Sunday, July 31, 2022

Tuệ Nga 2

 LỮNG THỮNG TUỔI CHIỀU
Chia hai em nhé, nỗi buồn
Để em cùng chị về nguồn thảnh thơi
Nắng mùa xưa, nắng hồng tươi
Đã xa biền biệt... khung trời tuổi thơ,
Tuổi còn ươm Mộng, đan Mơ
Bây giờ tóc trắng! hững hờ gió lơi,
Một đi là cách biệt rồi
Đường về Phước-Thiện ngậm ngùi trong tim
Cha nằm ngủ giấc bình yên
Mẹ trên đất khách cũng lên đồi rồi!
Thời gian vẫn lạnh lùng trôi
Ngược vùng ký ức, đất trời mùa xa,
Dễ thương, ơi, nụ Hồng Hoa
Yêu em áo trắng thướt tha mây trời
Nỗi buồn, chị muốn chia đôi
Mênh mông mây nước một trời nhớ nhung...
Nhớ mây ngũ sắc cầu vồng
Tuổi xa, tuổi Mộng, tuổi Hồng, Đẹp Xưa...
Đêm Thơ thả gió, bất ngờ!
Tuổi chiều lững thững, ngẩn ngơ... tuổi mình
Mây đầy trời, Mây lênh đênh
Con chim Én lạc cuối ghềnh tương tư...
 
KHÔNG GIAN CHIỀU HƯ VÔ
Tôi một mình cuối ngõ
Ơi, ngõ vắng đường chiều
Sợi tóc buồn hiu hiu...
Rưng rưng, mùa nắng hạ
Con chim nào tiếng lạ
Hót trong vườn buổi mai,
Có tiếng gió thở dài,
Trời mang mang... u tịch
Một không gian tịch mịch
Ai đi tìm hương xuân
Giữa mê ảo phù vân
Con chim lên tiếng hót
Như xa, lại như gần
Tiếng chuông chiều trầm lắng
Hướng thuyền về Chân Tâm
Sóng thời gian chuyển tiếp
Không gian, chiều hư vô
Có tiếng thơ ai thả,
Mênh mông, lạnh đôi bờ...
Con chim Quyên khắc khoải
Dội tiếng hờn... bơ vơ
Tôi một mình cuối ngõ
Chiều đi, chiều hoang sơ,
Tiếng thơ nào thầm lặng
Rót trong chiều.. ngẩn ngơ...

SUỐI NGUỒN VI DIỆU
Thế Giới Ba Ngàn Xuân Phước Huệ
Biển Trời Bát Ngát... Kệ Thành Thơ...
Trong Suối Nguồn Vi Diệu
Trái Tim Không Muộn Phiền
Là Trái Tim Thương Yêu
Con Dâng Hương Kính Phật
Tâm Nở Đóa Vô Ưu.

MÙA XUÂN MỞ NGÕ
Chiều vàng nắng, Nắng đan tơ
Ai đem nhung nhớ trải Thơ tâm hồn
Tưởng như chim hót bên cồn
Tiếng xa hiu hắt, tiếng buồn cô đơn...
Lại vần ra Biển, lên Non,
Thơ vô đề viết dặm mòn... chiêm bao!
Gió bay cao, Gió bay cao,
Lời nào gửi Gió, Ý nào gửi Mây
Mang mang ...tâm sự tràn đầy
Cánh Thư thả gió giữa ngày, Vào Xuân
Đàn đâu lắng Khúc Phù Vân
Mùa Xuân Mở Ngõ, Ý Xuân Cảm Hoài
Bâng khuâng Mai Trắng vườn ai
Nghe chiều thanh tịnh biển đời Kinh Hoa
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca
Mùa Xuân Từ Ái Ngát Hoa Ưu Đàm...
 
CON CHIM NHỎ HÓT ĐẦU NON
Mùa Xuân, Người viết chuyện tình
Thơ tôi vẽ đóa Hồng xinh nõn nà
Đóa Hoa nở tự đêm qua
Đêm Giao Thừa, để làm quà tặng em
Ấm như ánh mắt Mẹ Hiền
Thắp lên Tính Thiện, soi miền phù du
Cội nguồn Nhân Ái thiên thu
Êm đềm võng Mẹ, bài thơ Trăng Rằm...
Theo Con mãi mãi đường trần
Mùa Xuân Nhớ Mẹ, hương trầm gió bay
Biển xanh bát ngát ngàn mây
Tình Thương của Mẹ rót đầy Thơ Con,
Con chim nhỏ hót đầu non
Bâng khuâng kỷ niệm trong con dịu dàng
Một trời mây nước thênh thang
Ai đem hoa nắng trải vàng, Sông Vân
Mùa Xuân Huyền Diệu... Mùa Xuân,
Trong Con Mẹ Đẹp... ơi vần Thơ Hoa...
 
ĐỢI NẮNG MÙA XUÂN
Xoay một vòng tròn năm đã qua
Nàng Xuân lại tới, Xuân chưa già
Đem niềm Hy Vọng cho trăm họ
Gửi ý Thương Yêu đến mọi nhà
Ai đợi nắng hồng ngoài dậu Trúc
Thuyền đi sương trắng phủ bờ xa
Mênh mang khói sóng... mênh mang gió
Quạnh bước quan san... nhớ bến phà...
 
EM NHÀNH LAN TRẮNG
Em Nàng Thơ, kiều diễm thơ
Cho tôi ý tưởng nguồn mơ dạt dào
Em trời Sao, bát ngát Sao
Cho tôi hương phấn nụ đào khôi nguyên
Em là Thơ, Em rất hiền
Đưa tôi trở ngược về Miền Dấu Yêu
Vi vu là tiếng sáo diều
Dịu hiền tiếng Mẹ, ơi chiều tuổi xanh
Em nhành Lan trắng bên ghềnh
Dịu dàng chia xẻ lênh đênh cõi này
Cảm ơn Em, mến thương đầy
Nụ cười ưu ái mở ngày nắng trong
Nàng Thơ Kiều Diễm Vô Song...
 
THƠ TRONG SƯƠNG SỚM
Bình minh thân hữu phồn vinh
Hoàng hôn ngóng Bạn, lạnh tanh, ơi buồn!
Ngẫm ra đời một ván tuồng
Trà khan, Bạn vắng, lẽ thường thế nhân
Buồn tênh thơ lại gieo vần
Nàng Thơ muôn thuở trắng ngần Huệ, Mai
Cảm hoài ai viết! gửi ai?
Trăng treo đầu núi u hoài biển xa
Trăm năm vẫn cõi người ta
Một vòng như huyễn la đà cõi tôi
Thơ lên cao vút đỉnh trời
Thiên Hà thăm thẳm chơi vơi... tiếng thầm
Tiếng thầm còn mãi vọng âm
Nắng Bồ Đề trải chữ Tâm sáng ngời
Còn Thơ vẫn đấy lơi lơi...
Đem chia thiên hạ nghe đời hoan ca
Chiêm bao nửa giấc nhạt nhòa
Tỉnh ra chợt thấy Mai hoa nở vàng
Thơ trong gió sớm thênh thang
Thơ trong tâm thức dịu dàng nắng mai
Có Thơ làm Bạn, Vui rồi,
Có Thơ là lãi ta cười với ta
Thủy chung Thơ mãi mượt mà
Thủy chung Thơ mãi cùng ta, Bạn Hiền
Vào Thơ ai trải niềm riêng
Vào Thơ ta quẳng ưu phiền thả xa
Thơ trong sương sớm lụa là
Đem chia thiên hạ ngát Hoa Ân Tình
Thơ Trong Sương Sớm long lanh...


HỎI MÂY
Mây bay, mây có biết đâu bờ?
Có nhớ nơi nào bến nước xưa?
Có nghĩ tình đời xa cách mộng?
Có hay chuyện thế nhạt nhòa mơ?
Có trông biển biếc đầy vơi sóng?
Có thấy vườn thanh thưa vắng thơ?
Có ước mong gì trên cánh mỏng?
Có thương, có tiếc, có mong chờ ???
Trùng Quang
 
Kính họa bài “Hỏi Mây”
 
Mang mang hồn vọng chốn quê xưa
Một giòng Trăng bạc đêm vi diệu
Mấy đóa Lan rừng cánh ảo mơ
Gối Mộng hương quan mùa gió nổi
Ru Thơ trầm tích, ngát đường thơ...
Thời, Không ai hỏi ? chiều cô tịch!
Mà Mộng mà Mơ... để đợi chờ....
 
NHỮNG CHIỀU TIẾNG MẸ RẤT ÊM
Chập chờn sương khói thời gian
Bụi mù sa lại lang thang trở về
Trở về trên cánh đồng quê
Trở về qua giấc trầm mê u hoài
Trở về qua tiếng thở dài
Trở về qua nỗi sầu ai, tím chiều
Trở về con suối nhỏ reo
Trở về, ơi đẹp những chiều quê xưa
Những chiều nắng tắm hàng dừa
Những chiều gió nhẹ đong đưa qua thềm
Những chiều tiếng Mẹ rất êm
Gọi con, đằm thắm… tiếng hiền, Mẹ tôi
Thân thương yêu dấu ngàn đời
Mẹ ơi, lời Mẹ như lời ca dao
Cho thơ tháp cánh bay cao
Cho con lại nhớ hoa đào năm xa
Bụi thời gian, dẫu nhạt nhòa
Trong con, tình Mẹ ngát hoa tâm hồn
Trăng theo nước chảy về nguồn
Con theo Trăng sáng giăng buồm ra khơi
Con mang tình Mẹ tuyệt vời
Tiếng ru êm ả chơi vơi tiếng thầm
Tiếng thầm… còn mãi dư âm…
Mẹ tươi như ánh trăng rằm đầu non
Ơi đồng quê, lúa xanh rờn…
 
CHỜ ĐỢI MỘT VẦNG TRĂNG
Ơi, núi đêm tịch mịch
Có nghe tiếng thơ ai
Trong đất trời im vắng
Ta nghe tiếng thở dài
Như tiếng than cô đơn
Của những kẻ lạc loài
Đang hướng về cố xứ
Quê Hương, từ mây phủ
Lửa đỏ cách ngăn rồi!
Ai mê ! ai tỉnh thức
Trần gian hay địa ngục
Kiếp dầy đặc u minh
Ta đi tìm lại mình
Giữa biển đời náo động
Ơi, ưu phiền cuộc sống
Ơi, khát vọng bon chen
Ta tìm gì? giữa đêm
Sóng xô bờ não loạn
Tìm một giây thanh thản
Có phải vầng trăng xa,
Xa tít giải Thiên Hà
Ơi, vầng trăng huyễn mộng
Giữa đất trời cao rộng
Ta tìm ta, tìm ai
Vẫn tiếng gió thở dài
Ơi đêm trường tịch tịch
Về đâu! sẽ về đâu!
Nhân gian Vạn Cổ Sầu
Chờ bí tích nhiệm mầu
Chờ vầng trăng huyền diệu
Như cung đàn muôn điệu...
An hòa cõi nhân gian
Ta chờ Trăng, chờ Trăng,
Chờ hoài trong tâm tưởng,
Phương nào là định hướng
Thuyền về, Bến Chân Như
Kính lạy Đấng Đại Từ
Ban cho con trí tuệ
Nghe âm vang tiếng kệ
Từ vô thỉ bao đời…
Vầng trăng nào xa xôi
Sáng ngời trong tâm tưởng
Ai mở tâm hồi hướng
Xin an bình nhân sinh
Tôi đi tìm lại mình
Giữa biển chiều sóng nổi
Tôi âm thầm… chờ đợi
Chờ đợi một Vầng Trăng
Trong tâm thức thường hằng
Là Vầng Trăng Trí Huệ…

XUÂN CHIỀU PHỐ LẠ NHỚI EM
Tiếng chuông hòa gió mênh mông
Viết làm sao hết chuyện lòng gửi Em
Từ Ba Mươi, Tháng Tư Đen
Cây buồn cúi mặt… gió đêm thầm thì
Quê Hương nạn kiếp não nề !
Hẹn gì với Núi, nhắn gì với Sông
Tâm tình một mối bòng bong
Chiều trên đất khách… hoài mong Quê mình
Xuân nào nắng sớm bình minh
Ba Miền Quê Mẹ thanh bình nở hoa
Đàn con lưu lạc phương xa
Cùng về Đất Tổ hoan ca trùng phùng
Xuân chiều lạc phố bâng khuâng
Nhớ Em… thầm hẹn Xuân Hồng Quê ta
Nắng rưng rưng… nắng nhạt nhòa…

KỶ NIỆM NGÀY THĂN THANH TRÍ
Đường sang Sacto thật vui
Hương thu lãng đãng tơ trời nhẹ vương
Ơi, hàng Bông Giấy dễ thương
Đỏ hồng mang cả quê hương thuở nào
Nụ cười thương mến ôi chao,
Đã bao lâu hẹn dạt dào tình thơ
Cuộc đời thực thực, mơ mơ
Tiếng chim nào hót bên bờ suối hoa
Nắm tay Thanh Trí, ôi choa,
Bàn tay đã vẽ Tuệ Nga đây rồi
Cuộc đời đẹp biết mấy mươi
Nụ cười đầm ấm sáng ngời mùa xuân
Tranh ai vẽ phím Đàn Tâm
Thơ tôi vào Hoạ đẹp vần Liên Hoa
Cõi Thơ, cõi Hoạ hiền hòa...
Suối nguồn vi diệu ngát nhà trầm hương
Sacto chiều nắng vương vương
Đường về, sao mãi cứ thương nụ cười
Nụ cười Thanh Trí đẹp ơi,
Vui như Hoa nở vườn đời thênh thang
Đàn đâu lên phím tình tang
Người bên giá vẽ dịu dàng như thơ
Chiều lên sương trắng dăng tơ
Hồi chuông vọng giữa đời bờ Thời, Không
Bâng khuâng chiều... Gió mênh mông...
Ai đem gửi gió Tiếng lòng, tiếng thơ....

MẸ VỀ TRỜI
Mẹ về! Mẹ đã về rồi
Chín mươi tám tuổi thảnh thơi Mẹ về
Chúng con đành phải chia ly
Ngàn năm vĩnh biệt Mẹ về non tiên
Mẹ nằm ngủ giấc an nhiên
Chẳng còn vương vấn não phiền nhân gian
Mẹ về với Ánh Đạo Vàng
Cõi Tiên Cảnh Phật thanh nhàn Mẹ tu
Hết rồi một kiếp phù du
Mẹ về bên Đấng Dung Từ Thế Tôn
Con nghe mưa đẫm trong hồn
Con nghe tiếng Mẹ tự nguồn suối xưa
Tiếng yêu thương, tiếng nhặt thưa
Thương con, thương cháu, bao mùa khôn vơi
Mẹ về ! Mẹ đã về Trời
Cõi Trời Tịnh-Độ, Mẹ vui cảnh nhàn
Nhớ thương Mẹ... nhớ không cùng...
Thuyền Mây nhẹ lướt, non bồng Mẹ tu
Mẹ về an giấc ngàn thu...
Chúng con nhớ Mẹ, đau nhừ tâm can
Nhớ thương Mẹ, nhớ vô vàn...
Đất trời như cũng mênh mang dâng sầu
Mẹ ơi! giờ Mẹ ở đâu
Tây Phương Lạc Quốc nhiệm mầu... Mẹ tu
Mẹ là nguồn Suối Dung Từ...
Mẹ trong tâm tưởng, tươi như trăng rằm
Dịu dàng như Suối Mùa Xuân
Chúng con Nhớ Mẹ, tìm Trăng gửi lời...
Mẹ ơi, thương nhớ khôn vơi...
Mẹ về! Mẹ ở cung Trời, Mẹ Tu...

TIẾNG HÁT CHIỀU THU
Mấy dòng Thơ Hát Ru Tình,
Ru em ngơ ngẩn...Ru mình bâng khuâng!
Nhớ em sao lại tần ngần...
Nghĩ về mùa cũ âm thầm... Biển xa...
Biển Xa, Xa tắp quê nhà!
Bóng em như khói sương nhòa... Chiều Thu
Tôi về đóng cửa Thầm Ru...
Tiếng rơi khắc khoải mấy mùa, Chiêm Bao!
Vườn sau mấy cánh lá chao
Bao nhiêu nhung nhớ... Thả Vào Lãng Quên,
Nhớ Em, Ơi Nụ Cười Hiền...
Thơ Say Thả Gió, trắng triền Hư Không!
Một Dòng Sông, Một Dòng Sông...
Dòng Sông Cổ Tích... tiếng lòng buồn tênh!
Non cao trường trượng... Mây Xanh,
À ơi, Tiếng Hát Ru Tình Thiên Thu...
Mang Mang... Tiếng Hát Chiều Thu...
 
LẠI THƠ TẢN MẠN
Tiếng buồn theo gió về đâu
Trăm con Suối đổ mạch sầu dâng cao
Mùa Thu xa, mùa Thu nào
Đã trôi biền biệt... đã vào hư vô!
Còn chăng họa mấy tờ thư
Lung linh tâm thức bên bờ Suối xưa...
Em ơi, mưa bụi chiều mưa
Từ mùa xa ấy, tưởng như chiều này,
Cuối trời một cánh Nhạn bay
Mang mang tâm sự trải đầy sông mưa
Trời mưa! Trời vẫn còn mưa...
Xót thân lữ khách! Buồn như chưa từng!
Cánh Chim từ buổi xa Rừng
Tiếng hờn đau vọng tận cùng trời mây
Ơi! Chiều thế sự buồn ngây
Về đâu! Mây Nổi, đã ngày vào Đông!
Tím chiều khói sóng mênh mông
Tiếng thầm... rơi rụng giữa vùng đất ai
Bâng khuâng... trạnh bước quan hoài ,
Bốn Mươi Năm, Cuộc Đổi Đời Tháng Tư!
Nghe hồn dâu biển đau nhừ...
Tiếng lòng ai gửi thiên thu mây trời
Mây trời theo gió xa khơi
Có mang đi hết ngậm ngùi trần ai!
Niềm Đau Thế Kỷ U Hoài
Lại Thơ Tản Mạn Giữa Đời Buồn Tênh!
Khói sương hư ảo hoang thành
Thương con Én lạc cuối ghềnh phù du...

EM HỎI
Em hỏi về đâu, Thơ tới đâu?
Bốn phương Trời, Đất bốn phương sầu!
Tha phương áo trắng mầu luân lạc!
Ánh mắt thêm quầng những nét sâu
Em hỏi nhớ nhà! Nhà đã xa!
Bốn phương trời đất ấy, Là Nhà...
Phù du cõi thế! đời Hư Ảnh!
Soi đáy hồn mình, chưa mất ta,
Em hỏi nhớ quê! tôi vẫn nhớ...
Có người phục quốc dựng quê hương,
Thơ tôi không được làm gươm bén!
Trong Óc, trong Tim chữ Việt Thường...
 
CHIỀU RA BIỂN
Chiều nay ra thăm Biển
Biển quê người, Lại nhớ Biển Việt-Nam
Mây đầy trời Ơi! Mây trắng lang thang
Cũng âm thầm... Như ta lòng lữ thứ!
Ôi Vũng-Tầu, Biển Việt-Nam ngày cũ
Sóng chập chờn... ẩn hiện giữa tà huy
Vũng-Tầu ơi! Còn nhớ kẻ ra đi
Là biền biệt... Là nghìn trùng ngăn cách
Ơi, Biển vô tình hay dòng đời khúc mắc!
Ta thả lên Trời nỗi ngậm ngùi ta
Ta thả xuống Biển dòng Lệ chan hòa...
Quê Hương ta bên kia trời bất hạnh!
Mây tím giăng cho chiều thêm hoang lạnh...
Hoàng Hôn Về Trùm Kín Biển Chiều Nay,
Phủ Kín Hồn Ta Nghẹn Bước Lưu Đầy!
Chiều Ra Biển, Ơi, Biển Chiều Đất Lạ...
 
TIẾNG TẦU ĐÊM
Trong giấc mơ đêm qua
Ta thấy mình trở về thăm thành phố
Ơi Sài-Gòn những con lộ thân quen
Vẫn âm thầm dưới ánh đèn đêm
Thấy ngõ cũ thềm hoang... vắng bặt...
Thấy đổi đời, kẻ xa, người khuất!
Ơi! Sài-Gòn câm nín, sầu đau...
Giấc Mơ Ơi! Sao chẳng Nhiệm Mầu...
Vẫn bóng tối! Trùng trùng...chất ngất!
Tiếng Tầu Đêm, Chợt làm ta thức giấc
Ôi Giấc Mơ về Thành Phố Thân Yêu...
Mà đêm nay nền Trời, Như Xẫm thêm nhiều...
Tầu Đêm ơi! Chở dùm ta khúc mắc!
Nỗi Đau dài...Sầu Thế Kỷ trường miên!
Giấc Mơ nửa vời Thêm nặng Ưu phiền...
Quê Hương ta giờ chìm trong Ngục Đỏ!
Đời bất hạnh triệu con Tim Máu Rỏ...
Biển Sông nào chứa đựng hết
Tang Thương! Tiếng Tầu Đêm di chuyển
Xé màn sương, Có chở hết nỗi đau buồn nhân thế
Ta nhìn trời đêm, Đêm Đen... Mầu Mắt Lệ!
Vùng Đất Nào Chôn Trái Vạn Cổ Sầu!
Tiếng Tầu xa dần...Nhòa nhạt đêm thâu,
Ta lặng lẽ...Hồn Ngậm Căm Trái Đắng !!!
 
CHIẾC ÁO
Tôi sẽ may chiếc áo Có một trăm túi lẻ,
Nếu Người hỏi Tôi sẽ kể Người nghe,
Chiếc túi này đựng cặp mắt đỏ hoe
của em Bé mất Cha lạc Mẹ!
Chiếc túi này Túi đau thương Túi Lệ...
Lệ Mẹ hiền khắc khoải con xa!
Chiếc túi này, Túi Mong Nhớ thiết tha
của Vợ trẻ thương Chồng luân lạc...
Chiếc túi này, Túi đau thương nhớn nhác
của một ngày... Mất vội Quê Hương!
Ngăn túi này, tôi đựng Gió viễn phương
Ngăn túi kia tôi đựng Mây trời cũ...
Mỗi chiếc túi, Là mỗi ngăn Thương Nhớ!
Là mỗi dòng u uẩn tâm linh...
Tôi sẽ may chiếc túi,
Đựng những năm dài chinh chiến đao binh!
Quê Hương tôi, đất cằn... sỏi đá!
Quê Hương tôi! Đạn Bom tơi tả...
Quê Hương tôi ròng rã điêu linh!
Tôi sẽ may chiếc túi, Để đựng
Những Kỷ Niệm của riêng mình,
Trong đó có Nụ Cười Hiền, Rất Hiền của Mẹ...
Tôi Sẽ May Chiếc Áo Có Một Trăm Túi Lẻ
Để Đựng Chuyện Vui Buồn của Thế Hệ Chúng Ta...
 
THANH-ĐA THANH-ĐA...
Ban mai long lanh,
long lanh chùm sương đằm giọt
Nắng lung linh, lung linh,
chạy dài thảm cỏ xanh nà nuột
Khóm Hồng tươi hé cánh đón chào
Luống Cúc Nhật đằm thắm ngọt ngào...
Búp Ngọc Lan dịu dàng
Chùm Tường Vi mơ màng
Rỡ ràng Mai Tứ Quý
Ý Nhị Mai Chiếu Thủy
Thanh Thoát Dáng Quỳnh Hoa...
Ôi Thanh-Đa! Thanh-Đa!
Ôi Thanh-Đa ngày cũ...
Ta tưởng nhớ Thanh-Đa
Trời dịu êm Gió hiền hòa...
Ơi, Thanh-Đa, Thanh-Đa ngàn trùng cách trở!
Ơi, Thanh-Đa, Thanh-Đa xót xa niềm nhớ...
Nhớ Về Thanh-Đa, Nhớ từng luống Hoa,
Nhớ khung cửa nhà, cánh Rèm Vàng nhạt,
Phòng, Phương, Hải, Cường, tiếng rỡn Việt, Quang
Phòng, Hạnh, Phượng, Lan, gái thường chí chóe,
Ơi, Đời chim sẻ, tiếng hát vô tư
Ơi Tủ Sách Thơ, Ơi, Bàn năm cũ,
Ta ngồi gợi Tứ, Tìm vần cho Thơ
Ta ngồi Kết Hoa, Tặng cho Bè Bạn
Từng Cánh Hoa Đời! Tàn theo năm tháng!
Thanh-Đa Ngày Cũ! Thanh-Đa Huyền Sử!
Nhớ sao cho vừa...Những Chiều Hội Thơ
Đèn Chùm xanh dịu...
Tiếng Bạn thuở nào, Ngâm Thơ sang sảng...
Đã vào dĩ vãng! Ôi, Đời Di Tản
Thanh-Đa Ngày Xưa...
Thanh-Đa Bây Giờ!
Đón Xuân Viễn Xứ
Nghe Lòng Ngẩn Ngơ...        

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...