THƠ QUÊN
Bao năm rồi lưu lạc
Lòng vẫn nhớ quê xưa
Nhớ hàng Cau, luống Cải
Bờ sông mát bóng Dừa
Bao năm rồi viễn xứ!
Quê Hương chìm khói sương
Trời quê ai nắng ngọt
Sao nghe hồn tà dương
Bao năm rồi lữ khách!
Tình trầm trong khói Thu
Quê Hương! Chiều quan tái...
Thoáng bóng Đời Phù Du!
Bao năm rồi bước mỏi
Viết chưa tròn Ý Thơ!
Núi ngàn năm vẫn đó
Có nghe lòng hoang sơ...
Phố chiều nay Mưa Bụi!
Lữ Khách nào, Tìm Thu...
Chỉ thấy trời sương trắng
Núi Hong Sầu Thiên Thu...
Bao năm rồi vẫn Nhủ
Phần Còn Lại, Cho Thơ,
Thơ Quên! Ngày Nắng Lửa...
Thơ Quên! Tháng Sương Mù!
Thơ Ném Sầu ra Cửa
Để Thấy Đời Lại Thơ!
Bao năm rồi phiêu bạt,
Lâu quá mới lại mơ
Đêm qua mơ mình lạc
Giữa Ngân Hà ngẩn ngơ...
Ra Biển Thả, Một câu Thơ xuống Biển...
Thả Một Câu, Hai Câu Ba Câu,
Thả sao cho hết nỗi sầu thế nhân!
Mình Như Hạt Bụi, Hạt Bụi lần khân!
Bao đời thơ thẩn đường trần dong chơi,
Cõi Thơ mộng ảo chơi vơi...
Cùng Thơ dạo khắp cùng trời thấy chi!
Chỉ là Hạt Bụi li ti,
Ngàn năm Mây Nổi! Bụi về Cõi Không
Thuyền nan ngược gió chiều Đông...
Con Thuyền lữ thứ mênh mông... Sóng đùa,
Dường như có tiếng Chuông chùa
Tưởng như tiền kiếp mấy mùa Hàn San
Đỉnh trời Mây trắng lang thang...
Thế gian như huyễn... Gió ngàn Tịch Không!
Người Đi Khuất Nẻo Mây Hồng...
Ta lên Quán Gió... bềnh bồng... Thơ Say!
Hỏi Trời, Hỏi Đất, Hỏi Mây,
Hỏi ta tịch lặng cuối ngày hoàng hôn
Bâng khuâng mưa bụi đầy hồn
Khói sương bảng lảng... Thơ tuôn mạch sầu!
Tiếng lòng Thơ gửi ngàn sau
Đò Chiều Xuân Muộn! Mây Sầu Trắng Mây...
Xin trở về An Trú,
Trong Ánh Đạo Từ Bi
Hải Triều Âm Huyền Vi!
Lòng An Nhiên Kính Tạ…
Nghe Tiếng Đời rộn rã!
Tôi chọn Chữ An Nhiên
Kính Lậy Đấng Cha Hiền
Xin AN HÒA Nhân Loại…
Đời Không Còn Khổ Ải!
Bát Ngát... Chú Đại Bi...
Tâm lắng vợi Sân Si,
MÙA XUÂN THIẾU PHỤ RU TÌNH
Mùa Xuân tóc gió thơm bay
Mùa Xuân thương quá Mai gầy vườn ai
Mùa Xuân có mắt em Vui
Mùa Xuân có tiếng trẻ Cười, Rất Thơ,
Mùa Xuân, Mây trắng như tơ...
Có vần Thơ thả bên bờ Suối Hoa
Mùa Xuân nắng mới chan hòa
Tiếng ai hát bản Tình Ca ngọt ngào...
Mùa Xuân tươi cánh Hạnh Đào
Thơm Hương Bát Nhã... Nắng vào Hiên Thơ
Mùa Xuân chải tóc, em Mơ...
Họa Mi lảnh lót, Gió đùa Mây Xanh,
Mùa Xuân Chúc Phúc An Bình ...
À ơi, Thiếu Phụ Ru Tình Thiên Thu!
Bụi Hồng Trần... Áo Phù Du...
Hồi Chuông Huyền Diệu... Đường Về Chân Không.
Mùa Xuân mở ngõ đón chào
Em vào Tình Sử , Em vào Thi Ca
Trời Xuân thanh khiết bao la
Thênh thang Vũ Trụ chan hòa Niềm Vui...
Xuân về Hạnh Phúc muôn nơi
Bà Cười móm mém thương ơi Cháu Hiền
Xuân tươi nắng đẹp đoàn viên
Em lên Chùa Lễ, Bình Yên quê nhà
Tiếng Chim hót... trên đồi hoa
Bài Ca Xuân Mới vang xa ngút ngàn
Mùa Xuân, Mùa Xuân Việt Nam
Ơi Xuân nhân ái hân hoan Bé Cười...
Giấc Mơ Diễm Tuyệt Tình Người
Đón Xuân em hát ấm Lời Tình Ca
Lời Tình êm ả thiết tha...
Mùa Xuân Hoàn Vũ, Mây Qua Suối Hồng
Nắng lên rồi, Nắng mênh mông...
Thuyền ơi Chở Nắng Xuôi Dòng Sông Quê...
CÀNH MAI TRONG HOÀI TƯỞNG
Một khối sầu tư mỏi dặm dài
Xuân về hoài cảm những ai ai
Cành Mai mùa cũ trong hoài tưởng
Hương Cúc thu nào thoảng gió mai
Mây trắng bâng khuâng… lòng khách lữ
Bóng chiều bảng lảng… bóng chiều phai
Về đâu! Ai hỏi trăng đầu núi!
Lắng khúc ca dao, Đẹp dấu hài.
Lá Sen khô, đọng giọt buồn
Tiếng Thơ từ buổi nước nguồn chia hai
Về Chùa thụ bữa cơm trai
Mát ơi, nước Giếng ngọt bài cổ thi
Sương đêm nghe lá thầm thì
Tháng Tư, năm đó mang gì hành trang?
Tâm tư một khối mang mang...
Có hình ảnh Mẹ, Trăng vàng thềm xưa
Sao khuya mấy cánh mơ hồ
Giọt sương thầm lặng... đôi bờ quan san!
Mùa sang, lại nữa Mùa Sang
Ơi Trăng , Nhớ quá Trăng Vàng mùa xa
Cơm Chay, hạt ngọc còn mơ...
Giếng Thơm Huơng Bưởi... Đẹp mùa nhân gian,
Đêm nay cũng ánh Trăng Vàng
Về đâu tâm sự mây ngàn dặm xa...
Gió thì thầm giữa khuya đêm quạnh vắng
Tiếng nhạc buồn như những cánh sao rơi
Mùa vào Đông sương phủ kín đất trời
Phủ sao hết tâm tư... Đời luân lạc!
Thơ Mùa Xuân! Lại viết dòng tản mạn
Trạm thời gian, bao dâu bể ngỡ ngàng!
Mây lang thang và mình cũng lang thang
Cứ như thế! ơi, nguồn sầu bất tận...
Thơ thả hư vô! Mơ cuộc đời hưng phấn
Nụ Mai Vàng đã nở giữa đêm qua
Gối mộng Hương Quan... ta trở lại quê nhà
Thấy Bạn bè, thấy Quê Hương rộn rã...
Sáng tỉnh giấc! Mơ tan! trời Đông giá,
Có đám Mây nào cho ta quá giang
Về thăm lại trời quê ta mơ ước
Ngàn năm sau, hay ngàn năm trước,
Gió ơ hờ! chuyện ngàn năm mây bay
Tịch mịch ngày qua, ngày lại tiếp ngày
Có Cánh Thơ Sầu nằm Trên Núi Tuyết
Có dấu chân ai trên Cổ Thành hoang biệt...
Có Tiếng Đàn chiều Đông u hoài... mang mang...
Nhớ Việt-Nam! Ta Nhớ Quá Việt-Nam!
Thơ thả gió... Nguyện xin đời An Lạc
Nắng Thanh Bình Bát Ngát Mùa Xuân Hoa...
Chiều nghiêng Lá ngủ ven đồi
Em nghiêng tà mộng Cửa trời Khói sương...
Chuông khuya thức đóa Hải Đường
Tiếng chim hót... bốn mùa sương Nhớ Nhà!
Gió lay cành Trúc la đà,
Áo em tà mộng... thướt tha mây chiều
Chiều đi, Mây trắng cô liêu
Gọi Thơ, Thơ vắng! Gọi chiều, mông mênh...
Ánh trăng huyền thoại, lênh đênh!
Tiếng lòng ai gửi... cuối ghềnh gió bay...
Còn chi cuối vận hội này
Còn Trăng đầu núi Còn Mây cuối trời
Âm thầm tiếng vọng trùng khơi
Mang mang... Ơi tiếng, Ru hời, Mẹ Ru...
Con đi từ đó Mùa Thu
Gợi Xuân Hồng, Gợi Nắng Mùa Đoàn Viên
Trời Việt-Nam Ngát Kinh Hiền
Lời Kinh tha thiết Bình Yên quê nhà
Bốn phương về hội Thái Hòa
Tháng Tư! lại nhớ xót xa quê mình
Bao giờ Quê Mẹ hồi sinh
Tháng Tư Khẩn Nguyện An Bình Quê Hương
Rưng rưng... Lá Nhớ, chiều sương
Kinh Chiều âm vọng bốn phương, Nắng Hồng
Chiều nghiêng Chiều nghiêng thu không...
Tiếng thơ rơi rụng! bụi hồng gió bay
Tình Quê, Ý Bút vơi đầy...
Có người ra Biển nhìn Mây... Nhớ Nhà!
Tháng Tư! thầm lặng... Xót xa!
Tháng Tư! ai nhớ quê nhà chênh vênh
Chiều nghiêng, chiều nghiêng...Buồn tênh!
Cánh Thơ Thả Gió... tâm tình tha phương!
Cửa Trời Sương Khói, Khói Sương...
Trần gian một cõi nhiêu khê,
Ta, Em lượm hạt Bồ Đề, kết Thơ
Tình em hương ngát dòng mơ
Mầu xanh nhân ái đẹp bờ nhân gian.
Từng trang, rồi lại từng trang,
Em tươi lúa mạ, dịu dàng như mây.
Gặp nhau Thơ lại vơi đầy,
Có Trăng làm Bạn thơ ngây tiếng cười.
Lao xao danh lợi cửa ngoài,
Biển xanh bát ngát ý đời như nhiên.
Một cõi riêng có Bạn Hiền,
Lắng nguồn tâm thức êm đềm phòng văn.
Lâng lâng tiếng vọng Nguyệt Cầm,
Trăng đêm êm ả Hương Trầm ủ Thơ.
Gặp em đâu phải tình cờ,
Luân lưu tiền kiếp, giờ ta trùng phùng.
Em nguồn diễm lệ... từ dung,
Mối duyên văn tự thủy chung ngàn đời.
Như thuyền theo gió ra khơi
Như ta mãi mãi trong đời có em!
Nàng Thơ muôn thuở dịu hiền,
Suối Nguồn Nhân Ái... Bình Yên cõi này.
Trời xanh, xanh ngắt ngàn mây,
Tiếng Chim vườn sớm mở ngày tịnh thanh!
Nắng Xuân Hồng, Nắng Lung Linh,
Mùa Xuân… Thơ máng trên cành Thiên Huơng.
Em Về Hát Khúc Ru Thơ
EM VỀ HÁT KHÚC RU THƠ
Trăng khuya soi dấu chân buồn
Thơ sầu khứ quốc! nước nguồn chia hai
Mênh mông bờ quạnh bãi dài
Lang thang dặm mỏi! lạc loài Tháng Tư!
Sầu lên đỉnh Tuyết sương mù
Sầu qua biển Thái, thiên thu sầu dài...
Xót xa lòng giấy chơi vơi!
Ngậm ngùi ý bút biển đời trầm tư
Bài thơ lạc vận ngẩn ngơ
Dòng sầu thao thức mấy mùa tuyết sương...
Tâm tình sóng dội trùng dương!
Ơi thơ chĩu nặng khúc buồn lưu vong...
Thơ nào theo gió bềnh bồng
Tiếng lòng Thơ gửi hư không, Vô Thường
Con Chim hót dưới cành sương
Tiếng rơi tịch mịch... đoạn trường hư vô!
Em về, Hát Khúc Ru Thơ...
Đợi Mùa Nắng Mới, Nở Hoa An Bình
Ru Thơ, khúc hát diễm tình
Cho Thơ vào Mộng, Gió lành thơm hương
Gió lành trải khắp Quê Hương
Bài Ca Nhân Ái... Mở Đường Tự Do.
Non Sông ơi! Vẫn Hẹn Chờ...
LẠC LÕNG PHỐ THU VÀNG
Trời vào Thu, nắng mở ngày rất nhẹ
Chiếc lá rơi, hờ hững trước hiên nhà
Một mùa qua, thoáng đã một mùa qua
Thu lại tới trong chu kỳ trời đất
Ta lại nhớ những mùa thu ngọt mật
Trong đáy hồn kỷ niệm bỗng rưng rưng....
Ơi Quê xưa, giờ xa cách muôn trùng
Từng góc phố, từng con đường thuở ấy,
Dĩ vãng chập chùng! làm sao tìm thấy!
Một phương đời đã khắc dấu trong tim
Thời Kinh Mẹ tụng, ơi tiếng Mẹ hiền
An tịnh quá, những chuỗi ngày thanh thản
Đã xa rồi, đã trở thành ký vãng!
Ta viết gì ! trang hồi ký ngày xanh,
Nhìn lá rơi, ngẫm cuộc sống mong manh
Rồi tất cả cũng sẽ vào tịch mịch
Mỗi một ngày ta bóc đi tờ lịch
Mỗi một ngày nhìn mây trắng qua đây
Những giải mây, bềnh bồng những giải mây
Thơ quá giang, gửi chút tình khách lữ,
Rồi tất cả cũng theo dòng thác lũ!
Chiều lênh đênh! Lạc Lõng Phố Thu Vàng....
Chiều rơi Lại nữa chiều rơi...
Tôi nghe từng lớp sóng đời mênh mang
Nghe trong hoa cỏ muộn màng
Trầm trầm cổ tịch...ngỡ ngàng phù sinh
Phù sinh một kiếp mong manh
Sầu ai thả gió, bên ghềnh huyễn du
Mà về đóng cửa tiềm tu
Mà đi hỏi sóng sóng mù! đại dương
Hỏi đời, mấy thuở nhiễu nhương
Hỏi thơ, ngơ ngẩn đôi đường tử sinh
Luân hồi võng xích quẩn quanh
Hỏi ai soi bóng, tìm mình về đâu
Hoa-Nghiêm sáng rỡ ngọc châu
Lời kinh cứu khổ thành sầu xóa tan
Chiều đi êm ả chiều vàng...
Ai lên non hát giữa ngàn thông xanh
Lệ Từ Bi phá vô minh
Con xin đánh lễ tâm thành kính dâng
Kính lạy Phật Mẫu Quán-Âm
Độ cho nhân loại chân tâm tỏ ngời
Nắng Bồ-Đề, trải ngàn khơi
Mười phương ba cõi gió trời tịnh thanh
Tiếng thơ nào đón bình minh
Lệ Từ Bi xóa điêu linh kiếp nàn
Gió Trầm Hương, gió Chiên-Đàn
Ruộng vườn nhân thế hân hoan gió lành
Mây trời xanh, mây trời xanh
Bài thơ ai máng trên cành thiên thư
Người về khoác áo Chân-Như
Tôi nghe tiếng vọng... Suối Từ Quán-Âm
Quán-Âm Đại Sĩ Quán-Âm
Thương đời gian khổ Quán-Âm cứu nàn
Nhiệm huyền ánh sáng Từ Quang...
QUA SÔNG
Tóc bay sợi trắng như mây
Hương thơm trong lá Sen đầy, hương mơ
Ai về chép lại vần thơ
Liên Hoa kinh ngát bến chờ Huệ Quang
Đò chiều có người quá giang
Qua sông hốt ngộ trăng vàng lên non…
Tiếng ru từ cội Hoa Đào
Tiếng ru êm ả thấm vào hồn con
Tiếng ru sương trắng đầu non
Tiếng ru đỉnh tuyết chon von, Chim mừng
Nghe từ vô thỉ, vô chung
Từ Nguồn Biển Mẹ Từ Dung nhiệm mầu
Tiếng ru bát ngát Hương Cau
Dịu dàng hương lúa vườn dâu quê mình
Theo con bao dặm hành trình
Tiếng ru của Mẹ, tiếng Bình Minh vui
Theo con, theo mãi suốt đời
Mãi trong tâm ảnh Nụ Cười Mẹ Thương
Tưởng như giọt nước Nhành Dương
Nắng lung linh chiếu... khu vườn tuổi thơ
Còn nghe vẳng tiếng ầu ơ...
Êm đềm tiếng Mẹ bài thơ Nghĩa Tình
Cội Hoa Đào, Tiếng Bình Minh...
Trời vào thu, ở đây buồn tênh
Tôi nhớ em bỗng nói một mình
Dòng sông cũ, dòng sông tuổi nhỏ
Đã mịt mờ! Non nước điêu linh!
Bao năm rồi mình nhìn mây trắng
Mây bâng khuâng thương xót kiếp người
Đường Cổ-Ngư chập chờn sương khói
Mà tưởng như tiền kiếp em ơi,
Bài thơ nào thơm như hương phấn
Mùa thu xa, thuở ấy thanh bình
Gió thu này, em ơi gió lạ!
Gió u hờn! Thương kiếp nhân sinh
Nhớ về em, sầu thương vời vợi....
Bờ bên này, nắng quái, chiều phai
Chiều lênh đênh.... Chiều thu phố lạ!
Nắng phương người.... Nắng quá hanh hao
Sợi tóc trắng, phất phơ, trong gió
Gió thu vàng.... Ơi gió hư vô,
Em bên trời.... đón thu có nhớ....
Rót tâm tình, Biển gió hư không,
Chiều lên, sương trắng, mênh mông....
Con chim biển vẫn lượn vòng, chiêm bao!
Lá thu bay, lá xạc xào....
Ai đem nhung nhớ, thả vào quãng không
Ơi Thu, rụng lá ngô đồng....
Tiếng thơ ai gửi, tiếng lòng buồn tênh!
Sầu Thu, Sầu mông mênh....
No comments:
Post a Comment