Sunday, July 24, 2022

Hồ Ngạc Ngữ

 

ĐỐI CẢNH VÔ TÂM
THẢ NHẸ CON THUYỀN trên bến nước
Mênh mang trăng sáng một vùng trời
Đóa sen nào nở trên đầm lạnh
Hương thoảng màu trăng giấc mộng trôi ..
NON XA SƯƠNG PHỦ mờ đêm vắng
Cố quận ai về giữa dặm khơi
Tĩnh lặng chuông tan cơn trường mộng
Thiên thu còn đọng một tiếng cười
KHUẤY NHẸ MÁI CHÈO trên sóng nước
Con thuyền trôi nhẹ một bờ vui
Cảnh- Tâm vốn chỉ là ngôn tự
Trói buộc nhau chi chuyện của người
THUYỀN CHỞ ĐẦY TRĂNG người đã ngủ
Không Tâm vô sự, áng mây trời
Vẫn hương sen thoảng bên đầm biếc
Vẫn bóng trăng vàng sáng lẻ loi!


 BỜ BÊN KIA
Trong và đục, dòng đời vẫn chảy
Nghe hoang vu một tiếng gọi đò
Chiều đã nhạt một ngày hư ảnh
Bóng ai chìm trong bóng hư vô
Người đã đến với bàn tay lạnh
Sống một đời chạy đuổi giấc mơ
Đêm nhìn lại, nơi nào cố quận
Tìm nơi đâu chiếc bóng trăng xưa
Thôi buông hết những gì đã giữ
Những mộng đời bọt sóng nhấp nhô
Những hạt bụi trầm luân muôn kiếp
Vượt qua dòng sinh tử đẩy đưa
Người vốn vậy, như cành lau sậy
Hoàng hôn về trong gió phất phơ
Gửi hết trăm năm vào cát bụi
Tử là sinh, chẳng có đôi bờ
 
TÔI LÀ AI?
Con chim không biết mình là ai
Sớm mai, trên cành cây, đứng hót
Con cá lửng lơ trên làn nước
Đang bơi quanh trong cái hồ tròn
Buổi sáng tôi ngồi ngắm cảnh núi non
Trang giấy trắng chờ câu thơ đậu xuống
Những câu thơ có khi là mộng tưởng
Đến rồi đi, không phải là tôi
Tôi là ai đang sống giữa cuộc đời ?
Kinh sách nói tôi chỉ là cát bụi
Một cành lau xạc xào trong đêm tối
Một vầng trăng sáng giữa bầu trời...
Suốt cuộc đời tôi đi tìm tôi
Một gương mặt đang còn là ẩn số
Nếu nhân gian chỉ là bể khổ
Tôi sẽ đi qua với một nụ cười
 
CON ĐƯỜNG MÂY TRẮNG
Khi tôi ở đây, dù mặt đất thế nào
Tôi cũng thở một bầu trời như bạn
Đón một ngày bắt đầu từ buổi sáng
Chào một đời từ buổi hoàng hôn
Tuổi trẻ tôi, không như bạn, buồn hơn
Ở phố, đêm đêm nghe pháo kích
Ở quê, ruộng đồng xưa đã mất
Người và người thù hận lẫn nhau
Tôi đi qua cuộc đời với giọt lệ thương đau
Nhận ra kiếp người là tạm bợ
Người ta vay và người ta trả nợ
Nhân quả trùng trùng, vay trả trả vay
Áo cơm buồn như một cái vòng xoay
Đã nghiến nát những ơn sâu, nghĩa nặng
Bạn có thấy cuộc đời như rượu đắng
Không muốn say vẫn uống cạn mỗi ngày
Tôi chọn con đường mây trắng đang bay
Tôi xin bạn đừng trách tôi như thế
Thanh thản bay qua nghìn dâu bể
Sống một ngày là trọn vẹn thiên thu
 
sinh
không biết từ đâu ta đã đến
khóc oe oe vài tiếng chào đời
dòng sông thức muôn đời chảy mãi
sao cầu trôi mà nước chẳng trôi?
lão
những muốn lên non, chân đã mỏi
mang hoa về đến cạnh ta ngồi
trần gian như một vườn hoa đẹp
chỉ tiếc là ta đã già rồi!
Bệnh
bệnh từ đâu đến, đi về đâu
nghiệp thức mênh mang những mối sầu
tâm bệnh ắt là thân phải bệnh
vô minh, phiền não chứa thương đau
tử
cát bụi rồi cũng về cát bụi
mộ xưa lớp lớp nghĩa trang buồn
xưa ta là cỏ nay về cỏ
mới bình minh mà đã hoàng hôn
 
SỐNG Ở MIỀN QUÊ
Một mảnh vườn, những mùa hoa quả
Sáng nghe tiếng chim, nhìn mấy con gà
Nhặt hạt sương mai đọng trên ngọn cỏ
Tôi mời tôi uống một tách trà
Mùa Xuân ngắm những cành mai nở
Mùa Hè thích tắm nước giếng trong
Mùa Thu thức nhìn vầng trăng sáng
Mùa Đông về ngủ giữa mênh mông
Đời hữu hạn, con đường dài quá
Tôi chẳng đi đâu, về lại chính mình
Dù có xem nhiều trang kinh sách
Sống không qua ngoài một chữ Tình
Tôi là ai? Chẳng là ai cả
Tấm thân gầy sống giữa tử sinh
Em đến chơi thoáng nhìn cây lá
Tôi chỉ là cơn gió mong manh...
 
LẶNG LẼ QUAY VỀ
Trả lại ký ức buồn năm tháng
Tôi gọi tôi lặng lẽ quay về
Mái nhà xưa, bóng trăng khuya, hoa mướp
Hạt sương buồn cô tịch đang rơi
Trả lại con đường đầy cát bụi
Những bước chân mòn vẹt gót giày
Tôi là ai, cuộc lữ hành cô độc
Tôi đi tìm gì trong lãng phí tôi?
Ngồi xuống bậc thềm nhà ngày cũ
Hoa dại thơm rất nhẹ trong vườn
Tiếng con chim khuya kêu gì trong đêm vắng
Mà khẽ khàng chiếc lá vàng rơi...
Lặng lẽ ra đi, lặng lẽ quay về
Thao thức trong tôi dường như đã lạnh
Thôi hãy cất giữ những niềm cô quạnh
Nhóm bếp lửa hồng nấu ấm trà đêm
 
BÀI CA DU TỬ
Giang hồ ư? Chẳng là kẻ giang hồ
Ta là khách qua đường xin ở trọ
Uống bát nước của người cùng khổ
Biết ơn cuộc đời từ thuở nằm nôi
Ta làm thơ như tằm ăn dâu
Chút ấm áp cho người rét lạnh
Chút hương trầm cho người khổ hạnh
Chút dịu dàng cho kẻ đắng cay
Mặc kệ người sống mộng, thác say
Hãnh tiến sống như hồn ma, bóng quế
Đâu hiểu trần lao là sóng bể
Vỡ và tan theo bước chân trần
Giang hồ ư? Có đi hết cuộc đời
Không qua khỏi nỗi niềm cô quạnh
Ta chỉ muốn đi vào rừng vắng
Chẳng vướng bụi trần vì hạt gạo nhà Chu
 
ĐÊM NẰM MƠ
ĐẤT NƯỚC BÌNH AN
Hoa sala nở khắp sân chùa
Hương thơm quyến vào làn tóc mượt
Chú tiểu không quét bông hoa phía trước
Chỉ gom lá vàng đã úa phía sau
Tôi gặp lại em như thuở ban đầu
Màu áo lam như màu đất nước
Đôi mắt trong veo như ngày đến lớp
Mang niềm vui gặp lại bạn bè
Những con đường đầy bóng người xe
Quán cóc râm ran mời chào vé số
Người đàn ông ngồi bên ly trà nhỏ
Chờ đợi tan trường đi đón đứa con
Có gì đâu, cuộc sống bình thường
Ta yêu mến vì bao điều thân thuộc
Một câu nói thân thương, một lời hẹn ước
Một tiếng chuông chùa đêm muộn còn vang
 
BAN MAI
Tỉnh giấc, đêm tan trong ánh nắng
Ngoài sân đang nở đóa hoa tươi
Trời xanh không buộc nghìn mây trắng
Một ngọn nồm nam rối tóc người
Tỉnh giấc, uống chung trà mộc mạc
Tuổi già đã quên nỗi buồn vui
Ban mai xin gửi niềm an lạc
Đến chốn nhân gian thiếu nụ cười
Hạ đến, ngắm sen thơm hương đạo
Đông về, ăn mấy búp măng tươi
Giếng trong không nối dây dài ngắn
Lòng cũ như trăng chẳng lụy đời
Tỉnh giấc, con đường xưa mây trắng
Cố hương, hề, cũng chẳng xa xôi
Chân không chạm đất, đi là đến
Vui bước thênh thang giữa đất trời
 
TIÊU DAO DU
Cúi xuống, tạ ơn lòng tri ngộ
Ngước nhìn, râu tóc đã bạc phơ
Sau lưng phía trước, đường gian khổ
Mai vàng sân trước đã vàng chưa
Tự khéo giữ gìn niềm thanh tịnh
Tùy duyên an lạc chút rau dưa
Bạn xa đến viếng vui lời đạo
Mưa nắng về thăm bóng trúc đưa
Sống giữa cuộc đời như tắm gội
Trần lao, giọt lệ vẫn vô bờ
Qua sông nương nhẹ con đò cũ
Đất khách cũng là đất ban sơ
Uống chén trà thơm, ơn cây cỏ
Dạo chơi làng xóm, nhớ bạn xưa
Trang Kinh vẫn đọc trong trời rộng
Phủi nhẹ càn khôn một giấc mơ
 
QUÊ HƯƠNG
THƯƠNG NHỚ
Quê hương có khi là ánh mắt
Của mẹ già tựa cửa chiều hôm
Có khi là bóng cha trên vách
Khuya còn ngồi lặng nhớ đàn con
Quê hương là tiếng buồn trong đục
Những đêm trăng vang tiếng độc huyền
Tiếng xào xạc trên tàu lá mục
Đêm hẹn hò của thuở mới quen
Quê hương là nụ hôn ngan ngát
Thoảng hương cau của mối tình đầu
Là những phút dỗi hờn ngoài mặt
Nhưng trong lòng chẳng thể xa nhau
Quê hương vẫn mang hồn sông núi
Khi đi xa ta lại nhớ về
Trong dòng máu có từng con suối
Chảy mặn nồng qua nẻo nhiêu khê
Quê hương chỉ cần ai thầm gọi
Là nhớ thương từng chiếc lá vàng
Dẫu ly tán vẫn tìm nguồn cội
Rơi êm đềm về bến bình an
 
MÙA SEN NỞ
Lòng thanh thản dạo thăm mùa sen nở
Trên hồ xưa thả nhẹ một con thuyền
Muốn hái hoa sen dâng cúng Phật
Sợ đất trời trống một làn hương
Tháng Tư về, chùa vọng những tiếng chuông
Rơi trầm tịch trong cuộc đời cơm áo
Mấy ai hiểu khi tâm còn phiền não
Như những mầm sen chưa vươn khỏi đất bùn
Đi qua cuộc đời nắng gió mưa tuôn
Những đóa sen vượt lên từ bùn đất
Khi ta sống với tấm lòng chân thật
Sẽ thấy cõi người nở những mùa sen
 

 

 

 

 

 

 

  

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...