Friday, August 5, 2022

Đào Thái Sơn

CHIÊM BAO
Hai ta cạn chén rượu này
Gió sông thổi Mảnh trăng lay lắt buồn.
- Ừ! Gà đoạn giục cuối thôn
- Ừ! Sương rót lạnh nẻo mòn rợn xa
Cũ càng, chút nghĩa đôi ta
Uống đi em Mai mốt là chiêm bao !
Cho anh hôn nửa má đào
Cho em tựa  áo vai màu xưa phai
Này em! hãy nắm bàn tay
Dòng máu nóng, trái tim này chảy qua
Ngập ngừng hương, rượu xót xa
Thấm nhau từng giọt Gọi: “chút là cố nhân”
Lát nữa đây, mỗi bước chân
Vùng gai cỏ, biết mấy ngần đắng cay ?
Uống đi em, cạn chén này
Gió ngừng thổi Mảnh trăng say cuối trời.
Xin chào nhau Cố nhân ơi!
Ồ! Gà gáy sáng…tan rồi….chiêm bao..
 
Dưới gốc ngọc lan 
Dưới gốc cây ngọc lan
Chỉ còn em và mùi hương chờ đợi
Năm tháng vẽ vô vàn đường chỉ trên chiếc lá
Như bàn tay em và bí mật của đời mình
Sợi tóc gầy guộc buồn
Lóng lánh chút dỗi hờn dưới vành dĩ vãng
Thời gian lăn trên đôi môi vô tình khép mở
Vùng cỏ hoa dìu dịu trong đôi mắt
Chờ đợi người qua
Em vo tròn hoài âm nơi dấu hôn xa
Rồi thiếp đi giữa hai chân kỷ niệm
Giấc mơ tràn cùng nhịp thở ngổn ngang
Con cá chép của Ibuse Masuji
Bao lần vẫy vùng trong bao lần vuông nước
Giật mình
Chợt nghe con ếch nhảy vào ao
Thủy âm là tiếng ngân hai linh hồn ta và em rồ dại
Dưới gốc cây ngọc lan
Chỉ còn em và mùi hương chờ đợi
 
GẶP LẠI CỐ NHÂN 
Trên đường về ta lại gặp nhau
Chuyến xe chiều chở nặng ngày tháng cũ
Em tay bế tay bồng đời thiếu phụ
Anh giang hồ mỏi bước chốn ăn năn
 
Kinh nguyện cầu thuở ấy thật xa xăm
Nẻo quê nhà xin cúi đầu trở lại
Nước mắt mẹ cứ rơi buồn thắm mãi
Cội mai già tàn mấy độ xuân qua
Tháng chạp đông còn, mưa chợt đổ lâm râm !
Đầu ngõ cuối thôn nửa quen nửa lạ
Bông so đũa tím dần trên cành thưa lá
Khướu xốn xang kêu ra rả xót một thời
 
Bóng thời gian xế hơn nửa đời người
Còn nỗi gì trên bàn tay trống trải
Tình đã chết, cái gì còn ở lại ?
Bên cạnh nhà thờ tàn mấy khóm mẫu đơn
 
Gặp nhau rồi… khoảng cách lại xa hơn
Thà gọi tiếng cố nhân trong mịt mờ nuối tiếc
Xin một hồi chuông dài, ngân giã biệt
Để mưa thôi ướt chuyện ban đầu.
 
VỀ VỚI BIỂN GÒ CÔNG
Con đã về với quê nội ngày xưa
Nơi nội kể khi con còn tấm bé
Giờ nội đã là một vầng mây trắng
Bay giữa lưng trời sớm sớm trưa trưa.
 
Mảnh đất quê mình luôn dãi nắng dầm mưa
Biển vẫn khoác chiếc áo xám mùa gió chướng
Người dân quê hiền lành độ lượng
Chân chất thật thà như muối mặn gừng cay.
 
Ngôi nhà cũ giờ đã đổi thay
Nền đất đã nằm dưới thềm nước mặn
Cây dương cao ngất ngày xưa đã không còn nữa
Những chiếc ghe buồm cũng vắng từ lâu.
 
Đứng trước quê mình nghe nhói nhói lòng đau
Hình dung cảnh sáu mươi năm về trước
Nhà mình chắt chiu từng lu nước ngọt
Con cá con tôm cùng mưa gió biển trời.
 
Chuyện ngày xưa cứ ngỡ đã qua rồi
Chợt sống dậy cháy giữa vùng ký ức
Ánh mắt quê hương vẫn hằng đêm thao thức
Con sóng mù khơi cứ trăn trở đến bạc đầu.
 
Bà con gần giờ tứ tán tận đâu đâu
Về với quê con làm người khách lạ
Bóng dáng nội thoáng đi về cùng biển cả
Gánh tháng năm dầu dãi thuở nào.
 
TÔI VẪN YÊU EM NHƯ TỰ THUỞ NÀO 
Cánh đồng vàng và bước chân mùa thu
Viên sỏi nhỏ cấn bàn chân buồn bã
Tôi ngồi lại bên bờ hồ, phiến đá
Lùm cây khô soi bóng nước thì thầm
 
Mái tóc em dài như vệt mây
Còn vắt ngang lưng trời
Câu thơ Bùi Giáng
“ Em có định cùng ai kể lể ”
Tôi yêu em Ngày ấy như người thân
Nụ hôn đầu ngất trong lòng tuổi trẻ
 
Mười bốn năm lặng lẽ
Tình yêu và lời cầu hôn
Hai chuyện khác nhau xa
Lá thư cuối cùng tôi gửi cho em
Một địa chỉ không bao giờ đến được
 
Gói ghém niềm đau
Tôi ra đi mà không định trước
Trái tim tôi thành thi sỹ tự lúc nào
Tôi vẫn yêu em qua từng năm tháng nghẹn ngào
Những vần thơ tôi luôn có em hiện diện
Phảng phất mùi hương từ nụ hôn đầu
 
Tôi trở về đây
Mái tóc phai bao sợi dãi dầu
Mái nhà thân quen và khung cửa gỗ
Phiến đá mùa thu, mặt hồ gợn sóng
Lùm cây khô, tất cả vẫy chào

Tôi vẫn yêu em như mới thuở nào.
 
THÁNG SÁU VỀ VÀ EM BỎ RA ĐI
tháng sáu mưa giăng mắc đầy nỗi nhớ
mưa tiễn chân người bỏ anh lại ra đi
mưa như khói hun mờ yêu dấu cũ
ngày tháng ngập ngừng rơi lẳng lặng chia ly
có lẽ nơi này, em không bao giờ trở lại
chuyện chúng mình rồi một dấu chấm than
không thể giữ những giọt thầm trót mất
khóe mắt ai nhìn từ thế kỷ vỡ tan
tháng sáu mưa dầm tháng sáu em ra đi
anh không thể che, ướt vần thơ nhỏ
ướt hi vọng ban sơ và kỷ niệm ban đầu
ướt lời hẹn ngày xưa ướt nụ hôn thầm kín
ướt nỗi đau anh dự cảm từ lâu
có lẽ ngày mai khi ước mơ đã hết
hành lễ cuộc đời anh về với lang thang
những yêu ghen giận hờn sẽ là quá vãng
mộ chí tình mình cỏ lạnh khóc xuân sang
mốc lộ tình đời dịch dời theo ngã rẽ
mũi tên thời gian lao mãi phía chưa qua
không phải thuốc đắng nào cũng chữa lành được bệnh
em cứ hứa đi (dù lời hứa chẳng thật thà)
và anh cúi xin thốt lời tim cảm khái
cảm ơn em những đau đớn thiết tha
những âm thầm em làm anh bất ngờ ngã quỵ
những đinh ninh và những xót xa
có thể ngày mai anh là người em lạ mặt
dù trái tim anh vẫn nhịp đập thân quen
dù nỗi đời kia vẫn riêng anh thổn thức
giữa bao người nơi phố thị đông chen
tháng sáu ngàn sau
mưa còn giăng mắc đầy nỗi nhớ
phút anh ra đi mưa kịp tiễn hay không
xin mưa hãy giữ dùm đời ta
buồn hôm nay tan trong nước loãng
để thanh minh về, cuốc kịp gọi tháng ba
 
NGỦ QUÊN DĨ VÃNG 
Ngỡ chừng sương thoảng mà thôi
Hay đâu ngày tháng hóa lời trần gian
Vung tay múa cõi mơ màng
Mưa thu rối sợi tơ vàng xửa xưa
Bàn tay níu gió sang mùa
Ngón gầy lỡ nhịp đan thưa nắng chiều
Ước gì đá tựa rong rêu
Trăm năm giấc ngủ đánh liều mồ côi
Lối qua chạm mặt luân hồi
Mùi hương phảng phất một thời đã quên
Nỗi buồn bất chợt gọi tên
Như xa lạ, ta bồng bềnh trôi qua
Biết còn về : Cõi Người Ta
Màu phấn nhạt, ánh trăng tà, nghiêng rơi.
Phút này còn chút chơi vơi
Dòng sông lạnh, chảy cuối trời tâm tư.
 
Mùi hương tĩnh tại
Tặng Vũ Thiện Khai
Ta thơ dại hỏi rằng em có phải
Từ sơ sinh im lặng đến tận giờ
Đêm mê sảng cuộc đời toàn ú ớ
Em đi về đối thoại với cơn mơ.
 
Sự hiện hữu của thiên thần bất diệt
Ta xô bồ xô bộn đến ngả nghiêng
Nỗi tách bạch là niềm riêng không tả
Em lướt qua trên vạn nẻo ưu phiền.
 
Ta hớp vội ngụm trăng vào huyết quản
Em nhúng chân vào bờ nước hữu hình
Chừng thế giới đã ngàn năm ly ngộ
Để trở về một trạng thái khôi tinh.
 
Màu nước sáng và màu trời tăm tối
Trút xiêm y lần cuối một hình hài
Ta nghiệm thể nửa linh hồn rách rưới
Quấn mình trăng nâng cát bụi chân ai.
 
Chào vĩnh biệt hai lớp tuồng thực mộng
Không hờn ghen mặc điên đảo tranh giành
Ta còn đây nửa linh hồn rồ dại
Treo vào chiều cùng khói tỏa mong manh.
 
HÀNH TRÌNH PHÙ DU
Kính tặng hai anh Vũ Miên Thảo và Nghiêm Khánh
Con đường xa hút. Mũi  tên
lao vào khoảng trống. Kế bên cuộc đời
còn dư. Đá cuội không lời
mòn trơn dĩ vãng. Ta nơi tận cùng
nghe xao xuyến. Nhớ mông lung
sương rừng mây núi. Lừng khừng thời gian
qua đi. Chuyện cũ võ vàng
trong miền tâm khảm. Ta bàng hoàng trôi
theo dòng. Tiếng đỗ quyên rơi
trong đêm vắng vẻ.  Trăng bồi hồi tan
mơ xưa lạnh mấy cung đàn.
Đường xa quạnh quẽ. Sang ngang một mình
lẻ loi chiếc nhạn. Điêu linh
hồn quyên gọi giữa hành trình phù du.
 

 

No comments:

Post a Comment

Thơ Đạo 3

     Từ nguyên thủy rừng già dòng suối chảy     Bưởi hoa vườn mưa tạnh ửng phù dung     Tình đá tượng vẫn còn nguyên vẹn lắm     Gióng hồi c...