Thursday, August 4, 2022

01- Thơ

 PHAN NGỌC HẢI

BA ƠI!
Ngày Má con qua đời
Ba ngồi như phổng đá
Mắt lạc thần chơi vơi
Tóc đang xanh – sương giá!

Giọt nước mắt đục lừ
Lặn nhanh vào nỗi nhớ
Ôm ba mảnh đời thơ
Lòng Ba như trăng vỡ!

Vừa thân đó, thân đăng
Đồng xa, mồ hôi mặn
Giấu bao nỗi nhọc nhằn
Cho đời con trơn, trắng.

Bàn chân Ba tứa máu
Cắm trong đất phèn chua …
Làm ngàn cây chắn bão
Con nguyên lành hồn Thơ!

Chưa! Con chưa bao giờ
Nghe Ba than – buồn, khổ?!
Chỉ khuya, góc Ba ngồi
Điếu thuốc rê … rực đỏ!

Cả một đời rong ruổi
Con là áng mây xa
Ba – tre già ngóng đợi
Con bay về - bay ra!

Như lều tranh tốc mái
Sau cơn bão ùa vào
Là ngày Ba đi … mãi
Là đời con … chênh chao!

Bao nhiêu lời hoa mĩ
Bao nhiêu áng Thơ, Văn…
Không sánh công trời bể
Ngọn núi BA – vĩnh hằng!!!


BÀ ƠI ...!
Con lên chín,
má ra người thiên cổ
Chuỗi ngày xanh con quanh quẩn bên bà!
Bão tháng mười hay nắng rát tháng ba
Bà tần tảo,
để chân con gót đỏ.

Ngôi nhà lá,
gắn liền thời tuổi nhỏ
Trưa hè dài, tiếng tu hú ... miên man
Chiếc giường tre là chỗ: Ngoại, con nằm
Quạt mo cau,
tay bà luôn phe phẩy!

Con tắm đẫm …qua nhiều câu Kiều lẩy
Bơi thỏa thuê trong điệu Lục Vân Tiên
Ước hóa thân làm cô Tấm thảo hiền
Sợ trường đời
gặp Lí Thông – bạc ác...

Trang sách rộng
là cánh đồng bát ngát
Chiều mưa giông - ba cày ruộng, chưa về
Đêm trung tuần, bàng bạc mảnh trăng quê
Bà dẫn con… ngược - thời Nghiêu Thuấn!

Nắng tháng tư
ngọt trái dưa, trái mận
Bà tiễn con trên lối sỏi - vào đời
Dặn – Nên sống lành, lánh ác - cháu ơi ...!
Mang lời bà.
Con dặm trường mê mải!

Một chiều mưa,
lòng con buồn tê dại!
Bà ra đi! Khôn tả xiết niềm đau.
Trong con - bà là điệu lí ngọt ngào
Là bóng mát
của hàng cau, ngõ trúc...

Nhà bây giờ
tường xây, tam cấp...
Con chưa quên - mái lá, chiếc giường tre
Quạt mo cau phe phẩy suốt trưa hè
Nhớ dáng bà
- như hạc đình ... năm cũ!!!

BÊN CỎ…!
Lúc buồn bã, tìm về với cỏ
Nằm thả dài trên thảm mịn, non
Hồn thấm đẫm hương đồng và gió
Phút an nhiên, ta tự vấn lòng!
Biển vẫn thế! Muôn đời trầm tích
Dưới rong rêu, đá cuội … ưu phiền
Chưa kịp gửi - tiếng lòng thanh khiết…
Nghe tình …rớt tuột… cõi vô biên!!!

BIỂN VÀ EM
Biển ơi, Chiều nay ta tạm biệt!
Em đi rồi! Biển có buồn không?
Bao nhớ nhung, Là sóng cuộn trong lòng,
Là chực vỡ … những gì câm nín!
Nhìn Biển lặng! Hồn em thẫm tím,
Một mùa Thu chưa trọn những ngày vui,
Lại mùa Đông chia cắt, Ngậm ngùi!
Thôi Biển nhé, Em về! Ngày đã hết!
Ta giấu kín… những niềm riêng. Chưa nói kip...
Em tin rằng: Biển rất bao dung!

CHÔNG CHÊNH
Rồi anh cũng về bến cũ, sông xưa
Mình chỉ còn nhau – khoảnh khắc… Nhớ!
Em! Thân cá… giữa vùng nước lợ
Không ra khơi, chẳng thể về nguồn!

Yêu một người đã đủ… giỏ, hom
Hoa nghẹn trổ - em như kẻ trộm.
Sợ tiếng lá khua, sợ chiều buông sớm
Cả Thạch Sùng nấc khúc…đêm khuya…!

Đừng tiễn đưa. Lối cũ – em về!
Cho bàn chân…cứng cùng sỏi đá
Đường không trơn, sao bước lê… nghiêng ngả
Ngó phía nào – cũng trống rỗng…chông chênh!!!

THU PHAI
Hôm qua, mùa Thu ngang cửa sổ
Vô tình...đánh rớt mảng trời xanh
Ngỡ ai, vừa thả hương vào phố
Em nâng niu nhặt, định để dành

Không ngờ...trong mảng Thu xanh ấy!
Ngan ngát thơ tình ai gửi ai...?!
Bờ tim đang lặng…chừng sóng dậy
Thu vừa mới chớm! vội… tàn phai!!!

XIN LẠI… NỤ CƯỜI!!
Bất chợt gặp mình – qua bài thơ cũ
Thuở ngọc ngà, áo trắng – mắt môi tươi!
Những ngày tháng, hoa lòng vui nở rộ
Bao tin yêu chờ đợi mé hiên đời…

Giờ xa lắm! Dòng đời – trang sách cũ
Tôi lật đi, lật lại… đã nhiều năm
Sách mòn gáy như mảnh đời vàng úa
Đêm ba mươi, cố lục... ánh trăng rằm?!

Giống thân cây, đứng giữa đời Trơ trọi!
Ngó bên nào, cũng thấy lệch Bơ vơ!
Hồn lạc lõng Nín câm… điều muốn nói
Một lời thôi Chờ đợi… đến bao giờ?!

Tết lại đến! Giật mình! Thêm tuổi mới?!
Không lo toan, nhưng lòng vợi niềm vui
Từ sâu thẳm – cõi bình yên… tuột mất?
Cuộc đời ơi! Tôi xin lại: Nụ cười!!!

 

VỀ VỚI BIỂN, NHÉ ANH!
Anh có về với Biển – chiều nay?!
Đôi chân trần in trên cát mịn
Gió đong đưa - mặt trời sắp chín
Sóng bạc đầu - đuổi bóng …Hoàng hôn!
Anh có về, nhớ bước … thật êm
để Dã Tràng thảnh thơi xe cát…!

Tiếng trùng dương
– hòa đêm … nhã nhạc
Trời đầy sao, kết dải hoa đăng.
Dẫu tối nay, không ánh trăng rằm
Biển đằm thắm, tim hồng … dịu ngọt!
(sẽ cố quên … roi đời đắng đót)
Phút nồng say - tơ liễu buông mành!

Bờ vai đầy, khuôn ngực ấm …nhé anh!
Biển khép mắt, tựa đầu …tròn mộng thắm!
Giấc mơ lành
- không cung son, lụa gấm…
Bàn tay thơm mơn trớn.
Đất trời …Say!!!

 

VỀ…!
Và một ngày em sẽ về nơi ấy
Chỉ trăng, sao, …sương đẫm ngọn cỏ mềm
Biển trầm mặc
sau tháng năm cuồng dại
Chút Thơ buồn
phủ phục … chốn bình yên!

Xin gửi lại
bài thơ … Ngày Li Biệt
Em ra đi
đồng vọng tiếng chuông chiều
Trời êm ả,
trở về vô thủy kiếp
Vắt cạn hồn
Thong thả …Một miền YÊU!!!

 

TRĂNG GÒ CÔNG!
Mai anh xa. Gò Công ở lại
Với nụ tình vừa bén ... cháy tim!
Sóng Tân Thành, nhớ ai –
cuộn mãi?
Trăng Hoàng Gia ...vằng vặc thâu đêm!

Mai anh xa.
Gò Công vẫn nhớ
Gót chân ai
vẹt phố rêu phong
Đêm Gia Thuận,
ngồi nghe gió nổi
Ánh trăng thơm,
vương tóc ... bềnh bồng!

Mai anh xa.
Gò Công … tiêng tiếc
Câu thơ,
chưa đủ ý … tròn vần
Trăng thấu hiểu –
tuôn ánh vàng … tha thiết
Kéo vào lòng –
hai chiếc bóng "cô đơn”!

 

HÀ TIÊN ĐÊM TRĂNG!
Một chuyến đi – sau chuyện buồn riêng
Oẳn-tù-tì,
“em chọn - Hà Tiên!”
Anh cười gượng
“Về quê… sau vậy!”
Trời lại xanh,
ngày bão đã yên!

Bãi biển dài,
sóng vỗ triền miên
Trăng vằng vặc,
ôm tròn hai bóng
Đi bên nhau
dưới trời lồng lộng
Anh thì thầm
“Em nhớ... biển Gò Công?!

Mai về quê anh
Đà Nẵng – nắng hồng
Mẹ đợi em,
chiều Hòa Vang bổi hổi…”
Bước bên anh
Chiếc lá vàng chao vội
Buồn nghẹn long
Câu nói lặn vào tim…!

Hiểu lòng nhau,
dừng bước – lặng im
Điều nói ra bây giờ… không thật!
Điều nói ra bây giờ… sẽ mất!
Giữa lòng em
– nỗi nhớ… nôn nao!

Tay trong tay,
ngắm sóng bạc đầu
Lồng ngực trái,
ầm ào cơn biển vỡ
Em như cá…
giữa vùng nước lợ
Khổ một đời
- hai chữ NỢ DUYÊN!

 

THƠ ANH…!!!
(Viết cho kỷ niệm!)
Những câu Thơ
ngày xưa em nhặt
Trên đường chiều,
ngọn gió bỏ quên
Vẫn còn đó –
hương tình thơm ngát
Vẫn theo em,
giấc ngủ ngoan hiền!

Em nín thở,
hồn say... nốt nhạc
Cả mùa Đông,
chưa biết… lạnh lùng
Đêm thao thức –
ngọt ngào … tiếng hát
Gót chân trần,
vượt cả… gai chông!

Tháng bảy!
Chiều nay… cơn bão rớt
Mây xám buồn,
vần vụ… tim em
Bài Thơ,
đọc chưa xong – bật khóc!
Anh đâu rồi –
Thơ thuở…. tươi nguyên???!!!


NHẮN ANH !
Sao anh khoét vào trái tim của Biển
Bằng nỗi vô tình – gợi vết thương xưa?!
Gom đắng cay …vá víu bao mùa
Chưa lành lặn. Chiều nay – bật máu!
Trời vẫn mưa, hay lòng Biển bão?
Ngó nơi nào …cũng tím ngắt – hoàng hôn.
Ấp ủ thơ ai, tưởng ánh mai hồng
Khều đóm lửa …dưới tàn tro chưa nguội!
Sao anh khoét vào trái tim bổi hổi
Biển giá băng – vừa mới kịp … hồi sinh ?!!


Tác giả: VƯƠNG THANH

Lan man chiều thu  

Đồng xanh bát ngát
nằm dài ngắm áng mây qua
xa xa dăm cánh chim trời
bay về cuối trời xa...
Nơi đâu là tổ ấm
giữa đất trời bao la ?
Nơi đâu là quê hương,
quê hương của lòng ta ?
Không bon chen trần thế,
không lòng người đa đoan
cho hồn thơ chắp cánh
giữa biển trời thênh thang...

Rừng thu xanh vàng đỏ
lộng lẫy sắc màu tươi
xạc xào muôn chiếc lá
đang buồn, vui chuyện trò
xa đưa lời ríu rít
chim chuyền cành líu lo

Trăng tròn rồi trăng khuyết
tiệc vui nào không tàn
ngày qua ngày héo úa
cây cỏ xác xơ vàng
run rẩy bao cành lá
cơn gió nào vừa sang

Đêm mờ trăng sương lạnh
cô ngạo giữa không gian
dịu dàng soi trần thế
trải tơ ngà mênh mang
riêng lòng trăng lạnh lắm
ai có hiểu cho nàng ?

MẮT EM VỰC THẲM LUÂN HỒI 

mắt em: vực thẳm luân hồi
cho lòng ta ... những ngậm ngùi, xót xa …
tháng năm rồi cũng trôi qua
bao nhiêu mộng ước nhạt nhòa…khói sương …

là đâu trong cõi vô thường,
bụi trần còn thoảng dư hương thuở nào …
là chăng một giấc chiêm bao
hoa thơ kết nụ đón chào mùa xuân
bềnh bồng mây nước lâng lâng
hồn say ý nhạc đẹp vầng trăng mơ …

rồi ra…một giấc mộng hờ
rồi chăng…chiếc lá ơ thờ...nhẹ rơi
theo làn sóng nước cuốn trôi
vần hoa lạc lõng…ru đời phù vân!

chén sầu từ tạ tri âm
biển xanh, núi biếc, âm thầm…mưa bay …
trăng mờ sương…chốn thiên nhai
dăm vần tâm sự…u hoài nửa khuya …

BUỒN

Trăng có buồn không mà trăng lại khuyết
Nước có buồn không, chảy xiết không về
Mây có buồn không, đi không trở lại
Gió có buồn không, bay mãi lang thang
Nắng có buồn không, tịch dương dần tắt
Hoa có buồn không, hương sắc nhạt phai
Sương có buồn không mà rơi dòng lệ
Biển có buồn không, dào dạt sóng xô
Trời có buồn không mà tuôn mưa lũ

Đêm có buồn không, bóng tối mênh mông…
trời đêm quạnh vắng lòng ai trầm lắng
giọt sầu rơi…rơi…mây nước chơi vơi
biết gửi về đâu nỗi niềm thương nhớ
lớp lớp sóng xô muôn dặm trùng khơi…
buồn ai…như buồn từ kiếp xa xôi
cung đàn lạc điệu, mây trôi thẫn thờ
vườn khuya giá lạnh như tờ
sương đêm nhỏ giọt xuống bờ môi ai
Lặng nghe tiếng gió thở dài …
Tưởng như ai đó gót hài vừa qua …

 
CÕI MƠ
“Rượu nồng giữa chốn thiên nhai
Tri tâm ai đó những ai xưa, giờ …
Đường trần bao cuộc bể dâu
Mộng xưa chừ đã nhạt mầu thời gian
Nghiêng hồ tửu giữa canh tàn …”

Ta nghe từ cõi thiên thu
Từ nơi tiềm thức bụi mờ tháng năm
Bao nhiêu thế kỷ vút nhanh
Thuở trăng vừa mới mười lăm tuổi tròn
Ngọc sương nào ướt gót son
Sắc hoa nào thắm nụ hồng môi Em
Biển nào vời vợi mắt huyền
Thu ba dợn sóng con thuyền nghiêng chao ...
Cánh mây nào giữa trời cao
Dệt tà áo mộng tươi màu hoàng hoa
Nụ cười nào vạn năm qua
Soi dòng thủy nguyệt chan hòa hương thơ...

Gặp nhau còn tưởng trong mơ
Tri âm đã tự bao giờ
Tên Em ta đã ngàn xưa gọi thầm
Gọi hồn Em đã bao lần
Chờ Em bao kiếp thăng trầm tử sinh...

Hôm nay mình lại gặp mình
Mời nhau cạn chén giao tình ngàn xưa...
 

DANH SĨ TÀI HOA ĐẤT TRUNG KỲ

Có phải chăng là khí linh sông núi
Hay sao Văn Xương, Văn Khúc soi chiếu tự ngàn xưa
Nên vùng đất Trung Kỳ
Với dòng sông Hương, núi Ngự đẹp mơ màng
Hoành Sơn hùng vĩ, Hội An cổ kính,
Cùng nhiều eo biển nước trong, xanh
Là nơi bao danh sĩ tài hoa khôn lớn!

Kia dòng thư họa như Rồng Bay, Phượng Múa
Đường nét diệu kỳ rực rỡ những vần thơ
Đây thủ bút nhà thi họa lừng danh Vũ Hối (1)
Từng đạt giải khôi nguyên hội họa thế giới
Người sáng lập trường phái tranh Luân Họa Vũ
Và khởi nguồn Thư Họa Việt Nam
Cho nghệ thuật Việt khắp nơi được vẻ vang
Lòng thi họa sĩ chứa chan tình quê hương, non nước
Trải dài miên man qua những áng thơ buồn,
những bức thơ tranh…

Nơi trời Âu, thủ đô Paris tràn ánh sáng
Bên dòng sông Seine một khách tài hoa
Dòng nhạc khi trầm hùng, khi rộn rã, thiết tha
Cùng tiếng hát vút lên cao, ngọt ngào, trầm ấm
Và thư pháp hào hoa, tung hoành, phiêu dật
Nét dịu mềm huyền ảo những viền trăng
Nét lung linh như giọt nước sông Hằng
Nét hào hùng như cánh bằng lướt gió
Cho những tranh thơ thăng hoa rực rỡ
Đây nhà nghệ sĩ tài hoa Văn Tấn Phước đất Paris (2)

Có nhà thơ nào không yêu thư pháp
Có nhà thơ nào chẳng thích ngâm thơ
Có ai ngâm thơ hay hơn người Huế
Có ngâm sĩ nào hơn được Hồng Vân (3)
Gần năm mươi năm với bao thăng trầm dâu bể
Vẫn giọng ngâm truyền cảm, ngọt ngào thay
Từ Chinh Phụ Ngâm đến những áng thơ say
Ai thổi hồn vào dòng chữ trên trang giấy trắng
Cho lời thơ vào khúc thanh âm say đắm
Những ngọt ngào, những cảm khái, những sầu thương!...
Những nghẹn ngào khắc khoải giữa đêm sương…
Những thiên thu lắng đọng giữa canh trường…
Những bềnh bồng, chơi vơi giữa trời đêm thăm thẳm…
Hồn theo cánh chim bằng lướt biển mây muôn dặm,
vào Cõi Mơ tìm đến cảnh Đào Nguyên
Dặt dìu suối nhạc thiên nhiên
Tiếng ca ai vọng bên triền núi xanh…

Là chăng tiếng hát Hà Thanh (4)
Giọt sương trong vắt, nắng lành sớm mai
Là chăng ca khúc thiên thai
Dịu êm, luyến láy cho người mê man
Là đây Tiếng Hát Vượt Thời Gian
Bảy mươi mà vẫn như nàng hai mươi
Thanh, trong và ngọt tuyệt vời
Ru ta về lại một thời xa xưa
Một thời Huế đẹp trong Mơ
Câu hò tiếng hát bên bờ sông Hương
Bao tà áo trắng vấn vương
Thướt tha, yểu điệu sân trường lá bay…
Gió chiều nhẹ thổi hây hây
Hương thơ ngào ngạt dâng đầy con tim…

Bước vào một cõi thơ tình
Túy Ca tha thiết triền miên cung sầu (5)
Ai người nữ sĩ đêm thâu
Dạt dào tâm sự, “chén tình đau” ngậm ngùi
“Soi Gương Uống Rượu”, chợt cười
Thơ Say chất ngất, ai người nữ so
Thơ văn nhạc họa, ngâm, ca
Kiêm thêm thư pháp, tài hoa không cùng
Bao nhiêu nghệ thuật tinh thông
“Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen”
Đường đời lận đận tình duyên
Đem bao thương cảm gửi tình vào thơ

Tranh nào tỏa nét diễm mơ
Nàng Quỳnh ngan ngát hương xưa dịu dàng
Ảo huyền như ánh trăng ngàn
Lung linh sóng nước gợn ngàn nhớ thương
Đại dương bát ngát mênh mông
“Linh Hồn Của Biển” say hồn thơ ai
Tóc xanh muôn giọt sóng cài
Bồng bềnh cùng áng mây trời nhẹ trôi
Tranh Thanh Trí Đẹp Tuyệt Vời (6)
Tưởng như ẩn hiện nụ cười nàng trăng…

Nguồn nhạc nào trào dâng như thác đổ
Như dòng sông chảy về chốn xa xăm
Hơn năm mươi năm với gần ngàn ca khúc
Biết bao nhiêu lời nhạc đẹp tuyệt vời
“Bài Ca Hòa Bình”, đây tiếng gọi yêu thương
Chan chứa tình quê hương, nhân loại!...
“Vết thương sỏi đá” , khúc tình ca chất ngất
Đầy ắp men tình và những nỗi chua cay …
Từ những trường ca bát ngát tình sông núi
Và những bản tình ca đầy mật ngọt tình yêu
Tới những bài thơ ngát hương thiền vi diệu
Cho dù lời thơ là Anh ngữ
Đều phổ thành giai điệu thiết tha
Chẳng có gì làm khó được người nhạc sĩ tài ba
Cùng với tấm lòng nhân ái
Đem tài năng phụng sự nhân sinh
Giúp nhiều nhà thơ
Có những ca khúc đẹp lung linh
Xin mời vào trang nhà Vĩnh Điện (7)
Lắng nghe dòng sông nhạc mênh mông…

EM ĐẾN

Em đến như trăng, đẹp diệu huyền
Đường mây tha thướt dáng người tiên
Muôn vì tinh tú sâu lòng mắt
Hoa sóng lung linh gót bạch liên

Em đến như mây tự núi ngàn
Mang theo huyền thoại thuở hồng hoang
Thiên Hà, Bích Hải nơi Em tới
Dư hương còn đọng giữa không gian ...

Em đến với dòng suối nhạc thơ
Cao sơn lưu thuỷ tự bao giờ
Âm ba nào vọng nơi tiềm thức
Đưa mộng hồn ta đến Cõi Mơ

Em đến tỏa Hương một khoảng trời
Ngọt ngào thanh khí chốn ngàn khơi
Thuyền Mơ hoài mộng từ muôn thuở
Vời vợi biển mây, trăng nhẹ trôi ...

HOA TRÀ MY

Lớp lớp bạch nhung đẹp dịu dàng
Theo dòng hoài niệm đến tương giang
Long lanh ngọc chất ngời băng tuyết
Thanh thoát trà hương tỏa núi ngàn
Cảm nét nga my trang tuyệt sắc
Thương giòng nữ hiệp đất Văn Lang
Cùng mai, nào ngại trời đông giá
Vẫn nở nụ cười say thế gian !...

NHẠC TIÊN

Sáng ra, nghe chim hót
Lại nhớ đến người tiên
Giọng nàng là suối nhạc
Ru lòng ta dịu êm

Nụ cười nàng nhân ái
Như muôn giọt nắng ngà
Như vầng trăng ấm áp
Giữa biển trời bao la

Ta nghe chim phượng hót
Ta nghe dòng suối reo
Khi nàng cất giọng hát
Lá vàng bay trong gió
Nhịp nhàng theo tiếng ca
Trời và Đất giao hòa
Vời Vợi Hương Muôn Hoa …

QUỲNH NƯƠNG

Nàng đến lặng thầm như khói sương
Dịu dàng hơi thở ngát thanh hương
Tơ ngà rạng rỡ hồn trinh tuyết
Áo trắng đài trang dáng ngọc nương
Ánh nguyệt dịu soi giờ hội ngộ
Gió ngàn ngân vọng khúc giai chương
Một trời thu thủy trong lòng mắt
Gọi ý thơ về, đan vấn vương ...
 

THƠ NHƯ NGƯỜI LỮ KHÁCH

Thơ chẳng là cơm áo
Làm no ấm con người
Cũng chẳng là tửu sắc
Làm tâm hồn đắm say

Thơ như người lữ khách
Từng bước chân lạc loài
Mang mang niềm cảm khái
Giữa hồng trần phiêu bạt
Giữa vòm trời sa mạc
Những vì sao lung linh
Tự thuở nào u uẩn
Sầu kiếp đời lênh đênh
Thiên địa vốn vô tình !

Nhân sinh nhược thị mộng
Vi hà mãn bi lương
Vấn Thời Không vô tận
Tri tâm tại hà phương ?...

Nhìn trời xanh bao la
Mây trắng nhẹ nhàng qua
Trăm năm ừ một kiếp
Hết thảy đều phai nhòa
Ta rồi có là ta ?

THẢO NGUYÊN

Thảo nguyên ! Thảo nguyên bao la
Một mầu xanh mát dịu chạy dài tới chân trời
Chiều tà êm ái
Mây trắng lững lờ trôi
Đồi cỏ lung linh màu nắng ngọc
Mênh mông sóng lụa hoa vàng
Theo làn gió thoảng mơn man, mơn man …
Trời thênh thang, Đất thênh thang
Lòng ta phơi phới, hân hoan
Nâng chén rượu, cười vang:
Thảo nguyên ơi, ta đã về rồi đây
Từ nơi hải giác, thiên nhai
Qua bao rừng núi,
Phố thị đông người
Ta đã về rồi
Về với thảo nguyên của ta
Thảo nguyên của ta ơi !
Vùng đất hiền hòa những chân tình thắm thiết
Ta lạc mất nhau từ thuở ngàn xưa
Khi bước lãng du mê đắm chốn kinh kỳ
Bỏ lại sau lưng một vòm trời cao rộng …
Rồi hôm nay, thời gian như ngưng lại
Mây nhẹ trôi ... giữa hồ nước long lanh ...
Lòng Đất Mẹ ngọt ngào tươi cỏ mới
Vời vợi hương thơm những cánh đồng hoa
Nghe thiên nhiên vào Diệu Khúc Sinh Ca
Nghe lòng thênh thang cùng Thảo Nguyên Bao La ...

THIÊN NHAI ĐỐI TUYẾT

Đường mây xa vời vợi
Chốn núi rừng âm u
Ngàn thông reo vi vu
Sương khói dâng mịt mù
Nghe chăng dư âm từ nghìn xưa
Vọng về trong tiếng gió ngàn …
Bên dòng thác nước
Một gã trung niên
Tay cầm bầu rượu
Ngó trời hoa tuyết bay bay
Tuyết rơi đầy mái tóc
Tuyết đọng trên lông mày
Áo vải ngàn giọt tuyết
Gã như chẳng hề biết
Thần tình ngây ngất say
Gã chợt há miệng cười lớn :
Đẹp thay ! Ôi, đẹp thay
Vũ trụ mầu trắng xóa
Phiêu phiêu hoa tuyết bay
Thanh khiết như cam lộ
Rửa sạch bụi trần ai
Đẹp thay! nàng bạch tuyết
Quý thay! Nàng bạch tuyết
Tâm sáng ngời quét sạch nhớp trần ai

Nàng Tuyết ơi,
Ta muốn mời nàng dăm chén rượu
Rượu ngon này ta mượn chỗ Thường Nga
Đã mười năm tẩm dưới ánh trăng ngà
Rất nồng dịu và vô cùng thắm thiết
Rượu này đây chứa giọt sầu trăng khuyết
Của người tiên xa vợi chốn Dao Đài
Xót nhân sinh, lệ nhỏ xuống trần ai …
Từng giọt giọt suởi ấm dòng tâm huyết
Cạn chén nào, xin mời nàng Bạch Tuyết
Hãy cùng nhau tận túy chất nồng say
Rồi mai kia, nàng cánh gió đường mây
Còn ta kẻ du tử, rày đây mai đó
Chẳng biết mai sau còn có lần gặp gỡ ?

Nàng Tuyết cười, tiếng trong như ngọc vỡ
Nè Chàng Say, sao cảm khái thế này
Hai chúng ta nào khác cánh bèo mây
Tình cờ mình gặp nhau đây
Cùng chàng chung vui dăm chén
Rồi mai này người Nam, kẻ Bắc
Hà tất đem lòng quyến luyến, nhớ nhung

Nếu còn duyên, sẽ có dịp tái phùng
Lại cùng chàng say sưa đối nguyệt
Chàng cũng nên đi,
đừng ở chốn hoang sơn mờ mịt
Chàng có nghe chăng:
Từ nơi vô tận của thời không
Một dòng suối nhạc bềnh bồng
Dịu dàng như nước, trong như tuyết
Hương thơm êm dịu trải mênh mông
Lung linh muôn giọt nắng hồng

Theo dòng tinh tú đến cõi trần
Theo vầng minh nguyệt nhập vào Tâm …

THIÊN NHAI VÔ ĐỀ CA

Thời gian vô thủy
Không gian vô cùng
Tấm hình hài nhỏ bé
Trong vũ trụ bao la
Ta như là hạt bụi
Nhẹ trôi trong dải Ngân hà …

Ngắm vầng trăng đêm trường
Nguyệt quang lạnh lẽo thê lương
Thương người thiếu phụ trên cung vắng
Sống giữa băng sương
Cô đơn ai hiểu tấc lòng
Vạn năm, mộng ước một người thương
“Thiên nhược hữu tình, thiên diệc lão”
Nhân sinh bao nỗi đoạn trường
Một kiếp tơ vương …

Gió thu lành lạnh
Lá vàng bay bay
Chạnh mối bi hoài
Ngẩng đầu hỏi với trời cao
“Ta từ đâu đến, lại sẽ về đâu ?”
Hư không thinh lặng
Tiếng vọng buồn man mác giữa đêm thâu
Thời gian cuồn cuộn qua mau
Tuổi hai mươi mới đó ngày nào
Chừ nay tóc đã pha mầu khói sương ...
Nâng chén rượu, đối gương mời uống
Vẫn là ta phóng lãng giữa trần ai
Thiên nhai vang chuỗi cười dài
Nào ai tri kỷ, tại hà phương ?
Cùng ta dốc cạn sầu trường thiên thu …

TRI TÂM

Biển mang hoài niệm sơ khai
Cát vàng lặng lẽ in dài bước chân
Sóng đêm vọng khúc nhạc trầm
Đầu non, bóng nguyệt nghiêng nằm đợi ai
Rượu nồng giữa chốn thiên nhai
Tri tâm ai đó, những ai xưa giờ
Trong lòng vũ trụ mịt mờ
Tiền thân hư ảo mơ hồ là đâu
Đường trần bao cuộc bể dâu
Mộng xưa chừ đã nhạt mầu thời gian
Nghiêng hồ tửu giữa canh tàn
Ngược dòng tiềm thức về ngàn năm xưa
Mơ cùng họ Lý say sưa
Ba trăm chén rượu chưa vừa cuộc vui

Sông Hoàng ra biển chẳng hồi
Tơ xanh buổi sớm, tối thời tuyết sương
Sầu vạn cổ, áng từ chương
Giai nhân, danh sĩ, vô thường bóng mây

Rượu thơ ngàn chén không say
Bỏ sau lưng nỗi u hoài nhân sinh
Nhà ai trăng sáng lung linh
“Mười hai tháng sáu” lệ tình mưa rơi
Chàng Say xin chớ ngậm ngùi
Nơi đây thơ rượu mời Người cạn chung
Tri tâm hà xứ tương phùng
Trong dòng biến hóa vô cùng Thời Không ...

TƯƠNG TƯ MỘ KHÚC

Ta nhớ ai chừ, chiều mưa quạnh vắng
Mưa rơi dầm dề, ướt lạnh hồn thơ
Theo những lá vàng ... bay bay trong gió
Phiêu dạt về đâu? Nơi cuối trời xa
Biết gởi về đâu tấm lòng nhung nhớ
Một bóng hình ai
Lung linh sóng mắt huyền mơ !...
Trong dòng tâm thức...mịt mờ
Thướt tha tơ liễu soi bờ Tương giang
Nụ cười hoa nắng dịu dàng
Lời ai êm dịu như làn nước, mây ...

Ta đợi chờ ai Từ muôn năm trước
Qua bao kiếp đời luân lạc tha hương
Tình đời, ôi, như khói, như sương
Ngậm ngùi dăm vận thơ cuồng!
Nghiêng vò dốc cạn nỗi buồn, Thơ ơi !...

Thơ ơi!
Rồi có một ngày giã từ ảo mộng
Xa rời phồn hoa, náo nhiệt đô thành
Đem chôn mộng ước xa xăm
Vào trong huyệt mộ ngàn thu lặng lẽ !

Rồi từ đó, lòng ta như làn mây trắng ...
 

VỀ ĐI

thôi về đi nhé, ta ơi
còn chi lưu luyến…mà thôi chưa về!
dòng đời bao nẻo trầm mê
thế tình nhạt nhẽo, bên lề xa trông.

về đi, về chốn thong dong
thông reo suối nhạc, mây bồng nhẹ trôi…
tơ lòng theo gió chơi vơi
bên dòng thủy nguyệt…bồi hồi…hương thơ….

về đi, về lại cõi mơ
thiên nhai ru mộng…đợi chờ bóng nga
lung linh muôn giọt sao sa
nửa vò thi tửu, đâu là…tri âm

nghe mình vào khúc đàn tâm
dây tơ muôn giọt…âm thầm…mưa bay…
sương khuya nhỏ lệ u hoài
lá đêm thổn thức…vì ai…thương sầu

Về đi, biển rộng, non cao
Nằm nghe biển hát lời chào nhân sinh
Theo làn mây nước bồng bềnh
phù sinh nhược mộng, thế tình yên sương…

VỌNG TIỀN NHÂN

Chiều nao chợt nhớ tiền nhân
Trích Tiên ai kẻ muôn vần thơ say
Phượng hoàng vút cánh thiên thai
Ngàn năm đài vắng vẫn hoài chờ trông (1)

Thư sinh dệt mộng bên song
Dưới hoa tình tự đôi lòng vào thơ
Hồng hoang đôi mắt xanh mơ
Trăm năm gác nguyệt cung tơ tuyệt vời (2)

Trường giang sương tỏa đầy trời
Bên giòng sông vắng ngậm ngùi từ ly
Sầu mây vời vợi đường thi
Sóng lòng theo bước người đi nghẹn ngào (3)

Cuộc đời lắm nỗi thương đau
Ba trăm năm nữa ai nào khóc ta (4)
Mấy vần đêm vắng ngâm nga
Mà nghe xao xuyến, xót xa thế tình
Hồng nhan bạc phận lênh đênh
Chữ tài, chữ mệnh nổi chìm kiếp hoa (5)

Hào tình, “đối tửu đương ca”
Mang mang trời đất biết là về đâu
Tứ phương gió loạn mưa gào
Vỗ gươm mà hát, nghiêng bầu mà ngâm
Ðời người được mấy tri âm
Nào ai tri kỷ, xin nâng chén cùng (6)

Trượng phu trót hẹn tang bồng
Kinh luân đầy túi, anh hùng dọc ngang
Một mai bầu rượu, cung đàn
Hẹn ngày toại chí non ngàn thảnh thơi (7)

Trăng lên tỏa sáng khung trời
Kìa nàng Tố nữ đang ngồi soi gương
Trăng nhà ai sáng một phương
Lòng Hoàng bao nỗi đoạn trường, Tố ơi ... (8)

Tơ tằm nhả mãi một đời
Khúc ngâm sầu lụy khóc người chinh phu
Ngàn dâu xa cách mịt mù
Từng ngày dài tựa ba thu khuê phòng (9)

Nghệ An, thuyền ngược xuôi dòng
Câu thơ thi xã đậm nguồn dấm hương
Xích xiềng bước bước thì vương
Ngông cuồng lưu lại thoại chương để đời (10)

"Nắng mưa là bệnh của trời" (11)
Thơ chàng bình dị như lời ca dao
Hương đồng cỏ nội ngọt ngào
Thơm vần lục bát đẹp sầu tương tư

Tình vào xứ mộng, bến mơ
Thuyền trăng ai thả bên bờ sông Ngân
Trời đêm sáng ánh trăng rằm
Chị Hằng dạo gót cõi trần vui chơi (12)

Sông dài cuồn cuộn biển khơi
Quân binh thuở trước chôn vùi nơi đâu
Bờ lau gió thổi xạc xào
Thoảng trong mặt sóng, kiếm đao trùng trùng
Thoảng trong ánh lửa bập bùng
Trống chiêng nổi dậy, đùng đùng quân oai
Tiếng rên la suốt dặm dài
Xưa nay chiến trận mấy ai còn toàn
Lặng lờ nước Bạch Đằng Giang
Bao phen máu nhuộm đỏ tràn mặt sông
Nghìn thu oanh liệt chiến công
Vạn lòng như một, con rồng cháu tiên (13)

Quê hương khói lửa triền miên
Nhớ người liệt nữ trầm mình Hát giang
Trống Mê Linh mãi còn vang
Gọi Hồn Dân Tộc dẹp tan giặc thù
Rạng ngời Anh Khí Nghìn Thu
Tâm nhang thắp kính anh thư hai Bà (14)

Này đây núi Tản, sông Đà
Năm dài tháng rộng, rượu chè say sưa
Núi sông còn vọng tiếng thơ
Nước đi, đi mãi sao chưa thấy về
Lá đào rơi rắc sơn khê
Mịt mờ tiên cảnh, đường về nơi nao ? (15)

Tầm Dương vẳng khúc tiêu tao
Thuở nào hoa lệ, má đào thướt tha
Sắc tài vang tiếng gần xa
Ngày đêm yến tiệc cầm ca vui đùa
Giòng đời trôi mãi ơ thờ
Biển dâu mấy độ lu mờ nét xuân
Thời gian phai nhạt sắc trần
Tiếng đàn đêm vắng buồn ngân nỗi lòng (16)

Chợt nghe tiếng gọi núi sông
Trường ca Chính Khí ngút tầng mây xanh
Lòng son chẳng thẹn trăng rằm
Ðời người ai chẳng một lần tử sinh (17)
Hồ, ao nào đặng cá kình
Lồng son nào đặng cánh bằng bay cao
Làm cho rõ mặt anh hào
Danh thơm muôn thuở ghi vào sử xanh ...

 

 

No comments:

Post a Comment

Thơ Đạo 3

     Từ nguyên thủy rừng già dòng suối chảy     Bưởi hoa vườn mưa tạnh ửng phù dung     Tình đá tượng vẫn còn nguyên vẹn lắm     Gióng hồi c...