Wednesday, March 16, 2022

Toại Khanh 18

 Thắng thua rồi cũng hư vô
Khác chi nhau dưới nấm mồ giống nhau
Mỉa mai một lớp chiến bào
Dã tràng đắp lũy đào hào rồi thôi
Kiếm cung gửi trả lại đời
Giang sơn thay chủ đổi ngôi bao người
Rồi từng đêm bóng ma trơi
Hỏi ai còn nhớ một thời chiến chinh...
Trầm luân một cõi vô minh
Tới lui chừng ấy, lệ thành đại dương!


DẤU HỎI LIỀM TRĂNG
Mai ta lên rừng, người có đi không
Bỏ lại sau lưng một chốn bụi hồng
Am cỏ hoa leo, áo phơi đồi nắng
Một giường đơn mà vẫn cứ mênh mông
Mai ta xa rồi, người có buồn không
Đắp áo Đại Bi chiếc lá ngược dòng
Đường một chiều biết làm sao chọn lựa
Và dòng đời... nước vẫn chảy về đông
Mai đôi đường rồi, người nói gì không
Buồn vui nhân gian... con nước lớn ròng
Trải lòng một đêm rồi cùng quên hết
Người chia tay người, đời mấy nhánh sông
Vậy đó, hỏi hoài vẫn không lời đáp
Khi người bè hoa, ta một nhánh rong
Mài ngói một đời những mong làm kính
Hiểu chuyện rồi, gì cũng trả về Không...


DUYÊN PHẬN
Phận người như lá trôi sông
Ven bờ hay ở giữa dòng... tuỳ duyên!
Kẻ đi lưu lạc trăm miền
Người về đóng cửa toạ thiền tỉnh tu,
Kẻ đi gieo oán gây thù
Người về an lạc với từ bi tâm,
Kẻ thì hoang phí trăm năm
Người từng hơi thở ươm mầm vô sinh.
Chẳng do thiên hạ hay mình?
Do duyên thiện ác ta sình hay sen,
Đáng gì danh lợi bon chen
Mãi lo phóng dật mà quên một ngày.
Cuối đời buông hết xuôi tay
Về đâu với những dặm dài tử sinh?
Lên mây hay lại xuống sình?
Đoạ siêu khổ lạc mỗi mình ta hay,
Duyên lành phơi phới đường mây
Vụng tu duyên xấu đoạ đày tử sinh.

LÁ CHIỀU
NHÌN NẮNG CHIỀU nhớ hào quang Phật
Nghe lá reo ngỡ tiếng Pháp Âm
Bổng dưng nghe chút buồn thầm
Ô hay! Đã mấy nghìn năm còn gì!
TIẾC THƯƠNG bóng Đại Bi biền biệt
Dòng thời gian trôi miết không về
Tay nâng chiếc lá Bồ Đề
Ve tròn cuốn lá mà nghe tuổi đời!


XUÂN TÂM
Thử hỏi năm nào, năm mới sang
Bốn mùa hoa nở với gian
Trong bầu Xuân sắc đi rồi đến
Từ thuở xưa sau vẫn ngút ngàn
Như vậy có gì phải đón đưa
Với lời chúc tụng biết sao vừa
Trăm hoa, trăm cảnh , trăm ong bướm
Chớ đuổi "Tâm" theo ý lọc lừa
Đêm lại ngày qua những tháng năm
“ Bình thường là đạo “ khỏi đi tầm
Ngoài Tâm không Phật, không cầu khẩn
Y giáo phụng hành Đức với Nhân
Chân lý ngàn xưa vẫn tiếp truyền
Thiền tâm vằng vặc ánh trăng huyền
Xưa nay tự tánh hằng soi chiếu
Nếu biết quay đầu thấy bổn nguyên
Một niệm không cầu cũng chẳng mong
Xuân đi Xuân đến mặc xoay vòng
Giữ lòng thanh thản không lo nghĩ
Ấy buổi êm đềm nơi cửa không.

Tim có Phật thì nhìn đâu cũng Phật,
Lòng yêu quê nhìn đâu cũng đất quê,
Có lòng tu, am nghèo không thấy chật,
Giữa vườn cau cũng có gốc Bồ Đề!

Bao gặp gỡ cũng một ngày khép lại
Người mồ côi giữa hoang mạc trầm luân
Vẫn một bóng trên dặm về xa ngái
Mình như nhau khi về đến mộ phần.

XÁ LỢI RĂNG PHẬT
Từ muôn kiếp huân tu muôn hạnh
đức Thế tôn pháp tánh rạng ngời
tâm như ngọc, trí như trời
báu thân hảo tướng ai người sánh ngang
kim thân Phật ánh vàng tuyệt hảo
sắc hào quang châu báu nào đương
hữu vi theo lẽ vô thường
ai rồi cũng phải lên đường đi xa
thành Kusinara ngày đó
rừng Sa-la Phật bỏ báu thân
linh thiêng xá-lợi bảy phần
chia đều cho khắp thiên nhân phụng thờ
nay chúng con được nhờ duyên phước
cùng dự phần nghinh rước Phật Nha
cung chiêm thánh tích một tòa
một phần di cốt cũng là Thế Tôn
phút thiêng liêng càn khôn lắng đọng
cho pháp âm vang vọng đất trời
kiếp sau mong được thân người
theo lành lánh ác như lời Phật xưa
Nhìn răng Phật nhớ lời pháp nhũ
nhớ tôn dung, nhớ nụ cười hiền
tâm thành lễ Phật gieo duyên
nguyện mau giải thoát khỏi miền tử sanh.



No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...