Monday, August 1, 2022

Tuệ Nga 7

 
SUỐI DUNG TỪ
Mẹ như dòng Suối Dung Từ
Dắt hồn Con vượt sương mù ra khơi...
Yêu con Mẹ dạy Yêu Đời
Trời bao la, đất tuyệt vời thênh thang
Lòng Sông, lòng Biển mênh mang
Hồn ta hòa với Trăng vàng chung đôi
Yêu con Mẹ dạy Yêu Người
Tình Thương Mẹ viết rạng ngời nét hoa
Yêu Đời, Mẹ dạy con Ca
Tình Yêu vời vợi... gương nga ngút ngàn...
 
THÌ THẦM
Ai đi hỏi lại lòng gương
Tìm xem má thắm môi hường còn không
Ai đi hỏi ngọn sầu Đông
Xem sầu gửi đó đã hong nhạt nhòa
Ai đi hỏi lại đường xa
Khúc quanh còn dấu chân ta thuở nào
Thì thầm khẽ nhủ bông Đào
Hoa ơi! Có Nhớ thuở nào mình Yêu
Mây xanh đan kín dáng chiều
Tóc xanh mình thả Suối Yêu dệt hồng...
 
MẦU KHÔNG TÊN
Thu vàng nắng nhạt mắt nai trong
Thiếu nữ mơ hoa má ửng hồng
Chàng hẹn chiều nay đi dạo phố
Nhẹ nhàng em lấy áo ra hong
Trinh Nguyên sắc trắng ước mơ đầy
Man-mác da trời vạt áo mây
Tím thắm đam mê, Lam mộng ước
Mầu gì cho Đẹp dáng chiều nay
Se sẽ tiếng ai như nhủ thầm...
Mầu Hồng tươi thắm như Trăng Rằm
Dịu dàng như Mắt Người Yêu ấm,
Mang cả Hương Trời lẫn Ý Xuân
Có một mầu mà Em đã quên!
Tình ta, Mầu ấy thật êm đềm...
Mầu "Si" trong Mắt Người Yêu đó,
Mầu Của Tình Yêu Chả Có Tên...
 
SUỐI
Riêng Tặng Anh Phương Hồ
 
Mắt anh tình ái đong đầy
Tóc em xanh mướt tháng ngày nhung tơ
Hồn em Dòng Nhạc, Suối Thơ
Tình anh Rừng Mộng đan mơ tuyệt vời...
Suối Thơ, Rừng Mộng ngàn đời
Suối Reo, Rừng Hát, dệt lời tình ca
Anh mơ Bướm, em mơ Hoa
Bướm-Hoa muôn thuở vẫn là nợ duyên
Em nhành cỏ biếc trinh tiên
Khách du anh lạc say miền rừng xanh,
Đưa em vào cuộc hành trình
Dìu em vào giếng mắt tình ngủ êm
Trần gian mùa ấy em quên
Rừng Thơ, Suối Ngọc êm đềm giấc hoa
Nẻo đời giăng mắc bôn ba
Lối vào Biển ái thăng hoa tuyệt vời
Giấc hiền, Suối ngọt thảnh thơi
Suối Tình êm ả ngàn đời ru em...
 
ĐỈNH XUÂN HỒNG
Em xanh xao vóc mai gầy
Tôi như hoa nở phương này cuối Đông
Đường xưa gió cuốn bụi hồng
Em xanh áo mỏng bềnh bồng tóc mây,
Hương Lan ngợp, Gió, Trăng say
Thuyền Trăng chở mộng đong đầy Lá Duyên
Sớm mai Chim hót tiếng hiền
Thấy mình như đã xa miền phù du
Sương khuya chĩu nặng cành Thu
Giọt thương lá thắm, giọt chờ cánh mây
Giữa lòng Trăng một giấc say
Tiếng em gió thoảng, Suối Mây tuyệt vời
Đàn Dao lảnh lót cung trời
Âm thanh vi diệu mộng đời hoa thơ
Áo xanh mát lạnh rừng mơ
Em xanh chuỗi mộng cánh thơ Lan đài
Áo Trăng lánh bạc Rừng Mai
Em, Trăng say một giấc dài bình yên
Đỉnh Hồng rũ sạch ưu phiền
Tuyết vương hoa ngọc trắng triền núi xanh.
 
HAI TRỜI LẠNH
Hà-Nội xưa ơi, Hà-Nội ơi
Nhớ thương dâng nghẹn úa khung trời
Tóc thề em có bay trong gió
Lối mộng Tràng-Tiền nắng vẫn soi
Hà-Nội xưa ơi, Hà-Nội ơi,
Nhớ thương thả gió gửi mây trời
Cổ-Ngư nắng có vàng đê cũ
Mộng thấy em cười má ửng tươi
Hà-Nội xưa ơi, Hà-Nội ơi,
Nhớ thương nay cách biệt phương trời
Tìm trong dư ảnh hơi may cũ
Bước thả riêng mình đếm lá rơi...
Vàng úa Sài-Gòn lá lá rơi!
Sầu Thu đan nghẹn tím mây trời
Nao nao mười tám năm rồi đấy
Không khóc nghẹn ngào lệ bỗng rơi!
Hà-Nội xưa ơi, Hà-Nội ơi
Thu gầy, Nắng nhạt! Nước ngăn đôi!
Ai đem Trăng sẻ! Hai Trời Lạnh...
Một Mảnh Hồn Đau... Lệ Lệ Rơi!

BÀI THƠ LẠC VẬN
Từ buổi cuồng phong trời bão tố
Bài Thơ lạc vận chẳng nên lời
Gió mưa, mưa gió sầu vây mãi
Rời rã giòng đau... tiếp lá rơi!
Người đốt thời gian, tôi đốt sầu
Biển vô tình cuốn mãi thương đau
Lời than Sông Núi chìm âm hưởng
Để tủi Hồn Hoa, cánh Bướm nhầu...
Hiu hắt...Chiều đi, ngày lại ngày
Ru mình một thoáng nhủ mình say
Quê xa hoài vọng trong nhung nhớ
Trăng cũng trầm tư! Liễu nhíu mày!
Thao thức trường giang... Sóng vỗ buồn
Ý hờn ai thả tiếng hò buông
Lời ca nào ngọt say tiềm thức
Muôn thuở giòng xanh vẫn nhớ nguồn...
Ủ rũ Rừng đau... Thuyền vẫn trôi
Bài Thơ Lạc Vận! Chẳng nên lời!
Rưng rưng... Bút ngại đan niềm gió,
Trời trắng sương nhòa hay Lệ rơi!
 
GỬI CÁC EM TRAI VIỆT-NAM
Không làm Tầu để xa khơi
Làm cây Đèn Bão giữa trời gió mưa.
Hỡi các em Trai của Chị
Nếu các em xếp bút nghiên
Ra đi...Thì Chị, Nguyện sẽ là Chim
Ru em quên bớt nỗi niềm sầu tư!
Và giữa Rừng khuya, Chị sẽ là Ánh Lửa
Sưởi Hồn em trong đêm tối Ba mươi,
Chị sẽ là Trăng, Trăng sáng tuyệt vời ...
Nhìn Trăng em thấy lòng vơi u sầu,
Và giữa Rừng sâu! Không Tết xa nhà!
Nếu em không Tết! Sống xa nhà...
Chị sẽ là Hoa, Hoa Mai Vàng nở rộ...
Nhắc Em, Nhớ Đã Xuân,
Nếu Em trầm ngâm...Chị sẽ là Gió,
Làn Gió hiền thoảng nhỏ, thật nhỏ bên em,
Cho Em trao trải nỗi niềm,
Chị như cánh Gió, Gió hiền mang Thư,
Để...Mắt ai xanh thẳm mong chờ,
Em Thương, Chị sẽ là tơ nối liền,
Làm Con Chim Nhỏ Đưa Tin...
Cho Em Vững Chí Đi Làm Nghĩa Trai.
 
TÔI YÊU...
Tôi yêu áo lụa Hà-Đông
Của người thiếu phụ bên Chồng buổi mai
Kinh thành lộng lẫy mặc ai
Đơn sơ vẫn vạt áo dài Hà-Đông
Tôi Yêu những nét Á-Đông
Vú mềm Sữa Mẹ môi hồng ngậm chơi
Mênh mang giòng Sữa tuyệt vời
Tình Thương của Mẹ... Biển, Trời bao la ...
Tơ tầm hình ảnh Quê Cha
Gió mưa chia với Sơn Hà buồn vui...
Yêu Làm Sao Vạt Áo Dài
Thướt Tha Làm Đẹp Quê Tôi Ba Miền...
 
EM GÁI ĐÔNG PHƯƠNG
Chị sẽ đến, rất tình cờ Chị đến
Em đông Phương Chị rất mến thương em.,
Mến vô cùng, Yêu những nét dịu hiền
Vóc thanh thoát quấn tơ mềm, Lụa Bạch.
Đời vẫn thế! Mặc cho đời thử thách!
Đừng ngại ngờ hay tính thiệt lo hơn,
Chị vẫn thế, Bởi rất Yêu nên Chị sợ giận hờn!
Sợ trễ hẹn! Nên Chị không hò hẹn,
Chị sẽ đến, rất tình cờ Chị đến
Em Đông Phương, Chị rất Mến Thương Em.
Yêu Vô Cùng. Thương sao nét Dịu Hiền,
Vóc thanh thoát quấn tơ mềm Lụa Bạch.
Lụa Bạch, Trắng Như Hồn Em Trinh Bạch,
Mang Nét Hiền. Của Đất Mẹ Quê Cha...
 
BẾN CHIỀU
Gác chèo đậu bến cô liêu
Thoảng nghe trong gió tiếng diều chơi vơi
Thời gian vẫn lạnh lùng trôi
Khói sương nhân ảnh mộng đời mong manh
Mầm suy tư mãi vây quanh
Bến chiều hoang vắng mái tranh xa mờ...
Kiếp Tầm còn mãi vương tơ
Thì ngàn năm nữa Người Thơ vẫn sầu!
Gác chèo đỗ bến giang đầu
Tuyết rơi thêm lạnh mái lầu Hoàng Hoa
Gác chèo vỗ nhịp mà ca
Người Xưa Đâu Có Cùng Ta Cảm Hoài...
 
CÁNH LỤA TÀ MÂY
Xin làm Cánh Lụa Tà Mây
Trong vườn của Mẹ ngọt đầy tiếng Chim
Xin làm cửa nhỏ từng đêm
Chờ Trăng mười sáu, giấc hiền nở hoa
Xin Đời bát ngát Tình Ca...
Giòng xanh hương thắm chan hòa nắng mai
Ngàn năm Đẹp mãi Tình Người
Suối triền miên chảy êm lời Cổ Thi...
 
VẪN TRẮNG HOA THƠ
Lại thấy Xuân về trong dáng Mai
Hoa Thơ vẫn trắng cánh ai hoài...
Tìm Mây trời cũ, Mây u uẩn
Nhắn Gió vườn xưa, Gió ngậm ngùi!
Bè bạn vắng, xa, Người cách ngả
Quê Hương thao thiết Biển mù khơi
Xuân về thêm một Xuân Lưu Lạc!
Cố Lý ai mong kẻ cuối trời...
 
XUÂN MƠ
Từng trạm thời gian lặng lẽ qua
Chập chờn hư ảnh tuyết sương nhòa
Sầu dâng trắng nẻo trời thơ cũ
Ý gửi hoen dòng cánh Nhạn xa
Tám Hướng Mây giăng Sầu Khứ Quốc!
Đôi Bờ gió lộng Khúc Hoài Ca...
Mơ về lòng vẫn chờ mai sớm
Nắng Đẹp quê mình tươi sắc Hoa...
 
LỜI RU MẸ VIỆT NAM
À ơi, lời ngọt mẹ hiền
Tiếng ru ấm cả ba miền núi non
Mẹ cười lòng ngát như son
Tay thơm mẹ mở ngàn trang sử vàng
Mẹ hiền! Ơi mẹ Việt-Nam
Tình thương muôn sợi tơ đàn mẹ rung
Dạy con nghĩa núi tình sông
Dạy con nhớ gốc khơi dòng liệt oanh
Nhánh sông sầu mấy khúc quanh!
Trăng mờ, nước tủi dân lành máu tuôn
Giờ đây tiếng mẹ trầm buồn
Hai miền u tối! Một nguồn đau thương!
Mẹ hiền đức sáng như gương
Hoa nhân ái nở trong vườn con tươi
Mẹ ru tiếng hát tuyệt vời
Mẹ ru tiếng hát lòng đời ươm hoa...
 
GỬI VỀ EM
Sương trắng mênh mang Trắng trời hải lý
Đâu mây cũ, trời xưa ta trao ý
Mắt nhòa tri kỷ Rượu đắng sầu dâng
Rót tới đâu! Về đâu sầu vạn kỷ!
Tháng năm dài mầu thương nhớ đầy vơi...
Dậu cũ năm xưa Áo em giờ có phơi?
Còn thắm sắc hồng Hay đã nhạt phai?
Căn bệnh Quê Hương! Đầy chén u hoài!
Ta rót cho em, Ta sẻ cho ai!
Phù sinh một kiếp, con người nhỏ nhoi!
Ta ngồi đếm năm thương cùng tháng nhớ
Em ở đâu? có nghe trời lệ vỡ...
Phương em mùa này, Có còn mai nở
Gửi về em niềm u uất khôn cùng...
Gửi về em niềm day dứt mông lung
Gửi về em, Ôi! ngàn trùng sương trắng...
Ta còn lại, Em ơi, tràn ly men đắng...
Khối u sầu dằng dặc... Đâu quê hương!!!
 
HỠI CÁNH TUYẾT SẦU
Đêm đất khách Hồn lang thang...
Về đâu? tám nẻo trời u tịch
Bàng bạc không gian...
Mưa Tuyết mênh mang...
Trắng trời mưa Tuyết mênh mang,
Tuyết ơi, phủ kín nhân gian bất bình!
Về đâu? Về đâu?
Gửi về đâu u uẩn tâm linh
Trời mưa Tuyết...Hay lòng mình bão Tuyết!
Từ ly biệt...Lìa Quê Hương,
Thuyền bạt gió xa khơi...
Đêm nay mưa Tuyết đầy trời
Quê ơi, chắn nẻo rối bời tâm tư!
Hồn lênh đênh, đêm bão Tuyết dật dờ...
Bay về đâu, Trôi về đâu? Hỡi mảnh Hồn đau...
Hỡi cánh Tuyết sầu! Trắng tâm tư...
Mưa Tuyết phủ, Hỡi đâu quê mình,
U uẩn tâm linh!
Trang Thơ nhòa lệ... Tâm tình khôn vơi...
Rơi rơi...Tuyết Sầu từng cánh chơi vơi,
Hồn lang thang...Mộng Ngậm Ngùi Quê Xưa...
 
KHI TÔI TRỞ VỀ
Khi tôi trở về Quê Hương
Ơi những con đường thân thương
Khi tôi trở về Quê Hương
Trời mây trắng vương vương...
Khi tôi trở về Quê Hương
Với áo dài Lụa Tím
Bạn bè thân tìm đến...
Lời nào nói hết ánh mắt reo Vui...
Khi tôi trở về quê tôi
Ơi! Những con đường năm cũ
Hàng cây Xanh vẫn đó
Nhà xưa Khác Chủ rồi!
Khi tôi trở về Xóm tôi
Rưng rưng Mắt trào lệ vui,
Con Yêu, Con Yêu đây rồi...
Lời nào nói hết
Lòng Vui như Tết
Sau bao ngày xa Con,
Này Nước, Này Non
Đón Chờ tôi trở lại
Những Con Đường đổi mới,
Những Tên Phố khác xưa!
Hàng Cây thưa...Hàng Cây thưa
Lá thì thầm... Chào hỏi,
Xin Mừng Người Xưa Trở Lại
Với Quê Hương Chờ Đợi
Với Quê Hương Ân Tình...
Bạn bè làm thinh,
Mắt trao lời không nói
Khung cảnh xưa đã đổi!
Không khí giờ khác xa!
Nhưng Tình Người Vẫn Thế,
Nhưng Tình Người Thiết Tha...
Mắt rưng rưng... Lệ nhòa
Tôi Mơ Ngày Trở Lại
Gặp Người Thân Mừng, Tủi
Tôi Mơ Ngày Trở Lại
Khi Tôi Về Quê Hương
Với Áo Dài Lụa Tím
Con Đường Xưa Trìu Mến
Mừng Đón Bước Chân Tôi...
Nắng lên ngọn Tre làng
Trời Quê Hương Thênh Thang...
Tình Quê Hương Chất Ngất
Với Áo Dài Nâu Đất
Mầu Dân Tộc mến thương
Tôi Trở Lại Quê Hương
Lòng Vui Như Mở Hội
Sau bao nhiêu chờ đợi
Mẹ ôm Con vào lòng,
Mẹ thương Con long đong!
Mẹ Việt Nam Bất Diệt...
Lòng Vui Như Chợ Tết,
Sống Giữa Trời Quê Hương...
 
CUỐI TRỜI MƠ NGÕ XƯA
Người đi từ độ ấy
Núi Sông ơi, có sầu
Người đi từ độ ấy
Mịt mờ bóng Hải Âu,
Lang thang chiều phố lạ
Bước đời trôi, trôi mau
Đêm chập chờn nỗi nhớ!
Ngày thao thiết dãi dầu
Như mây trời lang bạt
Gió chiều nay về đâu?
Ngút ngàn dâng thương nhớ
Lớp lớp Mây đan sầu...
Năm năm rồi ly cách
Cuối trời mơ ngõ xưa
Đường về! Ơi heo hút!
Nghe trong Hồn đổ mưa...
Ngó Xuân trời viễn xứ
Vườn Người, trắng Mai hoa
Thả Hồn mơ phương cũ...
Lòng dâng đầy xót xa!
Người xa Quê từ đấy
Núi Sông ơi, có Sầu!
Mắt dõi trời Cố Lý,
Khói Sóng Nhòa Biển Dâu...
 
TÔI VIẾT THƯ XUÂN
Thư Xuân viết cho Em, giữa chiều trắng Tuyết
Tuyết trắng mênh mang như nỗi nhớ không cùng
Ý ngập ngừng, tôi vẽ vội chân dung
Từng nét nhớ... Xuyến xao, từng nét nhớ!
Thư năm ngoái, vẫn nằm trong ngăn kéo nhỏ,
Đất trời Xuân, Sao nghe hồn lộng gió
Gió Hàn Giang heo hút khách bên trời
Tám năm rồi! Tin Nhạn vẫn mù khơi
Tám Cánh Thư Xuân! Viết rồi xếp đó!
Từ chia ly, tôi trồng Cây Tưởng Nhớ!
Cây lan như Rừng... Mọc kín Đất Suy Tư...
Vẫn nhủ lòng, mỗi năm mỗi cánh Thư
Thư Không Gửi, dù Cất đi, vẫn Viết!
Viết Cho Em, như Một Điều Cần Thiết
Được cùng Em, Tôi kể chuyện tâm tình...
Chuyện Nước Mắt: dài như cuộc hành trình,
Chuyện của Quê Hương những ngày gần cuối!
Chuyện Mẹ già mắt Lệ Sầu nuốt vội...
Chúc Con đi mau tới bến Bình An
Chuyện Chiến Tranh! tàn phá kinh hoàng!
Giòng Bến Hải, Hiền Lương nghe buồn tủi
Thế Hệ Sầu! Máu Xương cao như Núi!
Và hiện hữu là đây! chừ tiếp nối,
Làm việc theo Máy, tay mỏi, chân đờ!
Đêm về thao thức...trắng giấc! Làm Thơ...
Thơ viết ngàn trang, Niềm Đau chưa lắng
Hà Nội, Sài Gòn trong mơ lảng vảng
Khúc Vạn Cổ Sầu! Mưa đẫm ngàn khơi...
Vèo bước thời gian hư ảnh quán đời
Xuân mới đó, Đã Thu Vàng lác đác...
Giọt Lệ nào, Cho Quê Hương nhớn nhác!
Giọt Lệ nào Xin rót tới Trùng Dương
Giọt Lệ nào...Cho kẻ mất Quê Hương !!!
Thư Xuân Viết Cho Em, Giữa chiều Tuyết đổ...
Em ở nơi nào bên trời Quê gian khổ
Công Trường Việt Bắc hay Rừng Cà Mâu?
Tôi Đốt Thơ Xuân, Dâng Lửa Nguyện Cầu
Xin Mắt em giữ nguyên mầu trong mãi
Tôi viết Thư Xuân gửi Bạn bè trôi nổi...
Hồn Lưu Vong, Tình Quê Đá Ngàn Năm.
Tôi Đốt Thơ Xuân, Xin xóa Hết Thăng Trầm
Vườn Nhân Loại, Ngát Tươi Hoa Bác Ái
Tôi Viết Thư Xuân Gửi Về Em Gái,
Giữ nhé Em thương. Mầu Nguyên Thủy Xuân đầu,
Tôi Đốt Thơ Xuân Dâng Lửa Nguyện Cầu...

HOA THƠ
Cho các con Minh Phương, Quốc Cường, Tuấn Hải, Quốc Việt, Minh Quang, Ngọc Hạnh, Ngọc Lan, Ngọc Phượng
 
Thiệp Mừng Sinh nhật Mẹ
Các Con viết thiếp Hồng
Thiệp hồng tươi thắm hoa Hồng
Đủ tên tám đứa vẽ vòng Thương Yêu...
Hôm nay Mẹ thấy Vui nhiều
Mây như xuống thấp, Gió chiều êm êm
Món quà mà Mẹ vẫn thèm
Mẹ thường ao ước... Nhiều đêm Nguyện Cầu
Các Con mãi mãi... Thương Nhau...
Một cây Tám nhánh, Nhiệm Mầu... Hoa Thơ.
Món Quà mà Mẹ vẫn ưa,
Nụ Cười Tám đứa, Bài Thơ Sáng Vần...
Trời cao, Xanh bức Tường Vân
Nhẹ nhàng, Như thoáng Hương Xuân nhẹ nhàng.

SUỐI XUÂN HỒNG
Tặng Anh Phương Hồ ngày Sinh Nhật
 
Cho anh, một dòng Thơ
Suối Xuân Hồng vô lượng
Cho anh một Nguồn Thương
Vườn ngát Hoa Tư Tưởng...
Cây ngọt trái Tâm Linh
Trong Suối Hồng êm ả
Nhàn du soi bóng mình
Có bầy chim se sẻ
Chuyền cành... trên cây xinh,
Hoa Vàng tươi, Nắng Lụa
Cánh nghiêng nghiêng, Chào mình
Quà Thơ đôi vần thả...
Sinh Nhật này Tặng Anh.
Trong Suối Nguồn Vi Diệu
Tuyệt Vời Nét Đan Thanh...
 
CÁNH THƠ THẢ GIÓ
Riêng Tặng Phương Hồ
 
Tặng Anh Áo lụa Trinh Nguyên
Có Trăng Tình Sử Có Huyền Thoại xưa
Tặng anh thêm khung trời mưa
Âm thanh dìu dịu cho vừa đắm say
Tặng anh, Vườn Lá xanh cây
Cánh Hồng Hạnh Phúc như ngày, Mới Yêu
Tặng Anh thêm nửa khung chiều
Nhốt Nàng Thơ lại, Cho Lều ta Mơ,
Lều Tình Ái ta dệt Thơ...
Cánh Thơ Thả Gió Thắm Bờ Nhân Gian...
 
XUÂN DIỄM HƯƠNG
Tình đã như Thơ tự thuở nào
Xuân Hồng mây nhẹ điểm trời cao
Lung linh gió thoảng hồ Thanh Ngọc
Con Bướm vàng xinh vẫy cánh chào
Thơ cũng như Lòng bỗng ước ao
Xuân nào Chim Việt đậu cành cao
Trong vườn Quê Mẹ say hương mới
Bầy trẻ thơ ngây nhoẻn miệng chào...
Ta vẫn Chờ Em, Xuân Diễm Hương
Em Về cho Mây thắm muôn phương
Cho Thơ ta ngát như Đào, Lý
Cho Nắng Hồng soi những nẻo đường
Ta vẫn Chờ Em, Xuân Diễm Hương
Em về Nhạc tấu khúc Yêu Thương
Ba miền Đất Mẹ, Mai Đào Nở...
Đem Lệ Tương Phùng Ướp Rượu Xuân.
Ta vẫn Chờ Em, Xuân Diễm Hương
Em Về cho Gió Mát Quê Hương
Mẹ già rộn rã Lời Kinh Tạ...
Tiếng Mõ hòa âm Chuông Giáo Đường...
 
TRĂNG THIỀN
Trầm dâng khói quyện vẻ tôn nghiêm
Tâm ảnh như quang chẳng bợn phiền
Nắng sớm thêm tươi mầu áo đạo
Xuân chiều mãi thắm cánh hoa duyên
Lời vàng mở pháp khai tâm Tuệ
Bút ngọc gieo vần sáng cảnh tiên
Ngát một phương mây bờ tịnh thủy
Vườn Thơ thanh thản ánh Trăng Thiền.
 
HOA MƯA
Tạ ơn huệ Phật hoa mưa
Mưa hoa Cam Lộ tươi mùa trầm luân
Hỏi Xuân Rằng đã bao Xuân
Tờ hoa vừa thảo ân cần trao ai,
Trăng nghiêng nửa mái Thơ cài
Đường về Tịnh-Độ hỏi người bao xa
Đêm qua nằm mộng thấy Hoa
Hoa Sen nở trắng xóa hồ thiên thanh
Hương đưa xa nức mấy thành
Con Chim nhỏ hót trên cành Vô Ưu...
 
SÁNG MÙA XUÂN
Sáng mùa Xuân chim hót
Bâng khuâng mây nhớ nhà
Sáng mùa Xuân chim hót
Trắng vườn đóa Mai Hoa
Nắng Bồ-Đề trải lối
Gió vô Lượng hiền hòa...
Tôi dâng Hương Định Giới
Em kính đóa Tâm Hoa
Lạy Thế Tôn từ ái
Khai sáng cõi Ta Bà
Soi sáng đời u tối
Soi, muôn loại trầm hà,
Tôi dâng Hương Định Quán
Em kính đóa Lan Hoa
Dâng mười phương Chư Phật
Suối Trăng Thiền Nở Hoa...
Thơ tôi hồng ánh nến
Nhạc em gió Xuân hòa
Ngát hương vườn Đạo Hạnh
Đời Nhân Ái khoan hòa
Hận thù thôi xóa hết
Nắng xanh trời quê xưa
Đá Ngủ, từ muôn kiếp
Bỗng choàng dậy, Nghe Thơ...
Thơ Xanh Dòng Quán Tưởng
Thơ Ngát Ý Đại Thừa.
Sáng mùa Xuân Chim hót
Mắt em ngời sao sa
Sáng mùa Xuân Chim hót
Bát Ngát Đời Đạo Ca...
Sáng Mùa Xuân Chim Hát
Thơ Sáng Dòng Kinh Hoa...
 
THOẢNG TRONG BIỂN GIÓ
Bao nhiêu thương nhớ sầu đau
Từ nay thôi nhé nhiệm mầu lời Kinh
Thuyền nan đậu bến phù sinh
Nửa khuya Trăng chiếu nhẹ tênh mái chèo
Non nào ghềnh đá cheo leo
Hong sầu trích địa, mơ chiều hồng hoang
Đàn ai tiềm thức tình tang...
Lắng nghe từng giọt mênh mang sầu đời!
Chân nào mỏi bước rã rời
Gót buồn Hải Đảo, gót phơi Non Ngàn...
Hồn lênh đênh! Mộng ngỡ ngàng!
Thoảng trong Biển Gió tiếng đàn Vô Vi
Phương nào sáng Lửa Từ Bi
Trăng xanh trải lối,Thơ đề Tịnh Không
Sớm mai hoa nở cánh hồng
Tôn Nghiêm Kinh-Ngọc, Bềnh bồng Mây Hương
Bao nhiêu mộng ước vô thường
Tan theo biển gió một phương mây vàng
Đồi sương gội Nắng Từ Quang
Lòng ai thanh thản nhẹ nhàng chuông ngân...
Ném xa ảo ảnh trầm luân
Đất Trời Mở Hội Khai Xuân Bồ-Đề.

TIẾNG MÕ HUYỀN VI
Tiếng mõ huyền vi tiếng mõ nào
Trời Thơ hoa mở cánh xôn xao
Từ Cung Đâu-Xuất ngời hương đạo
Thoảng giấc mơ đời cánh gió chao
Mõ Chuông tiền kiếp âm hao
Hoa Mây tươi cánh ngõ vào Cửa Không
Dòng Kinh thơ mát suối hồng
Nghiệp Duyên, duyên nghiệp chất chồng đã xa
Kinh Cầu tươi cánh đồng hoa
Tình là Nghiệp Kiếp! Thơ là Chân Kinh
Hồi chuông nào đẹp tâm tình
Hồi chuông vỗ giấc đưa mình bay cao
Dòng đời gió thoảng chiêm bao
Mà nghe tiền kiếp, Trăng, Sao gọi mời
Sáng Hồng Tám Đóa Hoa Tươi
Từ Cành Nhân Hậu vẫn ngời Ý Trăng...
Ai Mơ Tát Cạn Sông Hằng
Thoảng Lời Vi Diệu... Ý Rằng Hư Vô.
 
QUÁN TƯỞNG
Con phiêu lưu đã bao đời
Sớm mai Quán Tưởng nụ cười Từ Bi
Lòng con nghe lắng Sân Si
Trời Hoa mở cánh, Thơ đề Chân Như
Tâm tư rót Suối Trầm Tư
Con đem đổ lại bên bờ An Nhiên
Gió Thu lãng đãng hương thiền
Hoa Trời Đao-Lợi rắc trên Thơ Hồng...
Bềnh Bồng Từng Cánh Sắc Không
Mây Chiều, bảng lảng trên Dòng Vô Vi...
 
GIÓ ĐÊM
Đêm trường tịch mịch
Đêm trường mênh mang
Hồn thơ ai ngại ngờ
Đời dâu biển tân toan
Phân vân lòng Vũ Trụ
Ngỡ ngàng bước Thời Gian!
Tám nẻo nhân sinh đâu bờ Đại Giác
Mù trời sương chắn vọng bến An nhiên
Miên man giọt ưu phiền
Lá xậm mầu ảo não...
Hồn bâng khuâng giữa chợ đời điên đảo
Chân lênh đênh trên tám ngả u hoài!
Lòng Khẩn Thành con Kính lậy Như Lai
Chúng sinh đầy tội lỗi
Xin soi đời tăm tối
Phá tan màn vô minh
Bè từ cứu độ chúng sinh
Mùa Xuân dương thế sáng hình Thế Tôn
Đêm trường tịch mịch
Đêm trường mênh mang
Nghe như trong tiềm thức
Chuông thanh thoát ngân vang
Nghe như trong trời đất
Hương Đạo, Thơ trải vàng...
Gió đêm mênh mang
Lòng đêm thênh thang...
Nghe âm hưởng hồi Kinh Đại Nguyện
Diệu-Pháp Liên-Hoa, Lãng Đãng Hương Trời...
Kính Lạy Đức Như Lai
Đấng Từ Bi Cứu Khổ
Lòng Con Nghe Hoa Nở
Bát Ngát Tiếng Kinh Cầu...
 
MẦU NGUYÊN THỦY
Vùng kỷ niệm đã lùi vào quá khứ
Để lại gì trong hiện hữu tâm linh
Qua thời gian những con sóng vô tình
Là sương phủ, là trường thành ngăn cách!
Có đào sâu trong tận cùng ngõ ngách
Thấy được gì trong khói sóng mong manh
Một chiều nào dừng lại ở khúc quanh
Rồi kiểm lại những gì mình hoàn tất,
Lòng xa vắng chợt sầu dâng chất ngất
Trong hỗn mang, từng bước bước nhẹ nhàng
Lướt cả Không Gian Vượt cả Thời Gian!
Chỉ Một Thừa. Như mầu Vàng hợp nhất
Vàng óng tơ Áo như Lai vạt phất
Vàng Sắc Cờ của non nước Thương Yêu...
Vàng Mai Hoa cho Thơ đẹp giấy điều
Mầu Nguyên Thủy trong hồn đang Mở Cánh...
Bàng bạc... Tơ Trăng, Sương mai lóng lánh
Hương Đà-La Thơm Gió Bến Chân Như.
 
HẠT BỤI
Ta là ai, ta là ai,
Phân vân kiếm mãi tìm hoài không ra
Là ta, trong cõi ta bà
Là con của Mẹ, của Cha sinh thành,
Trong đời ngũ trược mong manh
Đi tìm tiền kiếp, bên ghềnh tương tư
Thấy Trăng cài bến phù du
Thấy Hoa nở đóa Chân Như ánh vàng
Thoảng trong chiều gió mênh mang
Thấy ta Hạt Bụi trong vườn Tử Sinh
Thấy Cha Từ Ái quang minh
Chiên Đàn, Trầm Thủy, Pháp Lành lại nghe...
Bụi Hồng dưới cội Bồ-Đề
Nắng soi Vườn Hạnh, nẻo về Giác Hoa...
Dòng Thiền như huyễn thoáng qua
Thấy mình Hạt Bụi trong Nhà Như Lai.

No comments:

Post a Comment

Thơ Đạo 3

     Từ nguyên thủy rừng già dòng suối chảy     Bưởi hoa vườn mưa tạnh ửng phù dung     Tình đá tượng vẫn còn nguyên vẹn lắm     Gióng hồi c...