Wednesday, April 20, 2022

Tôn nữ Thu Dung 10

 THÁNG TƯ
(… thuở lâm hành oanh chưa bén liễu
hỏi ngày về ước nẻo quyên ca…)
Mở trang Quân Sử tháng tư
Hồn anh linh cõi mịt mờ về quanh
Mở trang Quân Sử không đành
Tìm Thư Các đọc Tàng Kinh nghẹn ngào
Rừng khô biển kiệt tâm hao
Ngàn năm dâu bể biết đâu cội nguồn
Thắp trong đêm một tàn hương
Nghe quanh quất vó ngựa buồn đâu đây
Nẻo quyên ca lỗi hẹn ngày
Hồn theo ngọn gió về lay hiên người…

SẦU HUYẾT PHƯỢNG
Tháng Năm sao mãi không về nhỉ
Ta gọi tên thầm huyết phượng ơi
Sầu đã giăng đầy trong tim nhỏ
Ta khóc sao hoa cứ mỉm cười.
 
Tháng Năm những phiến tình thơ dại
Gởi tặng người đau một vết thương
Trăng của riêng ta tình một cõi
Dỗ lòng quên lãng sóng tiêu tương
 
Tháng Năm ta bỗng bơ vơ quá
Một vầng trăng cũ đã chia hai
Thắp nến soi lòng ta héo úa
Trúc Đào xưa chắc cũng phôi phai
 
Tháng Năm những bước chân ngần ngại
Đã về động vỡ giấc thiên thu
Tháng Năm những nụ cười thân ái
Buốt lòng ta quá hở Tương Như?
 
Nằm im như lá cây vừa chết
Gió tiễn chân ta đến cuối đường
Chim chóc gọi vang lời giã biệt
Chắp cánh bay về đâu, Uyên Ương?
 
Đôi khi ra đứng bên dòng suối
Có thả lời tình xưa nữa không?
Những tiếng chim buồn trong đêm tối
Một mùa thôi cũng đã xa xăm…
 
Tháng năm gió cũ phai màu áo
Người đếm dùm ta những nỗi đau
Lìa rừng ta ngỡ thân chim sáo
Hót mãi không nguôi những nỗi sầu
 
Đứng đó nhìn lên trăng huyễn mộng
Xưa chim áo trắng đã qua cầu
Một mình nghe gió bay ngang tóc
Sương tàn rơi xuống ướt đêm thâu
 
Tháng năm những phiến tình thơ dại
Gởi tặng người đau một vết thương
Trăng của riêng ta tình một cõi
Dỗ lòng quên lãng sóng tiêu tương
 
Có khi ra đứng nhìn sao vỡ
Người cũng phương nào xa rất xa
Đất có cùng ta chung nhịp thở
Một mùa yêu cũ đã phôi pha
 
Thôi hãy im đi lời tuyệt vọng
Ta khóc mà hoa cứ mỉm cười
Trúc đào vẫn ngát môi ta đó
Rơi xuống như dòng nước mắt thôi
 
Trăng cứ làm đau từng kỹ niệm
Tình đã bay xa mấy dặm trường
Cúi xuống nghe từng âm dế khóc
Lòng vẫn trùng trùng những vết thương
 
Có khi ra đứng nhìn hoa nở
Hương tỏa âm thầm trên lối mưa
Người đã không về trong mộng ảo
Thôi khóc làm chi buốt một mùa
 
Chim có bay về trên cành cũ
Hát mãi những lời yêu dấu xưa
Khép mắt nhốt tình trong giấc ngủ
Đóng trái tim mình ngăn xót xa
 
Có khi ra đứng trên ghềnh đá
Trăng chiếu dùm ta những nỗi buồn
Sóng gọi dùm ta tình xa thẳm
Người đã lạc rồi giữa khói sương
 
Đứng đó nhìn xuống đời biển rộng
Đứng đó mà nghe tiếng núi rừng
Ta khóc rã rời trong ảo vọng
Trăm năm sóng vỗ đến vô cùng
 
Rồi có một lần như khói thuốc
Tan mất trên môi người thiên thu
Ta dỗ lòng ta không đau buốt
Những cánh hoa xưa nở tuyệt mù
 
Tiếng hát nào ru ta giấc cuối
Tiếng hát nào ru người xa xăm
Dòng nước qua đời ta rất vội
Người cũng qua đời ta trăm năm
 
Có khi ra đứng nghe chim hót
Ta vẫn dặn lòng không nhói đau
Có phải một mùa xa mất hút
Là đã một mùa ta mất nhau
 
Ta đã quên người từ thuở trước
Người đã lìa ta từ xa xưa
Một mình ta khóc – ô ta khóc
Nước mắt rơi thầm trên lối mưa
 
Người nhặt dùm ta vài kỹ niệm
Rồi thả bay đầy trên lối đi
Nằm im như cỏ xanh lòng đất
Sương có khi nào thôi ướt mi
 
Tháng năm ta bỗng bơ vơ quá
Một vầng trăng cũ đã chia hai
Thắp nến soi lòng ta héo úa
Trúc đào xưa chắc đã phôi phai
 
Tháng năm những bước chân ngần ngại
Đã về động vỡ giấc thiên thu
Tháng năm những nụ cười thân ái
Buốt lòng ta quá hở Tương Như?
 
Nằm im như lá cây vừa chết
Gió tiễn chân ta đến cuối đường
Chim chóc gọi vang lời cách biệt
Chắp cánh bay về đâu uyên ương?
 
Đôi khi ra đứng bên dòng suối
Có thả lời tình xưa nữa không
Những tiếng chim về trong đêm tối
Một mùa thôi cũng đã trăm năm.

GỌI
Gọi người từ phía hoàng hôn
Nghe câu tử biệt rợn buồn sinh ly
Bến Vân Lâu chẳng hẹn kỳ
Trùng lai nội cỏ thầm thì hạt sương
Gọi người từ phía tà dương
Có chờ ta cuối con đường trắng mây
Một mai… tàn cuộc buông tay
Nghiêng vai cho gió về lay dặm buồn
Biết còn viễn phố giăng sương
Biết còn tan hợp mây tuôn non đoài
Lòng ta gác xế u hoài
Cuối trời một bóng đổ dài hoang vu
(nếu xưa đừng lạc lối về
trao yêu lơ đãng…quên thề trăm năm…)

RƠI
Rơi tôi hoang mạc chiều vàng
Rơi tôi mây trắng cuối ngàn lênh đênh
Rơi tôi luân lạc đầu ghềnh
Rơi tôi chiếc lá tượng hình vết thương
Rơi tôi mắt lệ rưng buồn
Rơi tôi đêm vỡ giọt sương nghẹn ngào
Rơi tôi cánh vạc về đâu
Rơi tôi gió tạt lạnh màu hư không
Rơi tôi tàn cuộc vô cùng
Rơi tôi từ cõi mịt mùng chiêm bao
Rơi tôi nguồn cội nghiêng chao
Rơi tôi chạm nỗi buồn đau lạc loài...

NGHIÊNG
Nghiêng, rơi...nửa giọt khuya rằm
Phong linh hay tiếng nguyệt cầm gọi tôi?
Xưa, thu loang tím một trời
Mở ngăn hoài niệm, nhớ lời nguyện xưa.
Đừng về lối ấy tôi, mưa...
Áo hoàng hoa đã nhuốm mờ cỏ, rêu
Đừng về lối ấy tôi, xiêu...
Nghiêng, rơi...nửa giọt hắt hiu khuya rằm
Xưa, ai buông tiếng nguyệt cầm
Để tôi lơ đãng nhặt hồn cỏ hoa
Đừng về lối ấy tôi, xa...
Đừng về lối ấy tôi, nhòa hư không...

XIN EM
Chôn tôi giữa chốn ngàn lau
Xin em đừng nhỏ lệ vào thơ tôi
Đừng câu ly biệt bùi ngùi
Đừng hoài niệm những xa xôi nhạt nhòa...
Kể từ buổi xuống thuyền hoa
Thơ tôi em đốt hay là lãng quên???

HỌC
Học ở nắng một nụ cười
Học ở mưa những nét rơi cau mày
Học ở mây chút lá lay
Học ở đêm kiểu... đắng cay giả vờ
Học ở anh nỗi ơ hờ
Trăm gian dối cũng ... ờ ờ bỏ qua
(Bởi vì...em học ở hoa
Cháy cho đến lúc tan nhòa hư vô...)

KHÚC THU XƯA
1.
Tôi về chạm ngõ mùa thu
Rêu vườn xưa đã phù du thuở nào
Ngại ngùng chiếc lá nghiêng chao
Cọng tơ trời khẽ thả vào mắt ai
Em còn tóc xõa ngang vai
Trong tôi hoài niệm vàng phai nghìn trùng...
2.
Vàng thu lối cũ mịt mờ
Thôi, em ngoảnh mặt đừng vờ xót xa
Một mình tôi giấc mơ qua
Một mình tôi với xác hoa rơi buồn
Con chim nhặt hạt ngô đồng
Còn tôi lơ đãng nhặt hồn cỏ hoa
Một ngày qua một người xa
Một ngàn thu khóc chiều tà rưng rưng...

MÂY
Mở lòng tay, những ngón hoa.
Khúc phiêu du rớt trong tà huy say.
Một phù vân thảng thốt bay.
Vầng trăng xanh lỡ lưu đày kiếp xưa.
Mở lòng tay chỉ hạt mưa.
Long lanh như giọt lệ vừa...thiên thu.
Này Tôi...đừng để sương mù.
Này Tôi...nghe tiếng âm u gọi mình...
Này Tôi...quay mặt lặng thinh.
Trời xanh... mây trắng vô tình của nhau.
Đừng chờ...đâu chắc ngàn sau...
Hãy chờ...có lẽ ngàn sau...sẽ là...
VẾT THƯƠNG
Bản giao hưởng về Máu, Xương, Sinh, Tử
Vẫn lang thang cuối biển rộng sông dài
Những hồn oan ngàn năm chưa yên ngủ
Bỗng trở về theo lời gọi chân mây.
Và ảo vọng trượt dài trên sân diễn
Dàn đồng ca cúi mặt… hỗ ngươi thầm
Tiếng trumpet cứa ngang miền quá khứ
Những tượng đài chìm khuất cuối hoàng hôn.
Đem thị phi treo trên đầu ngọn bút
Cuồng vọng lấm lem bôi xoá tâm hồn
Khi nhìn lại thấy cuộc đời bất ổn
Và hành trình đâu đó… rất cô đơn.
Thời chúng ta, khó mở lòng trắc ẩn
Mỗi con người tự ôm ấp vết thương
Lúc thấm mệt, ngã bên đời… khắc khoải
Tan tác buồn thuở cát bụi tha phương.
Khi tàn cuộc những âm thanh bất lực
Bài Tụng ca cũng rời rã vô hồn
Chiếc mặt nạ… cuối cùng, rơi nước mắt
Tiếng thở dài, buốt lạnh cả hư không.

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...