Sunday, April 10, 2022

Trần Trung Đạo 7

 Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười

Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi

Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về

Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Ðốt lửa cho đời tan khói sương

Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao vói
Biết đến bao giờ trông thấy nhau

Ðừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Ðau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ

Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được
Ðổi cả thiên thu tiếng mẹ cười

Mỗi mùa xuân thêm một lần nhớ Mẹ
Nhớ năm ngoái mẹ có lần đã hỏi
Về chưa con sao vẫn thấy chưa về
Con lại phải thêm một lần nói dối
Chờ sang năm con hứa sẽ về quê

Nếu chẳng phải vì thay tờ lịch mới
Chắc là con không biết có Xuân sang
Ðời nước Mỹ tháng ngày trôi qua chóng
Chưa kịp xoay đã hết một năm tròn

Bỗng sực nhớ đến lời ai đã nhắc
Lại lo tìm câu nói dối cho xong
Mười một mùa xuân miệt mài đất khách
Con dối đi dối lại biết bao lần

Căn nhà cũ chắc năm nay mục nát
Tiền gởi về không đủ mẹ nuôi thân
Con gái lớn theo chồng đi nơi khác
Con trai đầu biền biệt chốn xa xăm

Cây mai nhỏ ba đã trồng năm trước
Mấy xuân rồi có nở nụ nào không
Hay đã chết theo ba từ dạo ấy
Ðể mùa Xuân hoa trắng nở trong lòng

Năm mới đến mẹ già thêm một tuổi
Tóc bạc hơn nhiều, má hóp răng long
Sao giấc ngủ chập chờn con thấy mẹ
Người đàn bà đẹp nhất ở trần gian

Năm mới đến con cũng già thêm tuổi
Xa mẹ hiền một tuổi nặng bằng hai
Tuổi nước Việt chất chồng lên quá khứ
Tuổi xứ người quần quật với tương lai

Con chẳng biết nói thế nào mẹ hiểu
Chẳng còn ai hiểu hết chuyện đời con
Non nước đó vẫn còn đầy dâu biển
Núi sông đây sao giữ được vuông tròn

Đừng trở lại
Anh ra đi Sài Gòn xưa đã chết
Cây me già cô độc đứng nghe mưa
Ðừng trở lại chẳng còn gì nữa hết
Em đã tàn hương sắc của năm xưa

Anh ra đi phố phường xưa đổi khác
Ngọn đèn xanh le lói bóng ga chiều
Những kỷ niệm vàng hoe trên mái tóc
Tóc em buồn từng sợi rối đêm khuya

Anh ra đi cửa lòng em đã đóng
Với đau thương chồng chất thuở xuân thì
Ðừng trở lại chẳng còn ai mong ngóng
Xuân đã tàn từ độ én bay đi

Anh ra đi em một mình lầm lũi
Con đường câm trong những tối không đèn
Ðừng trở lại em quen rồi cực khổ
Anh cũng quen rồi cuộc sống ấm êm

Anh ra đi mùa đông buồn ghê lắm
Mùa mưa dài thăm thẳm ở nơi đây
Ðừng trở lại chẳng cần ai đưa đón
Ðể em ngồi nghe lá khóc trên cây

Anh ra đi mẹ bao lần đã nhắc
Ðứa con yêu lưu lạc ở phương nào
Anh có đọc nỗi buồn sâu trong mắt
Mắt mẹ già năm tháng đã hư hao

Anh ra đi đàn em thơ đã lớn
Nhìn hình anh ngơ ngác hỏi là ai
Bầy chim nhỏ giữa trời đầy giông tố
Chim đầu đàn vẫn biệt dưới chân mây

Anh ra đi quê hương nghèo hơn trước
Những lầm than vẫn nối tiếp nhau về
Bài thơ cũ mơ làm người yêu nước
Ðến bây giờ anh còn nhớ hay quên
 

Xuân đất khách
Ai có về bên kia đất nước

Thở dùm tôi hơi ấm quê hương
Tôi, con én lạc mùa xuân trước
Vẫn khóc âm thầm nơi viễn phương

Vẫn đếm xuân về trên đất khách
Nghe buồn nhỏ giọt xuống vai tôi
Ðèn ai thắp sáng bên kia phố
Nhớ quá, chao ôi, tiếng mẹ cười

Bếp lửa than hồng sao chẳng ấm
Tôi thèm một chiếc bánh chưng xanh
Thèm nghe ai nói lời tha thiết
Một lời chúc tụng bước sang năm

Ai có về bên kia đất nước
Chở dùm tôi nỗi nhớ qua sông
Hỡi em, cô gái mùa xuân trước
Còn đứng hong khô áo lụa hồng

Lòng tôi cũng bạc theo màu áo
Chiếc pháo giao thừa đã tả tơi
Chén rượu mừng xuân tôi chẳng uống
Chỉ uống đêm nay những ngậm ngùi

 

Vẫn đứng lên cười với thế nhân
Ta vẫn đi trên quãng đường dài
Âm thầm, không một dấu chân ai
Ta đi như thế từ lâu lắm
Thuở tóc chưa vàng, mộng chửa phai

Bốn mươi năm ngó lại đời mình
Khóc nhiều cho vận nước điêu linh
Quê hương ngàn dặm trời mây trắng
Bóng mẹ chìm trong mỗi hướng nhìn

Mẹ trách ta sao lỡ hẹn thề
Mỗi mùa lá rụng lắng tai nghe
Cây đa già đứng bên đường vắng
Chiếc lá vàng bay chẳng trở về

Em trách ta xuống phố quên làng
Bao lần én lượn, bướm bay ngang
Em ơi con bướm vườn Xuân ấy
Chẳng thể tìm nhau, chỉ ngỡ ngàng

Bạn trách ta toan tính lọc lừa
Trăm lần ta chẳng thiết hơn thua
Ðời ta xiêu lạc từ thơ ấu
Coi chuyện ơn thù như nắng mưa

Ta vẫn đi trên quãng đường trần
Thương từng hạt bụi vướng đôi chân
Ðời xô ta gục, buồn, không trách
Vẫn đứng lên, cười với thế nhân

Em đừng hỏi
Em đừng hỏi sao ta già trước tuổi
Khi thời gian đâu có nghĩa lý gì
Tuổi của ta được tính bằng khắc khoải
Bằng tủi buồn trên mỗi bước ta đi

Em đừng hỏi quê hương ta có đẹp
Khi hận thù còn nhuộm đỏ giang san
Ai mới đạp trái mìn chưa nổ kịp
Bao nhiêu năm cuộc chiến vẫn chưa tàn

Em đừng hỏi cha mẹ già bao tuổi
Chưa bao giờ ta kể chuyện đời ta
Xin hãy để cho niềm đau yên ngủ
Vết thương lòng năm tháng sẽ phôi pha

Em đừng hỏi ta mong về quê cũ
Chiếc lá khô còn nhớ cội thương cành
Ta chẳng lẽ bước chân đời lê mãi
Nơi quê người làm một kẻ lưu dân ?

Em chúc cho ta được tròn ước nguyện
Vâng, ta còn mơ ước nhỏ mai sau
Ta sẽ sống để chờ ngày trở lại
Hôn một lần lên đất mẹ thương đau

 

Thăm bạn
Biết kể anh nghe những chuyện gì
Chuyện buồn thôi hãy cố quên đi
Nghìn năm nước chảy cầu sông Dịch
Chí lớn hao mòn theo dấu rêu

Thuở tóc còn xanh trên mái đầu
Chuyện trò tâm sự suốt đêm thâu
Tôi mơ một mảnh trời thơm ngát
Anh bón chùm hoa rực sắc màu

Hai đứa thường mơ chuyện vá trời
Tâm hồn trải rộng khắp muôn nơi
Anh như tay kiếm thời ly loạn
Tôi bút nghiên rung vẽ lại đời

Nhắc nhở làm chi chuyện đã rồi
Mộng vàng đã chết thuở hai mươi
Soi gương tóc bạc vài ba sợi
Tổ quốc nhìn lên chỉ ngậm ngùi

Ðịnh viết thư thăm đã mấy lần
Gởi về đâu nhỉ rất xa xăm
Ðời trôi không hẹn ngày tương ngộ
Thôi giữ mang theo xuống mộ phần

Mười bảy năm
Mười bảy năm trời như vó câu
Người đi biền biệt kẻ giang đầu
Sao chẳng trở về thăm bến cũ
Ðể thấy lòng đau cuộc bể dâu

Mười bảy năm rồi em nhớ anh
Như mây nhớ núi lá mơ cành
Hỡi người phiêu bạt bao năm trước
Sao chẳng về đây viết sử xanh

Mười bảy năm trời trong bóng đêm
Bao nhiêu thu đọng nhớ bên thềm
Áo cơm hai chữ đời sao nặng
Một gánh san hà ai nỡ quên

Mười bảy năm rồi không thấy nhau
Aó xưa giờ chắc đã phai màu
Tôi đi góp lá ngàn phương lại
Ðốt lửa cho đời sương khói bay

Mười bảy năm trời chưa đủ sao
Dậy đi đừng tiếc những chiêm bao
Một chút công hầu sao nỡ đổi
Một giải giang sơn máu lệ trào

Mưa
Đêm về phố lạ dưới cơn mưa

Nhớ mắt em buồn buổi tiễn đưa
Che tay nghe lệ mình đang ướt
Bước chậm thương cây lá chuyển mùa

Lụt quê hương, mưa xứ người
Một giòng tủi nhục chảy không nguôi
Mưa qua biển Thái tanh mùi máu
Bao xác thây người lặng lẽ trôi

Sài Gòn mưa rớt một màu đen
Khóc thầm từ độ đổi thay tên
Em có ngồi bên ao nước nhỏ
Anh, con thuyền giấy cuốn lênh đênh

Hà Nội mưa phùn buổi chớm thu
Đường về lịch sử tối âm u
Hãy khóc lên đi trời tổ quốc
Rửa sạch lầm than lẫn hận thù

Mưa xuống tình người rách tả tơi
Lọc lừa, phe phái vẫn chưa thôi
Mưa che khuất lối về Văn Miếu
Giảng Võ Trường đâu? Sập mất rồi!

Mưa phai mái tóc thời niên thiếu
Tuổi trẻ nhòa theo hạt lệ trời
Ngoảnh mặt về Nam, mây xám qúa
Bao giờ nắng đẹp, núi sông ơi!

 Thức dậy đi
Mặt trời mới mọc bên kia biển

Hay lửa phương đông báo hiệu mùa
Thức dậy đi em giờ đã điểm
Mẹ khóc lâu rồi em biết chưa?

Thức dậy đi hỡi rừng núi cũ
Nghe tiếng nghìn xưa vọng trở về
Ai đứng trông ai mùa lá đổ
Mà lòng thao thức mấy đêm khuya

Ai khóc đêm nay ngoài ải Bắc
Phải hồn sương phụ ngóng phương xa
Hay tiếng Phi Khanh trào nước mắt
Về đi, lấy máu trả thù cha

Thức dậy đi hồn thiêng sông núi
Gió Nam Quan xô sóng Bạch Đằng
Nửa đêm không bóng người bên suối
Sao tiếng gươm mài vang dưới trăng

Thức dậy đi hỡi lòng vô lượng
Ngại ngùng chi đau khổ điêu linh
Dù cho nước vẫn còn nhơ đục
Nhớ giữ cho nhau một chút tình

Thức dậy đi đồi cao dốc sỏi
Đất đá mòn theo mỗi vết chân
Gã tù lặng đứng nhìn mưa đổ
Đâu biết xuân qua chỉ một lần

Thức dậy đi màu nâu của đất
Màu xanh trong ánh mắt của em
Bao nhiêu năm ngồi nghe nhau khóc
Đã đủ chưa máu chảy ruột mềm

Thức dậy đi từng trang lịch sử
Những chuyện buồn vui lẫn tủi hờn
Như mắt mẹ nghìn đêm không ngủ
Thương đám con khờ chưa lớn khôn

 

Độc hành
Em ở bên nhà tôi ở đây
Mười năm sương gió bạc vai gầy
Tôi nhớ quê nghèo xa vạn dặm
Nhớ gì như thể nhớ đêm nay

Ừ nhỉ mười năm như thoi đưa
Quê hương bão lụt đã bao mùa
Ai còn ai mất ai xiêu lạc
Ai bước một mình trong gió mưa

Em ngồi giặt lụa bến sông Thu
Lòng buông theo nước chảy xa mù
Tôi đứng bên nầy nghe kỷ niệm
Gọi về từ cõi mộng hoang vu

Tôi thấy tôi về trong giấc mơ
Nhà tôi giặc đốt tự bao giờ
Vườn hoang lau sậy buồn hiu hắt
Một lũy tre già trông xác xơ

Tôi thấy em ngồi bên chấn song
Nhìn lên hướng núi nắng pha hồng
Người đi xa tít bờ sông vắng
Để ánh thu buồn trong mắt trong

Mười năm tôi quên mất tuổi tên
Công cha nghĩa mẹ vẫn chưa đền
Gió sương chăn chiếu đường không bạn
Đi hết cuộc đời không có em

 

Bức tranh sông núi
Hỡi những nhà họa sĩ quê hương
Hãy vẽ dùm tôi đôi mắt mẹ
Hai mươi năm, mấy nghìn đêm lặng lẽ
Âm thầm nhỏ lệ xuống non sông

Hãy vẽ dùm tôi chiếc áo mùa đông
Ðắp trên xác cha già còn lạnh buốt
Ðể gian khổ không làm tôi chùn bước
Cuộc đấu tranh nầy vì nước Việt Tự Do

Hãy vẽ dùm tôi những nỗi âu lo
Trên khuôn mặt anh ngày đêm trong ngục tối
Ai rên siết sao lòng tôi nhức nhối
Tiếng căm hờn nghe buốt cả quê hương

Hãy vẽ dùm tôi một nén nhang thơm
Trên phần mộ những người vừa ngã xuống
Vẫn còn đây An Lộc, Trị Thiên, Bồng Sơn, Mộ Ðức . . .
Vẫn còn đây Lê Văn Hưng, Hồ Ngọc Cẩn, Nguyễn Khoa Nam . . .

Hãy vẽ dùm tôi biển cả mênh mông
Nơi hải tặc bao lần ghi tội ác
Ðể thơ tôi được biến thành dao mác
Sẽ một ngày đòi nợ máu quân Xiêm

Hãy vẽ dùm tôi mái tóc của em
Chảy tha thướt trên bờ vai mơ mộng
Cho tôi dệt những vần thơ hy vọng
Khi nghĩ về đất nước tương lai

Hãy vẽ dùm tôi một nhánh hoa mai
Ðã nở rộ trên vườn nhà tôi dạo ấy
Dù hôm nay lửa bạo tàn còn ngút cháy
Tôi vẫn tin rằng sẽ có một mùa Xuân

Hãy vẽ dùm tôi hình chữ S thân thương
Không có những đường phân chia ngăn cách
Quê tôi đó từ địa đầu Việt Bắc
Vẫn nối dài đến tận Mũi Cà Mau

 

Mười chín mùa mưa
Mười chín mùa mưa em biết không?
Quê hương còn đó một mùa đông
Trong anh đã chết mùa xuân thắm
Thu cũng vàng hơn, hạ chẳng hồng

Cuộc sống vẫn buồn như vận nước
Chí lớn hao dần, chí nhỏ phai
Bao lớp bụi đời trên mái tóc
Ðồng lòng, đồng chí chẳng còn ai

Một đám lọc lừa cao cổ hát
Một bầy phe phái cố bon chen
Tổ quốc như trong giờ nhật thực
Mười chín năm trời vẫn tối đen

Ðôi lúc anh thèm như truyện chưởng
Vung một đường gươm giết mấy ngàn
Giết một lần thôi, không giết nữa
Từ nay, chuyện cũ xếp sang trang

Thơ của người, hoa thơm trải lối
Thơ anh máu lệ nhỏ từng đêm
Anh khóc triệu người đang hấp hối
Khóc anh, hy vọng chỉ còn em

 

Tôi khóc cho đời ai khóc tôi?
Nhiều lần tôi tự hỏi lấy tôi
Đã được gì chăng nửa cuộc đời
Cúi xuống phận hèn hơn cỏ mục
Ngước nhìn hổ thẹn với mây trôi

Sao tôi không chết ngoài biển khơi
Để mộng tàn theo một kiếp người
Sống chỉ nhọc nhằn cơm áo nợ
Đêm vùi yến tiệc sáng vui chơi

Bao lần tôi thức trắng đêm thâu
Nhớ lại thằng tôi của thuở nào
Những tưởng qua đây vầy lại cuộc
Dẫu thành hay bại có sao đâu

Bạn bè dăm đứa lúc ra đi
Đã dặn dò nhau những chuyện gì
"Sang đấy chớ học đòi danh vọng
Thu Bồn vẫn đợi dấu chân mi"

Mang trời tâm sự bước lên xe
Mang cả niềm tin lẫn hẹn thề
Mười năm bến cũ thuyền ai đợi
Tôi vẫn lạc loài trong bến mê

Quê hương ngàn dặm bỏ sau lưng
Tôi, gã lưu dân lạc giữa rừng
Ngơ ngác trông về mây cố quận
Làm người khách lạ giữa đêm xuân

Mười một năm trời mây vẫn trôi
Mộng đã vàng hoe ở cuối trời
Máu theo hơi rượu nhòa trong lệ
Tôi khóc cho đời, ai khóc tôi?

Một mình ra biển
Ta đứng đâu đây giữa biển trời
Trông về cố quận mịt mù khơi
Quê hương ngàn dặm người muôn ngả
Nợ nước chưa xong, nửa cuộc đời

 

Người về phương ấy
Ta tiễn người không rơi nước mắt
Sao lòng như đã cắt trao nhau
Người về phương ấy nhiều mưa nắng
Mấy nẻo ta đi cũng dãi dầu

Đêm lái xe về trên phố lạ
Đi giữa rừng thu lá rụng đầy
Lá chết xây đời ta nấm mộ
Còn hồn xiêu lạc ở đâu đây?

Ôi mẹ, ôi cha, ôi bè bạn
Ai còn ai mất buổi tang thương
Mười mấy năm bừng con mắt mộng
Nhìn lại mình tóc đã điểm sương

Một dải ngân hà xa thấp thoáng
Sao trời hay mắt của người xưa
Cầu Ô mấy nhịp sao không thấy
Tháng bảy bây giờ đã tới chưa

Ta tiễn người ra sông biển lớn
Lòng ta suối nhỏ khóc ven rừng
Nghìn năm suối vẫn chờ con nước
Một dòng tâm sự chảy không ngưng

Tim người mang cả hai dòng máu
Vẫn chảy chung về một cố hương
Đời ta dù ngược xuôi trăm ngả
Xin hẹn về qua một nẻo đường

Một mai khi trở về
Mai nầy khi trở về quê cũ
Tôi sẽ đi tìm lại tuổi thơ
Rơi rớt đâu đây mùa bão lửa
Ðời tôi giun dế khóc trong mơ

Mai nầy khi trở về quê cũ
Tôi sẽ một mình thăm lối xưa
Mấy cụm mai già hoa có nở
Dây trầu của mẹ lá xanh chưa

Mai nầy khi trở về quê cũ
Tôi sẽ đi tìm mộ của cha
Cho dẫu sông bồi hay núi lở
Lòng tôi ký ức chẳng phôi pha

Mai nầy khi trở về quê cũ
Tôi sẽ nói gì với đám em
Tôi chỉ một thằng anh bỏ ngũ
Hằn sâu trên trán chữ ươn hèn

Mai nầy khi trở về quê cũ
Tôi sẽ làm gì với tuổi tôi
Cả một thời xuân xanh đã bỏ
Nhìn lên hiu hắt bóng mây trôi



Bé thơ ơi cuộc đời em viên sỏi
Khóc một lần nước mắt chảy thiên thu
- Viên kẹo tròn nầy để dành cho Mẹ
Viên kẹo vuông nầy để lại cho Ba
Viên kẹo nhỏ nầy để qua cho chị
Viên kẹo lớn nầy để lại cho em
Còn viên kẹo thật to nầy ...là phần Bé đấy
Bên bờ biển Palawan
Có một em bé gái
Tuổi mới chừng lên sáu lên năm
Ðang ngồi đếm từng viên sỏi nhỏ
Và nói chuyện một mình
Như nói với xa xăm.
- Em đến từ Việt Nam
Câu trả lời thường xuyên và duy nhất
Hai tiếng rất đơn sơ mà nhiều người quên mất
Chỉ hai tiếng nầy thôi
Em nhớ kỹ trong lòng
Em chỉ ra ngoài Ðông Hải mênh mông
Cho tất cả những câu hỏi khác.
Mẹ em đâu?
- Ngủ ngoài biển cả.
Em của em đâu?
- Sóng cuốn đi rồi.
Chị của em đâu?
- Nghe chị thét trên mui.
Ba em đâu?
Em lắc đầu không nói.
- Bé thức dậy thì chẳng còn ai nữa
Chiếc ghe nhỏ vớt vào đây mấy bữa
Trên ghe sót lại chỉ dăm người
Lạ lùng thay một em bé mồ côi
Ðã sống sót sau sáu tuần trên biển.
Họ kể lại em từ đâu không biết
Cha mẹ em đã chết đói trên tàu
Chị của em hải tặc bắt đi đâu
Sóng cuốn mất người em trai một tuổi.
Kẻ sống sót trong sáu tuần trôi nổi
Ðã cắt thịt mình lấy máu thắm môi em
Ôi những giọt máu Việt Nam
Linh diệu vô cùng
Nuôi sống em
Một người con gái Việt.
Mai em lớn dù phương nào cách biệt
Nhớ đừng bao giờ đổi máu Việt Nam
Máu thương yêu đã chảy bốn ngàn năm
Và sẽ chảy cho muôn đời còn lại.
- Viên kẹo tròn nầy để dành cho Mẹ
Viên kẹo vuông nầy để lại cho Ba
Viên kẹo nhỏ nầy để qua cho chị
Viên kẹo lớn nầy để lại cho em
Còn viên kẹo thật to nầy...là phần Bé đấy.
Suốt tuần nay em vẫn ngồi
Một mình lẩm bẩm
Ngơ ngác nhìn ra phía biển xa xôi.
Như thuở chờ Mẹ đi chợ về
- Thật trễ làm sao
Em tiếp tục thì thầm
Những câu nói vẩn vơ
Mẹ ngày xưa vẫn thường hay trách móc.
Em cúi đầu nhưng không ai vuốt tóc
Biển ngậm ngùi mang thương nhớ ra đi
Mai nầy ai hỏi Bé yêu chi
Em sẽ nói là em yêu biển
Nơi cha chết không tiếng kèn đưa tiễn
Nơi tiếng chị rên
Nghe buốt cả thịt da
Nơi Mẹ chẳng về dù đêm tối đi qua
Nơi em trai ở lại
Với muôn trùng sóng vỗ.
Bé thơ ơi cuộc đời em viên sỏi
Khóc một lần nước mắt chảy thiên thu.
Em Bé Việt Nam và Viên Sỏi

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...