Sunday, August 7, 2022

Hư Vô

 
CA DAO CHIỀU
Chiều em phơi nắng trên ngàn
Tóc bay từ thuở dung nhan biết buồn
Tôi còn quấn quít mùi hương
Chưa trăm năm đã hoang đường từ khi.
Một lần em bỏ tôi đi
Đường xa đâu biết có gì cho nhau
Em hiền như điệu ca dao
Thả câu lục bát tan vào hư không.
Giấu quanh chút nắng trong lòng
Em đi vấp sợi tơ hồng dưới chân
Nhìn nhau nửa mắt tình nhân
Mà nghe giọt lệ đã lăn vào đời.
Chiều ru vọng khúc à ơi
Cho lời vàng đá trên môi còn nồng
Vậy mà em đã sang sông
Bài ca dao bỗng mênh mông, lạ lùng…
 
ÁO KHUYA
Áo khuya phơi giữa lưng chừng
Hương đêm động thức trên lưng người tình
Mà nghe hồn vía phiêu linh
Tôi ôm chiếc bóng trở mình còn đau.
Một đời mấy bận tìm nhau
Để thương vạt áo xanh xao lỡ làng
Em về bày biện dung nhan
Hồn tôi ở trọ cho tàn cuộc khuya.
Mai kia dẫu có chia lìa
Lời vàng đá còn khắc bia tượng hình
Chờ em trong lượt tái sinh
Đời sau trở lại làm tình tội nhau.
Phận người như cuộc bể dâu
Ghềnh khơi cát lở đã nhầu bóng tôi
Em về giũ áo ra phơi
Trong hoang phế còn một đời người dưng..
 
BÊN HIÊN REX SÀI GÒN
Mưa ngang hàng hiên Rex
Lá vàng rung ngọn cây
Em quay lưng giấu mặt
Giấu cả tiếng thở dài.
Cho hạt bụi đừng vướng
Vào giọt lệ không chân
Đang âm thầm lăn xuống
Chỗ di tích tình nhân.
Mà có lần tôi đến
Như một ngọn mưa xuân
Rắc vào em nhan sắc
Ran rát dấu môi trần.
Những ân cần quấn quít
Rồi cũng phải chia xa
Em chưa thành người lạ
Phố xá đã nhạt nhoà.
Sài gòn ngày cuối Tết
Hoa rụng đầy bước chân
Em như nụ dã cúc
Cho bóng tôi còn gần.
Vậy mà vụt ngoảnh lại
Đâu kịp để thấy nhau
Hành lang dài hun hút
Biết em đi hướng nào.
Tự Do hay Nguyễn Huệ
Mưa cũng đã xanh thì
Dù em có bước vội
 
ÁO NGƯỜI TRƯNG VƯƠNG
Gọi người em gái Trưng Vương
Về phơi áo trắng bên hiên học trò
Tóc thề thả xuống so đo
Cho hồn anh được ngủ nhờ trên vai.
Bềnh bồng như một cơn say
Mời em tựa xuống hình hài chung thân
Một lần cũng đã tình nhân
Trăm năm còn được ở gần chiêm bao.
Thơ anh trải lối em vào
Mùa thu ngập lá xôn xao phố phường
Chợt nghe mắc nợ mùi hương
Áo chia hai vạt anh buồn một bên!
Sài gòn hối hả đổi tên
Dấu chân em đã bỏ quên sân trường
Gọi người em gái Trưng Vương
Khô môi theo dáng nắng đường lá me…
 
DÁNG LỤA NHẦU
Đêm giũ hương cho thơm mùi tóc
Còn nghe ngan ngát nụ môi trần
Lụa là che dáng em khuya khoắt
Để giấu dung nhan thuở biết buồn.
Còn vướng màu son trên vạt áo
Chỗ tôi ve vuốt nếp xuân thì
Bàn tay có dài thêm mộng mị
Chắc gì níu kịp bóng tình si.
Mà em đã mang đi biền biệt
Đường xa hun hút tiếng thở dài
Đâu biết khi nào em quay lại
Dụi buồn theo những hạt bụi bay.
Ngày tháng quằn vai em chỗ lạ
Dáng xưa phai nhạt áo tơ nhầu
Đèn khuya thắp ngọn tàn tim lụn
Em ngồi vá víu nửa đời sau…
 
BÀI DỊ NGÔN MÙA ĐÔNG
Như đàn chim bay lạc
Giũ cánh tận cuối ngàn
Tôi, lữ hành cô độc
Bước vào cuộc nhân gian.
Thân mang đầy thương tích
Giữa cõi người ngổn ngang
Tìm em trong mê lộ
Để còn biết hoang đàng!
Đường trần ai xa lắc
Không có một người quen
Nhịp cầu Harbour Bridge
Đã mù mịt chông chênh.
Dấu chân em bụi bám
Bỏ lại cả trăm năm
Hồn tôi tựa mây thấp
Đang chạm nỗi thăng trầm.
Còn nghe từ vực thẳm
Tiếng em gọi thất thanh
Mùa đông đang cuồng nộ
Theo ngọn sóng bạc tình.
Như loài chim di trú
Lao vào bụi mận gai
Tôi mang đời rét mướt
Đông đá một hình hài.
Kiếp này không gặp lại
Em cũng đã một lần
Bước qua đường trần trụi
Để được làm tình nhân.
Thì trong đám người lạ
Cũng còn có bóng em
Mênh mông như vạt lụa
Cuốn tôi vào oan khiên…
 
DẤU SON
Em về, để quên dấu son
Trên môi tôi giọt máu còn đỏ au
Tôi đâu đuổi kịp chuyến tàu
Chở em ngang giấc chiêm bao lạ lùng.
Đường trần đâu được đi chung
Hoài thai vào cõi muôn trùng sắc không
May còn dính chút phấn son
Trăm năm làm của hồi môn, nhớ người.
Tôi buồn cái nỗi buồn tôi
Sống là đã chết thật rồi, đó em!
Tan tành bóng nguyệt, hình trăng
Làm sao tôi dám trách phiền người dưng.
Cuộc vui mới có nửa chừng
Tôi mở con mắt trừng trừng, ngó tôi…

No comments:

Post a Comment

Thơ Đạo 3

     Từ nguyên thủy rừng già dòng suối chảy     Bưởi hoa vườn mưa tạnh ửng phù dung     Tình đá tượng vẫn còn nguyên vẹn lắm     Gióng hồi c...