Sunday, August 21, 2022

01- Vũ Quần Phương

 
Phải đâu bay mãi trong trời đất
Cát mỏi, về đây nằm nghỉ ngơi
Chỉ muốn lòng săn thêm vị muối
Rồi lại cùng bay với gió khơi
Lá như tự cháy ở bên trong
Cây đứng như thiêu giữa cánh đồng
Thu hết màu xanh cho tháng hạ
Bây giờ thành lửa sưởi ngày đông
Tàu trắng đi ngang qua biển xanh
Em một lần ngang qua đời anh
Tàu qua mặt biển không in vết
Sao giữa lòng anh vẫn sóng duềnh!..
 
Đi Trong Phố Cổ Hà Nội
Chân đi trong phố, hồn trên mái xưa
Mái rêu âm dương nắng chiều ngả bóng
Mùi thơm hoa mộc hay hoa móng rồng
Mùi thơm bâng khuâng thơm từ trí nhớ
Hàng Đường, hàng Ngang cái thời voi ngựa
Xa đã rất xa gần lại rất gần
Chân đi trong phố hồn trên mái xưa
Những cửa bức bàn những đèn dầu lạc
Mái tóc đuôi gà trên vai lụa bạch
Người như trong tranh ta như trong mơ
Hồn trên mái xưa những căn nhà cổ
Lòng ta vẫn ở tai ta vẫn nghe
Hỡi em váy đầm tóc xoăn mắt tím
Có về xa thẳm nón thúng quai thao
Thời nảo thời nao tiếng gà giữa ngọ
Má em thì hồng môi em thì lửa
Cha mẹ thì già nắng ngả cành dâu
Hồn ta là nhà thân ta đến ở
Đi đâu về đâu hỡi vầng ngói cổ
Phố thành giấc ngủ cho ta nằm mê
 
Giã từ Yên Tử
Thôi thông ở lại với trời
Ta về phố chợ với người hồng nhan
Cõi trần bào ruột xót gan
Bát cơm nóng hổi giòn tan miếng cà
Đã quen tiếng chó tiếng gà
Mái tranh lạt buộc hiên nhà phên che
Giã từ sương núi mây khe
Giã từ kinh kệ về nghe chuyện đời
Lăng nhăng trăm sự rối bời
Mà sao yêu cái cõi người thẳm sâu
 
Mặt Trời Lặng Ở Ăng Kor
Nụ cười gương mặt đá
Trên bảy trăm năm vẫn tươi
Nụ cười trên mặt người
Chưa tươi đã héo
Vầng trăng cổ xưa khi tròn khi méo
Đêm đêm sáng với nụ cười này
Ai đã ngồi đây
Những chiều sương xuống
Mặt trời đỏ như trái tim đứt cuống
Rụng phía trời tây
Tông lê sáp lênh loang hấp hối ánh ngày
Rừng dưới kia sẫm lại
Người ngồi đây dại ngây
Vạt cà sa không gói được ngày
Người u trầm với đá
Đá u trầm với cây
Những du khách bốn biển về đây
Muốn sống lại phút u trầm thuở ấy
Cũng mặt trời đang thoi thóp cháy
Cũng rừng cây vào đêm thâm u
Nhưng làm sao đám láo nháo khách du
U trầm trở lại
Nụ cười đá môi cong như nhạo
Bao giờ cho đến xưa
 
Mực Lạnh
(Tưởng nhớ Hàn Mặc Tử)
Bấy nhiêu trút lại cho đời
Giấy hoang mực lạnh thét lời âm u
Đôi chân đã ngập sa mù
Thì đem nguyệt bạch đền bù tấm thân
Trăng làm gối, gió làm chăn
Dại tê sần sượng thoắt ngân thành lời
Cõi mê vi vút mặt người
Nghe trong hút lạnh tiếng cười thuỷ tinh
Lấy thơ vẽ mặt người tình
Rụng bông hoa máu hồn thành bơ vơ
Lấy mình vẽ mặt cho thơ
Trái tim rát bỏng trên tờ lạnh băng
 
Người Chăn Bò Thổi Sáo
Đàn bò no cỏ sởn sơ
Hoàng hôn nhuộm nắng một bờ cỏ non
Phút giây thư thái tâm hồn
Véo von ống trúc dập dồn âm thanh
Người chăn trong bóng chiều xanh
Ngồi trên thảm cỏ nâng nhành sáo tơ
Long lanh nước đứng in hồ
Mây ôm dáng núi sương mờ dặm cây
Con đường về trại bụi bay
Đàn bê qua suối, nắng đầy lòng khe
Gió mềm ngả một cành tre
Đôi con sáo sậu bay về ngang sông
Ngón tay vị cỏ thơm nồng
Lướt qua không khí, thả dòng thanh âm
Người chăn đôi mắt lăm đăm
Chiều trên đồng cỏ đã đằm hơi thu
 
Nhật Ký
Ngày trôi mau, mùa trôi mau
Sao vết thời gian cứ nhói đau
Mẹ xa thăm thẳm bao mùa hạ
Vườn cũ ngời xanh tia lá cau
Một đứa con xa, hai đứa con xa
Trưa hạ chông chênh, nhà vắng nhà
Lòng cứ mềm dần theo tuổi tác
Tiếng còi xa lắc phía sân ga
 
Tháp Chàm
Biển ầm ầm sóng ngoài kia
Lặng im viên gạch nói gì thời gian
Sự đời tan hợp, hợp tan
Còn thân còn một thi gan với trời
 
Tiếng Gọi
Đời cứ mênh mông như thế thôi
Càng đi càng khát những chân trời
Mây bay trắng mãi bờ vô tận
Ngắn ngủi bao nhiêu một kiếp người
Muốn nối đời ra bằng câu thơ
Lơ mơ dòng chữ đậu trên tờ
Mỏng manh trang giấy bay trong gió
Tiếng gọi muôn đời mong tiếng thưa
Người ở đâu và ta ở đâu
Dẫu trong xa lắc vẫn chờ nhau
Hỡi ai tim đập bên trang giấy
Có thấy lòng tôi run xuống câu
 
Mùa Nắng
Ta nâng mùa tóc em thơm nắng
Thơm gió rừng xa thơm lá cây
Em đi qua một trời sao lạ
Sao sáng long lanh mỗi dấu giày
Ta nâng mùa nắng trên tay ấy
Nghe biển âm vang sóng đập bờ
Búp dâng như lửa trên năm ngón
Em nhóm trời xanh cho cõi mơ
Ta ôm gương mặt em yêu dấu
Chân thật làn môi ảo nét cười
Trán thanh yên tĩnh hàng mi rợp
Ta ngợp như nằm trong giếng thơi
 

No comments:

Post a Comment

Thơ Đạo 3

     Từ nguyên thủy rừng già dòng suối chảy     Bưởi hoa vườn mưa tạnh ửng phù dung     Tình đá tượng vẫn còn nguyên vẹn lắm     Gióng hồi c...