Saturday, August 20, 2022

01- Thảo Sơn 2

 
Cố đi! Đi hết đường trần!
Để xem thân thế, Mấy lần chiêm bao?
Loay hoay tìm cái đang là….
Hoá ra! cũng chỉ tách trà trên tay.
 
Này hỡi! Những tháng năm
Đừng rơi thêm nữa nhé!
Mẹ ta Vừa giấc khẽ!
Đừng đau thêm lá vàng.
 
Ủa! Sao em lại muộn phiền?
Tự dưng! Đánh mất bình yên cõi lòng!
Cuộc đời được mấy! Phải không?
Bình yên mình giữ! Nặng lòng, thả trôi…
 
Tà còn một cõi rong chơi
Định đem ngã giá Giữa đời bán buôn
Trăng tròn ngày Vesak
Soi sáng lối ta đi
Có Vầng Nhật Nguyệt tỏ
Có Phật về trong con
 
Hẹn!
Khi những cánh chim chiều
Đã bay về phương ngoại
Ta cũng phủi bụi lên đường
Cho kịp ánh hoàng hôn
Hẹn mai! Tận trên đỉnh cô phong
Khơi dòng suối mát Tắm gội tâm hồn
Cho thỏa chí đời trai
Đã đi qua Gần hết quãng đời dài
Những nỗi khổ, niềm vui Đau đầy khoé mắt
Gió bụi lợi danh
Bám lên, vết thương đời đau thắt
Quấn vải, bôi hương Ú ớ tiếng lời
Trần gian ngó vậy
Chớ vòng đời đâu dài
Đi cho hết cũng chỉ là Chật hẹp
Quay đi, ngoảnh lại Xuôi tay, mi kép
Vô định lang thang Muôn nẻo dặm ngàn
Cũng đã hứa Mấy lần với chúng bạn
Chuyện cơm ăn, áo mặc bẵng quên
Có xác lá nào rơi! Lặng lẽ trước thềm
Ngồi kể chuyện một thời ngang dọc
Chí trai mà! Dám nghĩ, dám làm
Dám đương đầu, dám chịu
Dám tung hoành, dám ẩn dật non sâu
Hôm nay! Gánh nặng đã đặt bên cầu
Ngồi nghỉ mệt  Thấy tiền thân đuối nước
Lặn hụp chi? Vẽ thêm trò mất, được
Ngửa mặt lên Trăng sáng cõi lòng
Chén trà nóng Nhấp môi
Đất trời tròn đủ
Đốt kinh cúng dường Ba cõi thơm hương
Định mai! Lại tiếp tục lên đường
Dẫu có đi thêm nữa Rốt cuộc là chi nữa?
Một cuộc đi Vẫn chỉ là chọn lựa.
Cất bước chân Mà vướng tận ba lần!
 
Gieo chút Hồn thơ xuống trần
Hôm kia Chợt nở phù vân mấy toà
Mai hết cuộc Em có về núi cũ
Hay còn đi bận bịu Kiếp con người?
Hoá ra Trong cõi người ta
Nhân duyên Nhân quả Dần dà chuyển xoay.
Nếu như mà mệt quá!
Thì ngồi xuống Nghỉ ngơi!
Thật ra, chân hạnh phúc
Đâu có chuyện lỗ lời!
Có đến ắt có đi
Vô thường tan hợp
Nói chi nghẹn lòng.
Hoá ra Trong đám bụi mờ
Tuệ tri tập khởi Vật vờ ngủ say
Mượn mái am tranh vui với mây
Tâm viên, ý mã chẳng buồn lay
Nghe miền thế, đạo, đầu non tỉnh
Một hớp trà khuya, ngủ giấc đầy
Năm tháng rồi cũng qua
Kiếp người nào có xa
Xin về làm vạt nắng
Cuối phương chiều phôi pha.
 
MAI
Mai Lại ra đi!
Đi! Thêm một lần lẻ tổ
Đi! Thêm một lần thấm sợ
Đi! Một dấu chân son
Run rẩy giữa ba ngàn
Mai lại đi! Đi để biết
Vẫn còn đó Cội Tuyết Tùng non lãnh
Dõi theo bước Khi tiếng đời ấm, lạnh
Khi vấp ngã Khi lấm thấm trần sa
Mai đi, Mọi chuyện rồi cũng qua
Rồi cũng bỏ lại sau lưng
Những vui buồn, những giận hờn non trẻ
Đi, để có khi giật mình Vỡ lẽ
Chỉ muốn quay về nức nở như xưa
Thì mai đi!
Cũng chỉ tại Bởi trang kinh, con chữ
Nên nẻo về, nơi ngã trần dặm lữ
Trĩu nặng cuộc ra về
Thêm, oằn gánh mộng phù sinh
Mai!
Có phải chăng là một dặm trình?
Một cuộc đi? Một cuộc về?
Hay chỉ là một cuộc Sương Khói Bụi.
Mai...
 
Đại Cuộc!
Tôi xin ra ngoài đại cuộc
Cho tình này trọn vẹn rong rêu
Nghĩa Nhân Tri Kỷ!
Bạn con trăng Chung trà, góc núi
Nhen khói chiều Tri kỷ cô liêu.
 
Có lắm khi Lên đầu Thạch Đỉnh
Hay lang thang Non lĩnh phong vân
Vén mây hỏi thử thế trần!
Đau thương! Khổ hải mấy lần trời xanh?
 
Năm Tháng Phù Du
Bỗng dưng lưu lạc ven trời
Nghe mình lận đận, nghe đời phù vân
Chén trà phố lạ bâng khuâng
Để nghe hạt bụi dưới chân cũng buồn
Nghĩ hoài, ai để nhớ thương
Khi sông đời cứ vô thường mà trôi
Mười hôm, một cuộc luân hồi
Mai về trời cũ, mỉm cười lãng quên
Toại Khanh
 
Hôm kia Xác lá bên đường
Ngu ngơ Nó hỏi Vô Thường là chi?
Làm ngựa hèn bỏ cuộc
Tìm về lại núi xưa
Những khi trời mưa gió
Vết thương đau xé lòng.
Có những ngày đông Thương xác lá nằm co quắp
Nhường chút y trên người  Cái lạnh lùa da.
Nụ mai nhỏ cuộn mình Chờ ngày xuân ấm
Sóc con sửa chỗ nằm  Chộn rộn tâm tư.
Khung trời trước mặt Hai lần dúng nhuộm
Hớt hải chiều và hớt hải tháng năm.
Thừa một khoảnh ngồi Sương chưa về thấm ướt
Bất chợt trăng lên Trắng đỉnh cô liêu.
Có những đêm Nằm nghe
Dấu chân qua vùng tịch mặc
Thấy Phật hiện về qua những thăng trầm...
Bờ vực thẳm Thêm một lần trút xả
Nghe nỗi đau rơi rụng vỡ vô tình.
 
Trà xanh ta đãi bạn
Quên kiếp người lang thang
Bên thềm con trăng vỡ
Nghe ra mấy cung đàn
Mỗi độ trăng lên ghé chốn này
Tiêu Am đàm đạo chuyện trời Tây
Non đầu điểm xuyết vài um nắng
Thoát kiếp Phù du xác rụng đầy
 
Thả một nhành cỏ trôi sông
Về nghe có chút bụi lòng vẩn vơ
Ừ thì thời gian có chờ!
Trăm năm rồi cũng bất ngờ gió bay.
 
Bỗng một hôm ngoảnh lại
Thấy dấu chân bộ hành
Bước qua miền gió cát
Vai áo bụi khô hanh
Thương quá người huynh đệ
Nắng bỏng rát đường xa
Y sờn mưa nắng quái
Nụ cười rực đóa hoa
Hãy ngồi lại xuống đây
Nhìn năm tháng thoảng bay
Đường xa vọi đôi mắt
Khoảng trời không chợt đầy
Hôm rồi cơn mưa qua
Núi quạnh nhớ chung trà
Am tranh Thầy, Huynh đệ
Tròng mắt chưa phôi pha
Dặm ngàn trùng viễn xứ
Vài cánh én quê xưa
Bay trong chiều vội vã
Lại một mùa thu xa.
 
Trả trần gian lại trần gian
Trả thiên thu lại mấy ngàn gió sương
Còn đây một đóa vô thường
Cũng xin trả lại chặng đường sắp qua.
Con trăng qua phố thị
Soi bóng vạn người đi
Ánh đèn khuya liêu hắt
Ai hỏi ai câu gì!
Con trăng qua xóm nhỏ
Ghé thăm mái tranh nghèo
Thấy mẹ ngồi vá áo
Con ngủ giấc say tròn.
Con trăng qua núi vắng
Thấy dáng người cô liêu
Trần gian trầm ngâm mãi
Sanh tử hỏi bao điều.
Con trăng về am nhỏ
Cây mai già bừng hương
Ướp trà sen đãi bạn
Tri kỷ lại tương phùng.
Chân qua phố thị lạ xa
Về nơi núi vắng lả đà sương len
Làng quê xóm nhỏ lên đèn
Rừng hoang trăng hiện thân quen nếp nòi.
 
Chiều trên đỉnh cô liêu vời vợi.
Núi mây ngàn dăm nẻo phù vân
Bạn bè đã có kẻ yên nằm!
Thương quá đỗi thân mình bèo dạt.
Một hạt cát bay qua miền giá lạnh
Bến phong trần văng vẳng một hồi chuông
Sương ướt lạnh rơi hững hờ vai áo
Điểm đầu non dăm đóa hồi sinh.
Con trăng ghé thăm, miền bến vắng
Dấu ai về, cỏ phủ xanh rêu!
Thuyền neo bến tiếng sào khua vang vọng
Nửa dòng sông hiu hắt sậy lau
Bạn xa.
Núi vắng.
Càng thêm vắng
Tiếng chim chiều rơi thẳm lửng chừng mây
Trang kinh sấp, đăm chiêu xác lá
Một góc thiền lủng lẳng mấy đường tơ
Ai đến ai đi thế sự hững hờ
Thương thân thế ba sinh mấy nỗi
Dặm bước hồng hoang phương tiếp lối
"Chốn cũ tao Phùng thiên cổ hy".
 
Con trăng giã biệt cố hương.
Bạn cùng khóm trúc bên đường lãng du
Mai kia hoá khiếp sương mù
Ba ngàn, cát bụi trần phù thoáng mây.
 
Dăm bận chơi rừng hoang
Đôi lần dạo suối vắng
Chỉ con trăng bến hạ
Cạn chung mấy nỗi niềm.
Chừ về phố lạ, xa
Hồn chợt rộng thêm ra
Ôi! mênh mông trời đất
Cô liêu biết đâu là...!
 
Lần theo viết nhạn bay
Tìm đến tận chân mây
Xin lại manh áo cũ!
Để quên đã bao ngày.
Chim trời thong dong quá!
Mây núi tự tại hay!
Chum trà sen quyện gió
Nắng chiều lất phất bay.
Có khi về chốn cũ
Nghe đá buồn thở than
Chum trà từ độ nọ
Chỉ con trăng về tìm.
Cũng lâu rồi bạn nhỉ!
Ghé về rồi ra đi
Trăng vơi, trà cũng lạnh
Dấu xưa cỏ mọc đầy!

No comments:

Post a Comment

Thơ Đạo 3

     Từ nguyên thủy rừng già dòng suối chảy     Bưởi hoa vườn mưa tạnh ửng phù dung     Tình đá tượng vẫn còn nguyên vẹn lắm     Gióng hồi c...