Friday, August 5, 2022

Đặng Lệ Khánh

 
BÀI HỌC RẤT XƯA
Em biết chứ! Bánh xe đời luân chuyển
Ta có nhau rồi ta sẽ xa nhau
Nước từ trời theo sông trôi về biển
Tình bây giờ đâu bền đến ngàn sau
Em nhớ chứ!
Ta có nhau rồi ta sẽ xa nhau
Nước từ trời theo sông trôi về biển
Tình bây giờ đâu bền đến ngàn sau
Em nhớ chứ! Ta sẽ già sẽ chết
Lá xanh non rồi lá trở vàng thu
Mưa rồi nắng, mùa xuân rồi sẽ hết
Tình chúng ta rồi cũng sẽ phai mau
Em hiểu chứ!
Lá xanh non rồi lá trở vàng thu
Mưa rồi nắng, mùa xuân rồi sẽ hết
Tình chúng ta rồi cũng sẽ phai mau
Em hiểu chứ! Tình ta rồi sẽ cạn
Những môi hôn, vòng tay ấm sẽ lơi
Những ánh mắt dịu dàng rồi sẽ tắt
Những bờ vai sẽ nhớ tóc không nguôi
Bài học vô thường xưa như trái đất
Em thuộc lòng từ thuở biết làm thơ
Nên mỗi phút có nhau là em đã
Để dành khi không tìm được mộng mơ
Như lũ kiến lo gom mồi chăm chỉ
Phòng những khi mưa bão cuốn đầy trời
Em gom hết tình ta thời tuyệt mỹ
Chứa cho đầy bình kỹ niệm còn tươi
Em đâu cần soi gương em mới biết
Dấu thời gian đang nhẹ lướt trên da
Em đâu cần lùa tay vào trong tóc
Đếm tuổi mình trên từng sợi bâng quơ
Em không đo tình yêu bằng gang tấc
Ta kề nhau hay thăm thẳm trùng xa
Rượu tình yêu từ ngàn xưa em cất
Chỉ nghiêng bình khẽ nhấp cũng say sưa
Bài vô thường em thuộc lòng từng chữ
Nhưng hình như .. anh chưa đọc bao giờ ...
Những môi hôn, vòng tay ấm sẽ lơi
Những ánh mắt dịu dàng rồi sẽ tắt
Những bờ vai sẽ nhớ tóc không nguôi
Bài học vô thường xưa như trái đất
Em thuộc lòng từ thuở biết làm thơ
Nên mỗi phút có nhau là em đã
Để dành khi không tìm được mộng mơ
Như lũ kiến lo gom mồi chăm chỉ
Phòng những khi mưa bão cuốn đầy trời
Em gom hết tình ta thời tuyệt mỹ
Chứa cho đầy bình kỹ niệm còn tươi
Em đâu cần soi gương em mới biết
Dấu thời gian đang nhẹ lướt trên da
Em đâu cần lùa tay vào trong tóc
Đếm tuổi mình trên từng sợi bâng quơ
Em không đo tình yêu bằng gang tấc
Ta kề nhau hay thăm thẳm trùng xa
Rượu tình yêu từ ngàn xưa em cất
Chỉ nghiêng bình khẽ nhấp cũng say sưa
Bài vô thường em thuộc lòng từng chữ
Nhưng hình như .. anh chưa đọc bao giờ ...
 
Bâng quơ
Đàng sau mỗi một câu thơ
Là trăm kỷ niệm đứng chờ đầu thai
Sau từng chữ ngỡ khơi khơi
Là hoa bướm của một thời rất trong
Sau lưng mỗi chấm xuống giòng
Mái chèo đưa đẩy trên sông gọi mời
Sau lưng dấu hỏi im lời
Là đôi con mắt trông vời ngày xưa
Bài thơ đọc tưởng như đùa
Mà nghe đọng suốt mấy mùa yêu thương
Giữa trang còn vướng mùi hương
Một thời thơ dại vừa buông lá vàng
 
BUÔNG
Lặng im khép cửa vào đông
Buông từng chiếc lá thả dòng thời gian
Lá Tình Yêu dẫu muộn màng
Vẫn xôn xao bụi trên hàng tà huy
Phơn phớt hồng suốt xuân thì
Thoáng tim tím ấm bờ mi về chiều                            
Lá Tham Lam, nhận rất nhiều
Một đời chồng chất bao nhiêu là tình
Từ cha, từ mẹ mông mênh
Từ con, từ bạn, từ anh, một trời
Lá Dối Gian, giấu mãi thôi
Xây lầu ảo vọng dạo chơi với buồn
Trong chiêm bao tình như sương
Long lanh ngàn giọt lệ buông nửa bờ                     
Lá Âu Lo, Lá Nghi Ngờ
Lá Thương, Lá Giận , Lá Hờ Hững nhau ...
Đứt lìa, trăm lá rơi mau
Tâm dường trống rỗng , cành Đau vẫn còn
 
chỉ còn là tro bụi
(đến anh LXQ)
Bây giờ là tháng tám
Nước biển Thái Bình còn ấm màu xanh
Anh nằm xuống đi anh
Mang theo mình từng nắm tro chứa rất nhiều kỷ niệm
 
Những nắm tro màu xám như trời chiều ở Huế
Lúc trời sắp sang mùa
Những nắm tro trắng như tuyết đang đùa
Trên quê người một mùa đông nào đã cũ
Những nắm tro màu đen
Như đêm dài thương nhớ
Những ngày vui, những mộng ước ngày xưa
 
Không còn nắm tro nào đong đưa
Như mắt anh khi anh cười với bạn
Không còn nắm tro nào giữ hương thơm vô hạn
Của một loài hoa nằm trong khu phố đông vui
Không còn nắm tro nào bay nhẹ bùi ngùi
Khi ngọn lửa cháy tàn những tấm hình
Có khuôn mặt tươi vui với hai lúm đồng tiền trên má
 
Những nắm tro còn đó
Sẽ chạm vào mặt biển xanh tên gọi Thái Bình Dương
Ôi cùng là một cái tên
Mà xa vạn dặm đường
Anh sẽ tự hỏi
Biết đến khi nào
Tro của anh mới hôn lên được cát Thuận An yêu dấu
 
Anh nằm xuống đi
Nhắm mắt lại như thuở còn thơ ấu
Nghe mẹ ru qua tiếng hát cầu kinh
Nắng sẽ chan hòa trên mặt biển an bình
Tro anh sẽ ấm cùng với làn nước mặn
Sóng sẽ xóa giùm anh những vấn vương còn đọng
Để anh về Thanh thản, an nhiên
Trời đất vô cùng cũng đứng lặng im
 
chỉ một chút thôi
Chỉ cần một cái nhún vai
Yêu thương úa lá rơi ngoài vòng tay
Chỉ cần nhíu tí lông mày
Tóc tơ vương vấn thả đầy hư không
Chỉ cần bĩu cánh môi hồng
Tình pha rượu ngọt trôi dòng thời gian
Chỉ cần rũ áo quay lưng
Hình xưa nếp cũ ngại ngần ngó theo
Chỉ cần tay phủi bụi chiều
Nợ trăm năm nến hắt hiu đêm dài
Chỉ cần một chút vậy thôi
Mà sao vẫn mãi đứng ngồi không yên

No comments:

Post a Comment

Thơ Đạo 3

     Từ nguyên thủy rừng già dòng suối chảy     Bưởi hoa vườn mưa tạnh ửng phù dung     Tình đá tượng vẫn còn nguyên vẹn lắm     Gióng hồi c...