tôi
tháng năm đổ xuống kỷ niệm đời
tôi kết hương xuân trong nốt nhạc
và vạn thu vàng trong lá rơi

ký ức tôi, một trưa nào nắng: sốt!
vàng ngang vai, hạt nhớ vịn hiên người
ai trước bảng, còn e rừng thảng thốt:
gọi tên người, buốt một góc chia phôi.

đêm cắt lát những bình minh lỗi hẹn.
thịt, da khuya: mở cửa đón hương, nguồn.
mỗi sợi tóc chờ nghe! chiều phiến loạn.
mưa qua sông. thập giá cúi thương dòng.

môi an nghỉ chỗ riêng, sau ngấn cổ.
tiếng hát tìm góc phố: ủ tai ương.
vai gom giữ những lần răng…thảm thiết…
sớm mai không độ lượng vết thương, buồn.

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...